Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chương 112: Biến mất không thấy



Edit: vũ hồng

Beta:yunafr

“ Tan sở rồi! Hôn nay có tiền lương! Chúng ta đi mua đồ!” một nữ nhân viên hưng phấn nói.

Một átwx quái khác cũng vui vẻ nói: “Tốt! ta đã muốn mua cái váy dài đó từ trước, hiện tại đang là đợt giảm giá mùa thu, hôm nay nhất định phải mua được nó về nhà!”

“ Cái đó…….em có thể đi cùng không?....” Một em gái mới đến ngập ngừnghỏi. Hai nhân viên nữ liếc cô một cái, một người trong đó hứ lạnh nói:“Chúng ta còn có chuyện khác! Em gái a, em về nhà trước đi!”. Nói xong,hai người lắc mông ra khỏi phòng làm việc. Miss Trần lúc này cũng cầmtúi xách lên, cao ngạo liếc nhìn sang. “ Miss Trần, tan sở cùng đi nhé?” em gái mới tới lấy lòng nói.

Miss Trần liếc cô bé một cái, giầy cao gót giẫm trên sàn nhà kêu “cộp…..cộp…”.Giọng nữ bén nhọn từ phía trước truyền đến “ Vậy còn khôngnhanh lên đi theo cho kịp?” em gái mới đến nghe thế vội vàng đuổi theonói: “Miss Trần, em nghe nói gần đây có bán một sản phẩm…….”.

“……….” Đồng Thiên Ái nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi đột nhiêncảm thấy thật ra Miss Trần cũng không phải là người không có nhân tình. Ở sau tấm mặt nạ, mỗi người đều có một mặt lương thiện nếu như không thểvới ai cũng đối xử thân thiện, thì cũng không bỏ đá xuống giếng, như vậy cũng là rất tốt rồi….

“ Thiên Ái…” Giọng nói trong trẻo của Tiền Y Y vang lên,ngay sau đó hai cánh tay mảnh khảnh từ phái sau vòng qua ôm lấy cổ cô: “Thiên Ái! Tarất yêu Thiên Ái! Thiên ~ Ái ~….”

Ách… cảm giác tóc gáy dựng lên….đưa tay vỗ vỗ tay của cô bạn nói: “Y Ysao thế? Hôm nay có tiền lương cho nên cậu quá hưng phấn sao?”

Y Y cô bạn này...cùng những người phụ nữ bình thường thực sự dườngnhư……. Không giống nhau… cô là người thẳng thắn…..hơn nữa tinh ranh nhưcáo ,rất yêu tiền…. yêu hơn tất cả….

"Thiên Ái! Hôm nay cậu phải theo mình ăn cơm! Mình mời!” Tiền Y Y cọ vào cổ của cô làm nũng nói.

Ăn cơm? Còn mời nữa?không nghe nhầm chứ? Đổng Thiên Ái hơi nghi ngờhỏi: “Y Y hôm nay chẳng nhẽ có chuyện gì tốt sao? Làm sao lại mời cơm ta đây?”

Tiền Y Y rốt cuộc buông cổ cô ra đi vòng đến trước mặt cô, cúi ngườixuống, mái tóc ngắn làm nổi bật gương mặt hồng hào nhìn rất đáng yêu: “Đây là một bí mật! theo ta ăn cơm! Được không?” đôi mắt to tròn chớpchớp..

Đồng Thiên Ái lại nhìn thấy trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc,trênkhuôn mặt nở nụ cười: “Tốt! hôm nay cũng chỉ bồi Y Y ăn cơm không đi đâu cả!”

“ Muôn năm” Tiền Y Y vui vẻ hô lên.

“ Kịch____” cửa thang máy mở ra hai người vừa nói vừa cười cùng nhau bước ra khỏi thang máy.

“Thiên Ái thích ăn cái gì?”

“Ách….? Y Y thích ăn gì?....”

