Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 108: Phượng Hoàng trở về này



Editor: trang bubble

Đêm, dần dần khuya.

Hiên Viên Triệt ôm thật chặt Tần Mục Ca, dường như mình buông lỏng ra, Tần Mục Ca sẽ biến mất ở trước mắt mình. (do hai ng đã thổ lộ và nắm tay nhau chạy trốn nên mình đổi xưng hô nha)

"Lạnh không, Mục Ca?" Giọng điệu của hắn dịu dàng đến không tưởng nổi.

Tần Mục Ca lắc đầu, tiếp theo nhỏ giọng nói: "Không lạnh. . . Chỉ là hơi đói bụng . . ."

Hiên Viên Triệt âm thầm nhìn một chút, từ từ giảm tốc độ, dừng ngựa ở bên lề đường cạnh rừng cây.

Nhóm lên một đống lửa nhỏ, Hiên Viên Triệt lấy bánh thịt mà mình chuẩn bị xong ra, đưa cho Tần Mục Ca, lại đưa qua một bầu nước cho nàng.

Từ vương phủ vừa ra, hai người vẫn lên đường, Tần Mục Ca đã sớm đói bụng, cũng không khách khí, lấy tới rồi ăn từng ngụm từng ngụm.

Nụ cười trong mắt Hiên Viên Triệt dày đặc, tràn đầy * nịnh và yêu thương nhìn Tần Mục Ca ăn như hổ đói -- mặc dù nàng không có một chút ít dáng vẻ thục nữ, nhưng chính là mình thích bộ dáng nàng hoạt bát hăng hái như vậy, nhìn cũng nhìn không đủ.

Rốt cuộc, Tần Mục Ca phát hiện đến bây giờ Hiên Viên Triệt cũng không ăn, chỉ luôn luôn nhìn mình, nàng hơi ngượng ngùng, nói: "Sao chàng không ăn? . . ."

"Nhìn nàng ăn ta thật sự . . . Thật vui mừng . . ." Hiên Viên Triệt cảm giác mặt mình hơi nóng, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh có mấy lời có thể tận tình biểu đạt ở nơi dã ngoại này, " . . . Rốt cuộc chúng ta rời khỏi Cao Vực . . . Rời khỏi Mộ Dung Khinh Hàn . . . Mục Ca. . . Nàng cũng đã biết ta rất thích nàng . . ."

Tần Mục Ca đang cắn bánh thịt, nghe lời của Hiên Viên Triệt nói qua làm cho lòng nóng mặt nóng, trong lòng của nàng cũng hết sức vui sướng.

Mặc dù trước kia mình nói qua muốn ở lại Cao Vực ở trước mặt hắn, nhưng mình chưa từng định cùng nhau sống với Mộ Dung Khinh Hàn, càng không nghĩ tới muốn lao thẳng đến làm Vương phi này ngay lập tức, cho dù mình là vương phi trước kia, nhưng bây giờ mình sống cuộc sống của Tần Mục Ca.

Hơn nữa, trước mắt, mình và cũng như nàng trước kia, cũng mơ tưởng lựa chọn người đẹp như bức họa này, người đàn ông mặt lạnh lòng ấm.

Trong lòng Hiên Viên Triệt vui mừng khó có thể hình dung, nhìn Tần Mục Ca, nghĩ tới mình đối với nàng mất mà được lại, cảm giác may mắn đang dâng lên ở trong lòng.

