Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 51: Thô tới chơi đùa



Editor: Đan Mộc

Assyria.

Jarno Arsadon là người con gái được vua Assyria sủng ái nhất.

Khi đương nhiệm Pharaoh Jofar Memphis của đế quốc Ai Cập còn chưa lên ngôi, vua Assyria đã quản lý quốc gia một cách ngay ngắn trật tự, nhờ vào kỹ thuật đồ sắt phát đạt, vua của Assyria có sức chinh chiến rất mạnh mẽ, thậm chí còn vượt xa Ai Cập một đầu, biến vinh quang từng đội trên đầu đế quốc Ai Cập thành hoa cúc xế chiều.

Nhưng người thì cũng sẽ già, sự vĩnh hằng trong thịnh vượng và suy tàn của một quốc gia kém xa bảo thạch đính trên vương miện.

Ví dụ như hoa cúc xế chiều đã một lần nữa toả ra sức sống, vua của Ai Cập chinh chiến khắp các vùng biên giới, một lần nữa thống nhất Thượng và Hạ Ai Cập, Chinh phục vương Jofar Memphis làm người ta nghe danh thôi đã sợ mất mật truyền bá sự hung hãn và tuấn mỹ của hắn ra khắp thế giới.

Ví dụ như, vua Assyria đã già yếu, năm đứa con trai vì vương vị mà đánh đến một mất một còn, vị vương giả mạnh mẽ một thời chỉ có thể đưa người con gái được sủng ái nhất tới Ai Cập, tìm kiếm sự che chở từ vị tân vương kia.

Cho dù không muốn thừa nhận đến mấy, công chúa Assyria vẫn rời đi vương đô Ashur, tới Ai Cập.

Jarno là một cô gái xinh đẹp.

Khi Nefes đề cập đến điều này, ngay cả Jofar cũng không tỏ ý phủ định.

Nhưng ở Assyria có rất ít người tán thưởng vẻ đẹp của nàng, người Assyria chỉ biết than thở, tại sao công chúa Jarno không phải là vương tử, nếu nàng là vương tử thì chắc chắn nàng sẽ có thể kế thừa vương vị của cha mình, trở thành tân vương đủ khả năng dẫn dắt Assyria tái hiện huy hoàng.

Còn có người từng đề ra một suy đoán hoang đường rằng, nhất định là do thần linh tính sai số lượng con cái của vua Assyria rồi nên mới phân thứ tốt như đầu óc này cho mỗi mình Jarno. Nhờ vào đó trào phúng vua Assyria chỉ có năm tên con trai ngu xuẩn làm người thừa kế, người con gái dù có ưu tú đến đâu thì cuối cùng chỉ có thể làm một phụ nhân ở sân sau của người khác.

Có rất nhiều tin đồn, nhưng chỉ lấy ra một cái để nói thôi thì cô công chúa Jarno của Assyria này tuyệt đối không đơn giản.

Đáng tiếc, lúc đó meo đại gia đen thui đang ngồi trên đùi vị Pharaoh trẻ tuổi đẹp trai, đắc ý ôm cá khô nhỏ, nghe tin có một cô công chúa sắp đến, cũng chỉ nghĩ đó là một cuộc đàm phán bình thường giữa hai quốc gia, hoàn toàn không quan tâm chút nào cả.

Chính là vì không quan tâm đến, chính là vì Bass luôn thích dùng tư duy của người tương lai suy nghĩ.

Cho nên khi Bass nhìn thấy vị công chúa này tất cả mới có thể thất thố không kịp đề phòng như vậy...

*

Ai Cập, bên ngoài vương cung.

Đường phố được lát bằng những phiến đá lớn, chen chúc nhau kéo dài tới hai dãy cửa hàng xa xa.

Những hộp đồ trang điểm đẹp đẽ, những chai nước hoa thơm phức, những chiếc bình đất nung tạo hình kỳ dị, đồ trang sức bằng đồng thô sơ nhưng không mất đi vẻ đẹp... Còn có bà chủ mặc quần áo tự may đang nướng bánh mì, chủ quán rượu hô hào người hầu bàn chăm sóc khách khứa.

