Chung Cực Nhân Loại

Chương 116: Thông thả rời đi!!



“Đây……”

Lục Dạ ngay khi nhìn thấy đại môn to lớn như được đúc bằng vàng kim kia liền nhíu mày lại. Hắn biết loại vật liệu làm ra cái đại môn này, vì vậy không lập tức tiến vào.

“Thứ này là Cảm Linh Thạch!”

Lục Dạ lẩm bẩm quan sát đại môn, Cảm Linh Thạch là một loại vật liệu vô cùng đặc biệt. Bất cứ thứ gì dù đi qua cảm tiên thạch bằng bất cứ cách gì, dù có là dùng pháp bảo hay là dùng linh hồn chỉ cần đi qua là tự động Cảm Linh Thạch sẽ báo cho chủ nhân nó. Tuy vậy loại vật liệu này lại vô cùng mỏng manh không chia cấp bậc và cực kỳ hiếm thấy, độ cứng của nó chỉ ngang bằng Nhân Tiên cấp vật liệu mà thôi.

Nhưng dù vậy, do công dụng nghịch thiên kia mà Cảm Tâm Thạch cực kỳ được các thế lực săn đón để bảo vệ bảo khố của mình. Chỉ cần một tên đi qua hoặc phá hủy đại môn này thì ngay lập tức Hoàng Đế liền sẽ biết.

“Người trước tiên tiến vào Dạ Linh Châu đi!”

Lục Dạ nhìn Thanh Nhã Tâm bên cạnh mình nói nhỏ, hắn cũng đưa tiểu yêu quái trên vai mình cho nàng cầm lấy. Thanh Nhã Tâm tuy không biết hắn định làm gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Phất tay thu Thanh Nhã Tâm cùng tiểu yêu quái vào trong Dạ Linh Châu, Lục Dạ hai mắt lấp lóe kế hoạch.

Hắn nếu trực tiếp đi vào trong bảo khố thì có 10 tên hoàng đế cũng không thể tìm thấy bóng dáng hắn, nhưng không nhìn thấy bóng dáng hắn không có nghĩa là không nhìn thấy bóng dáng bảo vật bên trong.

Lục Dạ mười phần chắc chín, nếu hắn trực tiếp đi vào thì tên hoàng đế Đế Vương tu vi tuy chỉ cảm nhận được có người đi vào chứ không thấy được hắn nhưng tên hoàng đế kia sẽ chú ý vào bảo khố này hơn. Từ đó chỉ một vài món bảo vật mất đi thì hắn chắc chắn sẽ biết có người bên trong, vì vậy Lục Dạ mới không lộ liễu xong vào.

“Cạch!”

“Vĩnh Hồn Kỹ-Hồn Ấn Phi Thiên!”

Lục Dạ gõ chân xuống mặt đất một cái để lại hồn ấn mờ nhạt rồi liền sử dụng Hồn Ấn Phi Thiên rời đi khỏi bảo khố này.

Thoắt một cái hắn liền xuất hiện trong gian phòng mà mình thuê lúc sáng ở một khác điếm nổi tiếng giữa hoàng thành.

Vừa xuất hiện, cái bóng dưới chân Lục Dạ liền kéo dài như vô tận, từ trong đố vô số hắc binh liền xuất hiện tu vi bọn chúng ít nhất đều là Đại La cảnh trở lên.

Đỉnh phong nhất có thể kể đến một con hắc binh Tiên Tôn Trung Kỳ cùng ba con hắc binh Tiên Tôn Sơ Kỳ.

Đây chính là đội quên của riêng hắn, Vạn Binh Hắc Ám!!

Dù còn có Vạn Yêu Huyễn Quang nhưng mấy con yêu thú hình thể quá to lớn, rất dễ gây náo động ngoài ý muốn vì vậy Lục Dạ chỉ gọi ra Vạn Binh Hắc Ám mà thôi.

“Các ngươi nghe lệnh ta, sau khi ta biến mất 10 phút thì bắt đầu toàn sức phá hoại nơi này cho ta!”

