Có Anh, Núi Sông Đều Có Thể Bằng

Chương 7



Sau khi đi thăm ông bà ngoại của Lục ca một tuần, tôi cùng Lục ca bắt đầu khua chiêng gõ trống mà chọn địa điểm để sang năm tổ chức hôn lễ.

Trên thực tế, tôi đã có một khách sạn tổ chức tiệc cưới yêu thích, nhưng dù sao cũng phải tôn trọng ý kiến của ba mẹ hai bên, sau khi xem địa điểm thì gia trưởng cũng không phải đặc biệt vừa ý lựa chọn của tôi nên đã đưa ra một lựa chọn khác, trong lòng tôi cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng vì lấy đại cục làm trọng nên cũng không còn cách nào.

Tuần đó, về cơ bản là tôi tranh thủ thời gian nghỉ trưa ( thời gian nghỉ trưa của tôi rất dài) để chạy đến nhiều khách sạn khác nhau, buổi tối tôi còn phải đưa Lục ca và ba mẹ hai bên đi xem cùng, cả người đều rất mệt mỏi.

Lục ca cũng có một đống việc phải giải quyết, nhà cửa của chúng tôi này, còn có một ít việc tư khác, anh cũng rất mệt mỏi, chạy tới chạy lui bôn ba khắp nơi, tôi còn cảm thấy anh ấy bởi vì có quá nhiều để nghĩ nên có khi sắp rụng hết tóc rồi.

Tất nhiên, dưới áp lực cao liên tục và kiệt sức, cả người tôi rất không khó chịu, nhất là khi một số việc không thuận theo sự phát triển của trí óc, tính tình tùy hứng của tôi bùng phát, đương nhiên, làm chồng của tôi, Lục ca liền trở thành đối tượng công kích chủ yếu của lửa đạn.

Muốn nói một lời thật lòng thì thực ra tôi cũng có lúc nóng tính, đặc biệt sát thân, những người thân thiết với tôi đều biết điều đó.

Thứ ba, công việc của Lục ca xử lý phải có thêm một ít thời gian. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy có thể sẽ không về vào buổi tối mà sẽ ở nhà riêng một đêm, cả người tôi sau khi nghe được tin tức này liền vô cùng mất hứng. Trước kia đều là một người ngủ thì không cảm thấy gì, nhưng sau đó lại nghe cô bạn Đang Đang nói, nếu ngủ riêng với chồng thì như một bàn tay vỗ không vang, cô chẩm nan miên cũng không cảm thấy gì...... Nhưng cho tới bây giờ, bản thân cũng kết hôn, mới bắt đầu hiểu được ý nghĩa của những từ có chiều sâu này.

Tôi một chút cũng không muốn ngủ riêng với Lục ca.

Khi tan tầm, Lục ca gọi điện cho tôi, tôi không tình nguyện, các loại biểu hiện Tang ba tuổi thể hiện rất rõ ràng, lúc nói chuyện thì vô cùng không phối hợp.

Lục ca: Bảo bảo, đừng không vui.

Tôi: Em không.

Lục ca: Ngoan, anh đang xử lý chính sự mà, anh cũng rất muốn về nhà cùng em a.

Tôi: Hừ, không vui, tối nay không ngủ được, về sau anh đừng trở lại, mỗi ngày ngủ riêng một mình đi.

Lục ca: Ai nha, lão bà ngoan, anh sẽ cố gắng giải quyết xong, sau đó tranh thủ trở về, được không?

Tôi: Em cảm thấy không khả thi.

Lục ca: Anh tranh thủ.

Buổi tối về nhà ăn cơm, cơm nước xong tôi ngồi trước máy tính viết văn, viết viết lại viết không được, mỏi mệt ủy khuất mấy ngày nay kết hợp với nỗi nhớ Lục ca, thật sự việc gì cũng làm không được, chỉ ngơ ngác mà nhìn thời gian trên máy tính.

Khoảng 9 giờ rưỡi, Lục ca gọi điện cho tôi.

Lục ca: Lão bà.

Tôi:...... Hừ.

Lục ca: Anh lập tức chuẩn bị về rồi.

Tôi: A? Thật sự có thể chứ? Thật sự không được thì anh về nhà riêng đi, không có việc gì.