Hắn nhìn Tần Mục Ca ăn xong bánh thịt, thì áp sát qua Tần Mục Ca, ôm nàng ở trước ngực mình, nói nhỏ: "Ta ôm nàng một lát thôi, sau nửa đêm chúng ta phải lên đường . . . "

"Nơi này vốn không phải đã ra khỏi phạm vi thế lực của Mộ Dung Khinh Hàn, sao chúng ta còn phải vội vã lên đường như vậy?" Tần Mục Ca nhìn ra được tâm sự Hiên Viên Triệt nặng nề, hình như có nỗi khổ tâm gì không tiện cho mình biết, trong lòng rất khó hiểu, chẳng lẽ Mộ Dung Khinh Hàn còn có thể đuổi tới kịp? "Cho dù hắn đuổi kịp chúng ta cũng không cần sợ hắn, ta nói rõ ràng cho hắn biết ta sẽ không trở về với hắn thì tốt rồi, chắc hẳn hắn sẽ không ép ta ở lại, dù sao thật sự ta cũng chưa từng đồng ý hắn . . ."

Hiên Viên Triệt cười nhạt, an ủi: "Ta biết rõ, ta cũng sẽ không đồng ý hắn ép nàng ở lại . . . Rất nhanh, chúng ta sẽ trở lại Kinh Thành, bắt đầu cuộc sống mới . . . Mục Ca, chúng ta nên có đứa bé thôi . . . Ta thật là muốn làm phụ thân . . ."

Tần Mục Ca khẽ ngẩng đầu, nhìn Hiên Viên Triệt.

Đống lửa chiếu rọi lờ mờ, nụ cười của nàng mềm mại ướt át, xinh đẹp không gì sánh nổi.

Hiên Viên Triệt nhìn Tần Mục Ca, tình yêu trong lòng càng thêm nồng đậm, đôi môi không kìm lòng được đã ép xuống, hôn vào trên môi mỏng của Tần Mục Ca.

"Ách . . ." Chợt được hôn khiến Tần Mục Ca có chút trở tay không kịp, nàng muốn tránh lại bị Hiên Viên Triệt ôm lấy thật chặt không thể lui về phía sau.

"Không cần tránh ta, Mục Ca . . ." Hiên Viên Triệt thoáng buông ra một chút nói xong lời tình ý lưu luyến, lại lấy tư thế không thể ngăn cản tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.

Lúc này Tần Mục Ca không tiếp tục tránh né, mà là run rẩy, thẹn thùng hùa theo tiến công bá đạo của Hiên Viên Triệt.

Ngọn lửa nhảy nhót, chiếu hai người nam nữ kích tình bắn ra bốn phía.

Chợt, thân hình Hiên Viên Triệt dừng lại, ngưng động tác!

Trong hoảng hốt, Tần Mục Ca cũng đã nghe được tiếng động khác biệt, mặt xuân tình hào hứng lập tức lóe ra sửng sốt!

Hiên Viên Triệt vội vàng đạp tắt đống lửa, đứng dậy ôm thật chặt Tần Mục Ca nói nhỏ: "Không phải sợ. . ."

Chỉ là, lời của hắn vẫn chưa nói hết, bỗng nhiên bốn phía đã xuất hiện vô số cây đuốc, từ xa đến gần, tạo thành một vòng vây với bọn họ!

"Chuyện này. . . Mộ Dung Khinh Hàn tới rồi hả ?!" Lòng của Tần Mục Ca chợt trở nên níu chặt, lúc này trong mắt thấy ít nhất có hơn một ngàn cây đuốc, hắn lại làm to chuyện như thế?

Trong âm thanh Hiên Viên Triệt có một chút lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Không phải . . . Mặc kệ là ai nàng không cần sợ . . . Ta sẽ bảo vệ nàng chu đáo . . ."

Không phải Mộ Dung Khinh Hàn? Tần Mục Ca mê hoặc rồi, không phải hắn thì là người nào, nửa đêm không ngủ được, lại đến đây dã ngoại, còn dẫn theo nhiều người như vậy, rõ ràng tới bắt mình và Hiên Viên Triệt!

