Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 87: Tương Tụ



"Coi như vậy, cô cũng không thể xông đến Vân Đỉnh động thủ với Thanh Hạ a," Lâm Dịch Huyên khoanh hai tay trước ngực, bày ra tư thế hung hăng, "Thanh Hạ cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Hi Sở, cô không đau lòng con gái của mình, còn chúng tôi vẫn muốn bảo vệ bộ mặt của Hi Sở đây."

"Cô không hiểu nỗi khổ trong lòng tôi a," Cung mẫu gạt lệ nói, "Đợi đến lúc Ấu Ấu nhà cô 29 tuổi vẫn chưa gả đi, cô mới có thể hiểu được nỗi khổ của tôi bây giờ........"

"............."

Sắc mặt Lâm Dịch Huyên lập tức khó coi, Ấu Ấu nhà tôi 29 tuổi không lấy chồng cũng đồng nghĩa với việc Cung Phấn nhà cô 37 tuổi vẫn độc thân hiểu chưa? Đừng có nói không may mắn như vậy.

"Ôi, ơ, cái miệng của tôi, tức giận đến hồ đồ rồi, nói không lựa lời, mẹ Ấu Ấu à! Cô tuyệt đối đừng để trong lòng a." Cung mẫu vội vã xin lỗi, thấy sắc mặt Lâm Dịch Huyên vẫn rất khó coi, coi bộ không cho nàng bậc thang đi xuống, liền xông về phía con trai mình, "Còn con nữa, đứa con bất hiếu này! 30 tuổi rồi còn nằm mộng ngắm trăng, coi như con đợi trăm năm nữa, trăng cũng chẳng rơi xuống đầu con đâu!" Mặt trăng đại ý là chỉ Sở Ấu Cơ, không dưới một lần Cung Thanh Hàn thổ lộ với mẹ là đang đợi Sở Ấu Cơ, hôm nay Cung mẫu mất mặt với Lâm Dịch Huyên, liền đem tức giận đổ lên đầu con trai.

Cung Thanh Hàn gần mẹ từ nhỏ nên hiểu tính Cung mẫu ------- đối phó không nổi liền lẩn ra chỗ khác, thấy Cung mẫu vung vẩy hai tay nhào tới lập tức né tránh, Cung mẫu há chịu bỏ qua như vậy, liền đuổi theo phía sau con trai.

"Huỵch!" Một tiếng, Cung mẫu va vào ghế vấp ngã, liền nằm luôn tại chỗ lăn lộn khóc om sòm, "Ôi, tôi không sống nổi! Được cả hai đứa con như quỷ đói đòi nợ! Kiếp trước tôi nợ hai anh chị cái gì mà sao kiếp này tôi khổ thế? Hai đứa đều sắp 30 rồi mà vẫn không chịu sinh cháu cho tôi! Cung Vĩnh Minh đến bây giờ là tuyệt tôn rồi, ông biết không Cung Vĩnh Minh!"

"Gia Nghi, bà không nên như vậy." Cung ba ba tiến lên đỡ Cung mẫu ngồi xuống ghế sô pha, "Xã hội bây giờ nhiều người 30 tuổi vẫn chưa kết hôn mà, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, bọn nhỏ gặp đúng người tự nhiên sẽ cưới thôi, đến lúc đó bọn nhỏ còn sinh đến 7 8 đứa chứ đùa, mỗi đứa đều khỏe mạnh đáng yêu, để cho bà mỗi ngày phát sầu vì không biết nên ôm đứa nào nữa, được chưa?"

"Cung Vĩnh Minh, chuyện đến bây giờ là tại ông, Thanh Hạ cùng Thanh Hàn đến tuổi này vẫn tùy hứng như vậy, tất cả là tại ông chiều chúng nó mà ra." Cung mẫu vội vã gạt lệ, quát lớn tiếng, "Ôi! Tôi không sống nổi!........." Lại bắt đầu phát lại đoạn lời thoại vừa nằm ăn vạ dưới đất.

Quả thực là người phụ nữ đanh đá chua ngoa........ Kết thông gia với người như thế.... sau này nhà sẽ náo loạn mất.......

Lâm Dịch Huyên nhíu lông mày, sợ hãi trong lòng. . Đọc truyện tại [ TR UMTRUYEN.CO M ]

Cung Thanh Hạ biết lúc này khuyên gì cũng vô ích, càng khuyên sẽ càng náo, đơn giản là làm mặt lạnh vào phòng thay quần áo khác, đến lúc đi qua mặt Lâm Dịch Huyên không khỏi cúi mặt xuống ------ vốn là e sợ Lâm Dịch Huyên, hiện tại mẹ ruột lại náo loạn như vậy, bảo nàng làm sao ngẩng đầu lên nổi.

