Chuyện Tình Của Sơ Tâm

Chương 10: Vĩ thanh



“Sơ Tâm, khi nào thì em mới về đến nơi?” Thanhâm ai oán qua điện thoại quốc tế truyền đến đất nước Canada xa xôi.

“Anh ởcông ty gọi điện thoại quốc tế không sợ bị chộp sao?” Hoa Sơ Tâm vừa tựa vàogiường đọc sách, vừa nói chuyện điện thoại.

Nửa nămtrước, sau trận hỏa hoạn lớn kia, cô liền rời khỏi Đài Loan, chuyển về nhà chadượng ở Canada, quyết tâm rời xa hết thảy, dứt bỏ hết mọi ký ức đen tối.

“Khôngsợ, chỉ cần em trở về, anh cái gì cũng không sợ.” Hải Vô Lượng giọng nói vẫncầu xin như trước, hơn nữa bắt đầu hô khẩu hiệu. “Em vì sao không trở lại? Vìsao? Vì sao muốn đẩy bọn anh vào chỗ nước sôi lửa bỏng, em phải giải cứu đồngbào, tiêu diệt kẻ đại gian đại ác chứ…… hả.”

“Cái gìmà đại gian đại ác?” Còn nữa! Để xem anh mà bị vị đại luật sư nào đó nghe thấyđược, kết cục sẽ tốt ra sao nhé! Giọng nói Hoa Sơ Tâm ẩn chứa ý đồ không tốt,một mặt vừa vặn mở tới phần “Thư tình”.

Gửi HoaSơ Tâm tiểu thư:

Vì HoaSơ Tâm tiểu thư vào ngày 12 tháng 6 năm dân quốc thứ hai chín mươi hai đã vi phạm thỏa thuận miệng, vô cớ rời khỏi tôi, khiếnthể xác và tinh thần tôi bị tổn thương rất lớn, trên phương diện tinh thần vàtiền của cũng bị tổn thất rất lớn, yêu cầu tiểu thư vào ngày lá thư này được mởra đọc thì lập tức liên lạc với tôi, nếu không, tôi sẽ truy cứu trách nhiệmpháp luật của Hoa Sơ Tâm tiểu thư, mong tiểu thư chớ tự làm hại mình.

Có thểđem “Gửi thư chứng cứ” làm nhiệm vụ thư tình thì ngoại trừ Tiêu đại luật sư cònai vào đây chứ?

Chậcchậc! Thật là, cũng đã gửi nửa năm rồi mà vẫn còn không hết hy vọng?

“SơTâm, em biết không? Tính tình anh ấy gần đây thật sự rất tệ, người ta yếu ớtnhư vậy, một chút hành hạ cũng không chịu nổi,” Tiểu Hải ai oán cứ như thể mộtnàng dâu bé bỏng. “Cũng đã nửa năm rồi, biệt hiệu của anh ấy từ quý công tử đãbiến thành đại ma đầu tà ác.”

“Ờ vậyhả.”

Nghĩđến trận hỏa hoạn nửa năm trước kia, lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Lúc ấyrời khỏi đám cháy, nhìn kho hàng sụp đổ ở trước mắt, cô đau đớn thương tâm màngất đi, khi tỉnh lại, trong lòng thật sự rất hận, rất hận Tiêu Hằng Uẩn vì saophải bỏ mặc anh trai cô?

Ngàyđó, cảnh sát đã tìm được ở đó một thi thể, cùng ngày khi kết quả xác nhận ANDtrùng khớp với vết máu của Huyết Lang để lại trên người cô, hầu như mọi ngườiđều tin Huyết Lang đã chết. Mãi đến sau này, cô cũng chưa bao giờ nghe thấy chịVị Noãn nói về tin tức của A Lê, mới biết này tất cả chỉ là một âm mưu.

Kỳ thậtanh trai đã biết, nếu anh ấy không xuất hiện, cô sẽ vĩnh viễn bị những người đóquấy rầy, cho nên mới giả tạo tiết mục hỏa hoạn này để đánh lạc hướng.

