Chước Chước Lãng Mạn

Chương 19: Tôi đem hạnh phúc của tôi chia cho em



Giản Chước Bạch thay giày đi vào phòng khách, nghe thấy tiếng TV liền ngẩng đầu lên, liền thấy Hề Mạn đang nằm trên sô pha trong phòng khách, tay cầm điều khiển ngủ thiếp đi.

Giản Chước Bạch không ở đó, chỉ có cô và dì Trương ở nhà, Hề Mạn sống ở đây ngày càng tùy ý.

Hôm nay cô có cuộc phỏng vấn với hai công ty, sau khi trở về lên lớp cho Thằn Lằn, cảm thấy thực sự mệt mỏi, liền nằm trên ghế sô pha xem TV.

Bộ phim truyền hình quá nhàm chán, cô vô tình ngủ quên mất.

Sau khi phỏng vấn về, Hề Mạn vừa mới tắm xong, lúc này cô để xõa mái tóc dài, trên người mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa màu sâm panh, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu nâu cà phê.

Cúc áo khoác bị bung ra, rộng rãi thoải mái, lộ ra dây áo bên trong, làn da nơi xương quai xanh trắng nõn, non mịn, đường cong tinh xảo nửa ẩn nửa hiện.

Một chân hơi cong lên, vạt váy trượt lên mấy phân, bắp chân phía dưới thon dài trắng nõn, cân đối xinh đẹp.

Trước kia cô sẽ như vậy chờ Thẩm Ôn về nhà sao?

Mắt Giản Chước Bạch hơi tối đi, môi mím lại, khẽ liếc sang chỗ khác.

Gần đây ấm lên, nhưng nhiệt độ trong nhà vẫn hơi lạnh. Anh đi tới trước, cúi người nhặt chiếc chăn bên cạnh đắp cho cô, khi đến gần, một cỗ hương hoa cam thoang thoảng ngọt ngào quẩn quanh chóp mũi.

Yết hầu Giản Chước Bạch trượt xuống, nhẹ nhàng lấy điều khiển từ xa trong tay cô, tắt TV.

Do âm thanh của TV, Hề Mạn ngủ cũng không an ổn.

Lúc này, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, người cô run lên, mở mắt ra.

Giản Chước Bạch vẫn đang khuỵu gối ngồi xổm trước sô pha, tay cầm điều khiển từ xa, chú ý tới động tĩnh trên sô pha, anh liếc sang nhìn, liền đụng phải đôi mắt ngái ngủ của cô gái.

Mấy giây sau, cô tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị trước mặt: "Anh về rồi à?"

Vừa mở miệng, giọng nói của cô có chút khàn khàn, xen lẫn một chút mơ màng buồn ngủ vừa mới tỉnh dậy.

Không đợi Giản Chước Bạch mở miệng, cô chú ý tới đồ mình đang mặc, vội vàng quấn chăn quanh người, co rúm lại, có chút lắp bắp chất vấn: "Sao anh trở về mà không nói trước với tôi một tiếng?"

Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền mất tự tin.

Đây là nhà của Giản Chước Bạch, bọn họ cũng không phải vợ chồng thật, xem ra cũng không cần thiết phải báo trước cho cô biết.

"Em muốn sau này tôi báo cáo hành trình cho em à?" Giản Chước Bạch ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, nhìn qua, "Cũng được."

"Không cần, không cần." Hề Mạn vội vàng xua tay, "Chúng ta ai lo phận nấy là tốt rồi."

Báo cáo hành trình nhất định là phải báo cáo qua lại, cô không muốn Giản Chước Bạch biết hai ngày trước cô đã đến Giản Trì để lén lút phỏng vấn đâu.

Cho đến nay, cô vẫn chưa nhận được bất kỳ thông báo nào từ Tập đoàn Giản Trì, rất có khả năng cô cũng không định kể.

Chuyện hôm nay, quả thật cũng không thể trách anh không nói sớm.

Thật ra mấy ngày trước Hề Mạn vẫn rất chú ý, ngoại trừ trong phòng ngủ, cô tuyệt đối ăn mặc chỉnh tề.

Nhưng anh đi công tác đã lâu không trở lại, hôm nay đã là ngày thứ 12, Hề Mạn cũng dần dần có chút lơi lỏng.

