Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 172: Bài đăng bịa đặt



Edit: anh Dờ

Quý Hoài rất kinh ngạc khi nghe chuyện của Vương Văn Bân và Lục Thất, cậu gọi điện nói chuyện với Lục Thất mấy tiếng đồng hồ. Lục Thất vui vẻ nói sẽ cùng Vương Văn Bân lên thủ đô chơi, Quý Hoài đương nhiên rất chào đón.

Giang Tử Mặc ở lại mấy ngày, Quý Hoài hỏi có phải anh không định đi nữa hay không, Giang Tử Mặc chỉ cười không đáp.

Hôm đó, Quý Hoài vào phòng học thì trông thấy Hoa Duẫn Quan trên bục giảng. Cậu hơi ngạc nhiên, bước vào tìm chỗ ngồi xuống.

Hoa Duẫn Quan thấy cậu thì vui vẻ cười, nhưng dù sao đây cũng là trường học, sợ ảnh hưởng không tốt nên đành im lặng tập trung dạy học. Đây không phải lần đầu Quý Hoài học tiết của Hoa Duẫn Quan dạy, cho nên cậu không cũng không lạ lẫm gì với cách giảng bài của ông ấy.

Hoa Duẫn Quan tuy đã hơn bốn mươi nhưng diện mạo vẫn rất anh tuấn, nói năng tràn đầy vẻ thân sĩ, đứng giữa hàng ngũ những lão già giáo sư cổ hủ hói đầu thì như hạc trong bầy gà.

Nhưng Quý Hoài không để ý lắm. Tuy là lúc chọn môn học cậu không cố ý né tránh môn Hoa Duẫn Quan dạy, chỉ tại mỗi lần lên lớp học tiết của ông thì lớp đã ngồi chật ních, Quý Hoài đến muộn một chút thôi là không còn chỗ, còn chỗ nào thì cậu ngồi chỗ đó.

Nhưng Hoa Duẫn Quan lại cố ý, có lúc còn đổi tiết dạy với thầy giáo chuyên ngành của Quý Hoài. Thậm chí còn nhận dạy hai môn bắt buộc của cậu, vì vậy học kỳ này Quý Hoài thường xuyên phải chạm mặt Hoa Duẫn Quan đến quen luôn rồi.

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi." Hoa Duẫn Quan thu dọn sách tắt máy tính, sau đó gọi: "Quý Hoài, lên đây một chút."

Quý Hoài đứng lên đi qua, "Sao vậy?"

"Trưa muốn ăn gì? Ta dẫn con ra ngoài ăn."

Quý Hoài lắc đầu: "Không cần."

"Dạo này con không khỏe phải không?" Hoa Duẫn Quan cẩn thận quan sát sắc mặt Quý Hoài, "Con gầy đi nhiều quá, lúc nào trông cũng uể oải."

"Tôi không sao."

Cậu chẳng bị làm sao cả, chỉ là đêm nào cũng làm loạn với chú Mặc lâu ơi là lâu, sáng dậy không có tinh thần.

Hoa Duẫn Quan muốn làm gì đó cho Quý Hoài nhưng Quý Hoài luôn luôn từ chối, cuối cùng ông lùi một bước nói: "Vậy ta bảo cô giúp việc làm đồ ăn đưa qua nhà con nhé?"

"Không cần, tan học rồi tôi về đây, tạm biệt." Quý Hoài quay về bàn thu dọn sách vở, vẫy tay với Hoa Duẫn Quan. Hoa Duẫn Quan khổ sở, nhưng vẫn đi theo Quý Hoài.

"Con ở một mình lại không có giúp việc, có nhiều việc không tiện..." Hoa Duẫn Quan nói, "Nếu không thì ta, ta..."

Quý Hoài bất đắc dĩ dừng bước quay lại, "Hoa tiên sinh, tôi ở một mình rất tốt, hai ta không thiếu nợ nhau gì cả, về sau tôi vẫn gọi ông là thầy Hoa thì hơn."

Hoa Duẫn Quan sốt ruột: "Sao lại không thiếu nợ? trước kia là ta có lỗi với con, là ta nợ con."

Quý Hoài nhìn ông, vẻ mặt lạnh lùng: "Hoa gia mất rồi, đều do một tay tôi làm. Vì vậy hai ta không thiếu nợ gì hết. Sau này chỉ có quan hệ giáo viên và học sinh. Hơn nữa, tôi cũng không khuyết thiếu tình cảm, đừng lãng phí cái tình cảm của ông lên tôi nữa."

