Chồng Để Lại Nhiều Tiền Cho Em Thế!

Chương 9



Rời khỏi ngõ hẻm Xuân Phúc, cô vẫn không đi bệnh viện.

Cô cho tài xế lái xe đến lăng mộ Địa Long, sẵn tiện ghé vào cửa hàng bán hoa mua một đóa hoa bách hợp rồi một mình đi đến nghĩa trang của Thiện.

Phong cảnh ở nghĩa trang non xanh nước biếc, xung quanh vô cùng tươi đẹp, là một nơi tốt để an nghỉ, trước bia mộ của Thiện khá rộng rãi, mặt cỏ được tỉa tót chỉnh tề, dù là một cây cỏ dại cũng khó có thể tìm thấy, mấy cây tùng bách um tùm sum suê, to lớn, đứng hiên ngang sừng sững.

Mặc dù cô với anh không phải là đôi vợ chồng có tình cảm thắm thiết gì cho cam nhưng ở với nhau gần ba năm cũng có chút cảm tình. Bây giờ Thiện đi đầu thai, cô cũng nên tiễn anh một đoạn, thắp nén nhang đáp lễ cho anh.

Cũng không biết sau khi anh đi đầu thai sẽ trở thành thứ gì.

Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau này có chút thành tựu thì lại làm chuyện xấu nhiều vô kể, nếu không cũng không bị gọi là nhân vật phản diện.

Vợ chồng với nhau cả mà, giảnh dỗi em lại đi chùa đốt cho anh cây nhang, lau bài vị, làm nhiều việc thiện, thay anh tích đức anh nhó.

A Di Đà Phật.

Còn chưa tới trước bia mộ của anh, cô đã nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết cùng với tiếng tay đấm chân đá ác liệt nặng nề.

Thanh lập tức trở nên căng thẳng, ôm hoa bách hợp đứng dưới cây tùng bách, không dám di chuyển.

“Anh Minh… anh Minh… anh phải tin tưởng em! Em thật sự không làm gì… Á… có lỗi với anh Thiện!”

Thanh đứng sau cây tùng bách mà tim đập bịch bịch bịch, vừa định chạy về thì nghe thấy giọng nói của Minh.

“Du thuyền là do mày phụ trách, hai ngày nay tao còn tra ra được trong tài khoản của mày đột nhiên có thêm cả trăm vạn, mày còn dám nói mình không làm gì có lỗi với anh tao sao?”

“Bữa đó đúng là do em phụ trách, nhưng mà…thật sự không phải do em làm… A a a a!”

Cô lặng lẽ nhô cái đầu từ sau cây bách tùng ra hóng drama.

Lúc này chỉ thấy Minh cùng với năm người đàn ông khác đang đứng cạnh mộ của Thiện, hai người mặc âu phục mạnh mẽ chế ngự một tên khắp người bê bết máu nằm dưới mặt đất, vô cùng chật vật, mặt mũi bầm dập, có khi ngay cả cha mẹ hắn còn nhận không ra.

“Anh Minh, anh tin em đi…” Cậu thanh niên duỗi một cái tay đặt trên bãi cỏ, ngửa đầu, ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn Minh, đôi môi run rẩy, có lẽ đã bị dọa cho vãi ra quần mất rồi.

Minh ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, giống như một con rắn độc, khóe miệng anh lặng lẽ nhếch lên, kèm theo chút mỉa mai châm biếm, khắp người đều tỏa ra khí chất tàn bạo.

“Tin tưởng mày?” Anh đạp hắn ta một cước, đặt chân lên tay hắn ta rồi nghiền mạnh.

Người đàn ông kêu lên thảm thiết, mặt mày ông ta méo mó, trên đầu đầy mồ hôi lạnh.

Thanh chỉ cảm thấy mu bàn tay mình cũng đau xót theo, phảng phất đâu đó âm thanh xương cốt bị nghiền nát.

Một người đàn ông khác đưa cho Minh một con dao, anh cầm con dao kia, anh vừa giẫm mạnh bàn tay dưới chân vừa ngồi xuống, cầm dao chỉa thẳng khuôn mặt sưng tấy của tên phản bội kia.

“Bình thường anh ấy đối xử với mày đâu có tệ, bây giờ ở trước mặt anh ấy nói cho rõ đi, gần 4 tỷ kia có phải do thằng Thiệu đưa cho mày hay không.”