Cô còn tưởng rằng đã nhiều ngày như vậy anh không về, nhìn bên ngoài trời đã tối, hôm nay anh nhất định sẽ không về, cho nên cô mới bọc áo khoác khoác ngoài áo ngủ ra ngoài chơi với Thằn Lằn.

Sau đó xem TV một lát, không biết thế nào lại ngủ thiếp đi.

Thật kỳ lạ, trước đây cô ở chỗ của Thẩm Ôn rất thận trọng kỷ luật, nhưng sau khi chuyển đến đây, cô có vẻ tùy ý hơn rất nhiều, trong lòng cũng không có bao nhiêu gánh nặng.

Hề Mạn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nguyên nhân chính là do cô từng nghĩ rằng Thẩm Ôn đã giúp đỡ cô rất nhiều, rằng cô sống trong nhà của người khác, đồ ăn thức uống cũng là của người ta, vì vậy cô không dám lỗ mãng.

Nhưng trong lần giao dịch này với Giản Chước Bạch, cô cũng đã hy sinh không ít.

Để giúp anh chặn ngày xem mắt và bị thúc giục kết hôn, hai người vội vàng lấy giấy chứng nhận, cho dù quan hệ vợ chồng là giả thì giấy chứng nhận kết hôn lại là thật. Ngay cả khi trong tương lai hai người ly hôn, cô lại trở về độc thân, thì lý lịch cuộc đời cô cũng sẽ tăng thêm một điều: Chồng cũ Giản Chước Bạch.

Đây là vết tích không bao giờ xóa được.

Một khi đã như vậy, trong một năm này cô mang danh hiệu "Bà Giản", ở đây cô tùy ý hơn một chút là hành động thông thường, cũng không tính là lỗ mãng.

Giản Chước Bạch không biết cô đang nghĩ gì, nhìn xuống Thằn Lằn dưới chân, đột nhiên nói: "Hình như nó tăng cân."

"Đó là do tôi chăm tốt." Nói đến đây, Hề Mạn hứng thú nói, "Thằn Lằn bây giờ đã học được rất nhiều đấy!"

Vừa nói, cô vừa nghiệm chứng cho Giản Chước Bạch xem, dịch mông vào trong chăn đi đến mép sô pha, hắng giọng nói: "Thằn Lằn, ngồi xuống."

Thằn Lằn ngoan ngoãn làm theo.

Hề Mạn lại nói bắt tay, Thằn Lằn đưa chân ra đặt vào lòng bàn tay Hề Mạn.

Cô thập phần tự hào nhìn Giản Chước Bạch, vẻ mặt cầu khen ngợi: "Thế nào, tất cả đều là tôi dạy đấy."

"Cũng được."

Hề Mạn không hài lòng, liền duỗi bàn chân trắng nõn non mịn ra khỏi chăn, đá đá vào đùi anh: "Khi khen người ta có thể dụng tâm một chút được không hả!"

Ánh mắt Giản Chước Bạch rơi xuống bàn chân không an phận của cô, bàn chân nhỏ gầy, có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt, móng chân mượt mà đầy đặn sơn màu đỏ hồng, dưới ánh đèn lộ ra những mảnh sáng nhỏ lấp lánh làm đôi bàn chân ngọc của cô càng thêm xinh đẹp, trắng ngần trong suốt.

Cố nén dục vọng muốn nắm lấy bàn chân kia kéo qua, cổ họng Giản Chước Bạch ngứa ngáy, đổi lời: "Em dạy rất tốt, được chưa?"

Hề Mạn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt thâm thúy nóng rực của người đàn ông giữa không trung.

Cô vội vàng thu chân lại, chuyển chủ đề: "Tôi hơi đói, không biết tối nay dì Trương làm món gì nhỉ."

"Đúng rồi, anh tìm được dì nấu ăn đặc biệt ngon luôn." Nói đến đồ ăn, mắt Hề Mạn sáng lấp lánh, "Mấy ngày gần đây dì Trương làm đồ ăn đều rất ít khi giống nhau, hơn nữa tôi cảm thấy dì ấy... rất hiền lành, đối xử với tôi đặc biệt tốt, cũng rất thân thiết nữa."

