Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 7: Bị cướp mất vị hôn phu (7)



Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trình Diệp trơ mắt nhìn anh mình móc ra một xấp giấy từ văn kiện phía sau lưng: "Trừ những điều khoản đã bàn lúc trước, Tần gia còn chấp nhận một điều kiện khác, Tần Túc." Trình Cẩm Nhiên lười biếng xốc lên mí mắt nhìn hắn, "Cũng chính là về cá nhân cậu, phải chuyển nhượng 2% cổ phần của Tần thị cho em tôi làm bồi thường, nhưng Trình thị để tỏ lòng thành ý, cũng sẽ hợp tác tiếp về sau đảm bảo để cho các người ba phần vững mạnh..."

Trình Diệp: "..." Động tác nước chảy mây trôi, hoàn toàn không cần dừng lại, nói ra lời kịch phi thường trôi chảy.

Khó trách cậu cảm thấy anh cậu luôn gắng hết sức để khiến Tần Túc giải trừ hôn ước, đây là đang nhân cơ hội đoạt tiền chứ còn gì nữa!!!

"Trình tổng, tôi nghĩ chuyện này tôi không biết rõ đầu đuôi, ngài hay là thu hồi ba phần vững mạnh kia đi, còn hôn ước..." âm thanh Tần Túc nhiễm phải một vệt ý cười, giống như vừa kề vào tai Trình Diệp vừa nói chuyện, nhẹ nhàng, mềm mại, trầm ấm.

Ánh mắt của hắn rơi vào trên mặt Trình Diệp, chăm chú lại ngưng thần, tưởng chừng như bên trong đôi mắt kia cũng chỉ để ý một mình Trình Diệp, nhìn đến mức cả người Trình Diệp đều đỏ, Tần Túc cười ra tiếng, nói "Tôi nghĩ tôi tạm thời vẫn không có ý muốn hủy bỏ hôn ước, hay là nói Trình Diệp đi, cậu có đối tượng khác mà mình yêu sao?"

"Không có không có, em tuyệt đối không có!" Trình Diệp vội vội vã vã lắc đầu, như trống bỏi [1], vài cọng tóc ngốc ngốc lắc qua lắc lại, thoạt nhìn có chút ngu xuẩn.

Trình Cẩm Nhiên: "..." Này chắc chắn là gien biến dị, đây tuyệt đối không phải là em trai hắn.

Tần Túc bỗng nhiên nhấc nhấc khóe môi, hắn vốn có tướng mạo lạnh lẽo, nở nụ cười này thoáng như giữa tuyết lớn trắng xóa mọc lên một nhánh hồng mai [2], Trình Diệp dĩ nhiên nhìn đến ngẩn người.

Hắn khẽ cười thành tiếng: "Vậy thì tốt."

Cái gì tốt, tại sao lại tốt, Tần Túc một chữ cũng không giải thích, mặt mũi Trình Diệp phát hồng, chỉ cảm thấy cổ họng nhất thời khàn khàn, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được tiếng cười của Tần Túc còn vang vọng ở bên tai mình, hô hấp ấm áp liền quét vào vành tai của cậu.

Trình Diệp hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân như trúng tà, há miệng, nhưng lại không phát ra được lời nào.

"..." Trình Cẩm Nhiên đứng lên, dùng sức kéo tay Trình Diệp một cái, vốn còn muốn nhéo cậu, nhưng sờ ra không có miếng thịt nào, bấm nhẹ một cái thôi chắc chắn sẽ rất đau, hơi giận giữ mà bỏ qua cho cậu, lạnh lùng nói, "Nếu cậu đã nghĩ như vậy, tôi nghĩ Tần tổng nhất định sẽ cho tôi chiếm lợi, chúng ta đi về trước."

Còn ở chỗ này, đến em trai cũng không còn!

"Nhưng chúng ta còn chưa ăn cơm..." Trình Diệp lảo đảo, thiếu chút nữa làm rớt chén trà trên bàn, nuốt một ngụm nước bọt vội vàng nói, thậm chí có một suy nghĩ muốn túm lấy bàn, không muốn đi.

