Chớ Nói Xử Với Tôi

Chương 55



“Cho nên, lão gia hỏa kia không có việc gì?” Khương Sâm cầm tách trà lên uốngmột ngụm.

Trần Hi nhún nhún vai, dùng ngôn ngữ cơ thể trả lời câu hỏi của anh.

“Lẽ ra tôi phải nên sớm đoán ra không phải sao?” Khương Sâm nhìn Trần Hi, caymàu, một hớp uống cạn trà trong tách, từ trên ghế sofa đứng lên, cầm âu phục bêncạnh, xoay người đi ra khỏi nhà Doãn Triệt.

Doãn Triệt sửng sốt một chút, anh không nghĩ tới chuyện cứ như vậy là giảiquyết xong, cũng không nghĩ Khương Sâm cứ như vậy mà bỏ đi.

Chỉ là bóng lưng Khương Sâm xem ra có chút thê lương không thể nói nênlời.

“Cậu nhỏ sao thế nhỉ, anh chưa từng thấy qua bộ dạng của cậu như vậy?” DoãnTriệt nhìn về phía Trần Hi, anh thật có chút không hiểu.

“Anh ta làm rất nhiều chuyện, trong lúc bất chợt phát hiện, thì ra tất cảnhững gì mình đang làm chỉ là công dã tràng, đổi thành người khác cũng không aicó thể chịu đựng dễ dàng, hơn nữa anh ta còn là người tự luyến như vậy.” Trần Hinhìn Doãn Triệt, cười với anh một tiếng.

“Bây giờ anh nói xem, tối hôm nay lúc ăn cơm anh đã hứa hẹn điều gì, nếukhông em liền đi hỏi Khương Sâm, anh cũng biết, anh ta bây giờ đang cảm thấy mấtmát mà hiện tại em vì đạt được mục đích có thể làm ra rất nhiều chuyện mà anh sẽkhông thể nghĩ tới được.”

Doãn Triệt nhìn về phía Trần Hi, da mặt căng ra, bắt đầu giải thích mọichuyện.

@@@@

Bên ngoài bóng đêm bao trùm, thời tiết có chút lạnh lẽo, Khương Sâm lái xelên đỉnh núi, lặng lẽ hút thuốc.

Khóe miệng anh mang theo nụ cười, nhìn cảnh đêm lấp lánh ánh đèn nê ông dướichân núi, anh giống như thấy được cái buổi tối ngày hôm đó mình cùng Roger gặpnhau.

Anh đã từng căm ghét hình dạng của mình, thời điểm khi cha mẹ vẫn còn sống,anh cũng đã cảm nhận được ánh mắt quan sát của một số người.

Ngày đó ở tang lễ, thời khắc vô cùng nghiêm trang, anh đã trốn trong phòng vệsinh mà khóc. Là con trai của Khương gia, anh tự nói với mình phải kiên cường,nhưng lúc đó chính mình lại không ngăn được nước mắt. Cách cánh cửa mỏng, anh cốgắng đè nén tiếng khóc của mình, tận lực muốn nuốt ngược trở lại.

Cánh cửa cũng không cách âm, anh nghe có người cố ý nói đến tên của mình,ngôn ngữ ô uế khó nghe. Phía ngoài hai người xưng tên đối phương lẫn nhau, anhphát hiện, hai người kia lại còn là bạn bè lâu năm của cha mình.

Lúc đó ý thức anh mịt mù, sau khi nghi thức kết thúc, anh một mình chạy xelên đỉnh núi, anh cũng không biết mình muốn làm gì, là muốn yên lặng một chút,hay còn muốn làm việc gì khác.

Khi đó anh cũng giống như bây giờ, nhìn ánh đèn dưới chân núi, nhưng ánh đènkhi đó không sáng như bây giờ, nhà cửa cũng không nhiều như vậy.

Lúc này một người đàn ông ngoại quốc tóc đen mắt đen, đi tới bên cạnh anh.Roger xem ra cũng đang cảm giác mất mát, nhìn như đưa đám lại vô cùng chánchường.

