Chồng Già Vợ Trẻ

Chương 28



– Em là vợ chú Dương thì việc vợ lo miếng cơm manh áo cho chồng thì có gì mà phải phiền, chị Thanh Nhã chưa chồng làm sao mà hiểu được ạ?

Nghe Kiều Chi nói nét mặt Thanh Nhã ngay tức khắc trở nên tối sầm, chị ta nhẫn nhịn siết chặt tay nghiến răng lườm! Hẳn là nhìn cảnh Kiều Chi đang ngồi trên đùi Chung Dương rất tức tối. Cùng là con gái phụ nữ như nhau nên Kiều Chi cảm nhận được, ánh mắt như dao găm đấy thiếu điều muốn xé xác Kiều Chi ra nghìn mảnh! Thanh Nhã kiềm chế, chất giọng hoạnh họe đáp trả lại.

– Kiều Chi, em nói vậy là có ý gì chứ? Em muốn cạnh khóe chị có phải không?

– Chị Thanh Nhã, chị nhạy cảm quá rồi ạ! Em đâu có cạnh khóe gì chị chứ? Tại em thấy chị chưa có chồng nên hẳn là không hiểu được tình cảm vợ chồng là thế nào.

Thanh Nhã cười nhạt, chị ta ẩn ý lên tiếng đáp:
– Chưa có rồi chị sẽ có, Kiều Chi, cảm ơn em đã quan tâm, chị rất nhanh sẽ có chồng sớm thôi em.

Kiều Chi không phải người ngốc, nghe qua liền hiểu Thanh Nhã đang ám chỉ cái gì? Xem chừng chị ta rất mong ngóng cái danh phận con dâu nhà họ Lý này lâu lắm rồi nhỉ? Cô bây giờ chắc không khác gì cái đinh trong mắt mà chị ta vô cùng muốn nhổ ra! Kiều Chi giương mắt nhìn Thanh Nhã, thái độ cực kỳ bình thản, cô dịu dàng cong môi mỉm cười gật gật đầu lên tiếng.

– Vâng, thế em chúc mừng chị Thanh Nhã nhé, chúc chị sớm tìm được bạn trai như ý không còn cảnh đơn côi gối chiếc nữa.

Vừa dứt lời Kiều Chi tinh ranh quay sang nhìn Chung Dương đáy mắt xảo quyệt phụng phịu nói tiếp: – Chú Dương, chú phải tạo cơ hội cho chị Thanh Nhã mau tìm được bạn trai đấy, chú đừng bắt chị ấy làm nhiều quá.

Chung Dương hơi giật mình sững lại anh không nhìn nhầm đấy chứ? Mèo con rụt rè của anh sao đột nhiên trở nên miệng lưỡi sắc bén như thế? Hôm nay còn biết bắt bẻ người khác nữa, là ai đã dạy cô đây? Chung Dương khẽ cười nhẹ, anh duỗi tay ôm chặt eo cô phối hợp ngoan ngoãn gật đầu nghe theo.

– Được, nghe theo em hết!

Kiều Chi híp mắt nhẻo miệng cười tươi, Thanh Nhã ở bên càng tức nhìn cảnh Chung Dương mặn nồng ôm Kiều Chi khiến chị ta chỉ muốn ngay lập tức xông vào kéo ra, thật sự ngứa mắt. Thanh Nhã trong lòng thầm lo sợ Chung Dương sắp tới sẽ nghe lời Kiều Chi mà hắt hủi liền cuống cuồng lên tiếng.

– Anh Dương, không cần đâu, em ổn mà.

Chung Dương tay ôm Kiều Chi, ánh mắt hờ hững liếc sang, lãnh đạm đáp: – Vợ tôi đã nói vậy rồi thì sắp tới công việc của cô cứ giảm xuống, chia sang cho cậu Trương, dành thời gian đấy đi tìm bạn trai đi, cô cũng phải kết hôn mà.

Thanh Nhã lườm Kiều Chi lập tức phản bác: – Nhưng mà em…

– Được rồi cứ vậy đi, cái này là tốt cho cô không thiệt thòi gì hết nên yên tâm. Vấn đề này tôi sẽ bàn lại với cậu Trương sau, cô cũng ra ngoài ăn trưa đi hôm nay vợ tôi đưa cơm rồi.

