Chuyện Cũ Afghanistan 1986

Chương 39



Hai tiếng sau.

Một chiếc xe hơi băng qua bãi biển vàng. Xa xa một hàng lạc đà từ từ tiến về trước theo đường cong nhấp nhô của dãy núi.

Người quản gia lấy hai viên thuốc màu đỏ ra, “Thưa cậu, đến giờ uống thuốc rồi.”

Akaj vén tóc trước trán, lộ ra khuôn mặt trắng bệch. Morphine suýt chuyét nữa đã giết chết cậu, cậu tưởng Khwaja định giết cậu thật. Cậu nhìn quản gia, cuối cùng nhận thuốc ném vào miệng, “Chúng ta đi đâu?”

“Chúng ta đang trên đường đến Urgun. Cúc trường yêu cầu tôi đưa cậu đến Qazi và sau khi đến Urgun, chúng ta sẽ đi máy bay đến Kahndahar và đổi sang đi xe. Nơi đó là quên hương của cục trường, cũng là phạm vi thế lực của gia Murzen, cậu sẽ an toàn khi ở đó.”

Akaj lạnh lùng nói, “Sắp xếp đường lui luôn rồi, hắn đâu?”

Sắc mặt quản gia xám ngoét, lắc đầu, “Cục trưởng còn đang ở Kabul.”

Akaj hỏi, “Trong khoảng thời gian này, anh ta đang làm cái quái gì?”

Quản gia lại lắc đầu, Akaj cong miệng, dứt khoát nói, “Tôi hỏi ông, trong khoảng thời gian này rốt cuộc hắn đã làm gì?”

Quản gia cúi đầu trầm ngâm, “Vì sao cậu nhất định phải biết?”

Akaj khoanh tay, thở dài, “Tôi sống ở nhà Murzen vào năm 82. Ít nhất cũng ở được hai ba năm, tuy rằng tôi không nắm rõ chi tiết về gia tộc này, nhưng chỉ cần nhìn người thôi cũng nắm đại khái. Tôi biết ông trung thành với Khwaja. Tình cảnh anh ấy lâm vào ngày hôm nay, không phải chỉ mới một sớm một chiều mà thàn được. Nếu lúc ban đầu hắn làm sai, ông không ngăn cản, vậy thì sẽ thu xếp đường cho hắn. Khổng chỉ là sắp xếp đường lui theo lệnh hắn mà còn phải truyền lời hắn.”

Người quản gia hiểu rõ trong lòng, ông ta gật đầu, ” Vanechka đe dọa ngài ấy tham gia vào việc ngăn cản thực hiện kế hoạch hòa giải. Lúc đó để đón cậu từ tay Liên Xô, Cục trưởng đã đồng ý. Cậu biết những điều này. Nhưng vừa đồng ý, theo sau là vô số chuyện không ngừng nghỉ ào tới, chỉ không ngờ là tới nhanh như vậy. Chuyện bộ chỉ huy quân Liên Xô bắt người vừa bóng xong, ngài ấy biết sẽ xảy ra chuyện, cho nên mấy ngày trước làm việc không ngừng nghỉ để sắp xếp đường lui.”

“Vậy hắn đâu?”

“Ngài ấy không thể rời đi. Số phận của gia tộc chỉ dựa vào mình ngài ấy. Từ lúc Vanechka tìm ngài ấy, cục trưởng đã viết thư về nhà nhưng không nhận được câu trả lời chính xác. Mối quan hệ gia tộc ở miền Nam rất lớn và phức tạp, cạnh tranh nội bộ rất đẫm máu. Cục trưởng cũng đã trải qua cuộc cạnh tranh tàn khốc để đại diện cho gia tộc Murzen ở Kabul. Gia tộc sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ nếu ngài ấy gặp chuyện, nhưng nội bộ gia tộc Murzen lúc này cũng đang tiến hành vòng cải tổ mới. Cục trưởng đã chuẩn bị sẵn sàng mất vị trí trong gia đình và tất cả tương lai chính trị của mình.”

Tâm trạng của Akaj thoáng cái trở nên nặng nề. Cậu hé miệng, cổ họng khà khàn, ôm mặt, “Cho nên tất cả những chuyện này đều là do tôi.”