Ánh mặt trời chiếu sáng cả vùng đất, người đi đường qua lại không dứt, tụm năm tụm ba kết bạn cười nói tiến lên.

Dưới ban ngày, bộ lông đen được mạ một tầng ánh kim bóng loáng không dính nước, đồng tử oánh lục chiếu rọi ánh mặt trời rực rỡ, bên trong xanh biếc pha trộn một chút ánh kim cực kỳ mỹ lệ khiến người ta muốn thu gom.

Chóp đuôi cong lên nhàn nhã lắc lư, chú mèo đen hình thể trọng đại đường nét tinh tế ngồi xổm trên chiếc mũ vải đội trên đâu người đàn ông, tư thế kia như thể đang nói: "Phàm nhân ngu ngốc đều là kẹo trong túi của meo đại gia!"

Co mèo đen đắc ý hất cằm lên, làn gió dịu dàng thổi qua chòm râu bên miệng nó, thổi ngược bộ lông ra sau khiến hai má gầy đi trông thấy.

Lông tơ trên lỗ tai mèo run run, uy phong lẫm lẫm meo nha: Mảnh này, còn có mảnh này, đều là giang sơn của trẫm! Nơi đó, còn có nơi đó, đều là địa bàn của trẫm!

Rầm rì.

Các ngươi nói xem có đúng hay không hả?

Không đúng?

Ngậm miệng.

Không được phép phản bác bản meo!

Đuôi của meo đại gia đen thui quét qua cái đầu dưới mông, ngạo kiều dò xét bốn phía.

Các thiếu nữ Ai Cập mặc váy trắng đeo mạng che mặt, tay xách hộp trang điểm khéo léo đẹp đẽ, khuôn mặt màu nâu trang điểm tinh xảo, trang sức đeo trên người vang leng keng, che miệng nhìn chú mèo đen ngồi xổm trên đầu người khác, không nhịn được dừng chân cười trộm, nhỏ giọng thảo luận với bạn tốt đây là meo chủ nhân nhà ai.

Nhưng vẫn có không ít người, nhìn ra rằng con mèo này là một giống mèo cổ ở Ai Cập, hình thể cường tráng đẹp đẽ, móng vuốt lớn hơn mèo bình thường một chút, đuôi dài mạnh mẽ, loại sủng vật cao cấp này chỉ giới quý tộc mới có thể nuôi nổi, còn loại lông ngắn thuần huyết như này, bình dân chỉ có thể nhìn thấy trên Mèo Thần ở trong thần miếu.

Người Ai Cập thích mèo, cho nên số lượng mèo nhiều vô cùng, nhưng mèo được chọn làm Mèo Thần là vạn mèo chọn một, chủng loại và ngoại hình đều có quy định nghiêm ngặt.

Thậm chí còn có bộ luật chuyên môn dùng cho việc bảo vệ mèo.

Ở Ai Cập, giết mèo, một mình mang mèo ra khỏi Ai Cập, đều là tội nặng.

Một người đàn ông đi ngang qua thu lại ánh mắt khát cầu khỏi người chú mèo, than thở với bạn đồng hành: "Con mèo này đẹp quá, giống như một con liệp báo nhỏ, ngươi mau nhìn độ công xương vai nhô ra của nó! A ~ ta đều có thể tưởng tượng được cảm giác móng vuốt lớn của nó đặt trên mặt ta, đệm thịt mập mạp kia, tê, thật tốt a..."

"Ha ha ha, thôi đi, mấy thương nhân bình thường như chúng ta không mua được, người mua được loại mèo như kia ở Ai Cập nhất định phải có thân phận quý tộc, còn có, ầy, ngươi xem."

Bạn tốt chỉ chỉ người đi cùng chú mèo ở đằng xa, "Ngươi không nhìn thấy cái người bị mèo ngồi trên đầu kia sao, từ cách ăn mặc của hắn tới xem, chắc chắn hắn là người hầu của ai đó, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn đoan chính, sống lưng thẳng tắp, cường tráng cao lớn, chủ nhân có thể nuôi được người hầu như vậy thì thân phận tuyệt đối không giống nhau, quan trọng nhất là —— hắn có vũ khí."