Chung Dương lạnh lùng cắt ngang những lời mà chị ta còn chưa kịp nói xong. Thanh Nhã thái độ vô cùng khó coi, cau mày hầm hực cúi đầu, nhi nhí giọng đáp.

– Vâng!

– Thanh Nhã, từ này về sau không cần chuẩn bị cơm cho tôi nữa đâu, vợ tôi sẽ mang đến.

Thanh Nhã vội vàng ngẩng đầu, nhăn nhó bực dọc ra mặt tỏ vẻ không phục bảo: – Sao ạ? Chung Dương nhưng mà từ hổm giờ tất thảy đều là em chuẩn bị mà, đến thói quen của anh ra sao em cũng biết! Kiều Chi mới đây sao có thể rành bằng em, hơn nữa chắc hẳn Kiều Chi còn bận trăm việc anh không nên phiền đến cô bé.

– Tôi thích cơm nhà, do vợ tôi nấu!

Câu nói khiến Thanh Nhã trở nên ngượng nghịu cứng họng, ý tứ trong lời nói của anh rất rõ ràng như đang nhắc nhở chị ta! Thanh Nhã tức tới run lên bần bật ngậm ngùi mỉm cười đè nén.

– Vâng, em biết rồi.

Nói xong chị ta lườm nguýt rồi cũng xoay người bỏ đi! Sau khi Thanh Nhã đi khuất Kiều Chi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm! Eo ôi, nhìn thái độ bực bội khi nãy của Thanh Nhã làm cô tưởng rằng chị ta mới thật sự là vợ Chung Dương ấy chứ! Quá đỗi gay gắt, người đã đi mất Kiều Chi không muốn làm xằng làm bậy ở trên đùi Chung Dương nữa liền chậm chạp đứng dậy ngay lập tức bị anh kéo lại ôm chặt hỏi tội.

– Gây chuyện xong liền muốn trốn hả?

Kiều Chi cười xòa: – Em đâu có gây chuyện gì chứ?

Chung Dương giữ lấy cằm Kiều Chi, đáy mắt anh lúc này ngập tràn là sự cưng chiều, Chung Dương vờ vịt nghiêm nghị.

– Miệng lưỡi sắc sảo như vậy là ai dạy em hửm?

– Em không có miệng lưỡi, cũng không có ai dạy hết.

– Thật không?

Kiều Chi gật đầu lia lịa: – Dạ thật mà!

Cơ mà để đối phó với một người mưu mô như Thanh Nhã thì ắt hẳn tự nhiên miệng lưỡi phải nhanh nhẹn một chút mới có thể đấu lại.
Kiều Chi thấy Chung Dương cứ dùng ánh mắt nóng rực đó nhìn mình chằm chằm đột nhiên có chút ngại ngùng, cô đỏ mặt xấu hổ vội vàng gạt bàn tay đang giữ cằm ra, dứng dậy dáng vẻ lúng túng, lảng tránh sang chuyện khác.

– Chú Dương, để em mở cơm cho chú ăn nhé, những món này đều là em tự nấu, chú nếm thử xem có hợp khẩu vị không?

– Hợp!

– Hả? Chú… chú còn chưa ăn qua mà?

Chung Dương phì cười, động tác cưng chiều xoa đầu cô thản nhiên lên tiếng đáp: – Cũng đâu phải lần đầu ăn, mấy lần trước em nấu rất là ngon rất hợp khẩu vị tôi.

– Thế thì may quá ạ, em còn tưởng chú không thích.

– Thích! Rất thích, thích cả em nữa.

Đột ngột nghe Chung Dương nói vậy, Kiều Chi đang mở hộp cơm bỗng dưng khựng lại mặt mũi càng ửng hồng. Cô mím chặt môi trong lòng thầm cười im lặng không đáp! Ngược lại Chung Dương vô cùng thích ngắm nhìn Kiều Chi mỗi khi thẹn tới mặt đỏ bừng, bộ dạng ngại ngùng của cô khiến anh mê mẩn, mắt thấy Kiều Chi như đang né tránh Chung Dương cũng cười cười không tiếp tục chọc ghẹo nữa anh chậm rãi cầm muỗng lên thưởng thức đồ ăn.

