Chú Không Thể Nhẫn

Chương 53: Chăn



Editor: Cẩm Hi

Cuối cùng đêm nay Mục Nhạc đúng giờ đưa Diệp Dung trở về —— tuy rằng thời điểm đưa đến dưới ký túc xá vẫn lưu luyến không rời như cũ, nhưng đáy mắt lại phá lệ mang theo vài phần mỹ mãn.

Ngày hôm sau Mục Nhạc mời nhóm bạn cùng phòng của Diệp Dung cùng nhau đi ăn cơm chiều. Trước đó một ngày, buổi tối sau khi Diệp Dung trở về đã sớm trải qua tầng tầng "Thẩm vấn" của nhóm bạn cùng phòng, cuối cùng lúc này cũng đã tiếp nhận được sự thật "Chú của Mục Tiêu là bạn trai của Dung Dung". Nhưng Mục Nhạc khí thế của người này thật sự là quá mức cường đại, chỉ ngồi ở một bên không nói lời nào cũng đã làm cho người khác không dám lỗ mãng. Mấy cô gái khó có lúc không làm ầm ĩ, an an tĩnh tĩnh chuyên tâm vùi đầu vào ăn, cuối cùng ăn đến tròn vo bụng rồi thức thời trở lại trường học.

Mục Nhạc đi tới gara lấy xe, bốn cô gái ngồi ở trong đại sảnh nhà hàng chờ. Thẩm Hân và Trần Hiểu Nhu ăn quá mức chuyên chú, không cẩn thận một chút thôi đã một bụng no căng, lúc này đang ngồi trên sô pha ở đại sảnh nghỉ ngơi; Từ Gia cùng Diệp Dung đứng ở cửa đại sảnh, yên lặng chờ bạn trai Diệp Dung, nhịn không được thấp giọng hỏi cô:

"Hôm nay không trở lại à?"

Diệp Dung trên mặt ửng đỏ, nhưng vẫn gật gật đầu —— chuyện này, cô cũng đã nói qua với nhóm bạn cùng phòng.

Từ Gia không tỏ ý kiến, không nói gì, lại nhịn không được nhìn cô nhiều hơn vài lần.

Diệp Dung trong lòng chột dạ đến lợi hại, lúc này trên mặt lại càng thêm đỏ, có chút khẩn trương lắc lắc đầu, vội vội vàng vàng nhỏ giọng giải thích: "Tớ ngủ ở phòng ngủ chính, anh ấy ngủ ở phòng dành cho khách!"

"Chuyện này không có gì." Khó có dịp thấy được cô gấp như vậy, Từ Gia nhịn không được có chút buồn cười, lắc đầu đầu vỗ vỗ vai cô, thấp giọng trấn an, "Cậu nghĩ kỹ là được rồi."

Diệp Dung có chút kinh ngạc nhìn cô ấy một cái, trên mặt lại càng hồng hơn, rồi nhẹ nhàng thở ra, hơi hơi chần chờ một lát, sau đó chậm rãi, rồi lại nghiêm túc gật gật đầu.

Từ Gia cũng đối với phản ứng như vậy của cô có chút ngoài ý muốn, như suy tư gì đó rồi nhìn cô, bỗng nhiên đè thấp thanh âm.

Đại khái là sợ bị người khác nghe thấy, thanh âm bị cô ấy ép tới cực thấp, nhưng khoảng cách giữa các cô quá gần, làm Diệp Dung nghe rõ lời cô ấy hỏi một chữ cũng không rơi ra ngoài, nhưng trong nháy mắt liền lâm vào hoảng hốt.

"Cậu thích anh ta?" Từ Gia vừa rồi hỏi cô như thế này.

Diệp Dung dường như là theo bản năng giật mình, rũ mi xuống có chút hoảng hốt mà trầm mặc thật lâu, mãi cho đến khi Từ Gia lại một lần nữa đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai cô, đưa tay chỉ chỉ hướng chiếc xe đang tiến lại đây, thấp giọng nhắc nhở: "Anh ta tới rồi." Lúc này, cô gái nhỏ mới chậm rãi lấy lại tinh thần, đáy mắt lại vẫn còn có chút mê mang và chần chờ như cũ.

"Tớ không biết." Cô nhẹ giọng nói, "Tớ chỉ là... không muốn về sau không còn có quan hệ với anh ấy."

Từ Gia so với cô cao hơn non nửa cái đầu, lúc này duỗi tay ra xoa xoa đỉnh đầu cô, rồi hướng về phía Thẩm Hân và Trần Hiểu Nhu vẫn còn nghỉ ngơi trong đại sảnh gọi một tiếng, quay đầu lại lôi kéo Diệp Dung ra khỏi đại sảnh: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, thuận theo tự nhiên đi. Đừng để ảnh hưởng tới cho chính mình, cũng đừng làm cho chính mình phải hối hận."

Diệp Dung lên tiếng, cho cô ấy một gương mặt tươi cười an tĩnh lại ôn nhu.

......

