Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 349: Ngũ cấp hung thú



Ngồi đợi ở trong phòng một hồi lâu, Phương Dương trưởng quầy vẻ mặt có chút mệt mỏi và không được thoải mái đi lên lầu. ‘Trên đầu ta đã có một đống việc mà còn có ai đến tìm nữa không biết? Đúng là mệt mỏi’.

Đẩy cửa đi vào, Phương Dương trưởng quầy đột nhiên giật nảy mình một cái, ánh mắt hắn nhìn bóng dáng nam tử đang quay lưng và dương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy không nhìn thấy diện mạo nhưng cái phong thái và dáng dấp của người này hết sức quen thuộc.

Ngay lập tức, toàn bộ suy nghĩ và mệt mỏi trên gương mặt hắn đều tan biến và thay vào đó là một nụ cười vui mừng nói. “Công tử đến sao không báo trước với ta một tiếng để ta chuẩn bị được kỹ hơn?”.

“Cái đó thì không cần?”. Đế Nguyên Quây quay người nhìn về phía Phương Dương trưởng quầy rồi lên tiếng đáp lời. “Ban nãy ta thấy ngươi có việc bận nên không gọi lại, lần này ta tới tìm ngươi cũng vì chuyện này và cần ngươi giúp ta một vài chuyện?”.

“Không biết công tử muốn ta làm gì?”. Phương Dương trưởng quầy gật đầu, đáp. “Cũng không có gì to tát, ta muốn ngươi thu mua giúp ta những loại linh dược từ Huyền cấp trung phẩm trở lên và một bình tinh huyết của tứ cấp hung thú có cấp bậc càng cao càng tốt”.

“Công tử muốn luyện đan hay sao?”. Phương Dương trưởng quầy có chút hiếu kỳ, hỏi.

“Ta không có thời gian”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu, trả lời. “À đúng rồi, ta nghe có người bảo nơi này vừa xảy ra thú triều, không biết thực hư chuyện này như thế nào?”.

“Đúng là như thế thật, thời gian gần đây thường có những đợt thú triều bộc phát và phương hướng của chúng là từ khu trung đổ về”. Phương Dương trưởng quầy thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời. “Đúng hơn thì đây không phải là thú triều đúng nghĩa, đám hung thú giống như đang bị một thứ gì đó xua đuổi và dọa sợ thì đúng hơn. Chúng chỉ đang cố chạy trốn thứ gì đó đáng sợ ở khu trung mà thôi”.

“Nếu đúng là như vậy thì ngươi có biết thứ gì đã gây ra hay không?”. Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

“Chuyện này thì ta không biết?”. Đáp lại, Phương Dương trưởng quầy lắc đầu. “Kể từ ngày thú triều xảy ra thì không có một ai xâm nhập khu trung nên không một ai biết câu trả lời cả”.

“Vậy sao?”. Đế Nguyên Quân có chút thất vọng thốt ra.

“Không biết công tử còn chuyện gì dặn dò nữa không?”. Phương Dương trưởng quầy gật gù, nói. “Nếu như không có chuyện gì thì ta xin phép đi ra ngoài chuẩn bị”.

“...”. Đế Nguyên Quân gật đầu.

Đợi Phương Dương trưởng quầy rời đi, Lâm Tuyết Nhi đi lại gần hắn rồi lên tiếng hỏi. “Ngươi muốn đến khu trung để tìm hiểu chuyện này hay sao?”.

“Ta đang nghĩ đến chuyện đó?”. Đế Nguyên Quân nhìn ra ngoài cửa sổ và hướng ánh mắt nhìn về phía khu trung rồi thở dài một hơi. “Mạo hiểm để đến đó tìm hiểu không phải chuyện hay vì ta không biết ở đó có nguy hiểm gì đang chờ đón. Nhưng mà cơ hội như thế này ta không thể bỏ qua được, cái gì càng nguy hiểm thì cơ duyên sẽ càng cao”.

Nhìn dáng vẻ mong đợi trên gương mặt hắn, Lâm Tuyết Nhi cũng bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói. “Ta sẽ đi cùng ngươi?”.