Trình Cẩm Nhiên mạnh mẽ lườm cậu một cái: "Ăn cái gì mà ăn, trừ ăn ra còn biết cái gì? Bị khi dễ cũng không biết, chỉ biết có ăn thôi!"

Trình Diệp: "...?"

Cũng không biết sau đó Tần Túc làm sao nói chuyện với Trình Cẩm Nhiên, ngược lại là Trình Diệp bên này, chuyện này triệt để không có sau đó.

Trình Diệp hết lần này tới lần khác khơi lên, đều bị Trình Cẩm Nhiên lấp liếm cho qua, hỏi nhiều hơn một chút, còn bị Trình Cẩm Nhiên nghiêm mặt răn dạy nói chuyện này không cần cậu nhúng tay.

Trình Diệp: "...?" Tại sao hôn ước của cậu lại không liên quan đến cậu?

Cũng không biết Tần Túc làm sao điều tra, Tô Bạch Duệ cũng không liên lạc với Trình Diệp, bất quá cân nhắc đến chuyện Tần Túc tuyệt đối sẽ không đánh rắn động cỏ, e rằng Tô Bạch Duệ không tìm đến mình chỉ là bởi vì ngày đó bị hạ thấp mặt mũi, thật không tiện thôi.

666 cảm khái nói: "Không hổ là người bạch liên hoa coi trọng, Tần Túc lớn lên rất đẹp trai, Đại Diệp Tử, hắn là vị hôn phu của ngài, ngài không mê sao..."

Trình Diệp lườm một cái: "Không chấp nhận được việc hắn mắt mù!" Cậu hoạt động tay chân, bẻ khớp tay răng rắc, "Tôi ghét nhất loại lấy hạt dinh dưỡng trắng để cung cấp cho đôi mắt (*), nhận thức người không hoàn trả không bằng hiến cho trẻ em mù!"

(*) Ý là kiểu ăn mấy hạt dinh dưỡng màu trắng nhiều nên mắt cũng trắng lun, bị mờ mắt.

666: "..." Được rồi, bọn họ chỉ muốn dùng chiêu trò của bạch liên hoa để chỉnh đốn bạch liên hoa mà thôi, Tần Túc gì đó đều là người qua đường! Người qua đường!

Cứ như vậy, lặng lẽ trôi qua gần nửa tháng, Trình Diệp mặc một chiếc quần cộc lớn, xoa đôi mắt lim dim bước xuống lầu, Trình Cẩm Nhiên mặc áo sơ mi trắng, ưu nhã ngồi ở trước bàn ăn gọi điện thoại.

Trước mặt hắn là trứng ốp lếp, trứng chưa chín hẳn, chất lỏng màu vàng óng của trứng chảy ra, bày trên dĩa men sứ nhìn dị thường bắt mắt, hiện trong đôi mắt Trình Diệp.

Chỉ có điều, Trình Cẩm Nhiên gọi điện thoại khẩu khí chẳng hề như bữa sáng đẹp đẽ của hắn, thậm chí mang theo mơ hồ tức giận và không kiên nhẫn.

"Hủy bỏ chuyến công tác đi."

"Đúng, tôi không đi được."

"Không liên quan đến đối phương, là do tôi, bên này tôi không sắp xếp được thời gian!"

Trình Cẩm Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Trình Diệp đi xuống lầu, nhíu chặt mi tâm hơi ung dung: "Không đến thì không đi, sắp xếp công việc khác!" Trong thanh âm rõ ràng hiện ra tâm trạng không vui, Trình Diệp sững sờ, điện thoại cũng đã cúp.

"Diệp Tử, sao không ngủ thêm một chút?" Trình Cẩm Nhiên thả tờ báo xuống, đi nhà bếp dặn dò mang lên thêm một phần bữa sáng.

"Anh, anh phải đi nước ngoài sao?" Trình Diệp đến sát bên Trình Cẩm Nhiên ngồi xuống, đoạt lấy dĩa trứng chiên trước mặt đối phương, miệng nhỏ cắn một cái, lòng đỏ trứng có rắc chút muối để khử đi mùi tanh, mặn mặn ăn thật ngon, cậu duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng dính muối hạt, cười hì hì hỏi.