Bảo ALê đến bày tỏ hảo ý với em trai Lưu nghị sĩ, tuyên bố có biện pháp giao HuyếtLang ra, kết quả đối phương chẳng những tin, mà còn phái thủ hạ hỗ trợ anh tahành động.

Lúc ấycô chính là bị A Lê lừa ra khỏi “Dương Châu mộng”, mang tới kho hàng.

Sau đónhững biến cố vụ nổ quá mạnh, hoả hoạn xảy ra liên tiếp khiến cho thủ hạ của emtrai Lưu nghị sĩ tự động bỏ chạy trối chết, còn A Lê lại thể hiện là mình hậnHuyết Lang thấu xương, dáng điệu cứ như không cho anh ấy chết thì không chịurời đi, càng làm cho màn kịch của Huyết Lang giống y như thật.

Về phầnthi thể kia cùng máu kia, đương nhiên cũng là đã sớm an bài đâu vào đó.

Mà hômđó ở đám cháy, Tiêu Hằng Uẩn thực ra đã nhìn ra đây là màn kịch giả chết củaHuyết Lang nên mới có thể liều lĩnh mang cô rời đi, hơn nữa cũng là để cho màngiả chết càng thêm đáng tin. Sau khi rời khỏi đám cháy, trong lúc tin tức dấylên nóng hổi, vì bảo vệ cô mà anh cũng không nói ra sự thật.

Nhưnglại hại cô đau lòng lâu như vậy.

Nhưngcô đương nhiên không phải giận anh điểm ấy, mới chạy tới Canada.

Việc côrời đi chủ yếu là để tiếp tục gia tăng độ tin cậy của tin tức “Huyết Lang đãchết”, đồng thời cũng muốn quan hệ giữa mình và Tiêu Hằng Uẩn nguội trở lại.

Dù saobọn họ trong lúc đó, rối bời trong nhiều ẩn số phức tạp nên cần thời gian bìnhtĩnh suy nghĩ một chút.

“Haingười rốt cuộc có ân oán gì, vì sao không chịu nói rõ ràng chứ?” Hai người bọnhọ muốn yên tĩnh thì tự yên tĩnh phần mình đi. Cần gì làm cho Tiểu Hải này mỗingày đều bị áp bức mà không thể yên tĩnh, đến nay vẫn giống như “trượng nhị kimcương sờ không được đầu” (không hiểu gì cả), nhưng chỉ có điều thật ra rấtnghĩa khí. “Không bằng để luật sư Hải Vô Lượng anh đến giúp hai người điều đìnhthế nào? Anh gần đây cũng vừa thi lấy giấy phép hành nghề luật sư.”

“Nhưngmẫu đơn kiện vẫn viết rất tệ, đúng không?” Cô thực không nể mặt chút nào.

“Ấy?Sao em biết?” Tài thật nha! Chuyện này mà cô ấy cũng đoán được. “Ngày hôm quakhi lên tòa còn bị quan tòa giễu cợt.”

“La Mãkhông phải một ngày mà tạo thành.” Trải qua kết quả vài tuần làm việc ở công tyluật, cô đã rất hiểu trình độ tiếng Trung yếu kém của anh ta. “Người nào đókhông phải bảo anh đọc nhiều sách sao? Nên lắng tai nghe đó.”

“Vậyngười nào đó bảo em trở về, em có nghe không?” Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiêncất lên.

Ủa? Côhình như nghe thấy giọng nói nào đó không nên xuất hiện ấy nhỉ.

“Nàynày! Anh là Hải Vô Lượng đúng không?”

“Đúngvậy, vừa đẹp trai vừa cao ráo, người đàn ông độc thân hoàng kim kiêm luật sư kỳcựu chính là tôi.”

Kỳquái, rõ ràng giọng nói trong điện thoại đúng là của cái tên Hải họ ngu dốt,vậy giọng nói vừa rồi là ──

Nệm độtnhiên lún xuống.

Theophản xạ cô định quay đầu lại thì một khuôn mặt nam tính tuấn lãng đập ngay vàođôi mắt phượng.