Hiên Viên Triệt nâng Tần Mục Ca lên lưng ngựa, bản thân đang muốn cưỡi lên lưng ngựa, đột nhiên nghe được một giọng nam đầy tràn sức mạnh hô: "Hiên Viên Tướng quân, Chủ Thượng đã biết ngươi hiện thân (xuất hiện), mời đi ra gặp -- đi không từ giã là không thể thực hiện được, 3000 binh lính của ta đã bao vây nơi này đến như một loại thùng sắt, nghĩ ngươi chắp cánh khó thoát! Nếu không nghe khuyên bảo, chính là mũi tên của các tướng sĩ không có mắt . . . "

Màu sắc trên gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt lập tức thay đổi!

Tần Mục Ca vừa nghe, đối phương biết Hiên Viên Triệt, trong lòng chợt nghĩ đến trước kia giống như nghe nói Hiên Viên Triệt ở lại quốc gia nào đó, chẳng lẽ chính là quốc gia này?

Ngựa tốt chần chừ, nhưng Hiên Viên Triệt không có lên ngựa, hắn khẽ cắn môi dưới, nói với Tần Mục Ca: "Đừng sợ. . . ."

Khi nói chuyện, bóng người chợt động, đuốc dần dần dày đặc, theo mấy người cởi ngựa trong ánh lửa vây quanh xuất hiện ở trước mặt Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt.

Tần Mục Ca nhìn sang, cách ăn mặc của mấy người này đều là võ tướng, mình thì một người cũng không biết, khí thế cả phòng đối phương tới to lớn, hình như không còn ý tốt.

Người đàn ông râu rậm cầm đầu đó cười như không cười nhìn Hiên Viên Triệt, chậm rãi chắp tay, nói: "Phượng Hoàng, mấy năm không gặp, vẻ ngoài của ngươi càng hơn lúc trước rồi. . . ."

Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt lại thêm không có biểu tình, chỉ thấy đối phương lạnh nhạt nói: "La tướng quân cũng không có thay đổi bao nhiêu, vẫn giống như trước kia, không biết tối nay đến đây có chuyện gì?"

"Ngươi nên rõ ràng vì sao ta đến, Chủ Thượng đang chờ ngươi, mấy năm này hắn vẫn nhớ mãi không quên với ngươi, sẽ chờ lúc ngươi tới đấy . . . Cuối cùng có một ngày Phượng Hoàng vẫn là phải rơi vào trên cây ngô đồng . . ."

Người đàn ông râu rậm cười lành lạnh, trong lời nói hình như có rất nhiều ám chỉ, không có chỉ ra, nhưng vừa lại giống như mọi người ở đây đều biết rõ -- trừ Tần Mục Ca.

Thật ra mặc dù Tần Mục Ca cũng không nói gì, nhưng trong lòng lại chuyển động lên rất nhanh. Lần trước đó trên đại điện mình đã nghe qua tin đồn về Hiên Viên Triệt, lúc ấy mình không tin, nhưng bây giờ nhìn dáng dấp, ngược lại thật sự là chuyện có một ít nét khái quát.

"La tướng quân hiểu lầm, lần này cũng không phải là ta muốn đi gặp Chủ Thượng, mà là phải dẫn gia quyến trở về Kinh Thành Cao Xương, làm phiền chuyển lời Chủ Thượng, nếu tương lai có thời gian, ta sẽ đi thăm hỏi."

Mặt Hiên Viên Triệt không đổi sắc, đóng tất cả cảm xúc của mình lại, không để cho đối phương thoáng thấy mình có dao động gì.

La Tướng quân kia cười lạnh, nhìn dáng vẻ Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng bình thản như mây gió, hừ lạnh một tiếng nói: "Việc này sợ rằng không phụ thuộc vào ngươi rồi, hiện tại ngươi phải đi một chuyến với ta, thứ nhất gặp Chủ Thượng, còn lại cũng không thuộc về quản lý của ta -- Phượng Hoàng nên hợp tác cho thỏa đáng, võ công của ngươi cao hơn nữa, không sánh bằng 3000 binh lính của ta, hơn nữa vị gia quyến xinh đẹp như hoa này của ngươi nếu có mệnh hệ gì, thật là được không bù mất . . ."

