Chờ Một Ngày Nắng

Quyển 1 - Chương 7: Vàng thật cũng sợ lửa



Nhắc đến Kỳ Quyên, đột nhiên trong đầu Thẩm Quân Tắc hiện lên một hồi ức không mấy tốt đẹp.

Cách đó không lâu, anh vừa mới về nước thì công ty con củaThẩm Thị ở bên ấy cũng vừa thành lập, phải chịu sự “đàn áp” của nhữngcông ty trong ngành là điều rất bình thường.

Nhưng dù sao thì Thẩm Quân Tắc cũng là người có thực lực,danh hiệu tuổi trẻ tài cao không phải là hư danh. Thế lực lớn mạnh nhàhọ Thẩm cũng không phải là khoe khoang. Tuy là công ty mới thành lậpnhưng dưới sự lãnh đạo của anh, tốc độ phát triển rất đáng ngạc nhiên.Sự phát triển nhanh chóng như vậy dĩ nhiên sẽ làm bùng phát dịch bệnh“đau mắt hột” của những kẻ thành lập sau nhưng phát triển chậm hơn anh.

Trong một vụ đấu thầu, Thẩm Quân Tắc nhất thời sơ ý, rơi vào cái bẫy mà kẻ khác đã dày công sắp đặt.

Sau khi nhận được giấy triệu tập của tòa án, Thẩm Quân Tắc bắt đầu bình tĩnh tìm một luật sư ưu tú.

Văn phòng luật sư nổi tiếng nhất ở đó tên là “Thời Đại”. Luật sư nổi tiếng nhất của Thời Đại là Tiêu Phàm. Thẩm Quân Tắc vô cùng tựtin, ra giá rất cao, muốn mời Tiêu Phàm nhận vụ án này. Lúc ấy anh vẫnchưa biết ông nội của mình và ông Tiêu là anh em kết nghĩa, chỉ biết nhà họ Thẩm và nhà họ Tiêu có chút qua lại. Vì thế anh rất tự tin với việcmời Tiêu Phàm ra tay.

Nào ngờ, rất lâu sau khi gửi thông báo mới nhận được câu trả lời của đại luật sư họ Tiêu. Anh ta nói anh ta rất bận, nếu muốn gặpthì phải hẹn trước.

Thẩm Quân Tắc nghĩ, luật sư nổi tiếng, làm mình làm mẩy cũnglà chuyện thường tình. Thế nên anh khiêm tốn trả lời, thôi được, vậy thì chúng ta hẹn thời gian gặp mặt.

Đợi khoảng một tuần, cuối cùng đã hẹn được thời gian. ThẩmQuân Tắc đích thân chạy đến văn phòng luật sư Thời Đại tìm Tiêu Phàm.Kết quả sau khi nghe xong tình hình sơ qua mà anh kể, Tiêu Phàm bìnhthản nói:“Thế này nhé, tôi phải đi công tác một tuần. Vụ án này tạm thời để Kỳ Quyên xử lý”.

Thẩm Quân Tắc vốn đã rất không vừa ý với chuyện phải xếp hàng chờ hẹn, bây giờ anh ta lại nói để người khác xử lý, vì thế càng thấykhông yên tâm. Danh sách “luật sư nổi tiếng” mà thư ký của anh thu thậpđược không hề có người tên là “Kỳ Quyên”… Có lẽ là trợ lý chạy việc lặtvặt cho Tiêu Phàm?

Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không kìm được tò mò hỏi:“Xin hỏi Kỳ Quyên là?”.

Tiêu Phàm bình tĩnh nói:“Kỳ Quyên học dưới tôi mấy khóa, hiện nay đang thực tập ở đây. Cô ấy đã nhận được giấy chứng nhận luật sưrồi”.

Thực tập?

Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc có chút khócoi. Luật sư nổi tiếng thường rất bận rộn, dĩ nhiên là anh hiểu điều đó. Nhưng anh có thành ý như vậy mà đối phương lại cử một sinh viên thựctập xử lý? Điều này chẳng phải là ngang nhiên coi thường anh, tỏ thái độ không coi vụ án của anh ra gì sao?

Thẩm Quân Tắc cau mày, giọng nói không mấy vui vẻ:“Xin lỗiluật sư Tiêu, dù sao thì trình độ của sinh viên thực tập cũng có hạn, để sinh viên thực tập theo vụ án này tôi không yên tâm. Cô Kỳ ấy…”.

Kỳ gì nhỉ? Thẩm Quân Tắc cau mày, “Cái cô… luật sư Kỳ, tuy đã có chứng chỉ luật sư, có điều tôi nghĩ chắc chắn là cô ấy không có đủkinh nghiệm, vẫn cần phải luyện tập thêm vài năm nữa”.

Cô gái ngồi bên cạnh sắp xếp tài liệu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh với khuôn mặt không chút biểu cảm.

Ánh mắt ấy có sức sát thương rất lớn, khiến Thẩm Quân Tắc thấy sống lưng lạnh buốt.

