Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều

Chương 67: (Bảo bối, gọi công chúa)



"Thiến Thiến," Lê Chỉ nhìn Thần Hi, Thần Hi lại chốp mi mắt nhìn lại, Lê Chỉ nhẹ nhàng hỏi,"Em có lạnh không?"

Thần Hi vẻ mặt khó hiểu: "?"

Trong đại sảnh được sưởi ấm hoàn toàn, làm sao có thể lạnh được?

Lệ Chi nhếch lên khóe miệng một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Mặc áo vào đi."

Quá phóng, mọi người đều đang nhìn.

Lê Chỉ luôn là trung tâm của sự chú ý, không ai có thể rời mắt khỏi cô sau khi Thần Hi xuất hiện.

Bây giờ hai người cư xử rất thân mật, đặc biệt là Thần Hi, người gần như đang nằm trong vòng tay của Lê Chỉ.

Mọi người công khai nhìn hoặc là ngấm ngầm nhìn chằm chằm hai người, trong đầu điên cuồng gào thét, đoán xem bọn họ có quan hệ gì.

Hào môn thật loạn.

"..."

Thần Hi im lặng, đầy người táo ý tiêu tán không còn một mãnh.

Lê Chỉ tuy nói như vậy nhưng vẫn đặt tay lên eo Thần Hi, chân thành khen ngợi: "Hôm nay em thật xinh đẹp."

Giống như nàng tiên cá nổi lên từ mặt nước trong đêm trăng sáng, bộ váy trắng bạc trên người là chiếc đuôi cá thanh lịch gợi cảm, ngân quang chuyển động, kích thích nhân tâm.

Thần Hi lại vui vẻ lên, nâng thân váy xoay một vòng, dè dặt khoe ra: "Đẹp sao"

Lê Chỉ mỉm cười, ánh mắt không thể rời khỏi cô ấy.

Cô như thế nào lại cảm thấy Thần Hi nghèo?

Khí chất này rõ ràng là của một công chúa.

Lê Chỉ cẩn thận hồi tưởng một chút, dường như Thần Hi từ đầu đến cuối chưa bao giờ đề cập đến vấn đề thiếu tiền, về việc cô ấy vừa làm vừa học cũng là do Trần Doanh đề cập đến, Thần Hi đến phim trường làm diễn viên quần chúng cũng là vì yêu thích.

Hai người đã hẹn hò lâu như vậy nhưng Thần Hi chưa bao giờ chủ động xin tiền cô.

Lúc đầu, Lê Chỉ rất ngưỡng mộ Thần Hi không ngừng hoàn thiện bản thân, cô cảm thấy con chim hoàng yến của mình bất đồng với những người khác, đều là do tự bản thân cô chuyển tiền, còn đối phương chưa bao giờ yêu cầu.

Bây giờ đã hiểu nguyên nhân, bởi vì Thần Hi ở cùng cô ấy chỉ vì một mục đích rất đơn giản.

Cô ấy chưa bao giờ chạy theo tiền của mình.

Cô ấy chỉ quan tâm đến cơ thể của mình thôi...

Hơn nữa, số tiền cô gửi cho Thần Hi hàng tháng, cuối năm đều được trả lại cho cô dưới dạng quà mừng năm mới, thậm chí cô ấy còn bù đắp thêm một chút.

Mối quan hệ của Thần Hi và cô từ đầu đến cuối không được coi là mối quan hệ bao dưỡng--

Lê Chỉ chủ động nắm lấy tay trái của Thần Hi, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.

- --Hai người từ đầu đến cuối chính là một tình yêu công bằng.

Trong mối quan hệ này, Thần Hi có sự kiêu hãnh và tự tôn của Thần Hi, còn Lê Chỉ có sự dịu dàng và cứng rắn của Lê Chỉ, không ai luôn chiếm thế thượng phong.

Tất nhiên, ngoài sự tự do về tinh thần, họ còn có sự tương thích về thân thể.

Có lẽ một phần lớn lý do lúc đầu là do sự hấp dẫn về thân thể.

Đó là một sự hiểu lầm đã bắt đầu mối quan hệ này, bắt đầu từ việc bao dưỡng, nhưng họ vẫn bị thu hút bởi tính cách của đối phương để đi đến ngày hôm nay.

Lê Chỉ không cảm thấy Thần Hi đã lừa dối cô, mà là cô đã đánh giá thấp công chúa của mình.