Roger nói với anh rất nhiều, ông ta có lỗi với một người phụ nữ, ông ta làmột tên lường gạt, rõ ràng đã kết hôn có con lại còn đi trêu chọc người phụ nữkhác.

Ông ta nói mấy năm nay vẫn luôn ở bên cạnh vợ con mình để bù lại lỗi lầm,đáng tiếc thế nhưng không thể nào bù đắp nổi những tổn thương đã gây ra chongười phụ nữ ông ta yêu.

Ông nói vợ mình rốt cuộc cũng qua đời, ông cảm thấy mình thật độc ác khi cócảm giác được giải thoát. Rốt cuộc ông ta cũng đi tìm lại người phụ nữ mình yêu,thế nhưng phát hiện tình cảnh của cô ta thật không tốt, đáng tiếc cô lại tìnhnguyện chịu khổ, cũng không cần sự giúp đỡ của ông ta.

Ông tâm sự mình sống thật thất bại, không xác định rõ trong lòng mình muốnđiều gì, vừa muốn hưởng thụ gia đình ấm áp, lại muốn có cảm giác tình yêu ngọtngào, quay đầu lại, đối với hai bên đều tạo thành tổn thương. Điều ông thấy cólỗi nhất là, ông còn có một người con gái. Nếu như ông sớm biết, trong bụngngười phụ nữ đó có con của mình, lúc đó nhất định ông sẽ ngăn cản cô kếthôn.

Hiện tại tất cả đều đã quá muộn, con gái không biết tung tích, người phụ nữcủa mình thì tự hành hạ bản thân, bởi vì cô biết, càng hành hạ mình thì ngườichịu đựng đau đớn nhất chính là ông ta.

Lúc ấy Roger uống rượu, thao thao bất tuyệt chuyện gì cũng có thể nói.

Khương Sâm lúc ấy là con ngoan trong nhà, cha mẹ mất, cũng chỉ có chị gáichăm sóc, trước đây anh chưa từng tiếp xúc qua rượu bia, đêm đó chính là lần đầutiên uống rượu đỏ do Roger mang tới.

Lúc rượu vừa mới vào miệng thì cảm giác cũng không tốt gì, nhưng rất nhanhanh liền cảm nhận được cái loại cảm giác lâng lâng vui sướng đó, cảm giác đó vôcùng kỳ diệu, làm cho người ta rất hưng phấn, giống như tất cả phiền não đều trởnên nhỏ bé không đáng kể nữa.

Roger nói với anh về tình yêu, tình thân, tình bạn, về tương lai mịt mù củamình.

Sau đó anh lại lựa chọn cùng Roger trải qua cuộc sống không bình thường nhưvậy, tìm kiếm những thứ kích thích chính mình.

Rất may mắn, anh trở nên tự tin hơn, anh học được việc lợi dụng ngoại hìnhcủa mình, trở nên tự luyến, yêu thích đắm chìm trong không gian của mình.

Một người, một ly rượu, một cái ghế, một gương là có thể mang đến cho anh đầyđủ niềm vui sướng.

Vẫn là Roger ở bên cạnh thức tỉnh anh, nói cho anh biết, anh còn có ngườinhà, anh cần về với người thân của mình, không thể chìm đắm trong thế giới nàymãi như vậy. Nếu như anh thích gương mặt của mình như vậy, vậy thì có rất nhiềucách để thưởng thức, bởi vì dáng dấp xinh đẹp của anh đủ để làm điên đảo bất cứngười nào.

Roger giúp cho anh khẳng định chính mình, trở nên mạnh mẽ, có thể tự bảo vệmình, làm cho anh hưởng thụ được những gì mình yêu thích.

Anh vẫn luôn cảm tạ Roger, loại cảm tạ này không nói ra, lại xuất phát từ tậnđáy lòng, so với bất kỳ lời nói nào càng trở nên sâu sắc hơn.