"Tùy tiện tìm một dì mà cũng thích tôi như thế." Hề Mạn suy nghĩ sâu xa, bắt đầu tự cuồng bản thân, "Là vì tôi khiến người khác rất yêu thích sao?"

Rất nhiều năm không thấy biểu cảm tự luyến của cô, có chút đáng yêu.

Giản Chước Bạch bị cô chọc cười, đặt tay lên thành ghế sô pha, nghiêng người về phía trước, dựa về phía cô.

Đầu ngón tay nắm chiếc cằm nhọn của cô gái: "Nào, để tôi xem em khiến người khác rất yêu thích như nào nào."

Nghiêm túc chăm chú nhìn một phen, anh đánh giá: "Hẳn vẫn là tôi khiến người khác yêu thích hơn, dì Trương đối xử tốt với em là vì yêu ai yêu cả đường đi."

Hề Mạn xì một tiếng gạt tay anh ra: "Anh vừa mới về đã tự luyến rồi."

"Em cũng không kém là bao."

"..."

Giản Chước Bạch lười biếng dựa vào ghế sô pha: "Dì Trương không nói cho em biết tôi là do dì ấy nuôi lớn sao?"

Vẻ mặt Hề Mạn nhất thời cứng lại, có chút kinh ngạc.

Dì Trương thực sự không nói chuyện đó.

"Vậy dì ấy và anh trai anh chẳng phải là có quan hệ rất thân thiết sao?" Hề Mạn vô thức hạ thấp âm lượng.

Giản Chước Bạch gật đầu: "Dì ấy cũng nhìn anh tôi lớn lên."

"Vậy dì ấy nhất định sẽ phát hiện ra chuyện chúng ta ở riêng, sau này nhìn ra manh mối, lại nói cho anh trai anh biết, chẳng phải sẽ bại lộ sao?"

Nói đến đây, Hề Mạn mới phát giác từ khi tỉnh dậy đã không thấy dì Trương đâu.

Lúc này, cửa thang máy mở ra.

Dì Trương đi ra, có chút khó hiểu hỏi: "Cô chủ, sao tôi không tìm thấy tủ quần áo của cậu chủ? Quần áo của cậu ấy ở phòng khác sao?"

Cả Hề Mạn và Giản Chước Bạch đều sửng sốt.

Mấy ngày nay vì lo lắng dì Trương sẽ phát hiện cô và Giản Chước Bạch là vợ chồng giả, Hề Mạn đều tự mình quét dọn vệ sinh tầng ba, dì Trương cũng chưa từng vào dọn dẹp.

Bây giờ nghe giọng điệu của dì Trương, chắc chắn dì đã xách hành lý của Giản Chước Bạch đến phòng Hề Mạn, thậm chí còn nhanh nhẹn thu xếp quần áo của anh.

Sau đó mở tủ quần áo ra thì phát hiện bên trong không có một bộ quần áo nào của Giản Chước Bạch cả!

Không khí đông cứng hai giây, Hề Mạn sốt ruột nhìn Giản Chước Bạch, ánh mắt ám chỉ hỏi anh phải làm sao bây giờ.

Giản Chước Bạch bình tĩnh nói với dì Trương: "Trước khi đi công tác có náo loạn một chút, hơi khó xử, quần áo của cháu ở phòng bên cạnh."

Dì Trương tựa hồ không ngờ tới câu trả lời sẽ là như vậy, lại chợt nghĩ, vợ chồng trẻ ồn ào cũng là chuyện bình thường, không có gì phải ngạc nhiên.



Bây giờ cậu chủ đi công tác nhiều ngày như vậy, chắc là bao nhiêu giận hờn cũng tan biến hết rồi.

Cửu biệt thắng tân hôn, đêm nay anh nhất định sẽ chuyển về phòng ngủ chính, liền hỏi: "Có cần tôi chuyển về không?"

"Không cần." Hề Mạn vội vàng nói, "Cháu còn chưa tha thứ cho anh ấy đâu!"

Giản Chước Bạch: "..."

Dì Trương: "..."

Cũng không biết cậu chủ đã làm chuyện nghiêm trọng gì mà chọc cô chủ tức giận như vậy.

Dì Trương cũng không để ý lắm, cười hỏi Hề Mạn: "Tối nay cô chủ muốn ăn gì?"