Đưa mấy cô gái trở về phòng ngủ, Mục Nhạc ở dưới ký túc xá đợi một lát, rất nhanh liền nhìn thấy bạn gái ôm một túi quần áo đi xuống lầu. Người đàn ông không chút do dự tiếp nhận lấy túi quần áo từ trong tay cô, sau đó nắm tay cô, cuối cùng mang theo cô trở lại chung cư của mình.

Mục Nhạc tắm rửa xong ra ngoài, liền thấy cô gái nhỏ đã tắm xong lúc này đang ngồi ở trong phòng nỗ lực sấy khô tóc. Cô không mang đồ ngủ, anh liền đưa cho cô một bộ đồ ngủ của mình để cô thay tạm.

Dáng người của bọn họ khác biệt thật sự quá lớn, bộ đồ ngủ kia của anh mặc ở trên người cô có vẻ quá mức to rộng, lại có vẻ càng làm cô trở nên nhỏ xinh, thoạt nhìn giống như đứa bé trộm mặc đồ của người lớn, thật sự là có chút buồn cười, lại đáng yêu cực kỳ.

Mục Nhạc từ phía sau ôm lấy cô, nhận lấy máy sấy từ trong tay cô, đem cô nửa ôm vào trong ngực, kiên nhẫn lại cẩn thận giúp cô tóc. Mãi cho đến khi làm khô đến tám - chín phần, lúc này mới tắt máy sấy, rồi dùng lược cẩn thận chải tóc giúp cô, sau đó anh mới an tâm hạ thấp đầu, đem mặt chôn ở bên gáy cô gái nhỏ thật sâu hít vào một hơi.

Diệp Dung quay đầu lại, liền thấy anh mặc một cái quần ngủ đơn bạc, thân trên chỉ tùy mặc vào một chiếc áo thun, lập tức nhịn không được nhíu nhíu mày: "Anh mặc ít như vậy, có lạnh không?"

"Không lạnh." Mục Nhạc phản ứng đầu tiên chính là lắc đầu, cuối cùng lại giống như bỗng ý thức được cái gì, liền dứt khoát sửa lại miệng, "Lạnh."

Anh vừa nói, vừa thu lại cánh tay đem Diệp Dung ôm chặt thêm chút nữa.

Diệp Dung đối với việc anh đột nhiên sửa lại miệng có chút ngoài ý muốn, không kịp phản ứng lại, chỉ theo bản năng vội vàng duỗi tay ra sờ tay anh —— tuy rằng lưng dính sát vào khuôn ngực rắn chắc của anh, nhưng đồ ngủ quá dày khiến cô không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Mục Nhạc.

Sau đó cô liền sờ thấy một mảnh ấm áp, nửa điểm cũng nhìn không ra nơi nào có dấu hiệu "Lạnh".

Diệp Dung chớp chớp mắt, cũng không nói lời nào, cứ yên lặng nhìn anh như vậy.

Mục Nhạc dùng sức ho khan một tiếng.

Diệp Dung thở dài, xoay người lại duỗi tay ôm lấy eo anh, đem mặt dán lên trên ngực anh.

Mục Nhạc lúc này mới thỏa mãn, thần sắc lập tức nhu hòa xuống, hít thật sâu một hơi.

"Đã khuya rồi, đi ngủ đi." Diệp Dung ở trong ngực anh yên tĩnh trong chốc lát, rồi rất nhanh liền nhớ tới thời gian, nhịn không được nhẹ giọng thúc giục, "Sáng mai anh còn phải đi làm."

Mục Nhạc thấp giọng lên tiếng, nhưng không có động.

Diệp Dung đợi một lát, thấy anh chậm chạp không có động tĩnh, có chút nghi hoặc mà ngẩng đầu lên, liền thấy anh đang yên lặng nhìn mình, thần sắc trên mặt cư nhiên là có chút muốn nói lại thôi.

"Anh..." Diệp Dung muốn mở miệng gọi anh, mới mở miệng nói được một chữ liền ý thức được, nhanh chóng sửa lại, "Mục Nhạc?"

—— giống như sau ngày hôm đó, anh không bao giờ muốn cô gọi anh là anh trai* nữa, luôn chấp nhất hết lần này đến lần khác đốc xúc mình gọi thẳng tên anh.

(*) Bản cv, Diệp Dung gọi Mục Nhạc là Tiểu Nhạc ca ca, mà ca ca là cách để gọi anh trai.

"A Dung, em có hâm mộ bạn học khác không?" Mục Nhạc đột nhiên cúi người lại đây, ở trước ánh mắt khó hiểu của Diệp Dung giải thích vấn đề của mình, "Tôi không thể cùng em đi học, cũng không thể cùng em tự học, hay là... nói một ít các đề tài ở tuổi này của các em."

Có lẽ đêm nay nhóm bạn cùng phòng của cô tuổi trẻ hoạt bát làm anh có chút chần chờ, hoặc có lẽ do mấy ngày nay cô dũng cảm làm cho lá gan của anh cũng chậm rãi lớn hơn, cuối cùng cũng có khẩu dũng khí để hỏi ra vấn đề mà trước kia không dám đi đụng vào —— anh hỏi xong, cứ lẳng lặng mà nhìn cô như vậy, đến mắt cũng không buồn chớp.

