Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 67: Nhớ em



Hứa Đào Nhi không tiếp tục nói chuyện với mẹ nữa, ngồi xuống bên cạnh ông nội, vừa hay đối diện với vị trí của Hàn Thần. Cô chỉ nhìn lướt qua anh.

“Ông nội gọi con gì thế?”

Ông nội dùng ánh mắt khác thường nhìn qua Hàn Thần mới đầu năm mà sắc mặt đã bí xị, sau lại quay sang vệ sĩ, vẫy tay ra hiệu cho cậu ta rời đi.

Hứa Đào Nhi nói với theo, cảm ơn một lần nữa:

“Em cảm ơn anh nhé!”

Anh vệ sĩ cúi đầu, không dám lên tiếng đáp lại. Bởi vì anh ấy còn đang bị người đàn ông kia chiếu tướng tới.

Hứa Đào Nhi thu ánh mắt từ trên người vệ sĩ lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt thét ra lửa của Hàn Thần đang chiếu về phía anh vệ sĩ đã đi xa. Nụ cười trên môi cô chợt cứng đờ, cánh môi giật giật, đầy khó xử.

Ông nội Hứa cũng xấu hổ thay, ông đẩy nhẹ tay cô. Cô nhìn ông, ông lập tức nháy mắt ra hiệu cô với Hàn Thần. Bấy giờ cô mới nhìn ra, không phải ông giận vì chuyện vệ sĩ đụng chạm vào người cô, mà là ông cảm thấy thương thay cho vệ sĩ của mình nên mới muốn đuổi vệ sĩ ẩn đi nhanh. Nếu không chỉ sợ Hàn Thần còn hơn thua một chín một mười với vệ sĩ mất.

Hứa Đào Nhi nhận ám chỉ của ông nội, đứng lên muốn rót rượu cho Hàn Thần:

“Anh à, anh uống ly rượu cho mát ruột mát gan.”

Ông nội và cha cô đều vì câu nói này mà cười khúc khích. Vốn dĩ, để so ra thì ba cô là người xa cách với Hàn Thần nhất, nhưng ông ấy cũng biết, anh lại chính là đối tượng phù hợp nhất để làm rể nhà này.

Hứa lão gia nói:

“Uống rượu mát ruột mát gan thì ba của con đã không bị bệnh gan.”

Cô cười, nâng ly rượu của mình lên hướng về phía anh, sửa lại:

“Năm mới chúc anh luôn vui vẻ, làm ăn phát đạt nha!”

Lần này, đến mẹ cô bật cười.

Cô nhăn nhó:

“Sao vậy, sao mọi người cứ cười con thế? Con nói gì không đúng sao?”

Hàn Thần khẽ lắc đầu ngán ngẩm, liền bị cô trừng mắt. Không làm gì được ba mẹ của mình, cô chỉ đành đẩy hết về phía anh.

Mẹ cô nói:

“Câu nào câu nấy của con đều nghe thật miễn cưỡng.”



Nói rồi, bà nâng ly rượu của mình cùng Hàn Thần cụm ly.

“Thoải mái đi con.”

“Dạ, con vẫn luôn thoải mái mà.”

Hàn Thần ngoan ngoãn đáp lại:

“Chỉ có em Đào là miễn cưỡng thôi.”

“Hừ.”

Cô ngồi lại chỗ của mình, nhìn anh cùng mọi người trong gia đình cô cụm ly chúc Tết nhau vui vẻ, cô cũng cụm ly nhưng cảm giác cứ giống như người thừa. Cho nên một hơi uống cạn ly rượu.

Đáng ghét.

“Con trai, lại đây với mẹ.”

Cô vẫy vẫy Tần Minh đang ngồi trong lòng cụ cố. Tần Minh ngoan ngoãn ngồi sang chỗ cô.

“Buồn ngủ chưa con?”

“Dạ chưa ạ, con còn muốn đốt pháo hoa nữa.”

Cô nhìn đồng hồ, giờ này cũng đã khá muộn rồi. Cho nên đành dỗ dành con:

“Không được đốt pháo hoa nữa đâu, con ra chơi que pháo bông với mấy chị đi. Một lúc nữa, mẹ đưa con đi ngủ.”

“Các chị giúp việc bảo thức đến sáng chơi mới vui, con muốn thức đến sáng với các chị cơ.”