Hề Mạn suy nghĩ một chút: "Cháu muốn ăn cánh gà muối tiêu với tôm chua ngọt mà dì Trương làm tối qua."

Dì Trương hớn hở: "Được, để tôi đi chuẩn bị."

Dì Trương vừa vào bếp, Hề Mạn lại đá chân Giản Chước Bạch một cái: "Anh nhìn việc tốt anh làm đi, bây giờ phải làm thế nào mới tốt đây?"

Hai người tạm thời lấy cớ giận dỗi để lấp liếm, nhưng cũng không thể tiếp tục cãi nhau mãi được.

"Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này, vừa rồi em cũng nói, dì đối với em rất tốt, nấu đồ ăn rất ngon, để tìm được dì tốt hơn có lẽ cũng không dễ dàng. Huống chi, dì Trương đã chăm sóc tôi nhiều năm, luôn tồn tại một chút tình cảm. Hiện tại dì ấy đang làm rất tốt, vô duyên vô cớ, chúng ta không thể tùy tiện đuổi việc người ta được."

Giản Chước Bạch trầm ngâm, thử thương lượng với cô, "Nếu không hai ngày nữa giả vờ hòa giải, sau đó ngủ chung một phòng thì sao?"

Hề Mạn vội vàng quấn chặt chăn quanh người: "Có phải anh cố ý, muốn chiếm tiện nghi của tôi không!"

Giản Chước Bạch rất vô tội: "Lúc đó đúng dịp tôi đi công tác nên nhờ anh trai giúp tìm một người. Tôi nghĩ đó chỉ là một dì nấu ăn bình thường thôi, sau đó cũng không hỏi lại anh ấy, cũng không để ý, tôi hoàn toàn không nghĩ đến anh ấy sẽ mời dì Trương đến đây."

"Thật sao?" Hề Mạn bán tín bán nghi.

"Sau khi tôi ra nước ngoài, dì Trương không ở Giản gia nữa, nghe nói mấy năm nay dì ấy ở nhà chăm sóc cháu trai, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp lại dì ấy sau nhiều năm xa cách, nếu không tin, em có thể tự hỏi dì ấy."

Hề Mạn im lặng vài giây, bước xuống sô pha, xỏ dép lê, quay người sang chỗ khác cài lại khuy áo khoác, vừa nghe thấy thế cô liền muốn đi tìm dì Trương.

Giản Chước Bạch nhướng mày: "Em thật sự không tin tôi, cho nên muốn đi xác thực sao?"

"Anh chột dạ hả?"

"Tôi có gì mà chột dạ, em tùy ý hỏi."

Hề Mạn lườm anh một cái, đi về phía phòng bếp.

Cô không phải đi tìm dì Trương để xác thực chuyện này, cô cảm thấy dì Trương là người rất tốt, có lẽ có thể đến gần làm thân, lôi kéo dì ấy về team mình, như thế cô không cần phải ở chung phòng với Giản Chước Bạch.

Đẩy cửa phòng bếp ra, dì Trương quay đầu nhìn sang, ân cần nói: "Sao cô chủ lại vào đây? Trong bếp nhiều mùi khói dầu lắm, nhanh đi ra ngoài đi."

"Không sao ạ, cháu giúp dì." Hề Mạn chủ động đi tới bồn rửa, xắn tay áo giúp bà rửa rau.

Im lặng một lúc, cô mới nói: "Dì Trương, sao trước đó dì không nói với cháu dì là người cũ của Giản gia ạ."

Dì Trương cười nhìn qua: "Dù sao tôi và cô chủ cũng là lần đầu tiếp xúc, khẩu vị mỗi người đều không giống nhau, tôi sợ nhỡ đâu nói trước cho cô biết, cô sẽ cố kỵ quan hệ của tôi với Giản gia, cho dù tôi nấu ăn không hợp khẩu vị của cô, cô cũng không thể đưa ra ý kiến ​​​​của mình, như vậy chẳng phải là ủy khuất cho cô lắm sao?"

Hề Mạn nghĩ tới mấy ngày nay dì Trương nấu đồ ăn ngon cho cô đều làm đa dạng món khác nhau, lần nào cũng hỏi cô ăn ngon không, thích món nào hơn, giống như một trưởng bối vô cùng thân thiết.