Tám năm trước, anh nhận được tin Roger chết, cũng nhận được một phong thư,Roger chỉ hy vọng anh có thể thỉnh thoảng đi xem tình hình của người phụ nữ kia,nhưng không nên nói cho cô biết tin Roger đã chết, cho đến khi tìm được con gáithất lạc, đem hai tin tức này cùng nói cho người phụ nữ kia biết.

Như vậy người phụ nữ kia có thêm động lực để tiếp tục sống, càng không vìmuốn hành hạ ông ta mà cam nguyện chui vào trong cái lồng giam đó.

Vào một ngày Khương Sâm biết được tên của người phụ nữ đó, Trần Cẩm Sắt, đólà một cái tên đầy tình thơ ý họa, anh bắt đầu điều tra cô. Nhìn cô mỗi ngàychìm đắm trong thế giới của riêng mình, thỉnh thoảng trong đôi mắt mang vẽ ưuthương mờ mịt.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh phát hiện tình cảm của mình thay đổi, anhcó một loại cảm giác tương thông không cần dùng lời nói. Mặc dù Trần Cẩm Sắtkhông biết anh, cũng không biết sự hiện hữu của anh, nhưng anh cảm thấy họ rấtgiống nhau, cùng trải qua cuộc sống tách biệt của riêng mình.

Từ từ, anh phát hiện cảm giác thương tiếc đối với cô trở thành một loại áimộ. Một người phụ nữ nếu không yêu người đàn ông của mình, tuyệt đối sẽ khôngnguyện ý hành hạ bản thân mình hai mươi mấy năm.

Mà cô thậm chí còn không biết sự hiện hữu của anh! Anh không biết mình sẽxuất hiện trước mặt cô như thế nào.

Sau anh lại tìm được Trần Hi, một nữ sinh đại học bình thường. Bối cảnh saulưng cô nhìn như đơn giản, nhưng lại càng ngày càng phức tạp, anh và cô đấu võmồm, cùng cô bày ra những náo nhiệt.

Khi biết cô có thể là con gái của Trần Cẩm Sắt thì anh cảm thấy hẳn là nêncoi cô như vãn bối mà chăm sóc, nhưng anh không hiểu được làm trưởng bối phảinhư thế nào, chỉ có thể cùng cô đùa giỡn, giúp đỡ cô để kéo gần khoảng cách giữahai người.

Càng về sau, anh lại càng mờ mịt, anh phát hiện mình lại bắt đầu bị hấp dẫn,đây là một kiểu hấp dẫn của tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.

Khác với Trần Cẩm Sắt luôn tĩnh lặng, Trần Hi sẽ mang đến không ít niềm vuicho anh, cô có thể làm

những món ăn ngon, tính cách có chút gian trá dí dỏmlàm người khác phải ôm bụng cười.

Rốt cuộc anh cũng hiểu ý nghĩa những lời nói hôm đó của Roger, vốn dĩ đàn ôngsẽ bị đàn bà hấp dẫn, cho dù hai người có khác nhau một trời một vực.

Anh không muốn giống như Roger, dùng dằng không dứt, anh phát hiện ra mốiquan hệ của Trần Hi cùng Doãn Triệt, anh tạo cơ hội cho họ, cũng coi như hủydiệt đi hy vọng của bản thân mình. Anh tin tường, sau khi Doãn Triệt và Trần Hiđược ở cùng nhau, anh có thể toàn tâm toàn ý chú ý đến Trần Cẩm Sắt rồi.

Nhưng cái cảm giác mất mát đó, khi anh nhìn thấy Doãn Triệt đi cùng Trần Hi,anh phải cố gắng đè nén cảm xúc của mình.

Sau khi Trần Hi mất tích, anh lại giống như Roger, cảm nhận được cái cảm giácgiải thoát mặc dù cảm giác đó có phần độc ác. Anh muốn tìm thấy cô, nhưng mặtkhác lại không muốn tìm được, tuy nhiên anh vẫn tận tâm tìm kiếm.

Anh tự nói với mình, anh có thể toàn tâm chú ý đến Trần Cẩm Sắt rồi, rốt cuộckhông bị chi phối nữa.