Người đàn ông run rẩy lắc đầu, con mắt nhìn theo tay của Minh, “Không… Không phải, thật không phải là em làm… Anh Minh, anh hãy tin em, em không dám làm như vậy, thật sự, giám đốc Thiện đối xử với em tốt như vậy, em làm sao dám hại anh ấy!”

Dường như Minh cảm thấy những lời này quá chói tai, liền ghét bỏ xùy cười một tiếng, con dao trong tay mạnh mẽ đâm xuống tên phản bội kia.

“A —— “

Cô chưa bao giờ phải chứng kiến khung cảnh đầy máu tanh như vậy, cũng chưa từng thấy bộ dạng này của Minh, cô vô thức hét lên một tiếng chói tai.

“Ai!” Minh ngừng dao giữa không trung, đôi mắt sắc bén nhìn về phía cô.

Nét mặt hung ác kia khi nhìn thấy Thanh liền trở nên hoang mang, nhanh chóng cầm dao giấu ra phía sau lưng, luống cuống nhìn cô.

“Chị dâu?”

Tim Thanh đập như nhanh sấm, nhìn anh rồi lại nhìn người đàn ông chật vật trên mặt đất, chốc lát không biết nên nói gì.

Minh cho người đàn ông bên cạnh một ánh mắt, tên đó liền hiểu ý, lôi người nằm trên mặt đất với hai người nữa đi ra chỗ khác.

Người đã rời đi, nhưng cô vẫn ôm đóa bách hợp lui về phía sau, nét mặt đầy sợ hãi như bị hù dọa.

Minh giống như là đã làm sai điều gì, đi đến bên cạnh cô. Gần đây anh phải đi tra sự việc nổ tung trên du thuyền ngày đó, hôm nay vừa mới tra ra được manh mối, không nghĩ rằng chị dâu sẽ thấy được cảnh này.

Chị dâu chắc chắn đã bị dọa sợ rồi.

“Chị dâu, sao chị lại tới đây?”

Thấy Minh, cô vô ý thức nuốt ngụm nước miếng.

Cậu ta nhìn qua là người thành thành thật thật, vô hại giống như một nam sinh thơ ngây, vậy mà thiết lập nhân vật lại ác như vậy, không hổ là người đi theo Thiện.

Chỉ là em trai thôi mà đã như vậy thì cái kia chồng cô càng không cần phải nhắc tới.

Cũng may là anh ta chết sớm chứ không nửa đời còn lại cô sống sao nổi.

“Tôi… Tôi đến thăm anh cậu.” Tuy là nói như vậy nhưng dưới đáy mắt tràn ngập kiêng kị, im lặng bảo trì khoảng cách với Minh.

Minh vô cùng trung thành và tận tâm với Thiện, dù sao cậu ta cũng do anh nhặt từ trong đống rác, mang về nuôi dưỡng, Thiện có ơn với cậu ta. Nếu như anh ta mà biết khoảng thời gian này cô lộ ra bản chất thật của mình, sợ là cái lăng mộ Địa Long này sẽ mọc thêm một cái ngôi mộ vợ chồng, ừ đúng rồi đó, là mộ của cô với cái thằng cha Thiện kia đấy.

Nghĩ đến thôi mà đã thấy lạnh sống lưng.

Minh nhìn thấy cô bảo trì khoảng cách với anh, có chút ảo não, ủ rũ lui qua một bên.

Thanh thở sâu, đặt hoa bách hợp xuống trước bia mộ của Thiện, dặn lòng là phải bình tĩnh, đừng hoảng hốt.

“Chị dâu, vậy chị ở đây nói chuyện với anh ấy, em có chút chuyện nên đi trước đây.”

Cô thấp giọng ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.

Lòng bàn tay Minh nắm chặt rồi lại thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt, cuối cùng nhìn bóng lưng gầy gò của cô, cắn chặt răng quay lưng rời đi.

Cậu ta vừa đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô biết cậu ta không phải người đơn giản, nhưng trước giờ cô cũng chưa từng chứng kiến qua những hình ảnh tàn bạo như vậy, hiện tại bỗng dưng thấy được bản chất thật của cậu ta, về sau sao mà cô có thể bình tĩnh nói chuyện với cậu ta đây?