Nhìn Chung Dương ăn ngon miệng Kiều Chi thấy rất vui. Lúc chuẩn bị gọt hoa quả Kiều Chi phát hiện trong phòng Chung Dương không có dao, cô đành đi ra ngoài hỏi mượn mọi người ở xưởng. Đang đi thì vô tình chạm mặt Thanh Nhã, chị ta vội vội vàng vàng đi đến chắn ngang trước mặt Kiều Chi, bĩu môi khinh bỉ nói.

– Gớm nhỉ? Mới bây lớn mồm mép đã sắc nhọn rồi.

– Em đâu có bằng chị Nhã ạ!

– Kiều Chi, mày đừng vội đắc ý quá, vì không lâu nữa anh Dương cũng là của tao thôi, cái loại như mày mà xứng với anh Dương hả?

Kiều Chi không hề nhún nhường, cô đanh thép đáp:
– Xứng hay không cũng không cần chị Nhã phán xét, chị muốn làm kẻ 3 thì cứ tự nhiên, đằng nào thì danh phận của em cũng cao hơn chị! Tay đeo nhẫn cưới, hôn thú rõ ràng, tiếng đời gọi em một tiếng vợ, còn chị Nhã thì có tiếng gì? Vợ hai? Người tình, hay người đàn bà giựt chồng?

– Kiều Chi mày…

Thanh Nhã căm phẫn giơ tay định đánh Kiều Chi, cơ mà bàn tay vừa đưa lên thì cứng nhắc lại giữa không trung. Kiều Chi không chút sợ, đôi mắt tròn xoe nhìn bàn tay chị ta chế nhạo.

– Chị muốn đánh em sao?

Thanh Nhã kiềm chế thu tay, chị ta không dám làm bậy vì sợ bị bà Lý dựa vào chuyện này sẽ gây ra khó dễ đuổi việc thêm lần nữa, khóe môi Thanh Nhã giật giật, chị ta đay nghiến.

– Kiều Chi, tao thấy mày cũng chả phải dạng vừa gì, chắc hẳn phải tốn nhiều công sức mới lấy lòng được ông bà Lý nhỉ? Con người mày cũng ít tâm cơ quá đi, bố mẹ mày nuôi dạy tốt nhỉ, bé tuổi đầu đã biết cách dựa dẫm sống nhờ đàn ông rồi, quả nhiên là biết kiếm tiền.

Kiều Chi siết chặt bàn tay khi nghe Thanh Nhã động chạm đếm bố và người mẹ đã khuất của cô, chưa đợi Kiều Chi lên tiếng chị ta che miệng cười khanh khách đắc ý mỉa mai.

– À quên, hình như nghe mẹ mày ch.ế.t rồi nhỉ? Chắc khi còn sống bà ta cũng là loại người phóng đãng dễ dãi lẳng lơ lắm, tính cách của mày ắt hẳn là được chuyền từ mẹ mày sang rồi.

Bốp!

– Aaaa, Kiều Chi mày…

Kiều Chi không nhiều lời trực tiếp giơ tay đánh thẳng vô mặt Thanh Nhã, âm thanh của cú tát giòn tan vang lên khiến chị ta đau điếng ôm mặt, trợn hai mắt nghiến răng.

– Mày dám đánh tao hả?

– Tôi nói cho chị biết, chị nói thế nào cũng được, Kiều Chi tôi đều nhịn, nhưng chị không được xúc phạm bố mẹ tôi.

Thanh Nhã tức điên người phản pháo: – Con ranh, ai dạy mày cái thói đanh đá ngang nhiên dám đánh tao hả?

– Là tôi dạy đấy, cô Nhã có ý kiến gì sao?

Giọng nói rành mạch nghiêm nghị vang lên, tức khắc dáng vẻ đang chua ngoa của Thanh Nhã co nhúm lại quay đầu, nhìn thấy bà Lý mặt mày chị ta tái ngắt dè dặt đứng sang một bên, ấp a ấp úng.

– Bác… bác Lý?

Bà Lý lườm bước đến: – Là tôi đã dạy con bé cái tính đanh đá đấy, phải đanh đá thì mới vả mồm cái người mất dạy như cô.

– Bác Lý cháu… vừa rồi…

Bà Lý không them quan tâm, nhìn sang Kiều Chi dịu dàng hỏi han: – Đau tay không con?