Lục ca: Anh đang lái xe.

Tôi:...... Oa, được.

Lục ca: Chờ anh.

Tiếp xong cái này điện thoại, trong nháy mắt tôi cảm giác cả người đều bay lên, vui vẻ đến mức việc gì cũng không muốn làm, tùy tiện lướt lướt Weibo và đợi cho đến khi chuông cửa reo lên.

Tôi chạy ra mở cửa, liền nhìn thấy Lục ca cười từ cửa tiến vào, trên người mang theo hương vị phong trần mệt mỏi, "Lão bà ~"

Tôi nhanh chóng bước tới và ôm chặt lấy anh.

Sau khi tắm xong, anh ấy vừa bước vào phòng ngủ vừa lau mái tóc ướt dầm dề, tôi ngồi khoanh chân trên giường làm biểu tình tức giận ủy khuất, anh vừa thấy liền hiểu, vừa muốn cười, lại bất đắc dĩ, đi đến mép giường ngồi xuống.

"Lão bà đại nhân, có cái gì bất mãn hoặc không vui thì hướng về phía tiểu nhân đi," anh ôm lấy tôi, dùng mặt cọ cọ, "Nã pháo về phía anh, không vui thì đánh anh hai cái đều được."

Mấy ngày nay tôi ủy khuất đến không được, sau đó nhìn thấy anh lại chỉ nghĩ làm nũng, vì thế liền vừa khóc vừa bùm bùm đem toàn bộ những thứ không vui đều phát tiết ra tới, thuận tiện còn chỉ trích những việc anh làm khiến tôi không hài lòng, nói thật, những lời này khẳng định đều mang xúc động và không được xuôi tai, nhưng toàn bộ quá trình anh đều yên lặng mà nghe, tốt tính gật đầu thuận tiện tự hỏi.

Chờ tôi nói được kha khá, anh ấy mới nói vài câu suy nghĩ của mình, sau đó lại hôn tôi, "Bà xã đừng tức giận, anh sẽ giúp em giải quyết những chuyện này, không thành vấn đề, nhất định sẽ giải quyết những chuyện này một cách thỏa đáng làm cho em vui vui vẻ vẻ. "

Sau đó anh ôm tôi và dỗ dành một lúc, tôi chú ý thấy mắt anh đỏ lên vì mệt, nhưng vẫn kiên nhẫn trò chuyện với tôi cho đến gần mười một giờ.

Tình như vậy kéo dài khoảng mấy ngày rồi, ngày nào anh ấy cũng rất mệt, nhưng mỗi ngày trở về còn phải giúp tôi giải tỏa cảm xúc và trò chuyện, thực ra tôi biết anh ấy còn mệt hơn tôi nhưng vẫn nhịn không được phát tiết cảm xúc của mình với anh ấy, hy vọng anh ấy vẫn luôn dỗ dành tôi.

Cuối cùng thì cuối tuần cũng đến, tất cả những gì chồng chất trước đó đều được giải quyết. Khách sạn tổ chức tiệc cưới cũng được quyết định là một địa điểm mà mọi người, kể cả tôi, đều thích. Buổi tối lúc đi ngủ Lục ca nói với tôi "Bà xã, em xem đi, mọi chuyện đều sẽ giải quyết, đều sẽ thuận lợi, không nên gấp gáp."

Tôi gật đầu.

Sau đó anh ấy từng bước nói với tôi: "Giữa anh và em, đều là em định đoạt, chuyện gì anh cũng nghe em, em chạy đi đâu thì anh liền theo đó, nhưng về phần trưởng bối thì họ lại không thể tùy hứng, tất cả đều theo ý của em như vậy, em cũng phải suy xét đến cảm thụ của bọn họ, bọn họ cũng có suy nghĩ của mình, đúng hay không?"

Tôi lại gật đầu.

"Ngày thường EQ của em rất cao, nhưng có đôi khi vẫn sẽ có chút tùy hứng, đối với anh thì có thể, nhưng mà đối với người khác lại không thể như vậy."

Anh ấy nói chuyện một cách kiên nhẫn và ôn nhu, ngay cả khi tôi bị phê bình thì cũng chỉ có thể nhận, giống như koala ôm lấy anh và tiếp tục lắng nghe anh nói.