Quản gia nói, “Tôi đã đi theo cục trưởng hơn hai mươi năm, tuy không thể nói là biết hoàn toàn người đàn ông này. Nhưng tôi đã chứng kiến cách ngài ấy nổi bật trong số anh em gia tộc, giảnh được quyền lực, và đến Kabul để đạt những triển vọng lớn hơn cho bản thân và gia đình. Ngày ấy chưa từng có khoảng thời gian khó khăn khi ở Kabul. Ngài ấy rất giàu có, cậu có thể không biết, không phải lúc nào ngài ấy cũng giàu có như vậy. Hồi còn đi du học, ngài ấy cũng làm việc bán thời gian, gia đình ngài giàu, rõ ràng ngài ấy có thể tận hưởng vinh hoa, nhưng ngài ấy đã sống một cuộc đời bấp bênh. Kìm nén để sống tiếp, từ bỏ tất cả các mong muốn trong tâm hồn.”

Akaj bàng hoàng nói, “Đôi khi tôi cảm thấy trong cơ thể anh ấy chứa đầy những ham muốn của người khác, còn anh ấy giống như khán giả hưởng thụ trong trí tưởng tượng của mình.” Quản gia nói, “Cục trưởng sinh ra không phải là người có thể sống vì chính mình. Cuộc sống của ngài ấy được định sẵn là lấp đầy “người khác” vì “người khác”, nên linh hồn của ngài ấy phải quaen với việc sống trong trạng thái đó.”

Akaj nhìn thấy một cuộc đấu tranh nội tâm sâu sắc hơn hối hận từ trong mắt người quản gia, sự long lắng Khwaja từ những nếp nhăn sâu hoắm và thô ráp. Trong lòng Akaj nảy sinh sự cảm khái. Thắng thua trên bài cờ cuộc đời chỉ là kết quả, sự tồn tại của quân vua mới là ý nghĩa của trò chơi này. Không có vua, bản thân trò chơi chỉ là hư vô. Trò chơi của Khwaja đi đến hồi kết, gã có thể không phải là vị vua tốt, nhưng tất cả các quân cờ trên bàn cờ này, bao gồm cả Akaj đã kẹt sâu trong ván cờ.

Xe đến sân bay Urgun an toàn, quản gia tìm người để đổi hai giấy phép đăng ký. Akaj chìm vào giấc ngủ sau khi lên máy bay, không ăn uống gì hết. Bọn họ bbay ba tiếng đồng hồ đến Kandahar rồi đổi xe tải rời khỏi thành phố lái về phía ngoại ô, lúc đến nơi đã là sáng sớm hôm sau.

Qazi là một thị trấn nhỏ, nằm trong một ốc đảo ở ngoại ô Kandahar, ở rìa sa mạc Bogdal, rất gần phía nam của Afghanistan. Sau khi xuống xe, Akaj cảm nhận hơi ấm thuộc về miền Nam. Gió ẩm phả vào mặt cậu, cậu cởi mũ và khăn quàng cổ, trong nháy mắt cảm giác như đối mặt với một lãnh địa hoàn toàn xa lạ.

Nơi ở của Khwaja nằm ở phía đông của thị trấn. Một ngôi nhà nhỏ đáng yêu nép bên hồ, được bao phủ bởi giấy dán tường màu xanh da trời ấm áp. Đôi mắt của Akaj cham vào những đồ trang trí đặc biệt. Một quả bóng đặt trên lò sưởi với chữ ký nghuệch ngoạc trên đó.

“Đây là nơi cục trưởng từng ở khi còn nhỏ. Hồi mới đi học, cục trường rất thích đá bóng. Đây là quà của anh trai ngài ấy tặng, là chữ ký của ngôi sao bóng đá mà cục trưởng rất thích.” Quản gia giải thích.

“Thảo nào cách bài trí rất đáng yêu. Anh ấy không sống cùng gia đình sao?”

Quản gia nói, “Ông Murzen có rất nhiều vợ, không phải ai cũng có thể sống trong nhà riêng của mình. Bộ trưởng sống ở đây với mẹ mình sáu năm khi còn nhỏ. Ngôi nhà này hoàn toàn là của cá nhân ngài và là món quà đầu tiên ngài ấy nhận được vào ngày đầu tiên đến thế giới này.”

“Nói đơn giản, đó là câu chuyện của một người mẹ không được yêu thương sinh ra đứa con trai không được yêu thương, rồi đứa con quyết định tạo dựng tên tuổi cho chính mình. “

Quản gia cười cười, “Có thể nói như vậy.”

“Sau này tôi sẽ sống ở đây à? Khwaja có nuôi tôi cả đời không? Tôi chủ cần ăn, ngủ và sống qua ngày thôi à?”