“Đừng lo, Kỳ Quyên rất có tài, xử lý những công việc cầnthiết hoàn toàn không có vấn đề gì”. Tiêu Phàm giải thích, “Cô ấy làngười mà tôi rất tin tưởng, tốt nghiệp học viện T, hơn nữa những vụ ántranh chấp kinh tế là sở trường của cô ấy”.

Mặc dù Tiêu Phàm nói như vậy nhưng trong lòng Thẩm Quân Tắc vẫn thấy rất không vui.

Điều này giống như ai làm phẫu thuật cũng hy vọng người mổchính là giáo sư chuyên khoa, anh mời luật sư rõ ràng là đánh vào danhtiếng của Tiêu Phàm, ai lại ngốc đến mức bỏ tiền cho sinh viên thực tậpthử sức?

Hơn nữa, làm gì có chuyện đưa vào phòng phẫu thuật rồi mớinói, xin lỗi giáo sư sắp đi công tác, tìm bác sĩ thực tập đến mổ choanh…

Thẩm Quân Tắc không kìm được nói:“Tôi vẫn hy vọng luật sưTiêu có thể đích thân đứng ra”. Ngừng một lát, anh lại nghiêm túc nóitiếp, “Vụ kiện này nhất định phải thắng, tôi không hy vọng xảy ra bất cứ sự cố nào”.

Tiêu Phàm nhìn anh rồi bình tĩnh nói:“Xin lỗi, tôi không thểđảm bảo có thể giúp anh thắng được vụ kiện này. Nếu anh muốn chắc chắnmột trăm phần trăm, vậy thì mời anh… tìm người khác”.

Thế này là thế nào!

Đến tận khi bước ra khỏi Thời Đại, Thẩm Quân Tắc vẫn thấy rất mơ hồ.

Về sau anh mới biết, quả thực vụ án ấy rất vô vị, Tiêu Phàmkhông muốn nhận. Ngay cả Kỳ Quyên sau khi nhìn thấy mức thù lao mà anhtrả mới miễn cưỡng nhận lời.

Anh vừa bước ra khỏi cửa thì đã bị Kỳ Quyên mắng cho té tát mặt mày.

“Vụ án quèn mà cũng đòi cần nhiều người quan tâm như thế, anh ta tưởng anh ta là Thiên Hoàng chắc!”.

Vì Kỳ Quyên quá tức giận, nói quá to nên câu nói này nhanhchóng lan truyền trong giới luật sư. Vụ án nhỏ bé này cũng gây được sựchú ý với rất nhiều luật sư nổi tiếng… dĩ nhiên là quan tâm theo kiểucoi đó là trò cười.

Mặc dù cuối cùng cũng thắng kiện nhưng lại là gặp riêng dànxếp, hết sức đơn giản. Thì ra đối phương không lớn mạnh đến mức muốn hãm hại anh, chỉ muốn gây phiền phức cho anh, nhân tiện kiếm chút tiền màthôi.

Cũng vì thế mà Thẩm Quân Tắc trở thành đối tượng bàn tán của giới luật sư.

“Một người mù pháp luật đáng yêu!”, “Người đàn ông rất cátính”, “Lại còn mang vụ án quèn như chơi đồ hàng đến Thời Đại thách thức Tiêu Phàm, thách thức Tiêu Phàm còn chưa đủ, lại còn nói Kỳ Quyên không có trình độ trước mặt cô ấy”, “Rất đáng khâm phục dũng khí ấy, cần phải bồi dưỡng IQ…”.

Bây giờ nhớ lại, Thẩm Quân Tắc vẫn thấy toát mồ hôi hột. Thìra cô gái ngồi bên cạnh Tiêu Phàm, nhìn anh với ánh mắt đằng đằng sátkhí lúc ấy chính là Kỳ Quyên, tuy mới vào nghề nhưng đã có chút danhtiếng, là nữ hoàng cay nghiệt nổi tiếng trong giới luật sư.

Sở dĩ danh sách “luật sư nổi tiếng” mà thư ký đưa cho anhkhông có cô ta là vì thư ký đầu óc có vấn đề chỉ chọn “luật sư nam” nổitiếng trong vùng.

Hiệu ứng của vụ án ấy quả thực quá lớn, bỗng chốc anh trở thành người đắc tội với người nhà của Tiêu Tinh.

Anh họ Tiêu Phàm của Tiêu Tinh thấy anh chướng mắt, chị em tốt của Tiêu Tinh là Kỳ Quyên coi anh là “cái gai trong mắt”.

Lúc này, nhìn thấy Kỳ Quyên trước mặt đang nở nụ cười, Thẩm Quân Tắc chỉ thấy năm nay mình đã gặp vận hạn.

Lúc đầu anh nhờ Tạ Ý chơi trò diễn xuất, kết quả Tạ Ý là bạnthanh mai trúc mã của Tiêu Tinh, cùng Tiêu Tinh ôn lại chuyện cũ trướcmặt anh. Lần này, Tiêu Tinh nhờ Kỳ Quyên diễn kịch, kết quả Kỳ Quyên lại chính là oan gia có chút hiềm khích với anh.