Lục Dạ nhìn mấy con hắc binh ra lệnh, mấy con hắc binh này tuy trí tuệ thua xa con người nhưng vẫn là nghe hiểu lời nói của hắn.

Lục Dạ chuẩn bị xong tất cả lại một lần nữa dùng Hồn Ấn Phi Thiên quay trở về trước đại môn bảo khố kia.

“Hehe, tiến vào thôi!”

Lục Dạ cười toe toét nhìn đại môn được làm bằng Cảm Linh Thạch kia, hắn lần này hoàn toàn không do dự nữa mà trự tiếp dùng Như Nguyệt Luân Ý Ngọc đi xuyên qua.

“Rầm!”

“Tên nào!!”

Không ngoài dự đoán của hắn, ngay khi Lục Dạ vừa tiến vào bảo khố, đại môn to lớn đã ầm ầm mở rộng, kèm theo đó là âm thanh uy nghiêm mang theo Đế uy cuồng cuộng bao phủ cả bảo khố rộng lớn.

Kẻ vừa bước vào không ai khác chính là Thanh Vũ Phiên, hoàng đế của Thanh Nguyên Hoàng Triều một Đế Vương đỉnh phong cấp thế lực.

Cảm nhận khí thế tỏa ra cùng ánh mắt liếc nhanh khắp bảo khố đôi lúc lại nhìn trúng chỗ mình đang đứng của Thanh Vũ Phiên, Lục Dạ cảm thấy toàn thân có phần hơi căng cứng, hắn không ngờ một Đế Vương đỉnh tiêm lại cách biệt với tên Đế Vương từ Sát Thiên Điện đến như vậy.

Theo Lục Dạ cảm nhận, tên Thanh Vũ Phiên này ít nhất phải mạnh hơn gấp hai đến ba lần tên sát thủ kia.

“Kỳ lạ, rõ ràng bổn tọa cảm nhận được có ai đó vừa tiến vào đây!”

“Không lẽ là ảo giác?”

Thanh Vũ Phiên đảo mắt dò xét từng ngóc ngách trong bảo khố nhưng không hề thấy được hình dạng của kẻ nào bên trong đây cả, nhất thời trong lòng hắn liền sinh ra nghi ngờ. Đạt đến cảnh giới như hắn việc xuất hiện ảo giác đã hiếm càng thêm hiếm nhưng cũng không phải là không có xảy ra, càng vào lúc tâm thần hắn không yên ổn như lúc này.

“Ầm!!!”

“Ahh!!”

Đúng lúc này, từ bên ngoài cung điện vang lên từng tiếng la hét thảm thiết cùng âm thanh nổ vang khiến Thanh Vũ Phiên lập tức biến sắc.

“Chết tiệc, đây là bẫy!”

“Để bổn tọa xem là tên khốn khiếp nào nghĩ mình thông minh gài bẫy ta!”

Thanh Vũ Phiên ánh mắt chớp lóe “cơ trí” hắn lập tức phán đoán đây chỉ là bẫy dẫn dụ hắn tiến vào bảo khố, trong lúc đó kẻ thù sẽ tấn công ở ngoài. Cứ như vậy Thanh Vũ Phiên liền một mặt cười lạnh biến mất ngay khỏi bảo khố.

Hắn cứ tưởng mọi thứ đều bị mình nắm được nhưng……

“Haha, đúng là như ta nghĩ!”

Lục Dạ ngồi trên mặt đất cười lớn liên hồi, hắn không hề nói Thanh Vũ Phiên ngu ngốc hay gì, kế hoạch của hắn thành công là do có pháp bảo cấp cao cùng hồn kỹ trợ giúp. Thanh Vũ Phiên làm gì có thể suy đoán đến việc tên trộm dùng Đế Cấp Cực Phẩm pháp bảo chứ.

“Giờ thì để xem trong này có gì nào!”

“Vạn Binh Hắc Ám cầm cự nhiều nhất chỉ được 5 phút ta phải thật nhanh làm xong!”