Quản gia trầm mặc dẫn cậu đến hầm rượu, vừa mở cửa, trên kệ bên trong tất cả đều là những thỏi vàng to như cổ tay, chất đầy một phòng. Cho dù Akaj nhìn thấy rất nhiều nhưng vẫn hoảng sợ. Quản gia cúi đầu cung kính nói với cậu, “Đây là lệnh của cục trưởng, cậu là người cuối cùng của nhà Murzen được hưởng toàn bộ tài sản cá nhân của cục trưởng.”

Baghlan tinh tế và nhẹ nhàng so với không khí nhộn nhịp của Kabul. Nó hoàn toàn được kiểm soát bởi quân đội Liên Xô, cuộc sống trong thành phố rất trật tự và nền kinh tế đang phát triển mạnh và khá sôi động.

Euler mua một bó hoa từ chợ. Trong thời tiết này, tất cả các loài hoa được trồng trong lán, cũng không biết tên gì, nụ hoa vàng rực rỡ đậu trên cành cây xanh tươi theo từng chuỗi một, đáng yêu say lòng người. Euler cầm hoa vừa đến bên cạnh lều trại liền nghe thấy tiếng đổ ầm ầm bên trong. Bác sĩ đang đứng ở cửa, thấy cậu quay lại gật đầu chào.

“Mọi thứ lúc đầu đều khó khăn. Anh ấy không chỉ cần học cách kiểm soát tay mình, mà tôi e là cũng cần phải học cách kiểm soát tính khí nữa.” Bác sĩ chỉ vào lều.

Euler nhìn vào bên trong qua khe hở của lều, Oleg đang trải qua quá trình tập luyện phục hồi ban đầu. Bác sĩ phục hồi chức năng bảo hắn thử khống chế tay mình lấy giấy trong hộp ra, đây chỉ là bước đầu tiên cơ bản nhất, nhưng Oleg làm không tốt, hắn không khống chế được bàn tay kia, làm tung tóe hết đồ trong hộp. Bác sĩ phục hồi chức năng kiên nhẫn nhặt mọi thứ lên, sau đó yêu cầu hắn thử lại một lần nữa và thêm lần nữa, hắn đã làm động tác này liên tục trong hai ngày, nhưng không lần nào thành công cả.

Mặt Oleg trở nên xanh mét, mỗi một lần thất bại đều tích thêm một ngọn lửa nhỏ trong lòng hắn, đến khi hắn không khống chế tay đang run rẩy thì sẽ phát hỏa, quét toàn bộ đồ đạc xuống đất. Hôm qua đã kết thúc theo cách này, hôm nay không biết liệu có thành công hay không.

Euler hít một hơi thật sâu, vé lều và cầm hoa đi vào. Oleg nhìn thấy mặt cậu thì dịu hơn chút.

“Mua một ít hoa, em nghĩ đặt ở đầu giường sẽ làm tâm tình anh tốt hơn chút.” Euler chun mũi, mỉm cười, “Thời tiết lạnh, nơi này cũng quá đơn điệu, đặt chút hoa làm dịu bầu không khí.”

Oleg vươn tay kia về phía cậu, Euler bước đến vào nhào vào trong vòng tay hắn. Cậu cảm thấy người đàn ông ôm chặt lưng cậu vào trong ngực. Euler vỗ vỗ bả vai hắn, ngồi bên mép giường, định tập kẹp giấy với hắn, “Không sao, chúng ta làm từ từ thôi.”

Cổ tay Oleg không còn sức, hắn ngoái tay kéo cái hộp đựng giấy, cổ tay đặt vào thành hộp, sức nặng cả bàn tay dồn về một phái khiến hộp mất thăng bằng lật nghiêng, lúc này cổ tay hắn run lên, cái hộp lật trên bàn. Oleg cau mày hất tay cậu ra, Euler sờ cổ tay xoa cho hắn, cầm hộp lên, nhẹ nhàng nói, “Thả lỏng, không cần dùng sức quá.”

Oleg mím môi, lông mày xoắn thành một chỗ, lần thứ hai thò tay vào hộp. Lần này cổ tay hắn không để lên thành hộp nữa, ngón tay chạm vào kẹp giấy bên trong, Euler vuốt vai hanw, “Tốt lắm, cố lên.” Cậu nhìn ngón tay Oleg không khống chế nỏi, khuấy đảo kẹp giáy bên trong, đầu ngón tay hắn run rẩy không dùng sức nổi. Olef tặc lữa không kiên nhẫn, bác sĩ nhắc nhở hắn, “Thử dùng hai ngón kẹp giấy thử xem.”