“Một đứa bé bình thường lại bị anh dạy dỗ thành thế này!” Cô nhìn di ảnh trên bia mộ của Thiện, thở dài, “Được rồi, hôm nay tôi cũng không phải vì chuyện này mà đến. Không biết anh đã đi đầu thai chưa nhỉ, kiếp sau biến thành thứ gì…”

“Nhưng mà dù sao cũng đã chết rồi, đời này xem như đã chấm dứt. Kiếp sau đầu thai, anh đừng quấn lấy tôi nữa nhé, tôi hiểu nhu cầu đàn ông của mấy anh, nhưng anh đã chết rồi, người quỷ khác biệt, không thích hợp đâu, quan trọng là anh hãy sớm đầu thai đi thôi.”

“Anh không cha không mẹ, tôi cũng chẳng cần phải thay anh làm tròn đạo hiếu. Anh xem đi, tôi chiếu cố anh ba năm, không có công lao cũng cũng phải có khổ lao chứ, tôi lấy của anh có chút di sản đâu có quá đáng? Về phần những cái khác… Tôi sẽ thay anh thắp hương bái Phật, thay anh tích đức làm việc thiện, hãy cứ an tâm thoải mái mà đi.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cây bách tùng sum suê lung lay.

Cô đứng lên, đang chuẩn bị rời đi thì bước chân cô chậm lại, quay về vị trí ban đầu, tiếp tục đứng trước bia mộ của Thiện.

Cậu Minh kia chắc là còn chưa đi đâu, thôi thì cứ ở lại đây chờ một chút vậy.

May là hôm nay trời đầy mây, không có nắng chói chang như hai ngày trước.

Đứng một hồi, khi cô cảm thấy đủ rồi, cô mới trở về.

Ngay tại lối vào nghĩa trang ở dưới chân núi, Minh đang đứng cạnh xe hút thuốc, cô hít sâu một cái, đi đến trước xe, “Tuổi còn nhỏ, đừng có hút nhiều thuốc quá.”

Anh dụi tàn thuốc, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, “Chị dâu, em đưa chị về.”

“Không cần, chú Trương sẽ chở tôi về nhà, anh còn có việc gì thì đi đi.”

Minh nở nụ cười miễn cưỡng, nhẹ gật đầu, ánh mắt liếc thoáng qua cổ cô, chỗ ấy hiện lên một vài vết đỏ chưa tiêu hết.

“Chị dâu, cổ chị… sao lại nổi mẫn rồi?”

Cô vội vàng che cổ.

“Chị đi bệnh viện kiểm tra chưa?”

“Đi rồi.” Cô đưa cao mà thầy cúng kia cho cô, đưa Minh xem “Thuốc đây”

“Vậy là tốt rồi.” Cậu ta mở cửa xe cho cô.

Cô ngồi xuống.

May mắn là cậu ta không có vợ.

Thanh thở dài một hơi.

** *

Sáng sớm hôm sau, cô với dì Liên đi chùa Thanh Phong – chùa nổi tiếng nhất tại thành phố S, là nơi để bài vị của Thiện, cô thắp hương bái phật, hy vọng anh có thể sớm vui vẻ về miền cực lạc.

Cô rút một quẻ, là quẻ tốt nhất, tìm đại tăng trong chùa giải đáp, đại tăng kia không có nhiều lời, chỉ giải đáp bốn chữ, “Cả đời suôn sẻ.”

Cái này không phải ám chỉ tất cả đều đã kết thúc hay sao?



Thanh vốn còn chút hoài nghi, giờ cũng dần bình tĩnh lại.

Thiện chết rồi, đi đầu thai rồi, hiện tại có thể nói cô không có nỗi lo gì nữa.

Lúc trước còn lên kế hoạch đi du lịch, giờ có thể chuẩn bị đi rồi.

Lúc trước còn ngại chồng vừa mới chết không bao lâu, cô đã vội vàng thu xếp hành lý đi du lịch, cảm giác như vạch áo cho người xem lưng là ba năm thắm thiết của cô với Thiện là giả vờ vậy.

Bây giờ thì khác rồi.

Cô lấy điện thoại di động ra, đăng vô vòng bạn bè một câu: “Đã từng nói rằng sẽ cùng anh đi khắp thế gian, vậy mà giờ đây chỉ còn mỗi mình em.”

Đăng nào!

Trước lạ sau quen, cô cảm thấy mình càng ngày càng thông minh !