"Sao con lại nghĩ như vậy?" Hoa Duẫn Quan đau lòng, "Con là dòng máu duy nhất của ta, ta đã mong mỏi bao nhiêu năm ông trời mới ban con đến bên cạnh ta. Ta chỉ muốn đem đến cho con những điều tốt nhất... sao con lại..." Hoa Duẫn Quan chưa bao giờ là người ủy mị mềm lòng. Con người ông ta đối nhân xử thế sẽ chia làm hai loại, một là máu lạnh vô tình, thứ hai là chân thành ấm áp. trước kia Quý Hoài với ông mà nói chính là loại đầu, mà hiện tại, Quý Hoài là loại sau.

Nhưng Quý Hoài chẳng cần phần tình cảm ấy, Hoa Duẫn Quan chỉ đang phí công mà thôi.

Quý Hoài về nhà, thấy Giang Tử Mặc đang rảnh rỗi ngồi trên sofa xem máy tính.

"Em đi nấu cơm, anh muốn ăn gì?"

Giang Tử Mặc không ngẩng mặt khỏi máy tính: "Gì cũng được, tủ lạnh có gì thì làm cái đó."

Quý Hoài dùng nguyên liệu trong tủ lạnh làm mấy món ăn mà Giang Tử Mặc thích, thêm cả một tô canh trứng. Quý Hoài bưng đồ ăn ra rồi mà Giang Tử Mặc vẫn nhìn máy tính không chớp mắt, cậu tò mò hỏi: "Xem gì mà chăm chú thế?"

"Đây là cái gì vậy?" Quý Hoài sửng sốt.

Giang Tử Mặc trả lời: "Diễn đàn trường em."

Quý Hoài ngồi xuống lấy máy tính qua nhìn, một lúc sau, cậu buông máy ra, tức giận nói: "Mấy người này thật sự là... cái gì cũng có thể bịa đặt được!"

Quý Hoài nổi giận, trừng mắt nhìn Giang Tử Mặc: "Nãy giờ anh ngồi xem cái này? Sao không xóa luôn đi?"

"Sao phải xóa? Tôi muốn xem xem lúc tôi không ở đây, em đã làm những gì."

"Anh tin mấy bài viết này á!?" Quý Hoài tức giận trợn mắt lên, "Nói bậy cả đó! Trừ anh ra em làm gì có ai khác, anh đừng có tin."

Giang Tử Mặc ôm cậu vào trong ngực mà hôn, "Đùa thôi, em tưởng thật sao."

Quý Hoài bị hôn nóng cả vành tai, chút ít tức giận khi nãy đều tan biến, "Vậy sao anh ngồi xem chăm chú như vậy?"

"Tôi tra ra được người viết bài này mà bạn cùng lớp của em. Tôn Dịch, có biết không?"

"Sao lại là cậu ấy được?"

Tôn Dịch là một người vô cùng thật thà, học hành chăm chỉ, trừ Quý Hoài ra thì Tôn Dịch là người có thành tích đáng nể nhất. Quý Hoài không hiểu, sao Tôn Dịch lại là người viết mấy bài đăng này được?

"Bản lĩnh bịa chuyện của người này cũng giỏi quá rồi, cậu ta rất hiểu tâm lý học sinh tụi em, xem này: Sau lưng Quý nam thần của Kinh Đại có bao nhiêu người đàn ông!?, cậu ta sao không đi học báo chí đi, quá đáng tiếc."

"Đều là đồn bậy bạ hết, Phan Dư An thì thôi không nói, nhưng Lâu Việt chỉ tới tìm em mấy lần mà cũng bị đồn thành như vậy? Còn có cả Hoa Duẫn Quan! Thầy giáo với học sinh mà cũng dám viết! Tất cả đều vô căn cứ, bịa chuyện!"

"Nhưng mà cũng có vài chuyện thật đấy chứ, để tôi đọc cho em nghe." Giang Tử Mặc thấp giọng, "Vừa bắt đầu học kỳ mới, bên cạnh Quý nam thần xuất hiện một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, chân lại còn dài, thu hút ánh nhìn của người khác không thua gì Quý nam thần. Vốn là tôi không tin, nhưng nghe hoa khôi Đỗ Doanh Doanh nói, đừng nhìn Quý nam thần ăn mặc giản dị, bộ nào cũng là hàng hiệu cả. Bây giờ theo đuổi nam thần là phải có tiền, không có tiền coi như vứt, vả lại khác biệt giới tính thì không thể yêu. Quý nam thần chưa bao giờ gần gũi với bất cứ cô gái nào, ai ngờ cậu ta lại là cong, các em gái Kinh Đại chắc hẳn đau khổ rớt nước mắt."

Sắc mặt Quý Hoài ngày càng lạnh, Giang Tử Mặc còn đùa giỡn: "Cậu ta đang khen tôi đúng không? Thật là có mắt nhìn người."

"Xóa bài." Quý Hoài lạnh lùng.