Trước giờ Cung Thanh Hàn vẫn luôn tự xưng là thân sĩ, thấy mẫu thân đại nhân náo loạn như tiểu nữ sinh như vậy, thân là thân sĩ đương nhiên không thể bàng quan, liền đi qua giúp phụ thân khuyên can mẫu thân.

Lâm phu nhân là người đọc sách, xưa nay chưa từng thấy trận thế này, nhìn Lâm Dịch Huyên một chút, ý chính là, con cũng nên qua khuyên nhủ a.

Ngược lại, Lâm Dịch Huyên lẳng lặng đứng sang một bên, coi như không nhìn thấy cảnh thông gia đang khóc om sòm.

Lâm phu nhân đành phải tự mình đi khuyên, vốn Cung mẫu muốn tìm bậc thang đi xuống, thấy Lâm phu nhân đích thân đến khuyên nhủ, liền nín dần dần, ngồi dậy kéo Lâm phu nhân kể khổ, Lâm phu nhân liền ở một bên phụ họa, "Đúng vậy a, đúng vậy a, ai nói không phải a," cuối cùng cũng coi như đổi lấy thiên hạ thái bình.

Khoảng hơn 5 tháng sau, ngày 21 tháng 7, Sở Ấu Cơ tốt nghiệp đại học, nhận được bằng thạc sĩ văn học, đang dự lễ tốt nghiệp, rất hi vọng Cung Thanh Hạ có thể đến dự, nhưng không có, bóng người Cung Thanh Hạ chưa từng xuất hiện.

Tỷ tỷ đại nhân quả là quật cường vô song a...... Rõ ràng là rất nhớ mình đi.........

Hiệu trưởng đọc đến tên của Sở Ấu Cơ, Sở Ấu Cơ đứng ra khỏi hàng ngũ sinh viên tốt nghiệp, đi tới trước mặt đức cha mặc Hồng Y, cúi chào ---- tuy rằng đại đa số du học sinh Châu Á sẽ chọn cách quỳ gối xuống hành lễ, nhưng Sở Ấu Cơ không như vậy, đây là tín ngưỡng cá nhân của nàng ------ người đọc sách không nói chuyện quỷ quái, xã hội bây giờ không còn quân chủ chuyên chế, hai đầu gối của nàng chỉ quỳ lạy trước trưởng bối và Cung Thanh Hạ, ngoài ra tuyệt đối không quỳ trước bất kì ai, mà phương pháp giáo dục ở nơi đây không ép buộc bất kì ai, Đức cha mặc Hồng y chắp tay trước ngực, sau đó giữ tay Sở Ấu Cơ, vừa rung chuông đồng vừa nói, "Tôi dựa vào quyền năng được ban tặng, nhân danh Thánh Tử, Thánh Linh trao tặng em học vị này." Sau đó buông tay Sở Ấu Cơ ra, Sở Ấu Cơ lùi về sau một bước, cúi mình lần 2, sao đó tiếp nhận bằng.

Dự lễ tốt nghiệp này có: Lâm phu nhân, Lâm Dịch Huyên, Diêu Nhữ Ninh, Chu Tiểu Kiều, còn có Cổ Lệ Tiệp, cùng Minh Trúc Ngữ ở phía xa chụp ảnh lưu niệm cho Sở Ấu Cơ.

Sau khi chụp ảnh xong, Cổ Lệ Tiệp dùng giọng điệu cười trên đau khổ của người khác nói rằng, "Bạo Quân không đến tham dự lễ tốt nghiệp của Ấu Cơ, nhất định sẽ hối hận cả đời." Công khai thông báo như vậy, mọi người đều đến đông đủ, Cung Thanh Hạ vẫn kiên quyết không đến, thật sự là quá đáng.

Ba ngày sau, cao ốc tổng bộ của Tập đoàn Hi Sở, văn phòng của tổng giám đốc.

Mới từ Anh Quốc trở về, Cổ Lệ Tiệp làm mặt châm biếm nói, "Bớt một chuyến bay sang Anh Quốc, bây giờ cô đã giàu có như Liliane Bettencourt* rồi sao?"

(Chú thích: Liliane Bettencourt là một nhà thừa kế người Pháp và doanh nhân. Bà là một trong những cổ đông chính của L'Oréal và theo Forbes, bà là người phụ nữ giàu nhất trên thế giới.)

Cung Thanh Hạ không biến sắc, nhìn Cổ Lệ Tiệp chút, khẽ nói, "Không phải tôi chưa từng tham gia lễ tốt nghiệp của Cambridge."

"Cắt, đến chết vẫn sĩ diện." Cổ Lệ tiệp lầm bầm, lắc thân hình chữ S rời đi.