Trong đại sảnh vắng vẻ có một số đang vội vàng tan sở nhìn thấy bọn họlúc này không tự chủ cùng bước chậm lại giống như là bị cuốn theo sự vui vẻ của bọn họ, hai người lúc này như tinh linh….. rơi vào phàm trần………

Đoòng Thiên Ái chợt nghĩ đến cái gì, buồn bã chớp đôi mắt thanh tú: “ Y Y…. ta muốn nói… Cậu nhất định phải ngồi......Xe máy à……” cái đó côthực sự sợ chết a!

“……” Tiền Y Y liếc cô một cái, suy nghĩ một chút giống như đang hạquyết tâm lớn, cắn răng nói: “Tốt ! hôm nay ngồi ô tô đi ăn đi ăn cơmđi,xe máy cứ để ở nhà gửi xe!”

Lần này Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Y Y bên cạnh. Đánh….. không phải đâu…..hôm nay Y Y… bỏ nhiều tiền nhưvậy…..giống như đánh ai…hơn nưa còn muốn mời ăn cơm……. Này……

Ra khỏi cao ốc, Tiền Y Y kéo Đồng Thiên Ái chạy chậm ra đường. “ Saolại không có xe? Tan sở đón xe ở Cao Phong Kỳ thật đúng là rất khó…khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên!” Ló cái đầu nhìn ngó lo lắng chờ “xekhông”đến. Lúc đó cách đấy không xa, một chiếc xe Benz đi tới. Màu đencủa xe nói lên giá trị con người của chủ xe. Những tia nắng xuyên quatán lá cây phủ lên chiếc xe trông thật cuốn hút. Xe Benz CLKGT là loạixe sản xuất số lượng có hạn. Mới nhìn đánh giá qua như vậy nhưng lúc này lại có cảm giác quen thuộc, tại một nơi cách xa như vậy mà chỉ liếcnhìn một cái cũng có thể nhận ra là xe của ai………

"Làm thế nào lại không có xe! Đài Loan sao lại có nhiều người như vậya!" âm thanh lo lắng của Tiền Y Y vang lên bên cạnh mà giống như ở rấtxa.

Đồng Thiên Ái sững sờ ở tại chỗ, trong khoảnh khắc này cảm thấy bốnphía như không có người.Lúc này như chỉ còn lại mình mình, còn có phíatrước chiếc xe Benz chậm chậm đi tới.

"Thình —— thịch ——" nhịp tim càng lúc càng nhanh.Đồng Thiên Ái. . . ..cosTMi làm sao thế? . . . . . . Tại sao. . . . . . tim của mi. . . . . . Nhảy nhanh như vậy. . . . . . Chỉ là một chiếc xe. . . . . . trong xechưa chắc đã phải. . . . . .Cứ coi như là hắn. . . . . . Tại sao lạikích động làm cái gì. . . . . . Phải bình tĩnh, trăm ngàn lần hãy bìnhtĩnh! Chẳng lẽ mình nghĩ đến, hắn lại đột nhiên đem xe dừng sát ở trướcmặt mình sao? Trong lòng ngổn ngang những ý nghĩ gì đây? Đồng Thiên Ái!Mi phải tỉnh táo a! Trời ạ! Ai tới nói cho cô biết! Cô đến tột cùng làbị làm sao vậy? Thật đáng buồn____ Đột nhiên phát hiện mình không làmthế nào bình tĩnh được.Rốt cuộc chiếc xe Benz ở đại lộ một con đườngkhác đi lên vụt qua trước mặt. Khuôn mặt anh tuấn của Tần Tấn Dương,hiên ra trong khoảnh khắc, sau đó như gió biến mất, thậm chí cũng chưakịp nhìn thấy rõ ràng đã biến mất không thấy. . . . . .

"Tại sao không có xe! Ông trời! Ta sắp điên rồi!" tiếng gào của Tiền Y Y vẫn thỉnh thoảng vang lên.

Đồng Thiên Ái lại đột nhiên cảm thấy yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đập.