Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 359: Ngoại truyện 20: Tình yêu Lạc - Nhu



Không biết đã trải qua bao lâu, sức lực của cô đều đã hao hết, tiếng kêu cũng đã nghẹn ngào, người đàn ông bên trên mới nắm chặt thân thể cô, gầm nhẹ, bạo phát ra trong cơ thể cô, cảm xúc nóng bỏng lại lần nữa kích thích đến cô khóc thành tiếng.

Hồi lâu Lạc Phàm Vũ mới ngẩng đầu lên, mồ hôi đầm đìa, nhìn chăm chú cô gái nhỏ đã mệt đến không còn hơi sức ở dưới thân, lông mi của cô ướt dầm dề không mở ra được, anh cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại xinh đẹp.

Dụ Thiên Nhu đang ở trạng thái nửa hôn mê bị anh làm cho bừng tỉnh, giọng khàn đặc xin tha: “Từ bỏ…… Em thật sự rất khó chịu……”

Trên drap giường trắng tinh giống như có một đóa hoa hồng đỏ xinh đẹp nở rộ, dường như là tượng trưng cho sự trong trắng hồn nhiên của cô, Lạc Phàm Vũ mở bỏ cà vạt trên hai cổ tay cô, ném qua một bên, ôm chặt cô trong lòng ngực, để cô lẳng lặng nằm ở khuỷu tay của anh mà nặng nề ngủ.

Cô nhíu mày, hồi lâu mới thả lỏng, an tâm mà xoay khuôn mặt nhỏ qua rồi đi vào mộng đẹp.

Lạc Phàm Vũ vén mái tóc ướt dầm dề của cô, giọng khàn khàn ở bên tai cô, chậm rãi hỏi: “Như thế nào sẽ là em?”

—— Trong quãng thời gian chưa gặp được cô, trước nay anh đều khó có thể tưởng tượng, người cuối cùng lưu lại bên người mình rốt cuộc sẽ là ai.

Những cuộc tình ở quá khứ, nhưng đó cũng không thể gọi là tình yêu,những phụ nữ mà anh gặp được kia, phần lớn luôn là chờ đợi anh tới gần, họ mang theo đủ loại mục đích, mang theo đủ loại mặt nạ ngụy trang, cố làm cho anh thích, ngoan ngoãn duy trì một khoảng cách với anh, ở thời điểm anh không thích, sẽ lẳng lặng đứng dậy tránh đi.

Không có một lần nào giống như bây giờ ——

Gặp được, tiếp xúc, mâu thuẫn, khó có thể buông tay…… Cuối cùng yêu cô, trói buộc cô ở bên người.

Đây có lẽ là quá trình yêu nhau tự nhiên nhất, tất cả hết thảy đều chú định rõ ràng, bọn họ đi theo tiết tấu từng bước một cho đến khi nước chảy thành sông.

*

Mùa hè tới thực mau.

Trong căn phòng rộng lớn, Dụ Thiên Nhu lấy từng bộ váy áo không tay bên trong tủ quần áo ra, nhìn nhìn, lại ném từng cái lên trên sofa.

Lạc Phàm Vũ bước xuống từ trên chiếc giường lớn, dáng người cao thẳng, đôi mắt mang theo vẻ mê mang chưa tỉnh ngủ, đi đến phía sau cô.

“Làm sao vậy? Sao lại vứt hết thế?” Anh ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ giọng hỏi.

“Mấy cái đó đều không thể mặc,” Dụ Thiên Nhu lắc đầu, cầm lấy một cái khoa tay múa chân ở trên người mình: “Anh xem, che không được bả vai, phía sau lưng cũng che không được, hai bộ này là trước kia em mặc ở nước ngoài, hiện tại cũng mặc không được nữa.”

Lạc Phàm Vũ lấy tới nhìn nhìn, quả nhiên không phải là loại quần áo lộ liễu, nhưng……

Đôi mắt thâm thúy của anh dừng ở vết sẹo trên lưng cô.

So với sườn mặt còn nghiêm trọng hơn một chút, vết sẹo nhìn như hình dạng một đóa hoa lửa chậm rãi nở rộ, màu sắc cũng cũ tối không tươi đẹp, ánh mắt anh hơi ảm đạm, nắm bả vai cô, cúi đầu hôn lên vết sẹo đó.

Cảm giác tê dại ướt át lan tràn, Dụ Thiên Nhu cảm thấy ngưa ngứa, cười né tránh: “Anh đừng hôn, hôn cũng không tốt lên được, có thể khôi phục được như vậy đã là không tệ.”

Lạc Phàm Vũ siết chặt eo cô, gối cằm lên bả vai cô.

“Có biện pháp có thể che được vết sẹo, muốn nghe không?”

“Có phải anh muốn nói hình xăm không?” Dụ Thiên Nhu nghiêng đầu hỏi anh: “Em có nghĩ tới, nhưng đây vốn dĩ chính là miệng vết thương, em sợ xăm hình sẽ không tốt đối với miệng vết thương, hơn nữa hình dạng sẹo xấu như vậy, cho dù xăm chắc cũng khó coi.”

Lạc Phàm Vũ ôm cô đi tới cái gương, nói cô nhìn hình vết sẹo trên vai.