Trong lòng Hề Mạn có chút ấm áp: "Tay nghề của dì Trương tốt như vậy, làm sao lại không hợp khẩu vị của cháu được, mấy ngày nay cháu còn cảm thấy mình rất có lộc ăn nữa đó."

"Dì ở Giản gia rất nhiều năm rồi ạ?" Hề Mạn lại hỏi sang chuyện khác.

"Từ khi cậu chủ bắt đầu hiểu chuyện tôi đã nấu ăn ở Giản gia rồi, mãi cho đến khi lớp mười hai cậu ấy xuất ngoại."

Dì Trương đột nhiên có chút cảm khái, "Đã nhiều năm không gặp, cậu chủ bây giờ đã trầm ổn hơn nhiều rồi, không ngờ trong nháy mắt đã kết hôn, bây giờ cậu ấy làm ăn phát đạt, tôi cũng mừng cho cậu ấy lắm."

Dì Trương nghĩ đến chuyện hai người giận dỗi đến mức ở riêng, bèn nói với Hề Mạn: "Từ nhỏ cậu ấy đã là một người ngông nghênh, đôi khi ăn nói ngạo mạn, dễ làm mất lòng người khác, thật ra cậu ấy cũng không hẳn là kiêu ngạo đâu, mà chỉ là thích pha trò đùa vui với người khác thôi. Cậu ấy chỉ đối xử như vậy với những người thân thiết thôi, có đôi khi vô tình nói sai cũng là lời nói vô tâm."

"Cậu ấy thích nói đùa, nếu như chọc tức cô, cô phớt lờ cậu ấy cũng phải, nhưng cũng đừng quá để trong lòng nhé."

Hề Mạn sửng sốt một hồi rồi mới phản ứng kịp.

Có lẽ dì Trương cảm thấy Giản Chước Bạch nói sai gì đó đắc tội với cô, cho nên hai người mới ngủ riêng phòng, đến bây giờ cô vẫn chưa nguôi cơn giận, vẫn không đồng ý cho Giản Chước Bạch chuyển về.

Hề Mạn muốn đến đây làm thân với dì Trương, ý đồ lôi kéo dì ấy vào team mình, sau đó nói cho dì ấy biết sự thật về cuộc hôn nhân giả của cô và Giản Chước Bạch, nhờ dì ấy cùng nhau giấu diếm.

Chưa từng nghĩ, dì Trương ngược lại lại làm thuyết khách cho Giản Chước Bạch.

Có thể nhìn ra, dì Trương đối xử với Giản Chước Bạch con đẻ của bà.

Dì Trương rất vui mừng khi biết chuyện anh đã kết hôn.

Mặc dù Giản Chước Bạch cũng mất cha mẹ như cô, nhưng anh vẫn rất hạnh phúc.

Có anh trai chị dâu thương anh, còn có dì Trương nhớ anh.

Hề Mạn bỗng nhiên có chút hâm mộ, rau trong chậu sắp bị cô rửa nát rồi cô cũng không phát giác ra.

Nếu nói với bà, cô và Giản Chước Bạch kết hôn theo thỏa thuận, một năm sau liền chia tay, nhờ bà giúp che giấu chuyện này, dì Trương sẽ khó mà chấp nhận nổi, dù sao thì loại hành động này trong mắt trưởng bối thật sự có chút hoang đường.

Nhỡ đâu dì Trương tức giận, nói không chừng còn có thể đến tìm anh trai Giản Chước Bạch để cáo trạng.

Bây giờ đã đồng ý thỏa thuận với Giản Chước Bạch, cô tự nhiên không thể làm mọi thứ rối tung lên được.

Thật khó để lại nói ra sự thật, Hề Mạn nghe theo lời của dì Trương, nói: "Mồm miệng anh ấy luôn như vậy, cháu đã sớm quen rồi, sẽ không để bụng đâu ạ. Vừa rồi là cháu cố tình giận dỗi, mới nói không cho anh ấy về lại phòng thôi ạ."

Vừa dứt lời, dì Trương liền nói: "Sao cậu chủ cũng vào đây?"

Hề Mạn quay đầu lại, phát hiện Giản Chước Bạch không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa phòng bếp, tay đút túi quần lười biếng nghiêng người dựa cửa, hứng thú nhìn cô.