Lục Dạ bẻ một cái khớp tay, ánh mắt nhìn thẳng bảo khố tràn ngập tiên thạch cực phẩm cùng thượng phẩm, ít nhất cũng phải hơn gần chục tỷ khối chứ chẳng đùa.

“Xoạt!”

Lục Dạ thân ảnh biến ảo lướt nhanh qua bảo khố từng ngóc ngách, hắn tri thức trong đầu điên cuồng vận chuyển đánh giá tất cả những thứ lọt vào tầm mắt của mình.

Chớp mắt trong bảo khố đồ vật tất cả những thứ có giá trị từ Vương cấp trở lên đều bị hắn thu vào trong Dạ Linh Châu. Ngay cả tiên thạch hắn cũng thu vào không sót một khối.

Làm xong tất cả Lục Dạ liền không chút do dự thoát ra khỏi bảo khố, hắn lập tức vận dụng Hồn Ấn Phi Thiên rời khỏi cung điện tới một góc tối trong một con hẻm ở hoàng thành, nơi mà hắn đã từ trước đặt lại hồn ấn.

“Khốn khiếp!!!!”

Lục Dạ vừa xuất hiện trong con hẻm tối, từ trong cung điện một tiếng gầm thét vang trời đã ầm vang chấn động cả thương khung, người dân trong hoàng thành chỉ vừa hồi phục lại sau hỗn loại do những tên hắc binh gây ra chợt tiếp nhận âm ba khủng khiếp từ tiếng gầm thét, vô số tên tu vi thấp liền hai tay tràn ra huyết dịch ngất xỉu tại chỗ.

Ngay vừa nãy Thanh Vũ Phiên sau khi tiêu diệt hết hắc binh liền nhận ra điều kỳ dị, nhưng tên hắc binh này bị hắn đánh nát cũng liền hóa thành hắc ám tan biến trong thiên địa. Không lẽ có kẻ rãnh đến nỗi làm việc này để chơi đùa? Tất nhiên là không, Thanh Vũ Phiên biến sắc cảm nhận Cảm Linh Môn dưới bảo khố lại lần nữa bị tác động.

Hắn biến sắc khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn bằng hết tất cả tốc độ trở về bảo khố nhưng đã quá trễ, toàn bộ bảo khố đầy ấp tiên thạch cùng các loại kỳ linh dị quả giờ đã chỉ còn vài món pháp bảo quèn ném đi bán ve chai còn chưa chắc được gì.

Nhất thời Thanh Vũ Phiên liền lửa giận ngập trời Đế uy cùng Đế lực bành trướng mà ra.

“Phốc!”

Hắn lửa giận công tâm phun ra một ngụm máu, trong bảo khố không chỉ có pháp bảo Đế cấp trấn quấn cùng vô số loại kỳ bảo tiên dược trợ giúp tu luyện mà còn có một thứ vô cùng quan trọng liên quan đến việc hắn có thể hay không đột phá Đế Vương tiến vào Địa Đế cảnh, giờ đã tan thành mây khói.

“Giết!! Ta phải giết tên khốn khiếp đó!”

Âm thanh không rõ mục tiêu của Thanh Vũ Phiên vang lên ầm trời, hắn càng tức giận khi mình thậm chí còn chẳng nhìn thấy một cọng lông của tên trộm kia.

“Phiên nhi có chuyện gì?”

Đột nhiên một âm thanh già nua chợt vang lên khiến sắc mặt vặn vẹo dữ tợn của Thanh Vũ Phiên hơi dịu lại, hắn quay đầu nhìn về phía sau mình nơi âm thanh kia phát ra.

“Phụ thân, có kẻ trộm sạch bảo khố rồi!”

“Cái gì!!!”

Thanh Vũ Phiên toàn thân hơi run rẩy chấp tay cúi thấp đầu nhìn lão già râu tóc bạc trắng nhưng lại thân thể cường trán kia. Ông lão kia không ai khác chính là cha của Thanh Vũ Phiên, đời trước Thanh Nguyên Hoàng Triều hoàng đế tên Thanh Nguyên Mục.