Một câu ngắn ngủi vậy thôi mà bao nhiêu tình cảm đau đớn xót xa đã tràn hết ra ngoài màn hình. Mới chỉ hai mươi chữ thôi đã thể hiện được phần quan trọng nhất rồi, sau đó cô đi du lịch lấy cái lý do này là danh chính ngôn thuận nhỉ?

Là một quả phụ, cô thay người chồng đã chết của mình nhìn ngắm thế gian non nước, ngắm nhìn vũ trụ bao la, vì anh thực hiện nguyện vọng mà cả đời anh vẫn chưa thực hiện được, hãy để chị đây lẻ loi đơn côi bước trên con đường này thay anh!

Tục ngữ nói thế nào ấy nhể, muốn lừa người khác thì phải lừa được chính mình đã.

Cô bị tính toán trong lòng mình làm cảm động đến phát khóc.

“Chồng à yên tâm đi, em sẽ thay anh nhìn ngắm thế giới này!”

Tâm động không bằng hành động, Thanh bắt đầu lên kế hoạch.

Paris cũng muốn đi, Thổ Nhĩ Kỳ không thể bỏ qua, Venice phải đến xem một chút, cực quang ở Phần Lan hình như cũng không tệ…

Nơi nào cũng tốt cả.

Điện thoại có người gửi cho cô mấy tin.

Dương: Nén bi thương, người đã đi rồi, chúng ta còn sống thì nên hướng về phía trước, có cơ hội anh sẽ dẫn em ra ngoài giải sầu.

Sơn: Đừng buồn nữa, mặc dù anh Thiện đi rồi, nhưng là anh tin anh ấy sẽ luôn ở nơi mà em không nhìn thấy dõi theo em, bảo vệ em.

Triệu: Có thời gian ra ngoài một chút không? Tôi biết có một nơi không tệ, em chắc chắn sẽ rất thích.

Cô run lập cập, cái thằng Sơn kia nói chuyện thấy ghê quá.

Cô nói vài câu lừa mọi người rồi quăng di động sang một bên, khóa trái cửa phòng, tìm ra cái thẻ mà Thiện đưa cho cô.

Lúc trước anh đưa thẻ này cho cô, nói cô cứ tùy tiện quẹt đê, cô sao có thể tùy tiện quẹt chứ. Cô lúc đó là một bông hoa si tình, toàn tâm toàn ý ỷ lại vào anh ta, xây dựng hình thượng không sân si, không tham lam với đời. Tấm thẻ mà anh đưa cho cô, cô hoàn toàn không đụng tới, chỉ có lúc tới sinh nhật anh mới quẹt để mua quà cho anh.

Đương nhiên, mỗi lần tiền trong thẻ vơi đi, cô tin chắc Thiện đều biết.

Một người vợ toàn tâm toàn ý mến mộ yêu thương chồng, có tiền thì cũng chỉ mua quà cho chồng, nhu thuận mà lại hiểu chuyện, anh ta còn chỗ nào không hài lòng nữa?

Cô cầm tấm thẻ kia, hưng phấn hôn một cái.

“Chờ đó, ngày mai sẽ mang cưng đi Paris đổ máu!”

Ở cửa, người mà Thanh nhận định đã đi đầu thai – đang lạnh lùng nhìn cô lộ rõ bản tính mà đã cất công kiềm nén bấy lâu.

Cô ta lại lên cơn khùng điên, anh cũng không ngạc nhiên cho lắm.

Nhìn nhiều quá nên chai khuôn mặt đẹp trai này luôn rồi.

Ba năm kia cô ta đúng là rất được lòng anh, về sau lại càng hài lòng hơn, chuyện trong nhà cũng không cần anh phải bận tâm. Thế nên anh không ngại mà cưng chiều cô ta, mọi thứ cứ bình đạm trôi qua như vậy.

Bây giờ nhìn lại, đều là tự anh suy nghĩ, tự anh cho là đúng, sau khi chết mới phát hiện mình thua trong tay cô vợ nhỏ “đơn thuần” này.

Thanh à, may mắn cho cô là tôi đã chết.

Nếu như tôi còn sống…

Anh nhắm hai mắt lại, đáy mắt ánh lên ý vị sâu xa.

***

“Cái gì? Ra nước ngoài? Sáng mai?” Dì Liên không khỏi khiếp sợ nhìn cô, “Vội vã như vậy sao?”

Vợ chồng ba năm, ân ân ái ái, cậu chủ vừa qua đời thì co chủ sao mà không đau lòng cho được?