Hề Mạn ý thức được vừa rồi mình mới nói gì với dì Trương, mặt liền ửng đỏ.

Sao cô lại kìm lòng không đậu, đồng ý với dì Trương để anh về phòng chứ?

Mấu chốt là về phòng nào, đó là phòng ngủ của một mình cô mà!

Đúng lúc dì Trương bảo Hề Mạn ra ngoài nghỉ ngơi, một mình bà ấy có thể làm được.

Hề Mạn thả lại rau trong tay, vội vã trở về phòng khách.

Đến khi ngồi trên sô pha bật TV, hai má cô vẫn nóng bừng.

Giản Chước Bạch rửa sạch một ít anh đào mang tới, liếc nhìn cô: "Dì Trương thuyết phục em thế nào vậy?"

Hề Mạn giả vờ bình tĩnh ăn một quả anh đào, cầm lấy một tờ giấy giơ lên, nhổ hạt ra, nói: "...Có lẽ là do tôi tốt bụng."

"Vậy tối nay tôi ngủ trong phòng em nhé?"

Hề Mạn tiếp tục viện cớ: "Chúng ta ngủ chung trong phòng ngủ phụ, anh không thấy chật à?"

Giản Chước Bạch dừng một chút, không nói cho cô biết gian phòng này là phòng ngủ chính, chậm rãi nói: "Em muốn chuyển qua phòng tôi cũng được."

Hề Mạn nghe vậy vội vàng lắc đầu: "Tôi không đi đâu."

Vẫn là ở phòng của mình thì mới có cảm giác an toàn.

Hề Mạn ôm chiếc gối bên cạnh, khoanh chân ngồi dậy: "Tôi bỗng nhiên phát hiện, anh là gian thương!"

"Hửm?" Giản Chước Bạch có vẻ khó hiểu.

Hề Mạn nói: "Trong cuộc giao dịch của hai chúng ta, tôi rất thiệt thòi."

"Có sao?"

"Có!"

Hề Mạn phân tích cho anh: "Mặc dù anh giúp Thẩm Ôn, nhưng anh đúng lúc cũng cần một lô thiết bị y tế, còn được mua nó với giá thấp, không gây tổn thất cho anh, chưa biết chừng anh còn có thể kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ nữa. Có nghĩa anh là không cần tốn nhiều sức đã giúp tôi trả ân tình."

"Còn tôi thì sao? Tôi kết hôn với anh, sau đó lại còn đủ loại quan hệ nhân mạch phải ứng phó, có phải là tôi vất vả hơn anh không?"

"Cách suy nghĩ của em rất có vấn đề." Giản Chước Bạch nhìn sang, "Quả thật tôi giúp Thẩm Ôn không tốn nhiều công sức, đó là bởi vì tôi có năng lực xuất chúng. Em không thể vì thế mà định nghĩa rằng tôi giúp em chuyện nhỏ nhoi. Dù sao nếu em đổi người khác, có thể dễ dàng giải quyết chuyện đó không?"



Hề Mạn: "..."

Giản Chước Bạch: "Mặt khác, sau khi chúng ta nhận được giấy chứng nhận, em còn lấy giấy chứng nhận kết hôn hung hăng nói lớn tại tiệc cưới của Tần Viễn. Em đang giúp tôi, đồng thời em cũng được hưởng lợi. Thế thì tôi kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ từ Thẩm Ôn cũng là hợp lý chứ?"

Hề Mạn: "......"

Cô nói không lại được anh.

Thấy cô phồng má không vui, giọng điệu của Giản Chước Bạch dịu xuống: "Cùng lắm thì trong thời gian kết hôn, có thể tăng thêm địa vị gia đình cho em, em nói gì tôi cũng nghe em hết, được không?"

"Thật sao?"

Cô bỗng nhiên cười rộ lên, đôi mắt long lanh, khóe miệng còn lộ ra lúm đồng tiền, xinh đẹp đáng yêu.

"Thật mà." Thấy cô cười, tâm tình Giản Chước Bạch cũng vui vẻ theo, chủ động lùi một bước,"Buổi tối tôi không ngủ trên giường, tôi dọn dẹp bên cạnh ngủ dưới đất, dù sao cửa đóng rồi dì Trương cũng không biết được."