Trong vương thành, vũ khí như bội đao bội kiếm các loại đều chịu quản chế, chỉ có một số nghề nghiệp đặc thù mới có thể nộp đơn cho bộ ngành quản lý, sau đó được đăng kí với các sĩ binh gác thành, ngay cả người làm và người hầu của quý tộc đều phải nghe theo.

Đương nhiên, cũng có người không cần, chẳng hạn như: Tướng quân cấp cao, thủ vệ vương thành, còn có thân binh của vương và người hầu của đại thần quan.

Từ quần áo và khí độ của chàng trai đó đến xem, trăm phần trăm hắn là người sau.

Người muốn mua mèo tặc lưỡi, dưới biểu tình chế nhạo của bạn tốt, rốt cuộc là vẫn không dám tiến lên trước, hỏi người ta: Có thể cho ta sờ mèo của ngươi một cái hay không?

Dù sao thì giai cấp quý tộc cũng không thể trêu chọc nổi.

Một bên khác, quái thú nhỏ màu đen vừa mới xoay đầy mèo trở lại từ một quầy hàng bán hoa quả há miệng, lộ ra đầu lưỡi mọc gai ngược và hàm răng nhọn ngáp.

Meo meo sắp trở thành một cái hố đen nhấc móng vuốt bẹp bẹp vỗ cái đầu phía dưới hai cái: "Meo nha ~ "

Này, người hầu nhà Nefes! Ta muốn ăn bánh mì nướng, mau mua cho trẫm.

Người hầu: "..."

Khoe miệng người hầu anh tuấn giật một cái, nhìn móng vuốt lớn có đính đệm thịt màu hồng phấn thò xuống từ đỉnh đầu trong tầm mắt, nhịn kích động muốn túm nó một cái xuống, thấp giọng nói: "Bast đại nhân, ta mua cho ngài ngay đây, nhưng... ngài có thể xuống khỏi đầu thần rồi mới ăn được không?"

Để mèo ngồi trên đầu ăn bánh mì, sau đó rơi một đầu toàn vụn bánh?

Hình ảnh kia quá đẹp, hắn vừa nghĩ liền không nhịn được sờ đao.

Cục than nghe vậy thì nhếch môi, lộ ra hai cái răng nanh, đáng yêu nhuyễn manh.

Nó meo: Nằm mơ, bát khả, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.

Người hầu của Nefes: "..."

Cục than: 'Khà khà, ai biểu lúc trước ngươi ôm ngược ta, xem mông ta thành đầu còn nói trẫm đen! Không phải ngươi nói ta đen sao? Có gan thì nói lại lần nữa xem a ~~~'

Người hầu của Nefes trầm mặc một lát, gian nan mở miệng: "Bast đại nhân, đó đã là chuyện từ hai tháng trước rồi mà."

Con mẹ nó ngươi thù dai quá đấy?!

Bass một mặt kinh hỉ, "Ngươi còn nhớ à!"

Người hầu của Nefes: "Ừm..."

Bass mỉm cười: "Rất tốt, ta cũng thế."

Cho nên đừng mơ ông đây sẽ bỏ qua cho ngươi!

"......"

Tâm phúc của đại thần quan, võ nghệ và học thức đều là số một số hai, người hầu nam nắm chặt bội đao, nghiến răng nghiến lợi nụ cười dữ tợn, gân xanh trên trán này bình bịch.

Không tức giận, không tức giận... Người hầu bình tĩnh chiếu lại trong đầu 100 lần lời dặn Pharaoh lạnh lùng nói với hắn trước khi xuất cung: "Chăm sóc Bast cho tốt, không được sờ nó, không được chạm vào bụng nó." Lúc ấy, ánh mắt kia như có thể đóng băng tất cả, xẻo từng thớ thịt trên người hắn xuống.

Kết quả là vừa chiếu lại một lần, người hầu đã giật mình một cái, mím môi, bước chân vội vàng, đội mèo chạy bước nhỏ tới quầy bán bánh mì.

Bass ngồi trên đầu hắn, dùng móng vuốt che miệng cười trộm, che được một nửa thì ngửi thấy mùi vị có hơi không đúng.

Bass: Má, cái móng này vừa đào hố lấp phân xong!

