Cô Ấy Thật Ngọt Ngào

Chương 4: "Bổ sung"



Edit: Chin

Chờ lấy lại tinh thần, Thì Dược lúc này mới vội vàng ngồi xổm người xuống đem sách nhặt lên.

Một lần nữa đứng thẳng người dậy cô liền cúi đầu thấp xuống, không chịu cùng người tiến vào có nửa điểm trao đổi đổi ánh mắt.

Cô giáo dạy toán ở sau lưng Thích Thần đóng cửa lại, quay người qua mới phát hiện Thì Dược còn đứng ở bên cạnh bàn giáo viên.

Cô do dự một chút, đùa nói: "Nhìn bạn học mới ở bên bên trên, ngày hôm nay 'Đại xá thiên hạ' —— Thì Dược, mang theo điện thoại di động của em trở về đi. Nếu có lần sau nữa, cô có thể nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt."

Thì Dược chật vật gật đầu, cầm điện thoại lên liền chạy trở về chỗ.

May mà lúc này sự chú ý tiêu điểm của lớp đều ở bạn học mới nơi đó, không ai để ý đến trò đùa của cô.

Về chỗ ngồi, Thì Dược một hơi còn không được thả lỏng, liền bị Tôn Tiểu Ngữ ngồi cùng ôm lấy cánh tay ——

"Ngọa tào thật là đệp trai đó Dược Dược, mình thật hâm mộ cậu, cậu chính là người đầu tiên mà cậu ta nhìn thấy, khẳng định đối với cậu là có ấn tượng sâu sắc! Sớm biết rằng sẽ có loại phúc lợi này mình trước đó mình sẽ bắt lấy cơ hội không tắt máy điện thoại!"

"......"

Thì Dược vất vả lắm mới cứu được cánh tay mảnh khảnh của mình khỏi "lòng bàn tay cọp" của Tôn Tiểu Ngữ, sau khi suy nghĩ xong, cô không vội nói với đối phương biết rằng đây là sự thật của anh trai "chúng trù" của cô.

Cô sợ Tôn Tiểu Ngữ kích động một cái đem mình bóp chết.

"Được giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở, tôi đơn giản giới thiệu đơn giản cho các em về bạn học mới."

Trên bục giảng, giáo viên dạy toán khép bài thi lại và nở nụ cười, vừa định nói, không biết âm thanh phát ra từ góc nào——

"Cô giáo, chúng em muốn nghe bạn học mới chính mình nói!"

Người đang nói rõ ràng là một cô gái lớn gan, ngẩng cao đầu trước ánh mắt tán thành hoặc buồn cười của cả lớp.

Phía sau phòng học có người huýt sao:

"Nha, hoa khôi lớp ta sao lại khi dễ bạn học mới?"

"Sẽ không phải là thích người ta đi?"

"Ha ha ha nhìn rất có khả năng..."

Trong phòng học loạn thành một đóng, mắt nhìn thấy cũng không có cách nào kiểm soát.

Nhưng vào lúc này, nam sinh chưa từng có phản ứng trên sân khấu ngẩng đầu uể oải liếc qua.

Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoàn toàn thờ ơ đó trong vài giây, nụ cười trên khuôn mặt cô gái không thể kìm lại được.

Dù chàng trai trên bục giảng không nói lời nào nhưng cô cảm thấy mình giống như một chú hề đang biểu diễn một mình trong mắt người kia.

Cô ấy tự hào về ngoại hình của mình được những người khác giới cùng tuổi săn đón, dường như cô ấy không thể lọt vào mắt xanh của người đó một chút nào.

Tất cả mọi người trong lớp đều bị cái nhìn này đông cứng không chỉ có nữ sinh kia.

Nam sinh đứng trên bục giảng trông lạnh như băng, nhìn người ta cũng không thấy tâm trạng gì thay đổi cả. Đột nhiên, trong phòng học ồn ào náo nhiệt vừa rồi, tiếng động đột nhiên giảm xuống đến tám độ.

Duy nhất bị Thích Thần đưa lưng về phía cô giáo dạy toán nên không có trông thấy ánh mắt của anh, đối với âm thanh phòng học đột nhiên yếu cũng có chút khó hiểu.

Cô nghiêng tầm mắt nhìn về phía nam sinh, thanh âm nhu hòa nói: "Không bằng anh giới thiệu một chút đi?"

Đứng tại chỗ nam sinh môi mím thành một đường thẳng, không đợi học sinh trong lớp nhìn ra kia rốt cuộc vẫn đùa cợt, đối phương liền nghiêng người đi sang.

Thích Thần từ bên cạnh trên bàn lấy một viên phấn, quay người đạp lên bục giảng.

Trong phòng học an tĩnh lại, cơ hồ mỗi người đều nhìn về bảng đen.

Bàn tay với những đốt ngón tay mảnh khảnh cầm viên phấn viết hai chữ "Thích Thần" lên bảng đen.