Hai ngày này đi cũng tốt, đi ra ngoài tâm trạng cũng tốt hơn, suy cho cùng trị ngọn không trị được gốc, bà cũng muốn để cho cô thoát khỏi sự đau thương này.

Cứ mãi cất giấu nỗi buồn trong lòng cũng không tốt, lỡ như sinh bệnh thì biết làm sao đây..

Sắc mặt Thanh do dự, ” Dì Liên, con đã quyết định rồi, nếu không đi trong ngày mai thì hai ngày nữa con sẽ đi… con muốn đi ra nước ngoài.”

Dì Liên thở dài một cách nặng nề, “Ra ngoài đi một chút cũng tốt! Chỉ là, cô ra ngoài một mình cũng không tiện, hay là để cậu Minh…”

“Không cần đâu ạ ” Cô vội vàng lắc đầu, hôm bữa nhìn thấy con người thật của cậu ta ngay trước bia mộ của Thiện, sao cô dám mang theo cậu ta cùng đi với mình được chứ.

“Con chỉ muốn ra ngoài một mình thôi ạ, dì yên tâm đi, con lớn rồi, không có chuyện gì đâu.”

Thấy dì Liên vẫn do dự, cô tiếp tục nói: “Hồi đó anh Thiện đã đồng ý với con, nếu anh ấy có thời gian rảnh sẽ dẫn con ra ngoài chơi, đi Paris, đi Thổ Nhĩ Kỳ, đi Phần Lan, đi Venice…”

Thanh có chút nghẹn ngào, “Con thật sự rất muốn đi những nơi này, anh ấy hứa sẽ dẫn con đi nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội, nếu như bây giờ không đi, con sẽ tiếc nuối cả đời đó dì.”

“Cô chủ….”

“Dì Liên, dì cho con đi đi.”

Cô đau khổ cầu xin như vậy, Dì Liên sao có thể không đồng ý cho được, “Được rồi, vậy mai tôi sẽ thu dọn hành lý giúp cô. Có điều, cô chủ à, dù cậu chủ đã qua đời, nhưng chúng ta thì khác, chúng ta phải nhìn về phía trước mà đi tiếp.”

Cô cảm kích nhìn về phía Dì Liên, “Cám ơn dì Liên.”

** *

Sáng sớm hôm sau, Dì Liên giúp cô chuẩn bị hành lý kỹ càng.

“Cô chủ, hành lý tôi chuẩn bị rồi, cô coi thử xem còn thiếu gì không?”

Dì Liên là người cẩn thận, chu đáo, từ mỹ phẩm dưỡng da đến quần áo các thứ đều phân loại chỉnh tề, liếc mắt một cái là thấy ngay.

“Cảm ơn dì Liên, không thiếu gì hết.”

Thật ra cô không định mang theo cái gì, mang theo thẻ ngân hàng là được, quần áo, mỹ phẩm dưỡng da các thứ có tiền còn không thể mua à?

“Không có thiếu gì là được, chờ một lát để tôi bảo tài xế chở cô ra sân bay. A, đúng rồi.” Dì Liên dường như nhớ ra cái gì đó, thở dài nói: “Cậu Minh nói hôm nay muốn tới ăn cơm trưa. Lúc cậu chủ còn sống, ngày nào cậu Minh cũng theo cậu chủ qua đây ăn cơm, giờ cậu chủ đi rồi, nhiều ngày cậu Minh mới đến một lần.”

"Cậu còn có chuyện ở trong công ty nên đương nhiên không có nhiều thời gian như trước nữa. Dì Liên, nếu hôm nay Minh muốn đến ăn cơm thì dì hãy làm những món mà cậu ấy thích nhất nhé.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

Khoảng mười hai giờ, Minh tới.

Dì Liên làm cả một bàn đồ ăn rồi gọi cậu ấy đến, xem cậu giống như con trai của mình vậy: "Minh, mấy ngày nay con không sang đây ăn cơm, hôm nay khó khăn lắm mới tới, dì Liên làm những món mà con thích ăn nhất, con ngồi xuống nếm thử xem”

Minh mất tự nhiên liếc nhìn cô, không dám nhìn thẳng, “Hai ngày này công ty khá bận rộn nên con không có thời gian tới dùng cơm. Đợi thêm hai ngày nữa xử lý xong tất cả, con sẽ sang đây ăn cơm mỗi ngày.”