Ông nội Hứa nghiêm giọng nói:

“Chị nào đã phổ biến sai cho em thế?”

Mấy chị giúp việc đùn đẩy nhau, không ai dám nhận. Sau đấy, một chị đứng đầu chỉ đành chỉnh lại:

“Dạ, là chúng cháu nói chuyện với nhau, em Minh nghe nhầm đấy ạ!”

“Ơ…”

Tần Minh ngơ ngác, tính thông đồng với mấy chị mà bị mấy chị ‘đâm sau lưng’ thế này thì có dỗi không cơ chứ. Cậu bé giận rồi, ngày mai các chị có rủ cũng không thèm chơi cùng nữa.

Mấy chị giúp việc dù có lỗi với cậu chủ nhỏ lắm, nhưng vẫn phải làm thế. Lúc Tần Minh đi qua chơi que pháo bông, mấy chị phải nịnh mãi cậu mới hết giận đấy!

Trước đó đã ăn tối rồi, nên giờ Hứa Đào Nhi không muốn ăn thêm nữa. Cô để mọi người ngồi ăn với nhau, còn mình ngồi ở một chiếc ghế bên bàn trà khác. Một bên mấy người kia trò chuyện vui vẻ, một bên, cô nhận điện thoại và trả lời tin nhắn chúc Tết liên tục của cấp dưới và đối tác.

Bạch Đô và Thiển Tây gọi tới mấy cuộc rủ cô đi chơi, năm nay hai người họ đánh quả lẻ, đến sát giờ mới rủ cô đi, cô dỗi không thèm đi làm bóng đèn cho họ. Tính ra tình cảm của họ dạo này tốt hơn nhiều, nhưng mãi vẫn chưa chính thức yêu.

Nói lời yêu đâu dễ dàng, yêu nhau cũng như thế!

Tần Dịch Phong gần đây hay spam tin nhắn cho cô, anh ta liên tục gửi hình ảnh của mình ở bệnh viện tới với những ngôn từ kể khổ, ra viện về Tần gia thì bắt đầu bài ca ‘thiếu em anh thấy buồn hiu’. Cô chỉ nhắn lại nhắc anh ta sớm ký đơn ly hôn, cho anh ta mất hứng.

Đang lúc cô trả lời tin nhắn, chiếc ghế bên cạnh bỗng có người ngồi. Hàn Thần đặt ly rượu lên mặt bàn.

“Đang gửi tin nhắn chúc chồng yêu năm mới vui vẻ à?”

Cô nghe thế, lập tức nâng tay đánh bốp một cái vào đùi anh. Không quên dùng giọng điệu xéo xắt:

“Vâng. Đúng thế.”

Hàn Thần được đà nắm tay cô đặt trên đùi mình, vuốt ve nhè nhẹ:

“Vợ chồng tình cảm quá!”



Hứa Đào Nhi muốn thu tay lại, nhưng anh nhất quyết không buông. Cô lo lắng nhìn về phía bàn ăn cách đó không xa, nói khẽ:

“Anh muốn chết hả, mau buông tay em ra. Mọi người nhìn thấy bây giờ…”

“Mọi người không để ý đâu.”

Anh nói chắc chắn.

Nhưng cô vẫn thấy xấu hổ, cho nên cô ghé sát tai anh, gắt gỏng:

“Anh không buông là em giận… ưm… đó!”

Thế mà anh dám hôn chụt vào má cô, cô nổi điên vừa hô tên ‘Hàn Thần’ rồi định ra tay với anh thì anh đã quay sang gọi mẹ cô:

“Bác gái ơi…”

Cả nhà ba người vừa quay sang, anh cũng buông lỏng tay cô, để cô có cơ hội tránh thoát. Nhưng vì mọi người nhìn chăm chú nên cô không dám hành động.

“Sao thế?”

Mẹ cô ngọt ngào đáp lời.

Hàn Thần cười đắc ý với cô:

“Cây đào nhà bác nhiều hoa quá, bác mua ở đâu thế?”

Hứa phu nhân tùy tiện trả lời, lại chẳng để ý Hàn Thần có thực sự quan tâm đến cây hoa đào hay không?

Lúc mấy người lớn vừa quay đi, anh đã nhận ‘liên hoàn trưởng’ từ Hứa Đào Nhi. Anh bị cô đánh thế mà vẫn còn cười hả hê. Hai người không đợi qua đêm Giao Thừa đã chành chọe nhau, không nghĩ đến cả năm nay sẽ ‘chành chọe’ như thế à?