Cục than ghét bỏ nôn một chút, nhanh chóng đổi móng liếm hai cái.

Người hầu của Nefes tuy rằng bất đắc dĩ cúi đầu trước thế lực hắc ám · hàng real meo đại gia, nhưng vẫn nỗ lực cứu vãn mà mua một cái rất nhỏ, loại bánh mì cho trẻ con ăn.

Bánh mì nhỏ đại khái chỉ lớn bằng cái bánh quy ở kiếp trước của Bass, được người hầu đưa cho cục than trên đầu.

Bass ngửi bánh mì nhỏ ấm áp vừa ra lò không lâu, tỏa ra mùi thơm ngọt, mắt mèo tỏa sáng, móng vuốt bắn ra móc câu sắc bén, sau khi đè lại thì cúi đầu gào gừ gào gừ ăn.

Vừa ăn còn không quên chỉ huy 'vật cưỡi' đi về phía trước, mắt mèo như hai quả nho xanh đính trên cục than vội vội vàng vàng thu lại tất cả cảnh vật đem trong tầm mắt.

Vì lần xuất cung chơi đùa này, Bass đã cầu xin Jofar rất rất là lâu, còn biến thành người, bị Jofar giày xéo một buổi tối mới có được cái gật đầu đồng ý từ Jofar.

Nhưng mà, Jofar nhắc nhở Bass, nó chỉ có thể rời đi hắn, chơi bên ngoài cung ba tiếng, vượt quá một phút liền...

Câu nói kế tiếp, biến mất giữa âm thanh càng ngày càng lạnh, càng lúc càng thấp của Jofar, nhưng chỉ cần nhìn biểu tình của Jofar lúc đó, Bass liền bị khoảng trống hắn bỏ ngang này doạ ra vô số các tưởng tượng.

Bass không dá vi phạm thỏa thuận, không thể làm gì khác hơn là giành giật từng giây tranh thủ đi nơi hay ho chút, nửa giây cũng không lãng phí.

Lầu hai của một quán rượu trên đường phố náo nhiệt.

Ở tầng một,,những người đàn ông như lữ nhân và dong binh một tay cầm thịt nướng, miệng lớn cắn miếng thịt được nướng ra nước thơm nức, tay còn lại cầm ly rượu gỗ to bằng đầu người, giữa một trận tiếng cười tùy ý khoái hoạt, dùng sức cụng li với đồng bạn bên cạnh!

Bọt bia và vụn tiểu mạch bao trùm một tầng dày đặc, loại rượu này không chỉ có mùi vị chua xót, hơn nữa số độ rất cao, một ít quý tộc nhã nhặn và phụ nữ sẽ không uống, coi như uống, cũng phải dùng que sậy làm ống hút, và chỉ uống lớp bên dưới.

Mà những đại hán thô lỗ từ chẳng phải làm, bọn họ sẽ bảo chủ quán lọc bớt vụn phía trên, sau đó trực tiếp rót vào cổ họng mình.

Những tên đàn ông lớn tiếng chửi thề, khoe khoang, còn có người rầm rầm gõ bàn ồn ào đòi cụng li.

Tiếng cười ha ha ha và động tĩnh lạch cạch như muốn xuyên thủng tấm gỗ, thổi bay nóc phòng!

"Sao ngươi lại tìm nơi ầm ĩ như thế?"

"Không tốt sao? Ta cảm thấy thật vui vẻ, ta thích những quán rượu tự do, không bị gò bó, nơi này vĩnh viễn không có phiền não, chỉ có sâu rượu."

"Lời này của ngươi thật sự không giống lời một quý tộc sẽ nói."

"Ha ha, ta hiện tại không phải là quý tộc."

Dưới khăn che mặt, người phụ nữ thở dài, lông mày khẽ nhíu, bàn tay từ đầu đến cuối đều không đặt trên bàn gỗ nhìn qua được lau sạch sẽ, càng không cần nói tới số thức ăn trên bàn.

Mà người đàn ông đối diện nàng lại một chân cong lên đặt trên ghế, khuỷu tay chống trên đầu gối, chống cằm, tay khác cầm ly rượu bằng gỗ, mặt mày lười biếng mỉm cười, nhìn xuống đường phố nào niệt từ cửa sổ treo rèm màu trắng.