Rời khỏi thành, cả hai người nhanh chóng di chuyển thẳng về phía khu trung và trên đường đi, cả hai người cũng không quên sử dụng linh phù để ẩn giấu khí tức. Di chuyển được một lúc, cả hai người nghe thấy một tiếng động lạ ở trước mặt thì ngay lập tức đừng lại.

Nhảy lên cành cây cao ở trước mặt để quan sát, Đế Nguyên Quân đưa tay ra hiệu Lâm Tuyết Nhi giữ im lặng, nói khẽ. “Trời tối nên đám hung thú này rất mẫn cảm, chỉ cần ta tạo ra một tiếng động nhỏ cũng đủ để thu hút ánh mắt của chúng. Ta không muốn gặp bất cứ chuyện gì trước khi tiến nhập khu trung, tốt nhất nên tránh con đường phía trước”.

Nhanh chóng chuyển hướng, cả hai người tiếp tục di chuyển vòng qua tiếng động ở phía trước rồi tiếp tục di chuyển. Nhưng chưa đi được bao lâu thì đột nhiên, sắc mặt Đế Nguyên Quân dần trở nên khó coi và ánh mắt hắn nhìn về phía trước lộ rõ sự ngưng trọng.

Cẩn thận đứng nép sau lưng, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt lo lắng thì thầm hỏi hắn. Có chuyện gì sao?”.

Bất giác, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn lên cao rồi lên tiếng. “Ta cảm nhận có rất nhiều khí tức hung thú đang lao về phía này? Đây chắc chắn là thú triều?”.

“Nhanh chóng nhảy lên, nơi này sớm muộn gì đám hung thú cũng lao tới đây”.

Tức tốc, cả hai người đạp không bay lên cao và đứng yên ở trên đó, bọn họ sợ việc phi hành sẽ bộc phát ra khí tức của bản thân và từ đó sẽ thu hút sự chú ý của đám hung thú. Đưa mắt nhìn ra xa, cả hai người nhìn thấy mặt đất đột nhiên run lên và cùng với đó là từng tiếng bước chân chạy dồn dập và hỗn loạn của đám hung thú đang xộc tới.

Nhìn thấy một cảnh này, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt kinh hãi hít vào một hơi thật sâu rồi lên tiếng thốt ra. “Số lượng này ít nhất cũng phải vài trăm con? Rốt cuộc ở đằng kia có chuyện gì xảy ra?”.

Nhìn dòng hung thú đang chạy xộc phía bên dưới, cả hai người tưởng chừng bản thân đã vượt qua được nguy hiểm thì đột nhiên. Cơ thể của hai người giống như bị thứ gì đó bóp nghẹt lại khiến cả hai không thể nhúc nhích được dù chỉ là một đầu ngón tay. Duy chỉ có hai mắt là vẫn có thể tự do nhìn qua lại.

Liếc mắt nhìn về phía khu trung, con ngươi Đế Nguyên Quân đột nhiên co rút lại và trên gương mặt lộ rõ sự ngưng trọng vô cùng. Mặc dù mọi thứ bị bao trùm ở trong bóng tối và hắn không thể nhìn thấy rõ hình dáng của đầu hung thú đó nhưng Đế Nguyên Quân cảm nhận rất rõ. Đầu hung thú đó đang dương mắt nhìn cả hai ngươi với một ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, cảm tưởng như cả hai người đang đứng trong một cái hộp kín đang dần thu nhỏ lại.

Ngay sau cái cảm giác vô lực đó, cả hai người giống như bị một thứ gì đó vô hình đè xuống và đột nhiên rơi xuống giữa làn sóng thú triều đang điên cuồng bỏ chạy. Ngay khi vừa có thể hoạt động lại bình thường, Đế Nguyên Quân nhanh tay kéo Lâm Tuyết Nhi vào trong lòng rồi đập mạnh lưng xuống nền đất quát lớn một tiếng. “Tử Huyền?”.

Ngay lập tức, một thanh trường thương đột nhiên xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Khi vừa mới rơi xuống đất, cả hai người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một làn sóng hung thú đang lao thẳng về phía hai người trông mạnh bạo và kinh khủng vô cùng.