Người giúp việc đang chơi với Tần Minh cũng âm thầm nhìn về phía bên này cười thầm, nhưng mặt khác cũng tiếc cho anh vệ sĩ. Nàng công chúa này đã có hoàng tử của riêng mình rồi, đâu cần đến anh vệ sĩ nữa?

Tần Minh chơi chán lại chạy về phía mẹ, thằng bé ngồi giữa hai người. Tần Minh nghe theo lời của mẹ, chúc Tết bác Thần. Bác Thần cũng chúc Tết lại thằng bé, hai người trò chuyện với nhau cứ như những người đàn ông đích thực vậy, cô nghe mà buồn cười.

“Con chúc bác năm mới vui vẻ ạ.”

Hàn Thần ra vẻ bắt tay với Tần Mình như đối tác, dùng chất giọng nghiêm chỉnh mà nói:

“Bác cảm ơn, chúc cậu con một năm mới thuận buồm xuôi gió, sớm lên cấp một. Sẽ ngoan hơn, nghe lời mẹ hơn và phải học giỏi hơn nhé!”

Hàn Thần từng đề xuất với cô, nếu con trai có khả năng thì nên để cho thằng bé học vượt. Cô thấy chủ ý không tồi, nhưng vẫn muốn để con tự nhiên phát triển hơn là thúc ép.

Tần Minh nghe cách nói chuyện lạ lùng của bác, nhưng thấy mẹ nhóc cười thì nhóc cũng chỉ biết đáp ‘vâng ạ’.

Hàn Thần lấy phong bao lì xì đỏ rực từ bên trong ác khoác vest, lì xì cho cậu nhóc. Anh xoa đầu Tần Minh:

“Con ngoan quá.”

Sau đấy anh lại thì thầm to nhỏ vào tai Tần Minh, Tần Minh nghe xong hai mắt sáng rực vội vàng chạy vào bên trong nhà.

Cô khó hiểu hỏi anh:

“Anh lại nói gì với con trai em thế?”

Hàn Thần đánh lạc hướng cô, kéo cô vào câu chuyện khác.

“Ngày hôm nay thế nào?”

Hứa Đào Nhi đáp tỉnh bơ:

“Ngày hôm nay của em như ngày hôm qua.”



“Vậy à?”

Anh lại hỏi tiếp:

“Thế ngày hôm qua của em như thế nào?”

Hứa Đào Nhi nhăn nhó:

“Rốt cuộc anh muốn nói gì? Mau nói ra đi, em không muốn đoán đâu.”

Anh nắm tay cô, thấp giọng:

“Anh muốn nói, anh nhớ em, muốn hỏi em có nhớ anh không?”

Thật ra, anh chỉ trực chờ cơ hội để được bộc lộ tình cảm với cô thôi. Không được gặp cô lúc nào, sẽ thấy nhớ cô lúc ấy.

Hứa Đào Nhi đỏ mặt, cô lảng tránh ánh mắt thâm tình của anh. Mọi người nghĩ rằng tối nay cô nhìn thấy anh tới thì không vui, thực chất chỉ có lòng cô hiểu rõ, lúc nhìn thấy anh cô vui cỡ nào.

“Không phải mới hai hôm trước gặp rồi sao? Nỗi nhớ ở đâu mà nhiều thế?”

Hàn Thần nâng tay cô lên, anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô rồi cầm tay cô đặt lên ngực trái của mình:

“Ở đây này…”

Trái tim thổn thức, Hứa Đào Nhi nghe anh nói:

“Không được rồi, anh cảm thấy như vậy không đủ, không bõ một chút nào…”

“Thì có thể làm gì khác sao?”

Nhớ anh thì có nhiều đấy, chẳng qua cô vẫn luôn biết dù nhớ anh đến hao mòn tâm can thì cũng không làm gì khác được. Mối quan hệ của hai người lạ lắm, nó không giống như bình thường.

Anh chợt gọi tên cô, dùng chất giọng tha thiết nói ra mong muốn của mình:

“Đào Nhi… Anh muốn chúng ta sống cùng nhau.”

Hứa Đào Nhi chợt lặng người.

Anh nói:

“Hai chúng ta và con trai… có thể sống cùng nhau được không?”