“Có thể tạo hình liên kết cùng nhau, xăm hình dạng dây tử đằng, ở nơi này có thể là một đóa hoa, nở rộ……” Ngón tay anh lành lạnh dịu dàng xẹt qua da thịt cô, đôi mắt nâng lên nhìn chăm chú cô: “Có phải sợ đau không? Sợ thì anh đi với em, hay là xăm lên người anh giống y như vậy cũng được.”

Dụ Thiên Nhu mở to hai mắt.

“Anh và em?”

“Anh và em.”

Dụ Thiên Nhu xoay người, trong sự tò mò mang theo chút hưng phấn, cởi bỏ áo sơmi của anh, nhìn làn da trên vai hoàn toàn không có bất kỳ tì vết gì của anh, khoa tay múa chân diễn tả hình dạng, tưởng tượng hình ảnh mà anh vừa mới nói, một đóa hoa nở rộ ở trên vai của Lạc Phàm Vũ anh sao……

“Xì……” Dụ Thiên Nhu cười ra tiếng: “Không cần, anh xăm hình như vậy khẳng định rất xấu, ha ha, về sau anh tuyệt đối sẽ không dám mặc áo thun ba lỗ đi đánh bóng rổ gì đó……”

“Kia so với em không thể mặc váy áo không tay cũng tốt hơn nhiều……” Lạc Phàm Vũ không hề tức giận, ôm chặt cô mà lẩm bẩm: “Anh hẳn là nên nghĩ đến giúp em che sẹo ở trước khi hè tới, váy áo không tay đẹp như vậy lại không thể mặc.”

“Em có thể mặc áo ngắn tay nha,” Dụ Thiên Nhu ngoan ngoãn để anh ôm, cười nhạt nói: “Vậy cũng nhìn không thấy sẹo!”

“Em cho rằng em có thể mặc áo ngắn tay cả đời à?” Ánh mắt Lạc Phàm Vũ hơi lạnh: “Nếu đi theo anh, tùy tiện tham dự một trường hợp cũng phải mặc lễ phục, em cho rằng anh sẽ để em che giấu sẹo cả đời?”

“A?” Dụ Thiên Nhu hơi kinh ngạc.

Lạc Phàm Vũ vỗ vỗ đầu cô: “Buổi chiều liên hệ với trợ lý của anh, để cô ấy dẫn em đi thẫm mỹ viện bên kia, anh mới mời một vị bác sỹ thẫm mỹ bên Hàn Quốc qua, để anh ta giúp nhìn xem có biện pháp nào xoá được sẹo hay không.”

“Phải không?” Dụ Thiên Nhu quỳ gối trên sofa, trong lòng cũng có chút hưng phấn.

“Ừ.” Lạc Phàm Vũ khẳng định: “Buổi chiều anh có việc không thể đi cùng em, em có thể đi một mình được không?”

“Không sao, em có thể tìm Y Y hoặc là Tiểu Ảnh đi cùng em, em cũng thường đi chơi với hai đứa.” Dụ Thiên Nhu nâng má nhìn bóng dáng anh đi tới đi lui trong phòng, chậm rì rì nói.

Đây đã là tháng thứ ba cô ở chung với anh kể từ khi dọn ra khỏi khu Bích Vân.

Nhìn một lúc lâu, đột nhiên cô mở miệng nói: “Lạc Phàm Vũ, em phát hiện làm bạn gái của anh vẫn rất không tệ.”

Lưng của người đàn ông chậm rãi cứng đờ.

“Thật ra anh có chút chủ nghĩa đàn ông,” Dụ Thiên Nhu tiếp tục nhẹ giọng nói: “Tuy rằng thoạt nhìn thực phóng đãng không kềm chế được, nhưng anh đối đãi với bạn gái rất tốt, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không để bạn gái mình uất ức, hơn nữa…… Tuy rằng nhìn không ra được là anh có bao nhiêu thương em, nhưng em cảm thấy cùng anh ở bên nhau rất an toàn rất vui vẻ —— em cảm thấy, có lẽ em cũng thích anh.”

Lạc Phàm Vũ chậm rãi thẳng lưng, xoay người đi đến trước mặt coo, chống tay áp đến gần quan sát mặt cô.

“Anh đợi ba tháng, chỉ chờ được một câu này, có lẽ là em cũng thích anh?” Đôi mắt thâm Thuý của anh nheo lại.

Dụ Thiên Nhu hơi hơi đỏ mặt.

“Thích cũng phải yêu cầu quá trình, có lẽ em đã thích anh từ rất sớm, nhưng hiện tại mới xác định được, là xác định ——” cô lặp lại hai từ ‘xác định, lai nói: “Sẽ không dao động.”

Đôi mắt lạnh lẽo của Lạc Phàm Vũ hơi hòa hoãn.

Xoa xoa đầu tóc của cô như xoa lông của động vật lông xù, anh thấp giọng nói một câu “Cô bé ngốc”, tiếp theo đó chậm rãi ấn chặt gáy cô, cúi đầu hôn cô.

Mang theo ngượng ngùng nhỏ nhỏ, cô nâng mặt lên, nghênh đón nụ hôn của Lạc Phàm Vũ.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng, bụi bậm li ti chậm rãi bay lượn lờ trong không khí, người đàn ông tuấn tú ôm cô gái trẻ ngồi trên sofa, dùng tư thế thân mật mà hôn môi cô, cho cô sự yêu thương dịu dàng nhất.

—— có một loại tình yêu, giống như đóa hoa, tới thời điểm ’nước chảy thành sông’, sẽ nở rộ như đã được định trước.