Nói xong, hắn vung tay lên, sau lưng chợt trên trăm cung tiễn thủ đã lâu, mũi tên nắm chặt trong tay, tên đã lắp vào cung, chờ lâu một tiếng ra lệnh.

Hiên Viên Triệt lập tức che chở ở trước mặt Tần Mục Ca, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy ý hận liếc qua đối phương, quả quyết nói: "Nếu La tướng quân cố ý phải làm như vậy, ta không thể làm gì khác hơn là theo cùng."

"Vậy thì mời thôi." La tướng quân đưa tay duỗi ra làm một dấu tay xin mời.

Hiên Viên Triệt cưỡi lên lưng ngựa, nhỏ giọng nói nói với Tần Mục Ca: "Mục Ca, không phải lo lắng. . . Hiên Viên Triệt ta là đàn ông đội trời đạp đất, không thể nào làm chuyện mất danh dự, nhất định nàng phải tin ta . . ."

Hắn nhìn ra trong mắt Tần Mục Ca hơi nghi ngờ, dũng khí trong lòng có dự cảm xấu, chỉ sợ đối phương sẽ nghĩ mình rất kinh khủng. Sớm biết hiện tại, không bằng sớm một chút nói quá khứ của mình cho nàng biết, như vậy mình sẽ chủ động hơn một chút.

Ánh lửa lóe lên, 3000 người vây quanh Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca chậm chạp đi về phía trước.

Tần Mục Ca khẽ nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt rất nghiêm túc, nói nhỏ: "Sao bọn họ biết chúng ta ở chỗ này? Chẳng lẽ là. . . ."

"Rất có thể. . ." Hiên Viên Triệt cười khổ một cái, hiện tại tình trạng đột phát rõ ràng là có người tiết lộ hành tung của mình và Tần Mục Ca cho những người khác, nếu không những người này hẳn không cần đoán cũng biết trước mình ở chỗ này như vậy.

Người này trừ Mộ Dung Khinh Hàn, chắc không tồn tại người khác. Hắn biết mình nhất định sẽ đi con đường này, bởi vì đường khác đều sẽ bị hắn rất thuận lợi đuổi theo, duy chỉ có con đường này sẽ bỏ qua bọn họ, bởi vì nơi này là giải đất giao tiếp.

Chỉ là không nghĩ đến, hắn vì giữ lại Tần Mục Ca, sẽ dùng biện pháp này tới bao vây mình!

Ở trong lòng của Tần Mục Ca càng thêm một trận sóng lớn, nếu người gọi là Chủ Thượng đó thật sự có lòng quý mến với Hiên Viên Triệt, như vậy chuyến này đi gặp mặt thì nhất định có nguy hiểm rất lớn, nếu đối phương ép buộc Hiên Viên Triệt làm việc hắn không thích thì làm thế nào?

Hắn là một người kiêu ngạo thế kia, nếu bị chủ thượng kia chiếm tiện nghi, vậy cả đời chỉ sợ không chạy thoát bóng ma này!

Hơn nữa bây giờ mình chính là gánh nặng của Hiên Viên Triệt, nếu đối phương lấy mình tới uy hiếp Hiên Viên Triệt thì làm thế nào?!

Mình tuyệt đối không làm liên lụy người của hắn!

"Chúng ta có thể chạy trốn không? . . ." Tần Mục Ca chợt nhỏ giọng hỏi một câu.

Chỉ cần có cơ hội, cho dù là cơ hội rất nhỏ, mình cũng phải đi thử xem!

Hiên Viên Triệt nắm eo nhỏ của nàng thật chặt, trong lòng xúc động thật lâu, thiên ngôn vạn ngữ (muôn vàn lời nói) hợp thành một câu nói: " Đại khái mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều để cho nàng an toàn, Mục Ca. . . "