"Thích" chữ nâng bút lúc còn có chút không thuần thục, đến lúc khi kết thúc chữ "Thần", đã được xưng tụng rồng bay phượng múa, bút cách mạnh mẽ.

Nếu lời nói hay như người thì học sinh ngồi trong lớp cũng biết người này hung dữ như thế nào.

Viết xong, Thích Thần đặt lại phấn và nhìn giáo viên dạy toán.

Giáo viên dạy toán bị anh nhìn chằm chằm một lúc, phải mất hai giây để phản ứng lại, ngượng ngùng chuyển về hướng phòng học.

"Xem ra bạn học Thích Thần của chúng ta tự giới thiệu vẫn là rất ngắn gọn, vậy cô giới thiệu sơ lược cho mọi người một cái. Bạn học Thích Thần mới về nước không lâu, trước đó một mực sống tại nước ngoài, đối với trong nước một ít có chuyện khả năng chẳng phải quen thuộc, mọi người tốt nhất nhiều chiếu cố một chút bạn học mới. Bình thường có khó khăn gì, cũng nhớ kỹ giúp đỡ cho nhau, mang bạn học mới mau chóng dung nhập vào lớp của chúng ta."

"Vừa mới trở về nước?" Một giọng nam đang cười vang lên từ phía sau lớp học, "Cậu ta nói được tiếng Trung sao, cô giáo? Tại sao tôi lại giống như không biết?"

Hành động của Thích Thần vừa mới làm nổi bậc trong lớp, hiển nhiên không chỉ là để nam sinh nào bất mãn, rất nhanh đằng sau liền phát ra âm thanh—

"Đúng vậy nha lão sư, cái này vừa về nước liền không vào tam trung của chúng ta, đáng tin cậy sao? Tôi có nghe nói nước ngoài những cái kia lên đại học, cũng liền học toán lý hóa trình độ cao trung của chúng ta. Lớp ta ban 7 là lớp chọn, không thể để ở cuối xe tồn tại."

"Vương Kỳ Phong, Chu Phòng Vũ, hai ngươi nói nhiều không quản được miệng đúng không?"

Ánh mắt của lão sư số học lướt qua đây, nhìn về phía hai tên nam sinh vừa gây sự. Hai người này uôn à cái gai trong lớp, bình thường không ít lần àm lão sư đau đầu.

"Hai ngươi còn không biết xấu hổ hỏi thành tích của người ta? Chỉ riêng một môn toán, bạn học Thích Thần hôm qua nhập học thi khảo thí max điểm, dùng chính là toàn bộ bài thi của cuối học kỳ trước—— hai ngươi cúi đầu nhìn xem thành tích của mình, ngẫm lại vừa mới lời kia không xấu hổ sao? Tôi nhìn bạn học Thích Thần này gọi đến, chí ít còn có thể cân đối điểm trung bình cho cả lớp."

"Max điểm?!"

"—— ngọa tào?"

"Làm sao có thể?? Phần này bài thi thi max điểm hắn còn là người sao??"

Lão sư số học vừa mới nói xong, trong phòng học lập tức so trước đó âm thanh làm ồn lại náo nhiệt hơn gấp bội.

____

Tam trung chính là tỉnh trọng điểm trung học, trong trường học bầu không khí chú trọng thành tích là việc chính, cho nên khi lão sư số học vừa nói ra những ời kia, nhóm học bá trong nhóm nhìn về phía Thích Thần ánh mắt đều không đúng.

Sau đó có người nhỏ giọng nói ra nghi ngờ.

"Nếu là hắn thành tích tốt như vậy, làm sao chưa đi đến lớp dự bị?"

Cái này vừa nói, toàn lớp yên lặng.

Lớp dự bị của tam trung mỗi lớp đều có đặc thù tồn tại, áp dụng hết vị trí để loại bỏ, trong lớp mỗi một khoa đều có lão sư dạy học theo chuyên môn của mình. Có thể nói là mỗi lớp hội tụ những học sinh ưu tú nhất cũng không quá đáng.

—— Đó cũng là ban phổ thông nhóm học bá vót đến nhọn cả đầu đều muốn chui vào đó.

Nghe xong vấn đề này, đứng trên bục quá lâu mà hơi không kiên nhẫn nam sinh rốt cục cũng mở miệng.

Giọng nói của anh khàn, điển hình mang theo chút tự giễu.

"Bởi vì môn ngữ văn được 58 điểm."

Toàn lớp: "......"

Nói cách khác, ngữ văn nào phát huy ra nhiều điểm, viết văn hạng nhất anh đứng đầu tất cả.

Ánh mắt mọi người thán phục, Thích Thần tự nhiên vô tình nghiêng người nhìn về phía ão sư toán học.

"Lão sư, tôi đứng rất lâu."

"A...Tốt." Lão sư toán học xấu hổ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía những bàn bỏ tróng phía sau: "Ai muốn ngồi cùng bạn với bạn học mới không?"

Phía trước có ngồi cùng bàn không ít người tiếc nuối đè xuống ánh mắt của mình.