"Lúc trước đúng là tính đi." Trình Cẩm Nhiên nhìn thấy cậu thích ăn, đơn giản trực tiếp đẩy đĩa qua.

Vậy là hiện tại không muốn đi, nguyên nhân không đi khẳng định chính là vì vết thương của mình, con ngươi Trình Diệp xoay chuyển một vòng, trong đầu hiện ra một kế.

"Anh à, anh đi đi, thân thể em tốt lắm rồi." Cậu hơi cúi thấp đầu xuống, làm mái tóc dài che giấu đôi mắt tràn đầy hổ thẹn, âm thanh cũng khàn khàn không ít.

"Không có chuyện gì, ở đây anh cũng có chuyện khác phải làm." Trình Cẩm Nhiên môi vừa lộ vẻ cười, âm thanh mềm mại lại sủng nịch, trên mặt cũng tràn đầy ôn nhu, thực sự là một anh trai quốc dân.

"Quên đi thôi." Trình Diệp quay mặt qua, mím mím môi, "Anh, anh có trách em không, em xưa nay không giúp được gì, còn tạo thêm phiền phức cho anh, em biết, đó là chuyện làm ăn rất quan trọng, anh một tháng trước đã bắt đầu thức đêm."

Nhiều lần Trình Diệp lên uống nước, thư phòng đều vẫn đang sáng đèn, nhìn qua khe cửa mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt Trình Cẩm Nhiên mệt mỏi, thậm chí có lúc còn có thể nghe thấy tiếng trầm thấp của hắn vì bất mãn mà tức giận chửi rủa.

"Nói hưu nói vượn cái gì vậy!" Trình Cẩm Nhiên giả bộ tức giận, lườm hắn một cái, "Anh kiếm tiền không phải là để cho em xài sao, em không có liên lụy anh, em là động lực của anh, được rồi, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!"

Bưng lên sữa bò còn đang bốc hơi nóng, con ngươi đen thui của Trình Diệp xoay tròn chuyển chuyển vài vòng, bỗng nhiên đề nghị: "Anh, em biết anh không đi là bởi vì không an tâm về em, vậy nếu như em bảo đảm là sẽ ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, chỗ nào cũng không đi thì sao?"

"!" Trình Cẩm Nhiên híp con mắt nhìn cậu, tai Trình Diệp ửng đỏ, bất động thanh sắc cúi đầu, né khỏi tầm mắt của hắn.

"Được rồi, chớ suy nghĩ lung tung." Trình Cẩm Nhiên một bên xé bánh mì, một bên xem báo, hiển nhiên không muốn nói đến chuyện này nữa, "Em có thể đi đâu, lớn như vậy rồi viện mồ côi cũng không nhận, không lo yên ổn ở nhà còn muốn đi lên trời chắc?!"

Em trai còn đang bệnh, hắn đi cũng không yên lòng, còn không bằng trực tiếp từ bỏ.

Trình Diệp: "..." Trời cao cậu không đi được, nhưng có một nơi nhất định phải đi.

"Anh, nếu không thì như vậy đi, em đến nhà Tần đại ca ở?" Trình Diệp uống một ngụm sữa bò, thăm dò.

"Đông ——" Trình Cẩm Nhiên mặt lạnh, thả xuống ly cà phê vừa cầm lên, nhìn về phía Trình Diệp, ánh mắt sắc bén cực kỳ.

Trình Diệp đột nhiên căng thẳng, liếm liếm vệt sữa bên môi, đôi môi run rẩy, nói: "Anh, làm sao vậy?"

"Làm sao vậy, em còn hỏi anh làm sao vậy!" Trình Cẩm Nhiên giống như là một con sư tử táo bạo, tới tới lui lui nôn nóng mà bước bước tản bộ, hắn bỗng nhiên dừng lại, hai tay giữ vai Trình Diệp, "Em hãy thành thật nói cho anh biết, em thích Tần Túc rồi có đúng không?"