“Vậy được. Nhưng mà hôm nay cô chủ phải ra ngoài rồi, về sau chỉ có dì với con ăn cơm thôi…”

“Đi ra ngoài?” Cậu mờ mịt nhìn về phía Thanh.

Cô cười nói: “Tôi muốn đi ra ngoài giải sầu một chút.”

Minh vội hỏi: “Ai đi chung với chị?”

“Không có ai đi theo cả, tôi muốn đi một mình.”

Cậu nhéo ấn đường, để bát đũa xuống, “Không được! Em không đồng ý!”

Cô kinh ngạc, nhìn về phía Minh.

Thấy bầu không khí xấu hổ, Dì Liên đẩy cậu ta một cái, nhẹ mắng, “Sao lại nói chuyện như vậy?”

Lúc này Minh mới phản ứng được, mặt đỏ tới mang tai nhìn cô, “Chị dâu, thật xin lỗi, em không phải có ý đó, em chỉ cảm thấy chị một mình ở ngoài không an toàn chút nào, nếu chị muốn đi thì em đi cùng với chị, em sẽ bảo vệ chị!”

Cậu ta đi theo cô?

Bây giờ cô lại nhớ tới hành động của cậu ta trước mộ của Thiện, đáy lòng không nhịn được mà rùng mình.



Nếu cậu ta biết được bản tính thật của mình, cô chắc chắn sẽ chết không toàn thây đó.

Thanh nhẹ nhàng cười, nói: “Tôi hiểu ý của cậu, nhưng mà cậu yên tâm đi, tôi là người trưởng thành, sẽ không đi ra chỗ nào nguy hiểm đâu, sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt, với lại tôi còn hơn cậu vài tuổi, là tôi bảo vệ cậu mới đúng.”

“Nhưng mà chị là con gái, chị…”

Cô ngắt lời anh: “Con gái thì thế nào? Tiếng Anh của tôi rất ờ mây dình gút chóp, cũng ở khách sạn, nhìn thử xem, đều là những nơi an toàn cả.”

Minh vẫn cảm thấy không ổn.

Cô lo lắng buông bát đũa xuống, “Lúc trước anh cậu nói với tôi, chờ anh ấy xử lý xong việc này sẽ dẫn tôi ra ngoài nghỉ phép, bây giờ anh ấy đi rồi, tôi chỉ muốn mang theo anh ấy ra ngoài dạo bộ, coi như thực hiện lời hứa năm đó của anh ấy, sao có thể mang cậu theo được.”

“Nhưng…”

“Được rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ đối xử với bản thân thật tốt, có chuyện gì tôi sẽ lập tức liên lạc với cậu, mỗi ngày sẽ gọi cho dì Liên báo bình an, được không?” Mắt cô sáng rực nhìn về phía anh, con ngươi trong suốt như mặt nước đầy vẻ thành khẩn.

Anh buồn rầu cúi đầu xuống, ghét bỏ bản thân ăn nói vụng về không thể ngăn cản cô được, có chút không cam tình không nguyện thỏa hiệp, “Vậy lúc nào thì chị đi?”

“Vé máy bay đã mua rồi, cơm nước xong xuôi là đi liền.”

Minh trầm mặc, nửa ngày mới nói lầm bầm: “Ừm.”

Cô nhoẻn miệng cười, “Ăn cơm thôi.”

Lúc này mọi người mới cầm bát đũa lên.

Nhưng cô đang không muốn ăn nên ăn hai miếng rồi ngừng.

Minh thay cô lên lầu xách hành lý xuống, nói muốn đưa cô ra sân bay.

Anh kéo hành lý đi, cô quay đầu nhìn về phía Dì Liên, “Dì Liên, con đi.”

Dì Liên lưu luyến không rời, ánh mắt lo lắng dõi theo cô, dặn dò: “Cô chủ, ở ngoài một mình phải bảo vệ bản thân thật tốt, có chuyện gì thì phải nói cho cậu Minh, mỗi ngày nhớ báo bình an với dì Liên nhé.”

Thanh gật đầu đáp: “Con nhớ rồi, dì Liên cũng nhớ phải chăm sóc bản thân đó.”

“Được, được…”

Dưới ánh mắt lưu luyến không rời của dì Liên, cô đi theo Minh ra ngoài.

Biệt thự Phục Thủy Loan ở nơi vắng vẻ, xa nội thành, không khí tốt lại yên tĩnh.