Diệp Dung trong nháy mắt ngây ngốc, ngay sau đó liền thấy người đàn ông nhìn đến không chớp mắt, cảm giác được dường như anh căng cứng hết cơ bắp, có chút không quá xác định mà chần chờ một hồi lâu, lúc này mới như là ý thức được —— anh đây là... sợ hãi? Hay là, không tự tin?

Diệp Dung trước nay đều không biết, thì ra cảm xúc như vậy, cư nhiên cũng sẽ xuất hiện ở trên người đàn ông này.

"Em trước kia chưa từng có bạn trai, cho nên... không rõ lắm cảm giác có bạn trai cùng đi học, tự học là như thế nào." Cô gái nhỏ khó có được lúc mở to hai mắt, nỗ lực nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, không cho chính mình lùi bước, "Chính là mỗi người yêu nhau đều không giống nhau, em cảm thấy..."

"Chúng ta như bây giờ, cũng rất tốt." Cô nói như vậy, thanh âm không lớn, ngữ khí lại nghiêm túc cực kỳ, tầm mắt chuyên chú nhìn anh giống như trong mắt trừ bỏ anh không còn có bất luận cái gì khác. "Chúng ta cũng có rất nhiều chuyện để nói, sẽ không thể không có đề tài."

Cô nghĩ nghĩ, bỗng nhiên tươi cười, nhẹ giọng bỏ thêm một câu: "Em không chê anh già."

Lời này vừa nói ra, bầu không khí vốn ấm áp tức khắc trì trệ trong nháy mắt, ngay sau đó toàn bộ đều tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại người đàn ông sắc mặt có chút tức giận và cô gái nhỏ tràn ngập ý cười.

"Anh rất tốt." Cô gái nhỏ ngẩng mặt tiến lại gần, dùng cánh môi mềm mại của mình nhẹ nhàng cọ cọ lên cằm người đàn ông.

Người đàn ông gần như không thể nghe thấy, nhẹ nhàng buồn bực hừ một tiếng, lại đối với hành động này của cô hưởng thụ cực kỳ, lập tức đã bị vuốt ve, hàm hồ lên tiếng, tức khắc đã quên mất là phải đi truy cứu đề tài vừa rồi.

Cô gái nhỏ cười đến đôi mắt mèo đều đã híp lại, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ cằm anh, khi mở miệng ngữ khí quả thực giống như đang dỗ dành cái con mèo nhỏ ở nhà kia: "Đã khuya rồi, anh đi ngủ sớm một chút, được không?"

Mục Nhạc lên tiếng, mắt nhìn tới trên giường phòng ngủ chính, lại như bỗng nhớ tới cái gì, lập tức nhíu mày.

"Tôi đem vỏ chăn giặt sạch rồi, còn không có khô." Mục Nhạc giống như ảo não vô cùng.

Diệp Dung lập tức sửng sốt: "Giặt khi nào?"

Tối hôm qua lúc cô ngủ vẫn còn tốt mà!

"Buổi sáng giặt." Người đàn ông giải thích, hợp tình hợp lý, "Nghĩ sạch để chờ em đêm nay tới đây, không nghĩ tới buổi sáng trời mưa, không khô được."

"Nhưng mà... buổi sáng nay lúc em đi học trời cũng đã mưa nhỏ." Diệp Dung cau mày, theo bản năng nhỏ giọng nói —— càng không cần phải nói, đông mạt xuân sơ nhật tử, chính là trời nắng đến tận buổi tối.

Mục Nhạc sắc mặt đột nhiên cứng đờ, có chút không được tự nhiên dời đi tầm mắt, trầm mặc một lát rồi buồn bực chuyển đề tài: "Tôi đem giường ở phòng cho khách kia cho em đi."

"Vậy còn anh?" Diệp Dung nhìn anh, "Anh làm sao bây giờ?"

"Tôi tùy tiện tìm cái thảm để dùng tạm vậy." Mục Nhạc rũ đầu, thanh âm có chút buồn, thoạt nhìn cư nhiên như là tội nghiệp, ủy khuất vô cùng, cùng ngoài miệng phong đạm khinh vân, ôn nhu săn sóc hoàn toàn không cùng một thể.

Diệp Dung hơi hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, mới đầu còn đau lòng cảm động anh, nhưng rất nhanh giống như là bỗng ý thức được cái gì, chậm rãi phục hồi lại tinh thần, có chút hồ nghi mà nhìn chằm chằm anh một lát, ngay sau đó như là đã xác định cái gì, dở khóc dở cười mà lắc đầu thở dài:

"Vậy lấy chăn ở phòng cho khách lại đây, chúng ta dùng chung."

Thanh âm của cô gái nhỏ nghe vào bất đắc dĩ cực kỳ, dừng một chút, thần sắc lại ôn nhu xuống: "Không cần phí tâm tư như vậy, anh nói ra, em... cũng sẽ đáp ứng anh. Em nói rồi, em không sợ."