Động tác của Lê Chỉ giống như một kỵ sĩ dịu dàng bày tỏ sự đầu hàng với công chúa mà cô tin tưởng, trong nháy mắt mọi người đều sửng sốt.

Thần Hi cắn nhẹ môi dưới, nụ cười rạng rỡ trong mắt cô ấy giống như ánh đèn rực rỡ trên đầu.

Khúc Đàm lên tiếng đúng lúc để chính thức giới thiệu Thần Hi với mọi người.

"Thần Hi, con gái của tôi," Ông nói với nụ cười trong mắt, biết mọi người đang nghĩ gì, nên cố ý nói ra biệt danh của cô ấy, "Mọi người cứ gọi con bé là Thiến Thiến."

Thiến Thiến?

Thật là một cái tên quen thuộc.

Mọi người đều liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng chợt nhớ ra.



Đối tượng tỏ tình trong màn trình diễn ánh sáng của Lê Chỉ không phải được gọi là "Thiến Thiến" sao!

Đó không phải chỉ là đùa giỡn, mà đã sớm ở bên nhau.

...Vì vậy, họ là đến để chứng kiến và phát tiền mừng hay sao?

Điều này ý tứ, chính là không có họ thì cũng không có việc gì sao?

Tưởng tới đây để tìm lão bà, hóa ra đến đây để ăn cẩu lương sao.

May mắn thay, Khúc Tổng vẫn còn có chút nhân tính, mỗi người đều có một chai rượu vang đỏ hảo hạng, hứa hẹn sau này sẽ thường xuyên hợp tác với họ.

Sau khi mọi người vui vẻ giải tán, Khúc Đàm, Lê Chỉ và Thần Hi cuối cùng cũng có thể ngồi xuống tầng một nói chuyện.

Khúc Đàm đưa tay pha trà, trước đó Lê Chỉ quả nhiên đang ngồi, bây giờ cô chủ động đứng dậy rót trà cho Khúc Đàm, hai tay ôm đưa qua: "Thúc thúc"

Khúc Đàm xua tay nói: "Âyya, đây có bao nhiều là xấu hổ" Sau đó đổi tên gọi: "Tiểu Lê."

Ông cầm lấy tách trà nhìn hai người đang ngồi cạnh nhau: "Việc hai người yêu đương ta tương đối ủng hộ."

"Cảm ơn thúc thúc đã ủng hộ." Lê Chỉ ngồi thẳng người, lộ ra khí chất tiểu thư.

Thần Hi ôm gối muốn dựa vào sô pha, lười đến không có xương.

Khúc Đàm ho khan, cảm thấy hai người thật sự bổ sung cho nhau, cũng không biết đối tương của Thiến Thiến lợi hại như vậy, có thể đi đến ngày hôm nay.

Sau khi nói những điều tốt đẹp, kế tiếp nên nói nhưng.

"Nhưng," Khúc Đàm đặt tách trà xuống, "Muốn kết hôn, còn phải có sự đồng ý của lão thái thái ở nhà."

Ai trong giới không biết, lão thái thái nhà họ Lê đối với việc Lê Chỉ tìm được bạn gái đặt biệt bất mãn.

Trước khi biết bạn gái của Lê Chỉ là con gái mình, Khúc Đàm còn theo ăn dưa, nhưng bây giờ ông mới biết chủ nhân của quả dưa thực ra là chính mình.

"Ta không phản đối việc hai người yêu nhau, dù sao hai người cũng có quyền tự do yêu đương, đây là chuyện của những người trẻ, ta cũng không quản nhiều."

Khúc Đàm đặt tay lên đầu gối, "Hôn nhân thì khác, hôn nhân là sự kết hợp của hai gia đình, lần đầu gặp nhau, con nghe ta nói cũng biết được, con gái của tôi chính là một bảo bối."

Khúc Đàm làm một cử chỉ giữa mình và Lê Chỉ, "Con bé là công chúa của gia đình ta, nếu con bé kết hôn, phải làm điều đó một cách đường đường chính chính vẻ vang mà gả đi, mọi người trong Lê gia của con cũng phải đồng ý."

Thần Hi không biết từ lúc nào đã ngồi thẳng dậy, Khúc Đàm hai mắt đỏ hoe, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Là một người ba, ta không thể chấp nhận con gái mình gả vào cửa sau Lê gia, không được lão thái thái chấp nhận, ra ngoài sẽ bị chỉ trích".