Sân bay mặc dù cũng ở vùng ngoại thành, nhưng Phục Thủy Loan nằm ở vùng ngoại thành khác, chắc là đi khoảng hai tiếng sẽ đến nơi.

Minh vừa lái xe, vừa nhìn cô thông qua kính chiếu hậu, vẫn không đồng ý để cô một thân một mình đi ra ngoài, cố gắng thuyết phục cô thay đổi ý định, “Chị dâu, hay là chị mang theo người đi cùng đi, chứ một mình chị ra ngoài, em thực sự không yên tâm.”

Thanh cười, “Có gì mà không yên tâm chứ, tôi chỉ là ra ngoài một chút mà thôi, tôi lớn như vậy rồi mà còn không thể tự chăm sóc bản thân sao.”

Thấy cậu ta còn muốn nói chuyện, cô liền nói trước chặn miệng anh, “Cậu biết không? Trước kia anh cậu nói muốn dẫn tôi đi khắp thế giới này, tôi vẫn luôn chờ anh ấy, thế nhưng không nghĩ tới, chờ mãi chờ mãi…” Cô mỉm cười cay đắng, lắc đầu “Minh à, cậu vĩnh viễn không biết vào buổi sáng ngày hôm sau sẽ có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, tôi chỉ muốn ra ngoài một chút để tự an ủi bản thân rằng, anh của cậu còn ở bên cạnh tôi.”

Con ma Thiện ngồi ở bên cạnh nhìn cô đầy “thắm thiết”.

Minh thấp giọng nói: “Nhưng em đã thề trước mộ anh ấy, nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt, em đã không thể bảo vệ anh ấy nên em không muốn chị xảy ra bất cứ chuyện gì.”

“Tôi có thể có chuyện gì? Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

Cô kiên trì, cậu ta cũng đành phải thỏa hiệp.

Hai giờ sau, đến sân bay.

Minh mang hành lý của cô đi gửi, cầm vé máy bay đưa cho cô, “Chị dâu, chị hãy nhớ kỹ, có việc nhất định phải gọi điện thoại cho em.”

“Yên tâm, tôi sẽ gọi mà, cậu còn bận rộn công việc, trở về đi.”

Anh tâm sự nặng nề, quay bước rời khỏi sân bay.

Cho đến khi không còn bóng dáng của Minh ở đại sảnh nữa thì cô mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, sau khi kiểm tra an ninh liền vào phòng VIP đợi chuyến bay.

Bên trong phòng chờ VIP không có mấy người, có người yên tĩnh ngồi đọc sách xem báo, hoặc là xem điện thoại máy tính. Cô tìm chỗ an tĩnh ngồi xuống, nhìn đồng hồ, khoảng nửa tiếng nữa là cô có thể lên máy bay, bay đến Paris lên là lên là lên.

Chỉ tưởng tượng thôi mà đã thấy nhiệt huyết sôi trào rồi.

Anh Thiện ngồi ở bên cạnh, khoanh tay phớt lờ sự phấn khích và nụ cười tươi rói hiện trên khuôn mặt cô, nghiến chặt răng, cơ bắp bên gò má căng chặt.

Chờ chuyến bay, lên và xuống máy bay, cô đã đứng tại đại sảnh sân bay quốc tế Charles de Gaulle, nhìn đủ loại người trước mặt, nghe những thứ tiếng xa lạ, những từ ngữ lạ lẫm, cuối cùng cô mới nhận ra mình đã tha hương nơi đất khách quê người, thủ đô của Pháp – Paris.

Ở đây, không có ai biết cô, cô cũng không cần cải trang thành bắp cải héo, cả ngày thê lương buồn bã, cô có thể nhiệt tình phấn khởi đi mua sắm, đi mấy khu du lịch quẹt quẹt quẹt.

Đi quẹt thẻ?

Thanh dường như nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại di động ra, nhắm ngay cửa đại sảnh sân bay, chụp một bầu trời đêm nơi chân trời.

@Chị đây đâu cần lo tiền bạc: Paris quẹt thẻ.

Bổ sung thêm một tấm ảnh vừa chụp, định vị thêm sân bay quốc tế Charles de Gaulle. Không lâu sau đó dưới Weibo tràn ngập những lời hâm mộ của những người follow cô.

“Wow chị đi nước Pháp nghỉ phép sao? Ghen tị quáaaa!”