Vào thời khắc cửa văn phòng đóng lại, vành mắt Cung Thanh Hạ đỏ lên trong nháy mắt, siết chặt bút mực trong tay, tóc dài xõa xuống che đi nửa khuôn mặt, hai vai rung động, một lát sau ngẩng đầu lấy khăn giấy lau đi nước mắt.

"Đừng nói là tôi không thông báo cho cô biết." Ngay vào lúc này, Cổ Lệ Tiệp đẩy cửa văn phòng thò mặt vào, "Bốn ngày sau, cũng chính là sáng ngày 28 tháng 7 ------ Ấu Cơ về nước." Nói xong không đợi Cung Thanh Hạ phát tác, "Ầm" một tiếng, nhanh chóng đóng cửa lại ------- Bạo Quân bị mình nhìn thấy cảnh khóc nhè, nhất định là sẽ phun trào như núi lửa, mình còn yêu đời, mình còn muốn sống a.

Cung Thanh Hạ vò khăn giấy trong tay thành một cục, ném về phía cửa văn phòng.

Ai cho phép cô không rõ cửa mà tự ý mở cửa.

Bốn ngày sau.

Sở Ấu Cơ đẩy hành lý đi ra khỏi sân bay, liền đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng người Cung Thanh Hạ, Lâm Dịch Huyên đi bên cạnh, không nhịn được liền vỗ lưng con gái nhắc nhở, "Đừng tìm, người kia sẽ không xuất hiện đâu."

Lâm phu nhân cũng thất vọng nói, "Thanh Hạ này a...... Ôi........" Liên tục lắc đầu thở dài.

Hai người tham gia lễ tốt nghiệp của Sở Ấu Cơ xong vẫn chưa lập tức về nước, mà ở lại với Ấu Ấu gần một tuần để xử lý chuyện bên kia xong mới về.

Cổ Lệ Tiệp, Chu Tiểu Kiều, Diêu Nhữ Ninh đã tới sân bay từ rất sớm đón Ấu Cơ, thấy ba người đồng thời đi ra, liền vẫy tay tiếp đón.

"Ấu Cơ!"

Sở Ấu Cơ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ với ba người, nhìn về phía trước ngóng trông người yêu.

Diêu Nhữ Ninh hiểu ý, liền nói, "Có thể Thanh Hạ sẽ không đến."

"Không," Sở Ấu Cơ lắc đầu, "Em có một linh cảm ---------- nhất định Thanh Hạ sẽ đến."

"Em đừng nên hi vọng." Chu Tiểu Kiều đặt tay lên vai Sở Ấu Cơ ---------- Ấu Cơ trưởng thành rồi, cao lớn hơn rất nhiều, giờ đây Sở Ấu Cơ cao hơn Chu Tiểu Kiều nửa cái đầu, không thể thư thích ôm vào khuỷu tay như trước đây nữa, "Cung Phấn sẽ không đến đâu."

"Không," Ánh mắt Sở Ấu Cơ si ngốc nhìn về phía trước, "Thanh Hạ đã tới, em có thể cảm nhận được."

"Huh? Thật không?"

Thấy Sở Ấu Cơ tự tin như vậy, Lâm Dịch Huyên không khỏi nheo mắt nhìn theo ánh mắt của con gái, bốn người còn lại cũng đồng thời nhìn sang --------- nào thấy bóng dáng Cung Thanh Hạ? Không khỏi thu tầm mắt lại, chuẩn bị chế nhạo Sở Ấu Cơ, đã thấy con ngươi của Sở Ấu Cơ bay lên một tầng hơi nước, khóe môi rung động, khẽ gọi, "Thanh Hạ........."

Cung Thanh Hạ thật sự đến rồi?!

Mọi người đồng thời nhìn về phía trước ---------- quả nhiên đằng sau cây cách đó không xa chậm rãi dò ra khuôn mặt thanh lệ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía này, chỉ một chút, rồi lại đem mặt giấu đằng sau cây.

Cũng không phải Cung Thanh Hạ xấu hổ vì bị mọi người nhìn mới trốn trở lại, căn bản lúc này nàng không nhìn thấy người khác, trong mắt nàng chỉ có bóng hình của Sở Ấu Cơ mà thôi ---------- vì lẽ đó, không sai ------ nàng bị vẻ ngoài sáng chói của đối phương làm cho choáng váng, đôi mắt theo bản năng trốn vào chỗ tối.

Nhất là bộ dạng ôn nhu kia, ánh mắt thâm tình......... Ân, có phần hơi...........

Lâm Dịch Huyên khoanh tay trước ngực, vuốt cằm đầy hứng thú quan sát ---------- hóa ra tòa băng sơn này lúc động tình là như vậy......