Không có thời gian suy nghĩ, Đế Nguyên Quân một tay giữ chặt Lâm Tuyết Nhi vào trong lòng và một tay nắm chặt trường thường rồi bộc phát toàn bộ thực lực đẩy Tử Huyền hướng thẳng về phía đám hung thú.

Chỉ thấy đầu mũi thương bỗng bộc phát một cổ khí tức mạnh mẽ tuôn trào ra ngoài và tạo thành một đợt sóng chân nguyên hình vòng cung bảo vệ cả hai người.

Rống!

Liên tiếp, từng đầu hung thú chạy lướt qua hai người và rống lên một tiếng nghe có vẻ sợ hãi vô cùng. Bị thú triều cuốn trọn vào bên trong, Đế Nguyên Quân cắn chặt răng và bộc phát toàn bộ thực lực để giữ vững thanh trường thương ở trong tay để ngăn cản đám hung thú lao thẳng về phía hai người.

Nhưng đám hung thú liên tục đâm mạnh về phía hai người khiến màn chắn chân nguyên trước mặt rung lên một cách kịch liệt và lòng bàn tay hắn truyền đến một cảm giác đau nhức vô cùng. Đột nhiên, Đế Nguyên Quân toàn thân kịch liệt run lên một cái và khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi tanh nồng. Bị đám hung thú đâm mạnh liên tục, Đế Nguyên Quân mặc kệ bản thân bị trọng thương mà vẫn tiếp tục bộc phát toàn bộ thực lực để chống đỡ.

Chống đỡ được thêm một lúc, thú triều gần như đã đi qua hết toàn bộ nhưng Đế Nguyên Quân vẫn chưa hết cảm giác nguy hiểm. Thình lình, một đầu hung thú với cơ thể to lớn lao thẳng về phía hai người, nó mặc kệ mũi thương sắc nhọn đang hướng về phía nó mà đâm thẳng về phía trước và đồng thời “Rống” lớn một tiếng.

Thình lình, một tiếng động lớn vang lên cùng với đó là một thanh âm màn chắn chân nguyên nứt vỡ vang lên. Đầu hung thú tản mát ra khí tức của tứ cấp hung phú phá tan màn chắn chân nguyên và đâm thẳng về phía trước khiến Đế Nguyên Quân không kịp phản ứng.

Bị đầu hung thú đụng văng ra xa, Đế Nguyên Quân dùng cơ thể che chắn hết toàn bộ sát thương và đập mạnh lưng đụng gãy những thân cây lớn. Mãi cho đến khi trượt dài lưng một quãng dài trên nền đất thì mới dừng lại. Bất giác, toàn thân Đế Nguyên Quân run lên một cách kịch liệt và khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi tanh nồng, khí tức trên người đang không ngừng giảm xuống.

Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân trông đau đớn vô cùng, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt lo lắng cùng hai mắt ửng đó trông giống như sắp khóc, cô nhanh tay lấy ra từng bình đan dược trị thương đưa cho hắn. “Thương thế ngươi nặng quá?”.

“Nếu như không bảo vệ ta thì ngươi đâu có bị thương nặng như thế này? Tất cả đều tại ta?”.

“...”. Nuốt xuống từng viên đan dược, Đế Nguyên Quân dựa lưng vào một gốc cây ở gần đó rồi lên tiếng. “Ngươi đừng quá lo lắng? Ta không sao nữa rồi?”.

Nhìn tình trạng Đế Nguyên Quân đang dần ổn định, Lâm Tuyết Nhi lúc này mới có thể thở phào được một hơi. Ánh mắt cô ngưng trọng nhìn về phương hương đám hung thú lao đến rồi thốt ra. “Chuyện vừa rồi rốt cuộc là gì? Tại sao ta lúc đó lại trở nên vô lực?”.

“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi hạ thấp giọng nói. “Ta nên cảm thấy may mắn vì còn có thể sống sót? Giống như những gì ta nghĩ đến, nguồn cơn của thú triều này là do một đầu ngũ cấp hung thú tạo ra?”.