"Giờ xóa cũng kịp nữa, cậu ta cố tình đặt một cái ID gây chú ý, nội dung viết theo lối khiến người ta đoán già đoán non, trường em có nhiều người chia sẻ bài này này lắm."

Thấy Quý Hoài vẫn lạnh mặt, Giang Tử Mặc nói: "Cậu ta làm chuyện này chắc chắn có nguyên nhân nào đó, không ai lại nói xấu người khác vô mục đích cả."

"Bình thường quan hệ của em với cậu ấy không tồi, hôm nay gặp nhau còn chào hỏi nói chuyện, cậu ta làm vậy để làm gì chứ."

Giang Tử Mặc không biết Tôn Dịch, hắn tra ra được danh tính nhưng không biết mục đích cụ thể, "Được rồi, chuyện này để tôi xử lý cho."

"Không, để em." Quý Hoài nói, "Là bạn học của em, để tự em tìm hiểu rõ ràng."

"Cũng được. À, cho em xem cái này."

Giang Tử Mặc mở hộp mail ra, nhấn vào cái mail mới nhất vừa nhận được: "Kinh Đại mời người phụ trách A Uyển tới tham gia tọa đàm."

"Anh tính đi à?"

"Không phải tôi, là em. Em sẽ đi."

"Sao lại là em?" Quý Hoài kinh ngạc, "Mời anh rõ ràng mà."

Giang Tử Mặc thở dài, nhéo thắt lưng Quý Hoài, thấy Quý Hoài run rẩy né tránh thì mới tiếc nuối rời tay đi, "Ngốc, A Uyển bây giờ là của em."

"Cái gì!? Của em từ lúc nào!?" Quý Hoài nhảy khỏi người Giang Tử Mặc, "Anh đùa đấy à?"

Giang Tử Mặc cười nhìn cậu: "Không đùa, về sau em phải nuôi tôi, nói được làm được đấy nhé."

Quý Hoài kinh ngạc chưa hồi hồn, Giang Tử Mặc đi vào phòng cầm tài liệu đi ra. Quý Hoài nhận lấy, phía dưới hợp đồng chuyển nhượng công ty là chữ ký của cậu.

"Em đâu có ký."

Giang Tử Mặc cười: "Tôi ký đấy, tôi ký giùm em."

"Nhưng... em nuôi anh cũng có nhiều cách cơ mà.... Anh không muốn đi làm thì em có thể đi thay anh, nhưng em không thể nhận A Uyển được, A Uyển là tâm huyết của anh, đến cả tên cũng là để tưởng niệm đến bác gái.... Em không nhận được đâu."

Giang Tử Mặc sầm mặt xuống, Quý Hoài thấp giọng nói: "Em không thể nhận."

Giang Tử Mặc đẩy cậu xuống sofa, nắm cằm Quý Hoài hôn lên môi cậu, Quý Hoài ưm ưm vài tiếng, không thoát khỏi được sự khống chế của Giang Tử Mặc.

"Có nhận không?"

"Không thể, nhận..."

"Không nghe lời." Giang Tử Mặc lại hôn xuống khiến Quý Hoài không thở nổi. Hắn lại hỏi: "Có nhận hay không?"

Quý Hoài thở hổn hển lắc đầu. Giang Tử Mặc hừ một tiếng, lại chuẩn bị hôn cậu tiếp, Quý Hoài lập tức đưa tay lên che miệng.

Giang Tử Mặc nói: "Bỏ tay ra."

Quý Hoài cẩn thận nhìn sắc mặt hắn: "Vậy anh nghe em nói đã, đừng hôn."

Giang Tử Mặc không nhịn được cười nói: "Không hôn, em nói đi."

"Em... ứmmm.... chú Mặc!" Quý Hoài vừa bỏ tay ra Giang Tử Mặc đã lại hôn xuống, lần này Quý Hoài không thoát được, cậu bị Giang Tử Mặc hôn nhũn cã người, trong lúc đầu óc quay cuồng, cậu chẳng nhớ mình muốn nói gì nữa.

Giang Tử Mặc cười kéo cậu ngồi dậy, hôn nhẹ lên vành tai cậu, nói: "Chiều tôi cùng em lên trường."

"Ừm, nhột..." Quý Hoài né tránh.

Giang Tử Mặc nhéo thắt lưng cậu: "Đi lấy sách vở đi, chiều này chúng ta đi gặp bạn học "thật thà" kia của em. Nếu cậu ta đã nhận định tôi là kim chủ bao dưỡng em thì tôi càng phải xuất hiện, để cậu ta biết rằng những người khác đều là gió thoảng mây bay, chỉ có tôi mới là người đàn ông của Quý nam thần."