Sao,làm sao có thể……

“Anh,anh……” Hoa Sơ Tâm cứng họng nhìn người đàn ông trước mặt, không kịp nói hếtlời, điện thoại đã bị cúp, người đã bị kéo lại, khóa vào trong một vòng tay ômvững chắc, hơi nóng ập tới, bờ môi mềm lập tức bị thô bạo lấp kín.

“A……”Cánh môi vừa hé mở đã bị ngậm lại, môi lưỡi khao khát mãnh liệt đã lâu đòi hỏisự ngọt ngào của cô.

Nụ hônkéo dài một lúc mới dứt, Hoa Sơ Tâm vì tức giận mà thở gấp trừng mắt nhìn vịkhách không mời xâm nhập vào phòng.

“Anhvào bằng cách nào!”

“Ba emmở cửa cho anh.” Tiêu Hằng Uẩn nhìn chằm chằm vào cô, con ngươi đen hàm chứa sựnhớ nhung khó kìm nén.

Ai! Chadượng…… Cái người hiền lành kia.

“Anhtới làm gì?” Cô trừng anh, trong lòng lại thầm đánh giá sự thay đổi của anh.

Nửa nămnày, anh ngoại trừ gầy hơn một chút, cũng không có gì thay đổi, vẫn rất tuấntú, nhìn rất ổn, sau khi hôn cô xong thì tự mình vẫn còn có thể thầm đỏ mặt.

“Làmluật sư biện hộ cho em.” Anh thản nhiên nói xong, ánh mắt đen kịt vẫn không mảymay rời khỏi cô.

“Em vìsao lại cần luật sư biện hộ?”

“Bởi vìem rất có khả năng bị tố cáo tội ác ý vứt bỏ.” Anh gần sát cô một chút, mangtheo hơi thở nam tính thoảng mùi trà Cổ Long nhàn nhạt lan tới.

“Hả?”Nhìn khuôn mặt anh đang tiến sát đến, nhịp tim bởi vậy thầm tăng tốc.

Cô……muốn được chạm vào anh.

“Ngườibỏ mặc người không có khả năng tự cứu thì bị phạt tù có thời hạn từ sáu thángtrở xuống, bị tạm giam hoặc phạt tiền từ một trăm tệ trở xuống. Trong trườnghợp người bị bỏ mặc tử vong, thì bị phạt tù có thời hạn từ năm năm trở xuống,trường hợp bị trọng thương thì phạt tù có thời hạn ba năm trở xuống.” Giọng nóitrầm ấm thản nhiên thổi ra.

Đâylà…… Khi đó cô…… Hoa Sơ Tâm nghĩ đến chuyện lúc ấy mình đã cố gắng dùng mọicách để buộc anh thu nhận và giúp đỡ cho cô, không ngờ cả chuyện này anh đều nhớrõ, trên mặt không khỏi có chút nóng lên, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu dễdàng tha thứ.

“Em bỏmặc ai?”

Thấyđôi mắt phượng của cô hiện lên vẻ tinh ranh sáng rọi, biết cô đang dao động,tảng đá đang đè nặng trong lòng Tiêu Hằng Uẩn rốt cuộc cũng được thả xuống.

“Anh.”Anh đáp. “Em bỏ mặc anh.”

“Luậnđiểm thực không tồi.” Cô bắt chước ngữ điệu của anh lúc trước, lúm đồng tiềnrạng rỡ ngọt ngào nở ra. “Nhưng vị đại luật sư này, anh tứ chi khỏe mạnh, ngũquan cân đối, rất khó làm cho quan toà tin anh là người『khôngcó khả năng tự cứu』 đó?”

“Nhưngnếu không có em, anh cũng không sống được.”

Wa!Những lời này buồn nôn vượt quá tiêu chuẩn luôn ấy chứ! Hoa Sơ Tâm cười to ratiếng, ngắm nhìn anh sau khi miễn cưỡng nói xong, khuôn mặt tuấn tú không ngừngửng đỏ.

“Anhlàm sao lại giống mấy『nam nhân vật chính』vậy hả?” Hoa Sơ Tâm trêu chọc anh,bàn tay nhịn không được vuốt ve vẻ mặt cứng ngắc của anh. “Ai là quân sư truyềndạy cho anh vậy?”