Đề tài nói đến đây, Hề Mạn cũng không nói thêm được gì, cuối cùng gật đầu đồng ý: "Vậy buổi tối anh chuyển đến phòng của tôi đi."

Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm, ngoài cửa sổ đen như mực, thủy tinh bị ánh sáng chiếu vào, phản chiếu ấm áp bên trong.

Hề Mạn liếc nhìn dì Trương đang bận rộn trong bếp, lại nghĩ đến vừa rồi dì Trương nói thay Giản Chước Bạch, đột nhiên cảm khái: "Giản Chước Bạch."

"Ừm?"

"Anh rất hạnh phúc, có người nhớ thương, hy vọng anh sống tốt."

Giản Chước Bạch sửng sốt một lúc, sau đó quay sang nhìn cô.

Hề Mạn không nói gì nữa, chỉ tùy tiện dùng điều khiển chuyển kênh, tựa hồ định xem TV.

Vừa rồi cô giống như chỉ là thuận miệng nói ra, đáy mắt che giấu sự cô đơn lẻ loi không dễ nhận ra.

Ánh sáng từ màn hình TV chiếu vào khuôn mặt cô, đôi môi mím lại, nhìn không ra cảm xúc.

Giản Chước Bạch đột nhiên nghiêng người tới gần, duỗi hai tay trước mặt cô: "Đưa tay cho tôi."

Hề Mạn khó hiểu nhìn anh: "Để làm gì?"

Giản Chước Bạch nắm lấy cổ tay cô, giơ tay phải của cô lên và ấn nó vào lòng bàn tay anh.

Sau đó nhắm mắt lại đếm thầm ba giây rồi mở ra: "Bây giờ, tôi đem hạnh phúc của tôi chia cho em."

Lông mi Hề Mạn run rẩy, nhìn hai bàn tay chạm vào nhau, một hồi lâu sau mới bật cười rút tay về: "Giản Chước Bạch, anh thật trẻ con mà."

"Vậy thì tôi cũng truyền tính trẻ con của mình cho em luôn." Anh lại ấn bàn tay còn lại của cô, Hề Mạn cười giấu ra sau lưng, "Tránh ra, tôi là tiểu tiên tử thành thục ổn trọng như vậy, tôi không muốn trẻ con như anh đâu."

"Phải không?" Khoé mắt Giản Chước Bạch mang ý cười, trong giọng điệu lười biếng pha chút trêu chọc, "Giấu tay không cho tôi chạm vào, em cũng trẻ con như tôi thôi."

Nói xong anh lại khăng khăng muốn nắm lấy tay còn lại của cô, Hề Mạn tránh né không cho anh chạm vào, cả hai nhanh chóng vật lộn với nhau trên ghế sô pha.

Dì Trương đang nấu cơm trong bếp, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa, bà nhìn qua cửa kính mờ, lập tức vui mừng, mặt mày hớn hở.

Đôi trẻ nào mà không có trục trặc một đêm, mới về một lát, chẳng phải đã đã làm hòa rồi sao.

Dì Trương đến đây đã mấy ngày, bình thường Hề Mạn nếu không phải ra ngoài tìm việc thì là ở nhà chơi với Thằn Lằn.

Đây hình như là lần đầu tiên bà thấy cô cười vui vẻ như vậy.

Editor: quattutuquat

—————

Dì Trương nấu một bàn đồ ăn, cực kỳ phong phú.

Sau bữa tối, dì Trương nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Giản Chước Bạch, nhớ tới anh vừa đi công tác về, liền nhắc nhở anh đi nghỉ ngơi sớm.

Dì Trương thu xếp xong cho Thằn Lằn liền trở về phòng.

Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.

Giản Chước Bạch liếc nhìn đồng hồ treo tường, hỏi Hề Mạn: "Ngủ chứ?"

Hề Mạn cầm điều khiển trong tay, nghĩ đến đêm nay bọn họ ngủ chung, liền giả vờ bị TV hấp dẫn: "Anh đi trước đi, tôi xem một lát nữa."

Giản Chước Bạch liếc nhìn cô một cái: "Em đừng thức quá muộn."

Anh đứng dậy đi lên lầu.