Oleg cắn răng, hắn kiên trì, không khống chế được cổ tay, tựa như trên đó trói hàng trăm kg sắt, hắn phải dùng hết ý chí mới có thể khống chế cổ tay để không chạm vào thành hộp. Tinh thần hắn không thể nào vừa khống chế cổ tya vừa chú ý ngón tay mình. Euler nhìn cổ tay hắn run bần bật, đưa tay nâng cổ tay hắn lên, “Không sao.”

Oleg kẹp được giấy kẹp, Euler không rút tay về, chỉ từ từ rút hết sức nâng tay lên, “Chậm nào, em nâng theo, sẽ không rơi, anh yên tâm.”

Giấy giữa hai tay hắn không ổn định run lên, Oleg nghẹn đỏ mặt, khủy tay hắn đập vào thành bàn nhỏ, cổ tay co rút dữ dỗi, giấy rơi vào trong hộp, hắn giận dữ gầm lên, tay tránh vung nắm đấm đánh lên cổ tay mình ngăn nó lại.

Euler nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay hắn, cầm lấy tay để hắn thả lỏng xương cốt, cố gắng thả lỏng nói, “Ngoài ý muốn thôi mà, đã tiến bộ rồi. Nghỉ ngơi trước nhé, tay có tê không?”

Sắc mặt Oleg không tốt lắm, nhưng tay hắn đã tê dại rồi.

Bác sĩ phục hồi chức năng chỉ có thể lấy hộp nhỏ, tạm thời để hắn chút thời gian nghỉ ngơi.

Euler rót một ly nước ấm tới, cầm ly nước ấm đi ủi lông mày đang nhíu chặt của hắn, “Được rồi, không sao, thời gian phục hồi có thể kéo dài hơn chút, nhưng chỉ cần không tàn phế thì vẫn còn hy vọng, anh còn trẻ nên sẽ ổn thôi. Em có tin tốt, anh muốn nghe không?

Oleg nằm trên giường giãn cơ thể, vươn cánh tay khác ôm cậu vào lòng.

“Đơn xin nghỉ bệnh của anh đã được phê duyệt, một tuần nữa chúng ta có thể về nhà.” Euler nắm tay hắn vừa xoa bóp vừa nói, “Tổng thư ký nói bộ chỉ huy trao tặng Huân chương Anh hùng cho anh, nhưng thời gian gấp quá nên anh kịp đến Kabul nhận thưởng, sau khi về nước huy chương sẽ gửi về nhà. Anh có thể trở về Liên Xô trước Giáng sinh, và sẽ trải qua kỳ nghỉ với gia đình minh. Điều này thật tuyệt phải không? Họ sẽ rất tự hào về anh.”

Vẻ ấm ấp cuối cùng cũng hiện lên mặt Oleg,, hắn vuốt tóc Euler, “Em sẽ về với anh?”

“Đúng vậy, em sẽ trở về cùng anh.”

“Ý anh là em sẽ về nhà với anh, gặp gia đình anh.” Oleg cúi đầu hôn lên trán cậu.

Euler ngẩn ra, chống người lên, “Hình như không hay lắm thì phải?”

“Tại sao không?”

“Ba mẹ anh sẽ chấp nhận chứ? “

“Còn dễ chấp nhận hơn so với một đứa con tàn tật chứ? “

Euler thì thầm, “Tại sao em lại thấy chuyện chấp nhận con trai tàn tật dễ hơn. “

Oleg bị cậu chọc cười, vẫn không thay đổi phương thức tư duy độc đoán của hắn, “Ở chỗ này cũng không có ai dám tùy ý bình luận về cuộc sống của anh cả. Anh vào sinh ra tử kiếm tiền giết người cho bọn họ hưởng sung sướng, lấy đâu ra nhiều ý kiến vậy được? Em về với anh, không thì ai sẽ chăm sóc bàn tay tàn phế của anh đây?”

Euler hôn tay kia, “Nói bậy không, tàn phế gì, sau khi phục hồi vẫn có thể vận động như thường.”

Oleg thở dài một hơi, ôm cậu vào lòng, thấp giọng nói, “Anh chỉ muốn ôm em như ngày xưa.”

Euler thấy sống mũi cay cay, dựa vào vai hắn, “Được, em sẽ không đi đâu hết.”