Thanh Nguyên Mục vốn dĩ luôn bế quan tu luyện trong tầng hai ngay dưới bảo khố, nơi an cất thi thể các đời hoàng đế. Nay chợt bị âm thanh phẫn nộ vô bờ của nhi tử mình đánh tỉnh, hắn liền cấp tốc xuất hiện. Không ngờ vừa ra đã bị nhi tự thông báo một tin như sét đánh.

Bảo khố mà biết bao nhiêu đời Thanh Nguyên Hoàng Triều tích trữ, giờ đây bị trộm sạch!

“Nghịch……nghịch tử!!”

“Bốp!”

Thanh Nguyên Mục khóe miệng run rẩy chỉ vào Thanh Vũ Phiên nói không ra lời, ông không kiềm được tức giận tát một cái vào thẳng mặt của Thanh Vũ Phiên.

Cú tát hoàn toàn không kiềm chế khiến Thanh Vũ Phiên dù là Đế Vương tu vi nhưng trên mặt vẫn hiện lên một ấn tay đỏ chót. Hắn tủi nhục đưa tay bám chặt góc áo, đôi mắt lóe lên từng tia căm hận cùng sát ý nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Ngươi khiến ta phải như thế nào đối mặt với tổ tông hả?!!”

Thanh Nguyên Mục lửa giận phun trào, ông chỉ thẳng mặt nhi tử mình quát. Trong bảo khố, có vài món là một đời Thanh Nguyên Hoàng Đế dùng mạng sống đổi lấy, cứ thế mất sạch trong một đêm, hắn giờ còn mặt mũi ngồi bên cạnh thi thể của tổ tông mà tu luyện nữa hay sao?

“Phụ thân, dù bảo khố đã mất nhưng nếu chúng ta tìm lại được Tâm nhi thì có thể bù đắp lại hết!”

“Tâm nhi? Con bé thì có thể làm được gì?”

Thanh Vũ Phiên lời nói khiến Thanh Nguyên Mục hơi sững sờ nghi hoặc, hắn vẫn nhớ rõ đó là cháu của hắn. Thiên phú tuy không tệ nhưng so sánh với vô số thứ trong bảo khố thì không hề đáng nói, đừng bảo tại sao hắn vô tình, đây chính là hoàng thất, lúc trai trẻ Thanh Nguyên Mục cũng là đạp lên thân xác anh em mình mà leo lên ngai vàng, chút máu mũi đối với hắn không quan trọng bằng lợi ích.

“Chuyện là như vậy, Tâm nhi nàng có……”

Thanh Vũ Phiên thấy cơ hội làm dịu phụ thân tuy trong lòng rất không đành nhưng cũng mở miệng nói. Càng nghe Thanh Nguyên Mục hai mắt càng sáng, nỗi tức giận đã gần như bị đánh bay lên trời xanh.

“Điều này là thật?!!”

“Vâng!”

Thanh Nguyên Mục nhìn nhi tử mình có phần không thể tin hỏi lại một lần nữa, khi nhìn thấy Thanh Vũ Phiên gật đầu chắc chắn hắn liền hai mắt lấp lóe tinh quang.

“Ngươi tên phế vật này, chỉ là một tiểu nữ Tiên Vương cũng để thoát đúng là nuôi uổng công!”

“Hừ, để bổn hoàng tìm nàng!”

Thanh Nguyên Mục nghe xong liền hừ lạnh nhìn nhi tử khinh thường nói rồi rời đi ngay tại chỗ để lại Thanh Vũ Phiên đầy tủi nhục đứng im tại chỗ.

“Ông già……ông làm cha tôi hơi lâu rồi đấy!”

Hận ý thao thiên trong mắt Thanh Vũ Phiên lóe lên những rất nhanh liền bị hắn thu lại hoàn mỹ, nhưng lời kia cũng chỉ là hắn tự nói trong lòng mình. Hắn biết hiện giờ vẫn chưa phải là lúc manh động.