Gió nhẹ lay động rèm che, vạt rèm đảo qua mái tóc được gã chải vuốt chỉnh tề, tùy ý dùng một sợi dây thừng buộc lại.

Người đàn ông khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan thâm thúy cũng không cảm thấy phiền chán, thậm chí nheo mắt lại, hưởng thụ một phần mát mẻ giữa chốn ầm ĩ này.

Gã rõ ràng rất cường tráng, cũng cao to.

Bên dưới da thịt màu mật ong là những múi cơ căng phồng, nhưng nhìn gã yên tĩnh chìm đắm gió nhẹ giữa cảnh tượng huyên náo như vậy, người bên cạnh luôn không tự chủ nhìn theo bước gã đi, từ từ bình tĩnh lại.

"Thật tốt..." Người đàn ông mỉm cười, mở mắt ra, đôi mắt ôn hòa không hề có tính công kích, "Đáng tiếc lại thuộc về Ai Cập."

Gã quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đối diện, nghiêng đầu chớp mắt, "Không biết trong tương lai có thể nhìn thấy lại phong cảnh này ở Assyria sau khi tân vương lên ngôi hay không đây."

Người phụ nữ cũng cười rộ lên, "Không quản có thể hay không, dù sao cũng tốt hơn diệt quốc, ít nhất Assyria còn có thể kéo dài hơi tàn, có lúc ta rất ước ao ngươi, cứ như vậy không hề che giấu đi lại trên phố lớn giữa vương đô của Ai Cập, cũng không cần che mặt lại."

"À ~ "

Người đàn ông nhún nhún vai, như thể không nghe ra sự trào phúng trong lời nói của người phụ nữ.

Gã thấp giọng hờ hững trò chuyện với người đối diện, ánh mắt tiếp tục lưu luyến nhìn ra đường lớn náo nhiệt ngoài cửa sổ, bỗng nhiên, ánh mắt của gã xác định, ngừng nói chậm rãi chớp mắt.

Người phụ nữ cũng dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Làm sao vậy?"

Người đàn ông: "... Không có gì, chỉ là nhìn thấy một tên nhóc con, ừm... Nhóc con nhà vị Pharaoh Jofar. Memphis kia."

"Cái gì?!"

Người phụ nữ lập tức tập trung tìm kiếm, "Là con cái quý tộc của vương thất Ai Cập? Nhưng ta chưa từng nghe qua vương thất Ai Cập hiện tại ngoại trừ tân vương còn có dòng dõi khác."

"Không phải là người." Người đàn ông khoát tay áo một cái.

Người phụ nữ: "...?"

Ý cười dưới đáy mắt người đàn ông càng sâu, "Là một con mèo nhỏ." Gã nói xong, không chờ người phụ nữ hỏi, trực tiếp vẫy tay vời người hầu không có độ tồn tại phía sau, "Karashi, ngươi dẫn người chế tạo chút hỗn loạn, rồi bẫy bọn họ trong 'chợ chó', ở —— hiểu không?"

Người đàn ông cột tóc đuôi ngựa trầm mặc gật đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.

Người phụ nữ đeo khăn che mặt không hiểu hỏi, "Chỉ là mèo của tân vương mà thôi, ngươi muốn làm gì?"

"Nghe ta này, thân mến, ngươi biết quá ít về Ai Cập, cũng không có bất kì nhân thủ hay nguồn tin nào." Người đàn ông anh tuấn uống một hớp bia, dùng ngón tay lau vết bia dính trên môi, "Nó không phải là một con mèo bình thường... lát nữa, ngươi nên tới 'chợ chó' đi thân mến, nói không chừng bởi vì cứu con mèo kia, ngươi liền trở thành vương hậu Ai Cập rồi đó ~ "

Người phụ nữ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm người đàn ông một chốc, còn thật sự tin lời nói như đùa của gã, lập tức đứng lên, vội vàng xoay người rời đi.

Lưu lại người đàn ông chống cằm nhìn bên ngoài, đáy mắt màu nâu dịu dàng, che kín thú vị.