“Hải,Vô, Lượng.” Tiêu đại luật sư tuy rằng được bàn tay nhỏ bé mềm mại kia trấn ancảm xúc, nhưng vẫn là thập phần nghiến răng nghiến lợi.

“Trìnhđộ tiếng Trung của anh ta mà anh cũng dám tin tưởng?” Tình yêu làm cho người tamù quáng à. Danh ngôn! Danh ngôn!

TiêuHằng Uẩn nhìn cô không mảy may tiết chế nụ cười rạng rỡ, không hờn giận mà lạilần nữa lấy môi ngăn chặn miệng của cô.

“Cómuốn『chơitrò rất hay』không?”Bờ môi nóng như lửa theo lời nói quấn quýt bên tai cô, mang theo giọng nói trầmkhàn gợi cảm hỏi.

“Chàoanh đồ háo sắc! Tiêu đại luật sư.” Nhìn anh đỏ mặt lên, cô cười rất vui vẻ.

“Sơ Tâm.” Anh dừng nụ hôn khát khao tinh tế, nghiêm túc xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của côlại. “Anh còn có câu muốn nói.”

“Nóiđi.” Đôi mắt phượng lấp lánh nhìn anh dò hỏi.

“Anh sẽdùng trái tim thưở ban đầu yêu em để mãi mãi yêu em.” Giọng điệu của anh đặcbiệt không lưu loát, phảng phất có chuyện gì đó khó nói, nhưng vẻ mặt lại rấtnghiêm túc. “Đây không phải hứa hẹn, mà là cam đoan. Chỉ cần em đồng ý kí tênlên tờ giấy này, ngoại trừ sự cam đoan của anh, em còn có thể nhận được sự camđoan của toàn thế giới.”

“Tờgiấy đó sẽ không vừa khéo mà gọi là 『giấy đăng ký kết hôn』đóchứ?” Ôi trời ơi! Anh ấy đang cầu hôn sao? Cô cảm động nhìn anh.

“Thìkhéo như vậy đó.” Miệng anh hờ hững, nhưng giọng nói lại căng thẳng tố cáotrong lòng anh đang bất an. “Có thể chứ?”

“Uhm……Chờ chúng ta làm xong 『tròchơi rất hay』nào đó,rồi mới nói với anh.” Cô làm sao có thể cự tuyệt chứ? Cô cười đến vô cùng ngọt,vô cùng quyến rũ, ôm lấy cổ anh. “Nếu làm giống được như lần trước em với anhchơi thì em mới đồng ý.”

“……”Tiêu đại luật sư lại lần nữa không nói gì.

Giờphút này, khao khát tình yêu quyến luyến, cuối cùng không cần nhiều lời…… Chỉlà, sau một lúc lâu, vẫn là có người nào đó nhiều lời.

“Sơ Tâm……” Giọng nói vì “lửa lòng” mà khàn khàn hổn hển cất lên.

“Dạ.”

“Emcũng có chuyện gì đó muốn nói với anh đúng không?” Anh lúc này mới nghĩ tớimình đều đã nói xong, còn có người nào đó chưa chịu nói.

“Cái……Cái gì……”

“Em nóiđi?”

“Anh……Vẫn rất tuyệt…… Nhưng mà nói bây giờ hình như là quá sớm đúng không?” (J)))

“Hoa SơTâm!”

Ngườiđàn ông đỏ mặt tức giận.

“Đượcrồi, được rồi! Chịu không nổi anh luôn đó.” Giọng nói ngọt ngào mềm mại mangtheo tiếng cười, lớn tiếng tuyên bố: “Tiêu Hằng Uẩn! Em yêu anh em yêu anh emyêu anh em yêu anh! Đủ chưa?”

“……”Tiêu đại luật sư khuôn mặt tuấn tú đỏ rực, đôi môi mỏng cẩn thận nở nụ cười hàilòng.

Aizzz── vị này đại luật sư, thật sự phiền phức quá đó nha……