Buổi chiều lên trường gặp Tôn Dịch, Tôn Dịch vẫn nói chuyện với Quý Hoài như thường, nhìn thấy Giang Tử Mặc mà cậu ta cũng không ngạc nhiên, bình thản gật đầu chào sau đó ngồi vào chỗ.

Quý Hoài ngồi xuống bên cạnh cậu ta, Giang Tử Mặc cười cười, cũng ngồi xuống.

Tin đồn về Quý Hoài đã bùng nổ ra cả trường, khắp nơi ồn ào huyên náo, có điều trong lớp cậu thì không, bởi vì khá là thân quen nên bọn họ rất tin tưởng nhâm phẩm của Quý Hoài.

Lúc Quý Hoài ngồi xuống, mấy người bạn ngồi phía trước quay đầu lại hỏi: "Quý Hoài, ông xem bài đăng trên diễn đàn chưa? Toàn là bậy bạ, tôi nghĩ là do nó ghen tỵ với Quý nam thần của chúng ta nên mới ăn không nói có gắp lửa bỏ tay người như thế, kiếm fame mà thôi."

Quý Hoài lơ đãng nhìn Tôn Dịch, nói: "Tôi xem rồi, không ngờ lại có người nói về tôi như vậy."

Nữ sinh ngồi bàn trên nói: "Quý Hoài, cậu đi báo cáo với hội học sinh đi, để bọn họ xóa bài giùm cho. Lần trước có người viết bài ghép đôi cậu với hội trưởng Phan đăng lên diễn đàn, một lúc sau đã xóa đó thôi."

"Không cần, thanh giả tự thanh, kệ cho họ nói." Quý Hoài đùa giỡn nói: "Chúng ta phải học Tôn Dịch đây này, đi học không quan tâm chuyện ngoài lề, chuyên tâm học hành."

"Biết rồiiii." Mấy nữ sinh cười cười quay đầu lên.

Tôn Dịch đẩy kính mắt, hỏi Quý Hoài: "Diễn đàn gì cơ?"

Quý Hoài nhìn cậu ta: "Cậu không biết à?"

"Không biết, bình thường tôi ít dùng di động lắm, chuyện các cậu nói tôi không rõ ràng lắm." Cậu ta tự ti nói.

Tôn Dịch thật sự là sinh viên nghèo vượt khó, ở nơi nhân tài lớp lớp như Kinh Đại thì có vẻ hơi chìm. Cậu ta không quan tâm chuyện ngoài lề, chuyên tâm học tập, tính cách cũng tốt, vì vậy Quý Hoài vẫn không tin là do cậu ta làm.

"Có một bài post trên diễn đàn trường, không biết là ai đăng, nhàm chán lắm, nói là tôi bị bao dưỡng, đồ tôi mặc đều là hàng hiệu đắt tiền..."

Quý Hoài kể sơ qua nội dung cho Tôn Dịch nghe, cậu ta không phản ứng gì khác thường, nghe xong liền gật đầu nói: "Đúng là nhàm chán thật." Sau đó lại cắm đầu đọc sách.

Quý Hoài không tìm ra điểm gì khác lạ. Cậu nghi ngờ thầm hỏi: Thật sự là Tôn Dịch sao?

Giang Tử Mặc như là biết cậu đang nghĩ gì, gãi gãi tay Quý Hoài để dưới bàn, thấp giọng nói: "Là cậu ta."

Thật sự là cậu ta!

Quý Hoài vẫn không tin lắm, nhưng nếu chú Mặc đã khẳng định là cậu ta thì chắc chắn là cậu ta.

Hết tiết, Quý Hoài bỗng nhiên nói: "Tôn Dịch, tối nay tới nhà tôi ăn bữa cơm đi, bạn tôi mời cậu."

"Không cần đâu." Tôn Dịch kinh ngạc lắc lắc đầu.

"Đến đi, tôi ở gần trường lắm, đi mấy bước là tới. Lúc trước đón tân sinh viên cậu giúp hội học sinh rất nhiều, coi như là để cảm ơn cậu."

"Thực sự không cần đâu." Tôn Dịch nhìn Quý Hoài, rồi nhìn Giang Tử Mặc, cuối cùng vẫn bị Quý Hoài thuyết phục.

Giang Tử Mặc từ đầu tới cuối không nói gì, về tới tiểu khu thì hắn bảo hai người về trước để hắn đi mua đồ ăn. Quý Hoài đưa Tôn Dịch vào nhà, rót ly nước cho cậu ta rồi gọt một đĩa hoa quả.

"Nhà không lớn, lúc trước chưa có cơ hội mời các cậu tới chơi, lần sau tôi mời đám trong lớp tới đây, cậu cũng đến cho vui đi."