Hề Mạn tùy ý xem TV, nghĩ đến bây giờ Giản Chước Bạch đang ở trong phòng ngủ của mình, cô có chút không yên lòng.

Cho dù anh có ngả ra đất nằm, cũng khiến người ta rất không quen.

Lại xem xong nửa tập của bộ phim, Hề Mạn đột nhiên nhớ ra——

Đồ lót của cô vẫn còn treo trên ban công của phòng ngủ!

Mí mắt nhảy thình thịch vài cái, cô vội vàng tắt TV chạy lên lầu.

Đẩy cửa vào, vừa vặn Giản Chước Bạch vừa mới tắm rửa xong đi ra.

Anh mặc bộ đồ ngủ màu đen, quần áo dính hơi nước dán lên người, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường cong cơ bắp săn chắc trước ngực và bụng.

Trên trán đọng lại giọt nước pha lê trong suốt, ngọn tóc hơi ẩm ướt, nhìn xuống chút nữa, khuôn mặt đó thực sự rất đẹp trai.

Một giọt nước theo tóc mai nhỏ xuống, uyển chuyển chảy dọc theo đường quai hàm sắc nét đến cổ, xẹt qua yết hầu gợi cảm, cuối cùng chìm vào cổ áo, khơi dậy trí tưởng tượng của con người.

Hề Mạn bắt gặp ánh mắt của anh, vội vàng nhìn về phía ban công, phát hiện trên đó không có bộ quần áo nào.

Giản Chước Bạch chắc chắn sẽ không lộn xộn, hẳn là dì Trương lúc trước vào cất hành lý của Giản Chước Bạch, nhìn thấy quần áo khô, liền thuận tiện giúp cô cất chúng vào tủ quần áo.

Hề Mạn lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Xem TV xong rồi à?" Giản Chước Bạch lên tiếng phá vỡ yên tĩnh.

Hề Mạn "Ồ" một tiếng, vén chăn trèo lên giường.

Hôm nay từ cuộc phỏng vấn trở về cô đã tắm rửa luôn, bên trong áo khoác là đồ ngủ, sau khi cởi áo khoác ra, cô trực tiếp chui vào trong chăn, nằm xuống.

Nhắm mắt lại, có thể nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, hình như là Giản Chước Bạch đang đặt một tấm đệm trên thảm bên cạnh giường.

Chẳng mấy chốc, đèn đã tắt, anh nằm xuống.

Căn phòng chìm trong bóng tối, Hề Mạn mở mắt ra, liếc nhìn nơi anh đang nằm.

Thực ra bình thường buổi tối dì Trương không lên lầu, hiện tại nếu như anh lẻn về phòng bên cạnh, hẳn là dì Trương cũng sẽ không phát hiện.

Giường ở phòng bên phải thoải mái hơn sàn ở đây, đúng chứ?

Tuy rằng phía dưới đệm còn có một lớp thảm nhung, nhưng với độ cứng của sàn thì sao so sánh được với giường.

Hề Mạn quay người, đối diện với anh, do dự một chút rồi hỏi: "Anh ngủ ở đây có cứng không?"

Cô nghĩ nếu cảm thấy không thoải mái, liền đề nghị anh quay lại phòng bên cạnh.

Kết quả đợi một hồi, đối phương không trả lời.

"Ngủ thiếp đi nhanh thế sao?" Hề Mạn khẽ hỏi, hơi nhổm dậy, cúi đầu xuống phía dưới nhìn một chút.

Giản Chước Bạch: "Vẫn chưa."

Hề Mạn nghi hoặc một lúc, chợt thấy hơi bất mãn: "Vậy tại sao vừa rồi tôi hỏi anh một câu mà anh không trả lời?"

Giản Chước Bạch trầm tư một lúc, khi mở miệng thanh âm hơi trầm xuống: "Tôi đang nghĩ, câu hỏi vừa rồi của em, rốt cuộc là hỏi sàn nhà, hay là tôi."

Hề Mạn: "?"

"Nếu là sàn nhà, chắc chắn là sẽ. Còn tôi thì—— "

Giản Chước Bạch dừng một chút, ánh mắt đen tối xuyên màn đêm nhìn về phía giường, giọng nói dụ hoặc khó tả, "Em muốn thử không?"

Hề Mạn: "..."