Bảo bối của ai người đó đau lòng.

"Baba." Thần Hi ngồi ở Khúc Đàm bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng ông.

Ai có thể ngờ đến ba cô ấy thoạt nhìn nam tính như một lão tổng, nhắc đến sự việc của con gái bất quá nói được ba câu liền rơi nước mắt.

Lê Chỉ chưa từng gặp qua tình huống như vậy, có chút luống cuống.

Cô nhìn Thần Hi cầu cứu, Thần Hi mỉm cười lắc đầu với cô.

Ba cô ấy chỉ có chút hơi tình cảm mà thôi.

"Thúc thúc, thúc yên tâm, trước khi cưới Thiến Thiến, việc trong nhà con sẽ giải quyết tốt." Lê Chỉ xoay ngón tay nhìn về phía Thần Hi, "Nếu không được, con gả cho Thần Hi cũng không phải là không được."

"Lời này chính là do con nói." Khúc Đàm lập tức ngẩng đầu, tràn đầy trung khí: "Ta không ép buộc con."

"..."

Lúc hai nhà kết hôn, bởi vì địa vị cùng tài lực chênh lệch quá lớn, Khúc Đàm cho rằng Thần Hi sẽ gả vào Lê gia, bây giờ nghĩ lại, Lê Chỉ gả vào nhà này sẽ là điều tốt.

Lê Chỉ cười nói: "Lời này là con nói."

"Thành thật mà nói," Khúc Đàm lau nước mắt, cảm thấy không còn khó chịu nữa, "Tối qua ta còn nghĩ, nếu lão thái thái của con không đồng ý, hai con nói muốn cả đời bên nhau thì cũng không phải là không được, hiện tại ta thật ra hy vọng rằng bà ấy không đồng ý."

Khúc Đàm cười: "Như thế thì ta có thể vó hai người con gái."

Mua một tặng một là rất tuyệt vời.

Thần Hi liếc ông ấy một cái: "Ba."

Khúc Đàm lập tức đổi giọng: "Baba, baba chỉ đùa thôi, baba hy vọng hai con có thể nhận được nhiều sự chúc phúc của mọi người hơn baba."

Lê Chỉ nhìn hai ba con lặng lẽ nói chuyện, cảm thấy không khí gia đình như thế này là điều cô chưa từng trải qua trong đời.

Khúc Đàm ngước mắt nhìn cô: "Hôm nay cũng khá muộn rồi-"

Lê Chỉ sửng sốt bình tĩnh lại, theo bản năng đứng dậy rời đi.



Bây giờ đã khá muộn, lần đầu tiên đến thăm nơi đây không thích hợp để ở lại quá muộn.

Lê Chỉ vừa định đặt tách trà xuống đứng dậy thì lại nghe thấy Khúc Đàm nói tiếp: "Nếu không thể thì cứ ở lại qua đêm đi."

Ông ấy nói với Lê Chỉ: "Ngày mai năm mới quay về cũng được."

Đương nhiên, ông ấy hoan nghênh Lê Chỉ ở lại đón năm mới, nhưng không biết lão thái thái nhà họ Lê có bằng lòng hay không.

Thần Hi vui vẻ đi tới nắm lấy tay Lệ Chi, thì thầm vào tai cô: "Chờ ăn bữa sáng tình yêu của baba em làm."

Ở lại chỉ để thể hiện tài nấu ăn của ông ấy sao?

Lê Chỉ lúng túng cảm ơn cô và gọi trợ lý Trương mang sô cô la cô mua cho Thần Hi và những món quà cô mang đến cho ba cô ấy.

Lê Chỉ đã nghe Thần Hi nói rằng ba cô ấy không thường xuyên ở nhà, nghĩ rằng ông cũng vô trách nhiệm như ba cô.

Trước khi đến, Lê Chỉ nghĩ rằng tặng một món quà cho người ba như vậy sẽ tốt hơn việc mua một chiếc túi cho Thần Hi.

Sau khi đến nơi, Lê Chỉ may mắn nhất là tuy có "có thành kiến" với ba của Thần Hi nhưng ít nhất cô cũng tuân thủ mọi lễ nghi.

Thứ cô mua là một chiếc đồng hồ, giá không hề rẻ nhưng lại tương đối vừa túi tiền.