Duy nhất chỉ có có một bàn khác biệt ——

"Lão sư lão sư, con con con!"

"......"

Thì Dược trợn mắt há mồm mà quay đầu nhìn về phía Tôn Tiểu Ngữ đang giơ tay cao lên.

Lão sư toán học cũng dở khóc dở cười: "Tôn Tiểu Ngữ, em không phải đã có bạn cùng bàn sao, xem náo nhiệt cái gì?"

Vẻ mặt Tôn Tiểu Ngữ tràn ngập hưng phấn nói: "Lão sư con bỏ bạn cùng bàn này, con muốn mới!"

"..." Ánh mắt toàn bộ mọi người trong lớp đồng tình và vui đùa, Thì Dược nâng tay lên che khuất ánh mắt, sắc mặt dần đỏ, đồng thời nghiến răng nghiến nói: "Tôn Tiểu Ngữ cậu nên làm người..."

Tôn Tiểu Ngữ đè thấp giọng nói xuống: "Chỉ cần có thể ôm nam thần về, không có nhân tính cái gì!"

Thì Dược: "..."

Tôn Tiểu Ngữ thay đổi sắc mặt iền trở nên nhiệt tình: "Hơn nữa thành tích môn ngữ văn của mình so với học sinh mới tốt hơn, có thể phụ đạo cho bạn ấy!"

Lão sư toán học nói: "Trong lớp quả thật thành tích ngữ văn tốt lắm, tổ trưởng tổ ngữ văn thường đem người này quải bên miệng nói với lớp khác...Bất quá theo tôi biết được, người đó là Thì Dược ngồi cùng bàn với em, không phải em đi?"

"Ai?" Chợt vừa nghe thấy tên mình, Thì Dược theo bản năng ngẩn đầu lên.

Sau đó bắt gặp ánh mắt âm u của người nọ đang đứng trên bục giảng.

Thì Dược bỗng dưng nhớ tới sáng nay ở phòng ngủ chính trên giường lớn nhìn thấy sáng tối ở giữa nửa kiều diễm tranh cảnh, không khỏi sắc mặt vừa tăng, vô ý thức cúi đầu xuống bỏ qua một bên ánh mắt.

Mà trên bục giảng, lão sư toán học vốn là không phải cố ý nói ra, lúc sau nói xong chính mình cân nhắc đứng lên...

Vừa vặn,vì này bị tổ trưởng tổ ngữ văn suốt ngày treo ở bên miệng môn sinh đắc ý, thành tích tương đối không có như vậy sáng chói chính là toán học?

Nghĩ như vậy, lão sư toán học nở nụ cười.

"Tôn Tiểu Ngữ, em không phải muốn đổi bạn cùng bàn mới sao? Được, em thu dọn một chút đồ đạc, đến ngồi bên cạnh Tống An Nam ở phía sau đi."

"Ai? Lão sư con..."

"Thích Thần." Lão sư toán học trước sau như một không để ý đến phán ứng của Tôn Tiểu Ngữ, mà chuyển hướng về Thích Thần: "Em trước hết đến bên cạnh Thì Dược ngồi đi. Thì Dược có thành tích ngữ văn tốt, toán học của em tốt, các em có thể hỗ trợ lẫn nhau một chút."

Thích Thần trầm mặt hai giây, sâu sắc trong con ngươi lướt qua một tia ánh sáng nhạt.

Vẻ mặt của anh vẫn nhạt nhẽo như trước, đối với sự an bài của lão sư không nhìn ra được chút phản ứng gìchỉ có những ngòn tay mang balo trên vai siết chặt.

"Được."

Những cô gái đang mong chờ người từ chối đều tiếc nuối thu hồi ánh mắt và lần lượt nhìn về phía Thì Dược.

Mà vô tội nhất là Thì Dược nhìn về phía Tôn Tiểu Ngữ đang lưu luyến dọn đồ rời đi, lại nhìn thấy nam sinh đi tới, trong lúc nhất thời liền muốn khóc.

"Phanh" một tiếngvang trầm, nam sinh để balo lên trên bàn.

Dựa vào một cặp chân dài, Thích Thần từ trên cao nhìn xuống nhìn xem đem mình núp ở bàn học tận cùng bên trong nhất cô gái. Sau đó anh chậm thu ánh mắt, một tay chống đỡ mặt bàn, khom người đem túi sách nhét vào trong ngăn kéo.

Bởi vì nam sinh cúi người mà đột nhiên rút ngắn khoảng cách, để Thì Dược tránh cũng không thể tránh.

Cô vô ý thức siết chặt trang sách trong tay, sau đó liền nghe thấy bên tai vang lên giọng nói hờ hững.

"Em tốt." người kia kéo dài âm cuối: "Bạn học Thì Dược."

"..."

Hai người cùng bàn ngồi ở phía sau cùng nhìn nhau một cái, ở chỗ đối phương nhìn thấy được nghi hoặc của mình giống nhau...

Thì Dược vừa mới.....Có phải là vừa run một cái không?