Trình Cẩm Nhiên vô cùng hiểu em trai hắn, bình thường không có tim không có phổi thoạt nhìn cái gì cũng không để ý, cũng sợ nhất là gặp chuyện phiền toái, nhưng một khi đụng tới chuyện bản thân thật sự để bụng, quanh co lòng vòng đều phải tìm cách làm cho bằng được.

Ngày thường, đánh không chịu ra khỏi cổng, mua đồ ăn vặt cũng phải nhờ Lý thẩm kêu người làm mua giúp, sao có khả năng sẽ chủ động muốn đến nhà người khác ở, trừ phi—

Lại nghĩ tới cảnh tượng ngày đó gặp mặt Tần Túc, em trai bảo bối của hắn không chỉ một lần đỏ mặt.

Mặt Trình Cẩm Nhiên phút chốc trầm xuống.

Tuy rằng Tần Túc là đối tác của hắn, có lúc cũng có thể xưng là bạn bè, tuy rằng hắn không thể phủ nhận những thành tựu Tần Túc đạt được, nhưng —— Tần Túc tuyệt đối không phải là một lựa chọn cho danh hiệu người chồng tốt nhất! Hoặc là hắn căn bản không nên tồn tại trong đống lựa chọn đó!!

"Anh, anh nói cái gì đó, em không phải, em không có!" Trình Diệp không được tự nhiên quay mặt qua một bên, hai gò má hiện lên hai mạt ửng đỏ.

Trình Cẩm Nhiên: "!" Ngọa tào, mẹ nó!

"Em trước tiên đem hai vết son trên mặt của em tẩy đi, lại nói em không thích hắn, anh nói cái gì đó? Anh có thể nói cái gì!" Trình Cẩm Nhiên bỗng nhiên có chút tức giận, hắn mới vừa khoát tay, cái nĩa leng keng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.

Trình Diệp giật mình, hơi co đầu lại, không biết làm sao mà kêu lên, "Anh, em... Em thật sự không có..." Âm thanh run lập cập, một chút sức thuyết phục cũng không có.

"... Thao!" Trình Cẩm Nhiên hít sâu một hơi, tận tình khuyên nhủ, nói: "Diệp Tử, Tần Túc không phải như em nghĩ, em..."

Có mấy lời hắn không biết nên nói với em trai bảo bối thế nào, có một số việc không phải ở độ tuổi này của Trình Diệp có thể lý giải, Trình Cẩm Nhiên do dự nửa ngày, hỏi, "Có thể thích người khác không?"

"... Anh à, anh chớ nói lung tung, em không thích Tần đại ca, em chỉ là sùng bái Tần đại ca, anh, anh còn nói hưu nói vượn nữa, em sẽ, em sẽ... Không nói chuyện với anh nữa!" Trình Diệp gấp đến đỏ mặt, tức đến nổ phổi mạnh mẽ lườm hắn một cái, quay người chạy lên lầu.

Trình Cẩm Nhiên: "... Vết son kia sợ là em phải dùng 84 lọ 'tiêu độc' để chà mới có thể sạch!"

Trình Diệp: "..." Dùng sức chà xát mặt, cũng không quay đầu lại xông lên lầu.

Lý thẩm thu thập xong nhà bếp đi ra vừa vặn nhìn thấy bóng lưng tiểu thiếu gia chật vật chạy trốn, khóe môi hiện ra một vệt cười, lời nói ra lại mang theo một chút trách cứ: "Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia thân thể còn yếu lắm, ngài tuyệt đối đừng bắt nạt cậu ấy."

"..." Bắt nạt em ấy? Tiểu tử này là muốn giết chết tôi thì có, vừa nghĩ tới gương mặt kia của Tần Túc, cái nhà kia, còn có người nào đó đầy người toát ra dáng vẻ oanh oanh yến yến, tỷ như Tô Bạch Duệ, Trình Cẩm Nhiên liền thấy hoa mắt, một trận đau đầu.

Hắn không còn chút hình tượng nào, dùng sức nắm tóc, vừa vặn nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu, cười khổ lắc đầu một cái.

Con thỏ nhỏ chết bầm này thế mà lại cho hắn một bài toán thế kỉ! Muốn trọc đầu rồi!

Em trai không nghe lời, bán thôi!