“Bây giờ đi ra nước Pháp có thể vô tình gặp chị honggg?!”

“Ngưỡng mộ chị quá, muốn đi quá huhu “

Cô nhìn qua bình luận, cảm thấy hài lòng thoát khỏi Insta, mở vòng bạn bè trên Facebook, đăng: “Cuối cùng cũng đã đến thành phố thứ nhất mà chúng ta hẹn ước với nhau.”

Quả nhiên, bình luận vòng bạn bè tất cả đều là ‘Chú ý an toàn’ cùng ‘Đi chơi vui vẻ’.

Kế hoạch thuận lợi!

Đường phố ở Paris với trong nước rất khác nhau, trong mắt cô tất cả đều hay ho mới lạ.

Cô đang trên xe để đi tới khách sạn, còn chưa kịp định thần lại đã tới nơi.

Khách sạn này là một khách sạn nằm ở trung tâm Paris, có lịch sử và văn hóa lâu đời, dịch vụ và môi trường đều là hàng đầu. Toàn bộ hành trình được nhân viên công tác trong khách sạn phục vụ, cô chẳng có phản ứng gì, cho đến khi nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, cô mới đá giày cao gót đi, hét lớn rồi nằm lên trên chiếc giường to lớn mềm mại.

Quá phê!

Không có ông chồng kia, thế giới này thật sự quá tốt tốt tốt đẹp!

Khó khăn vất vả trong ba năm qua cũng đã đến lúc nhận được thành quả rồi!

Thay đổi tâm trạng đau khổ ở trong nước, ở đây cô mặt mày tươi cười rạng rỡ, ngủ một giấc đến giữa trưa, dùng xong bữa cơm thì mang theo thẻ ngân hàng, tràn đầy phấn khởi đi mua sắm.

Tấm thẻ cô đang nắm giữ là khách hàng VIP của nhiều tên tuổi lớn trên quốc tế, được nhân viên bán hàng tiếp đón nồng nhiệt, hai nhân viên trong cửa hàng theo cô suốt chặng đường.

“Cái này, cái này, còn có… Ba cái này, hai cái kia với túi màu xanh dương với túi màu xanh lá, đôi giày này, rồi đôi này nữa” Những quần áo túi xách này cô đều chỉ hết.

Nhân viên cửa hàng vô cùng kích động, đang chuẩn bị lấy những thứ mà Thanh nói gói kỹ lại thì nghe thấy cô nói: “Mấy cái mà tôi nói đều không lấy, còn những cái khác thì gói lại hết cho tôi.”

Nhân viên cửa hàng ngây người.

Không phải là cô ấy chưa từng gặp qua những người khách hàng giống như vậy, nhưng những khách hàng như vậy không phải lúc nào cũng có.

Nhân viên cửa hàng vội vàng gói kĩ những món hàng mà Thanh chưa chỉ tới.

Cô ngồi trên ghế salon, tinh tế nhấm nháp rượu vang mà nhân viên cửa hàng bưng lên, rượu này ngon thật, ngon hơn rượu mà ở nhà chồng cô cất giữ nữa.

Cũng có thể là khẩu vị của anh ta đặc biệt, quần áo mà cô hay mặc đều là những loại quần áo mà anh ta thích. Mấy loại quần áo đó mặc dù không thể nói là xấu nhưng cô nhìn chả ưng xíu nào.

Nhân cơ hội này cô muốn thay đổi phong cách triệt để!

Tổng cộng tiêu hết 3 tỷ rưỡi, Thanh quẹt thẻ không thèm chớp mắt. Những thứ này, nhân viên cửa hàng sẽ thay cô đưa về khách sạn.

Rời khỏi cửa hàng, cô đi đến giữa quảng trường Paris, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cầu vồng rực rỡ trên bầu trời.

Cầu vồng kia không phải nối tiếp nhau, một xíu rồi một xíu rải đầy trên bầu trời, không ít người lấy điện thoại ra chụp lại khung cảnh xinh đẹp này.

Dường như sắp có mưa.

Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, gần như là theo bản năng thốt ra, “Thiện anh coi kìa, có đến hai cầu vồng!”

Con ma Thiện ngẩng đầu, “Hai cầu vồng là sao?”

Cô sửng sốt.

Thiện cũng sửng sốt.

Trên quảng trường, chim bồ câu trắng quay lại nhìn cô rồi bay nhảy, đạp nước bay mất.