Khúc Đàm nói, "Quá cách sáo rồi," và yêu cầu Thần Hi thử nó trên người ông ấy, "Aya, đẹp mắt."

Mí mắt Lệ Chi giật giật, cuối cùng cũng hiểu được tính cách của Thần Hi là kế thừa từ ai.

Buổi tối, ba của Thần Hi sống ở tầng hai, còn Thần Hi sống ở tầng ba nên họ không làm phiền nhau.

Thần Hi ép Lê Chỉ vào cửa phòng cô, gần như dùng miệng và lưỡi cởi cúc áo vest của cô ấy, trong đó có một chiếc cúc nhỏ giấu trên quần.

Lệ Chi thở dốc, đầu đầy mồ hôi, kiềm chế kêu lên: "Thiến Thiến."

Thần Hi nửa quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cô, đôi môi ẩm ướt nhẹ nhàng đóng mở, "Bảo bối, gọi là công chúa ~"

Da đầu của Lê Chỉ tê dại, cô thậm chí không thể nói được một lời.

Cô cảm thấy như vậy thật quá thô lỗ, tối nay cô có thể ở lại đây, bây giờ điều này không thích hợp.

Nhưng Thần Hi lại không có chú ý tới cái gì, cô ấy yêu thích bộ dáng khắc chết dục vọng của Lê Chỉ.

Đặc biệt là mái tóc của đại tiểu thư được chải ra sau đầu, hơi lộn xộn, có một hai lọn tóc mái xõa xuống, lông mi cụp xuống, đôi mắt mơ hồ ẩm ướt, khiến cô càng thêm tao nhã, hơn nữa cô chỉ đơn giản là toát lên vẻ quyến rũ gợi cảm.

Lê Chỉ khen mình hôm nay thật xinh đẹp.

Thần Hi đứng dậy, nhẹ nhàng ghé vào tai cô thở nhẹ: "Vợ, chị hôm nay thật dục a."

Quần áo của hai người bị ném xuống đất, tạo thành một mớ hỗn độn, trong phòng tràn ngập âm thanh bị đè nén và kiềm chế.

Lê Chỉ không mang theo quần áo để thay, chỉ mặc quần áo của Thần Hi.

Sau một đêm ngon giấc, ngày hôm sau Lê Chỉ cuối cùng cũng được xem kỹ năng nấu nướng của ba Khúc.

Không biết ông đã dậy từ lúc nào, chuẩn bị một chiếc bàn lớn cho bữa sáng.

Phong cách trung hoa cùng phương tây đều có, tất cả mọi thứ không phải được mua mà là được chính ông ấy nấu.

Lê Chỉ ngồi trên ghế nhìn chung quanh, có lý do nghi ngờ ông ấy cả đêm không ngủ.

"Thiến Thiến nói con, không thích ăn đồ nhiều gia vị, cũng không thích ăn cay, cho nên ta chỉ tùy ý làm vài món ăn nhẹ thanh đạm, con thích ăn cái gì cứ ăn cái đó." Ba Khúc lau tay vào tạp dề màu hồng, trên khuôn mặt lộ vẻ khiêm tốn.

Lê Chỉ đứng lên cảm ơn: "Cảm ơn thúc thúc."

Cảm giác được trân trọng này vô cùng quý giá.

Cô được ba Khúc trong Khúc gia coi trọng, đồng thời, ba Khúc cũng hy vọng rằng Thiến Thiến sẽ nhận được sự đối xử như vậy trong chính ngôi nhà của mình.

Lê Chỉ liếc mắt nhìn Thần Hi, Thần Hi đôi mày cong cong gắp một cái bánh bao cho cô."Baba em là một đầu bếp tuyệt vời!"

"Không, chỉ là cấp hai thôi, người nấu ăn giỏi nhất trong nhà là Thiến Thiến" Ba Khúc trở nên lịch sự.

Khúc gia rất thoải mái, đặc biệt là có Thiến Thiến ở đó, Lê Chỉ không muốn quay về, thậm chí còn muốn mang theo Tiểu Quất Tử đến.

Trợ lý Trương đến đón cô, Lê Chỉ quay đầu nhìn Thần Hi.

Thần Hi đứng ở biệt thự hôn gió, trong mắt Lê Chỉ có nụ cười nhàn nhạt.

Vợ của cô thật xinh đẹp và đáng yêu.