Kiều Chi khẽ nắm tay lại lắc lắc đầu, thật ra ban đầu Kiều Chi không định đánh chị ta, nhưng nghe từ ngữ xúc phạm mẹ ruột. Cô kìm nén không được nên phải xuống tay.

Kiều Chi có chút bất ngờ khi mẹ chồng xuất hiện đột ngột như vậy, thanh âm nhỏ nhẹ: – Sao mẹ lại đến ạ?

– Mẹ đến giới thiệu thư ký mới cho Chung Dương.

Thanh Nhã đứng bên uất ức chen vào: – Bác Lý, chức thư ký cháu đang làm rồi ạ.

– Thế thì sao?

– Cháu…

– Việc của cô thì cô cứ làm! Đình Huệ à, vào đi cháu.

Bà Lý vừa gọi từ phía ngoài một người phụ nữ nhanh nhẹn bước vào, gương mặt tỏa sáng vui vẻ đi đến cúi đầu.

– Chào mợ Chi!

Kiều Chi ngờ nghệch nhưng cũng lịch sự chào lại, bà Lý liền xởi lởi giới thiệu: – Chi à, đây là Đình Huệ con gái bạn mẹ đấy. Huệ đã kết hôn và có con, sanh xong muốn đi làm có thu nhập nên mẹ đã tuyển cho Chung Dương, con thấy thế nào?

Kiều Chi đứng khựng lại, thực ra cô cũng không biết phải nói sao, nếu bác Lý đã ưng thì cứ tuyển cho anh cô không có ý kiến! Kiều Chi cười gượng gật gật, đại khái trả lời.

– Dạ được ạ.

Đình Huệ mừng rỡ cúi đầu: – Cảm ơn mợ Chi.

– Dạ.

Thanh Nhã căng mắt lườm nguýt Đình Huệ, nhìn bộ dạng Huệ ngọt xớt gọi Kiều Chi là “mợ” Thanh Nhã lại càng ghét hơn! Mặc dầu Huệ đã có chồng con nhưng chị ta cũng không ưa, chị ta không muốn san sẻ Chung Dương cho bất cứ ai. Thanh Nhã lên tiếng.

– Bác Lý, công việc thư ký cho anh Dương mình cháu đảm đương rất tốt, cũng không cần phải có thêm chị Huệ đâu, mong bác suy nghĩ lại.

Bà Lý bật cười:

– Cô Nhã này, tôi tuyển thêm thư ký cho con trai của tôi chứ có phải cho cô đâu, mà cô có vẻ sốt sắng như vậy? Cái Huệ cũng làm việc với Chung Dương không làm với cô.

Thanh Nhã xấu hổ nghẹn họng: – Cháu…

Bà Lý nhìn Đình Huệ bảo: – Huệ, vô trong đi cháu để bác giới thiệu với mọi người, sẵn tiện gọi cậu Trương đưa việc cho cháu làm.

– Vâng ạ!

Trước khi rời đi bà Lý lãnh đạm nhắc nhở Thanh Nhã, khiến chị ta bẽ mặt:
– Cô Nhã, tôi nhắc kẻo cô quên, Kiều Chi là vợ Chung Dương, là chủ của nhà họ Lý, xét về mọi thứ con bé chính là bà chủ ở đây, cô thân là cấp dưới thì tốt nhất ăn nói cư xử đàng hoàng tử tế một chút, tôi không muốn nghe lần nữa cô gọi con dâu tôi là mày hay đại loại con ranh nữa rõ không?

Thanh Nhã nhục mặt cúi đầu: – Dạ vâng, cháu xin lỗi bác Lý, chị xin lỗi em Kiều Chi.

Bà Lý lạnh giọng hừ một tiếng, xong liền ồn tồn nhìn cô: – Chi Chi à, đi thôi con.

– Dạ!

Kiều Chi chậm rãi sải bước theo sau đang đi bất chợt cô nghe chị Đình Huệ nói khẽ.

– Tay của mợ Chi còn đau không?

– Dả? Dạ không… không ạ, em cảm ơn.

Đình Huệ cười cười nhẹ:

– Lần sau chị chỉ mợ Chi cách tát để tay không bị đau, mà tiếng đánh phải thật giòn tan âm phải vang nữa nghe mới sướng.