"Mọi chuyện từng việc một đều sẽ được giải quyết, em xem, không phải bây giờ mọi chuyện đều tốt đẹp sao? Khóc cũng vô ích thôi bảo bảo, khóc cũng không giải quyết được bất luận vấn đề gì, nhìn anh đi, bây giờ nhiều chuyện phải cắn răng chịu đựng mà đi câu thông giải quyết, em cũng biết trước kia anh tuyệt đối không phải là một người giỏi giao tiếp và giải quyết vấn đề, nhưng hiện tại anh cũng đang học nha. "

Tôi là người ăn mềm không ăn cứng, đặc biệt là Lục ca nói chuyện với tôi như vậy thì khẳng định thiên đại hỏa khí cũng không có, trong lòng hạ quyết tâm phải làm người thật tốt ( tuy rằng không quá mấy ngày lại bắt đầu chơi tiểu tính tình.)

Sau khi giáo dục tư tưởng và tâm sự xong, cả hai chúng tôi vui vui vẻ vẻ đi ngủ, hẹn nhau cuối tuần đi xem phim để thư giãn một chút.

Vậy là cuối tuần chúng tôi đi xem hai bộ phim Vua hủy diệt bất khả chiến bại và Vô danh, còn thuận tiện đi ăn hai bữa thịt nướng để thưởng cho việc hai đứa dạo này làm việc rất vất vả, kết thúc một tuần vui vẻ.

#

Gần đây, tôi đã kiếm được một số tiền bằng cách làm việc chăm chỉ viết sách, tuần trước, tôi đã âm thầm mua một chiếc điện thoại di động mới cho Lục ca. Mặc dù Giáng sinh chưa đến nhưng tôi đã mua quà trước cho anh ấy, tôi cảm thấy mua đồ cho con trai thì vẫn nên chú ý lợi ích thực tế, Lục ca cũng là một người đàn ông khoa học rất điển hình, không bao giờ thích những thứ hào nhoáng, vậy nên tôi nghĩ mua đồ điện tử thì nhất định sẽ hợp ý của anh nhất.

Buổi tối về đến nhà, tôi gọi Lục ca vào phòng ngủ, ban đầu Lục ca còn có chút khẩn trương, nghĩ dạo gần đây mình cũng không phạm tội, cũng không tới ngày kỷ niệm, sao lại đột nhiên có kinh hỉ.

Đầu tiên tôi yêu cầu anh quay lưng lại, sau đó lấy điện thoại trong túi ra, ròi bảo anh quay lại, đếm đến "3, 2, 1" mới để anh mở mắt, Lục ca mở mắt ra nhìn thấy chiếc điện thoại mới tôi cầm trong tay cũng kinh ngạc, vui vẻ đến mức cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền, sau đó bế tôi theo kiểu công chúa rồi xoay quanh, hoan hô nhảy nhót.

"Cảm ơn bà xã bảo bảo, thật là vui!"

Đương nhiên, khi thấy anh ấy vui vẻ tôi cũng rất vui, sau bữa ăn, cả hai người liền bắt đầu mày mò chiếc điện thoại mới, chuyển nội dung của điện thoại linh tinh.

Đến tối, khi hai người đang nằm trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tôi chợt nghe thấy tiếng anh gọi tôi: "Bà xã".

"Hả?"

"Anh hy vọng chính mình về sau có thể kiếm được rất nhiều tiền, sau đó mua cho bà xã của mình rất nhiều túi xách".

Tôi và anh ấy rất giống nhau, kiếm tiền là để mua quà cho những người mình yêu thương, vì người mình yêu vui vẻ.

Đối với tôi mà nói, những mảnh ghép ngọt ngào, bình đạm trong cuộc sống đời thường, dù là do anh mang đến cho tôi hay anh mang đến cho tôi, đều dần dần tích lũy và hội tụ lại thành mảnh ghép ngọt ngào lớn, điểm xuyết thêm cho cuộc sống của tôi.

Tôi muốn cùng anh ấy luôn làm một đôi như vậy, có thể có thể tạo ra và khám phá những điều ngọt ngào của cuộc sống vợ chồng.