Nhưng bây giờ thì sao, Trần Hi trở lại, người đầu tiên cô nghĩ tới là DoãnTriệt mà không phải là anh, như vậy cũng đủ chứng minh vị trí của anh trong cảmnhận của cô.

Nhưng Roger cũng đã trở lại, vậy anh còn lại gì, anh phát hiện ra bây giờmình cái gì cũng không có.

Roger chưa từng nói qua cho anh, thì ra thay vì kỳ vọng vào những thứ hư ảocũng không bằng nắm bắt được thực tế. Anh đang nghĩ, nếu như anh có thể nắm bắtđược Trần Hi, như vậy hiện tại sẽ như thế nào?

Có lẽ tất cả mọi thứ sẽ không giống như bây giờ.

Khương Sâm nhìn cảnh đêm, anh phát hiện vốn dĩ cho dù là ban đêm thì cảnh vậtvẫn không ngừng thay đổi.

“Cậu ở đây, Tiểu Hi nói cho tôi biết cậu đã biết sự thật, tôi liền đoán cậusẽ đến nơi này, thực hiện lời hứa cùng tôi uống một chén đi.” Giống như đêm đó,người đàn ông ngoại quốc tóc đen mắt đen, dùng tiếng phổ thông khó nghe nói vớiKhương Sâm.

“Được, nhưng mà tôi có việc phải làm trước.” Khương Sâm nghiêng đầu sang, nụcười trên mặt vô cùng đẹp đẽ và rực rỡ.

Một cú đấm rơi xuống, Roger bị đánh văng ra ngoài.

Khương Sâm đi tới trước mặt Roger, vươn tay kéo Roger từ dưới đất đứng dậy:“Bây giờ có thể uống rượu, đây là ông thiếu nợ tôi.”

Roger cười cười, mượn sức từ tay Khương Sâm đứng lên, mở cửa xe của mình ra,mang ra một thùng rượu đỏ, sau đó lấy hai cái ly: “Hôm nay chúng ta từ từ uống,đây là rượu tôi đã ủ mấy năm nay, mùi vị cũng không ngon, vừa đắng vừa chát, chỉlà nồng độ rất cao.”

Khương Sâm nhận lấy cái ly, mở nắp rượu ra.

Anh rót đầy ly cho mình và Roger, hai người cụng ly với nhau.

“Xem ông gầy như vậy, mấy năm nay trôi qua chắc cũng không tốt rồi, chỉ cầnông không có chuyện gì, cũng không cần phải gạt tôi.” Khương Sâm nhìn Roger,người đàn ông này đối với anh vừa như cha vừa như bạn, đó là một loại cảm kíchkhông có gì báo đáp được.

“Ha ha. . . . . .” Roger cười khan hai tiếng.

Khương Sâm nhìn về phía Roger, sắc mặt âm trầm xuống.

“Tôi quên mất đã nói với cậu hay chưa, Jess thật ra chính là con trai củatôi.”

“Vẫn chưa.” Khương Sâm nhìn Roger nhíu mày.”Ông còn sống cũng tốt, thật rathì cũng có nhiều chuyện, ông có biết hay không đối tượng nghĩ tới đầu tiên củatôi chính là Trần Cẩm Sắt, người thứ hai tôi có ảo tưởng là Trần Hi. Mà ngườiđầu tiên Jess muốn, ông đoán thử xem là ai?”

“Sẽ không cũng là Trần Hi chứ?”

“Không phải.” Khương Sâm lắc đầu một cái, hướng Roger khẽ liếm môi: “Là tôi,mà hiện tại tôi nghĩ, tôi thử yêu người khác phái nhưng đều không thành công,hay là thử bắt đầu cuộc tình đồng tính xem sao?” Khương Sâm ngẩng đầu lên nhìnbầu trời đêm, thái độ mơ màng trước nay chưa từng có.

Roger cũng nhìn lên bầu trời đêm, nhưng tâm trạng lại vô cùng lo lắng, cũngkhông biết là lo lắng cho con gái hay là cho người phụ nữ của mình……….