Tiếng lòng rung động, tròng mắt ngưng tụ hơi nước, tựa như có mị lực đang dẫn dắt Cung Thanh Hạ, nàng dò mặt ra lần 2, Ấu Cơ......

Ấu Cơ của mình lớn rồi...........

Nếu là tiểu nữ sinh của 4 năm trước đây, nhất định sẽ theo quán tính chạy nhào vào lồng ngực của Cung Thanh Hạ hô hoán, nhưng bây giờ đã khác xưa, Sở Ấu Cơ của hiện tại mỉm cười dịu dàng, xinh đẹp tuyệt trần, khẽ gọi, "Thanh Hạ........"

Cung Thanh Hạ chắc chắn rằng giờ khắc này có thể ngửi thấy mùi hương hoa phảng phất, khóe môi bất tri bất giác nở ra hai bên, dành cho Sở Ấu Cơ nụ cười dịu dàng, từ sau cây đi ra.

Sở Ấu Cơ đi tới trước mặt Cung Thanh Hạ, xa cách 4 năm, khuôn mặt này vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí.

"Thanh Hạ."

Cung Thanh Hạ xoa tay lên mặt Sở Ấu Cơ, khẽ mở môi đỏ oán trách, "Tại sao không gọi tôi là tỷ tỷ?"

"Khi nàng 108 tuổi, ta 100 tuổi, sẽ không ai quan tâm tới cách biệt tuổi tác của chúng ta nữa ------------ thế nhân đồng thời sẽ gọi chúng ta là lão nhân trăm tuổi, Thanh Hạ, đừng nghĩ về cách biệt 8 tuổi. Đường nhân sinh còn dài --------- theo ta cùng đi đi."

Tròng mắt của Cung Thanh Hạ cay nồng, ngón tay tinh tế phác họa lên mặt mày, khóe môi Sở Ấu Cơ, cũng không đáp lời.

Đây là cầu hôn sao.................

Sở Ấu Cơ nhẹ nhàng nắm chặt tay Cung Thanh Hạ, cười ôn nhu nói, "Trong bốn năm, ta không dám để mặt xuất hiện một vết tàn nhang, một nốt mụn, chỉ lo sau này về nước, Thanh Hạ nhà ta không muốn thị tẩm ta."

"Thật không?" Cung Thanh Hạ cười tít mắt, "Ngược lại, tôi lại muốn xuất hiện thêm mấy nếp nhăn ở đuôi mắt để dọa em chút, nhưng đáng tiếc không thành công."

"Nếu như ngày nào đó Thanh Hạ nhà ta thật sự xuất hiện nếp nhăn, ta cũng cảm thấy đó là món quà mà thời gian ưu ái dành tặng cho Thanh Hạ nhà ta, sau này mỗi ngày, ánh mắt của ta đều chỉ chăm chú nhìn ngắm từng điểm trưởng thành của Thanh Hạ nhà ta, không dời mắt nổi để xem người khác, một đời một kiếp."

Tác giả có lời muốn nói: cuối cùng cũng có đoạn miêu tả hai người gặp mặt, Tiểu Bình Quả viết xong cũng đỏ vành mắt rồi, Ấu Ấu biểu lộ rất cảm động phải không mọi người? Q_Q

【 Ấu Ấu đi Anh quốc, Thanh Hạ đã phải đón 4 tết xuân 1 mình, vì lẽ đó phải nhanh chóng để cho Ấu Ấu tốt nghiệp, bây giờ Thanh Hạ 29 hay 30 tuổi nhỉ? Tiểu Bình Quả học toán không tốt, bẻ ngón tay tính đi tính lại, vẫn không chắc chắn a.......... Tuy nói là như thế, Tiểu Bình Quả thật sự muốn có ai đó tính hộ mình o(╯□╰)o, vì lẽ đó, xin mọi người nói với Tiểu Bình Quả -------- "Lần này mi không tính sai!" đi, (*^﹏^*), muốn trăm miệng một lời ơ! 】

_______________________________

Lời của edit: Chương này Sở Ấu Cơ thay đổi cách xưng hô, tại hạ cảm thấy Sở Ấu Cơ muốn đứng ngang hàng với Cung Thanh Hạ để thổ lộ, vì vậy không để cách xưng hô 'Em - Tỷ' như bình thường, để 'Tôi(Ấu Cơ) - Em (Cung Thanh Hạ)" thì lại động chạm thứ bậc quá, 'Tao - mày' thì thô thiển, thôi thì để 'Ta - nàng', nhưng tác phẩm hiện đại mà lại xưng hô như thế thì hơi buồn cười nhỉ ^^ Nhưng tại hết cách rồi T___T mọi người hãy hiểu cho nỗi khổ của tại hạ T___T *Cúi đầu*

Tớ Tên Kun