Từ khi gặp Tiêu Tinh đến nay, anh bước một bước là rơi xuốngmột cái hố, bò lên tiếp tục tiến về phía trước, vẫn chưa kịp thở thì lại rơi xuống một cái hố khác. Lần này thì càng khoa trương hơn, dưới hốcòn có gai nhọn.

Thẩm Quân Tắc và Kỳ Quyên bắt tay xong, ngoảnh đầu lại thìthấy sắc mặt của Tiêu Tinh không được dễ coi cho lắm. Cô ấy đang gườmgườm nhìn mình với ánh mắt như nhìn kẻ thù giết cha, nghiến răng khôngnói một câu nào.

Không bùng phát trong im lặng thì sẽ diệt vong trong lặng im, Tiêu Tinh không thể diệt vong, chắc chắn là sắp xù lông…

Thẩm Quân Tắc sờ mũi, miễn cưỡng muốn mở miệng nhưng nhìnthấy Tiêu Tinh lạnh lùng lườm mình một cái rồi quay người bước đi, dường như không thèm để ý đến mình.

Ánh mắt coi thường ấy khiến Thẩm Quân Tắc thấy rất khó chịu.

Sợ rằng Tiêu Tinh nhất thời kích động làm việc động trời gì đó, Thẩm Quân Tắc vội vàng mở cửa chạy ra xem tình hình.

Tiêu Tinh ngoảnh đầu, đang định đi về phía cuối hành lang thì Thẩm Quân Tắc kéo cô lại. Thấy phòng bên cạnh mở cửa, hình như bêntrong không có người, Thẩm Quân Tắc quyết định kéo Tiêu Tinh vào phòng,tiện tay khóa trái cửa, nghiêm túc nói:“Tiêu Tinh, chúng ta nên nóichuyện với nhau”.

Tiêu Tinh phẫn nộ hất tay anh ra, vì quá tức giận nên giọngnói có chút run rẩy:“Nói cái gì? Nói quá trình anh bỡn cợt tôi? Hay làmuốn chia sẻ với tôi tâm đắc sau khi diễn trò?”. Tiêu Tinh ngẩng đầunhìn anh, cười khẩy và nói, “Anh đúng là có bản lĩnh, từ lúc tôi xuốngmáy bay đã bắt đầu bày mưu. Tôi thật không ngờ anh mới là Thẩm QuânTắc!”.

Giọng nói với mức Decibel quá cao sắp làm rung chuyển nóc nhà.

Thẩm Quân Tắc lau mồ hôi trong lòng bàn tay, mặc dù đã chuẩnbị tâm lý nhưng lúc phải đối mặt với sự phẫn nộ của Tiêu Tinh, anh vẫnthấy tim đập thình thịch khó có thể khống chế được.

“Thế mà tôi vẫn còn tin tưởng anh như thế, thậm chí còn coianh là người bạn duy nhất của mình ở New York. Từ trước tới giờ anh đềulừa tôi! Lừa tôi!”.

“Cái này…”.

“Thẩm Quân Tắc, thấy tôi suốt ngày giống như con ngốc hết lời cảm ơn anh, có phải là anh đắc ý lắm, đúng không? Trong mắt anh tôingốc lắm sao?”. Tiêu Tinh ngừng một lát, cao giọng nói, “Trong mắt tôi,anh không bằng thằng ngốc!”.

Tiêu Tinh nói rồi im lặng, gườm gườm nhìn Thẩm Quân Tắc.

Thẩm Quân Tắc bị cô mắng cho té tát mặt mày, toàn thân sữnglại. Anh thấy tóc mình sắp bị Tiêu Tinh mắng cho đến nỗi dựng đứng cảlên. Cuối cùng anh đã cảm nhận được cảm giác sợ hãi như “có luồng điệntrên đầu” mà em trai đã nói mấy hôm trước.

Không biết vì sao, nhìn ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường của Tiêu Tinh khiến trong lòng anh cảm thấy khó chịu như bị gai đâm.

Bây giờ giải thích thì có tác dụng gì không? Chắc chắn cô ấysẽ thấy mình bỉ ổi hơn. Thú thực, anh cũng không giải thích được mộtcách rõ ràng hàng loạt những sự việc trùng hợp xảy ra lúc đầu là như thế nào, càng không thể lấy cớ là vì “muốn tránh ông nội gán ghép nên mớiđưa cô đến khách sạn”.

Trong mắt cô, có lẽ giải thích chính là giấu giếm. Càng nóinhiều thì càng sai nhiều. Huống hồ bây giờ cô đang tức giận. Haizz, đành vậy, dù sao thì hình tượng của anh đã biến thành cặn bã, cũng không bận tâm sẽ cặn bã như thế nào.

“Về chuyện này tôi rất xin lỗi, sau này… tôi sẽ từ từ giảithích với cô”. Thẩm Quân Tắc ngừng một lát, chuyển chủ đề nói chuyện,bình tĩnh nói:“Quan trọng là vấn đề mà bây giờ chúng ta phải đối mặt”.

“Bây giờ?”.

“Chuyện kết hôn, cô định thế nào?”.

Thẩm Quân Tắc rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Tiêu Tinhkhông biết trút giận đi đâu, chỉ có thể gườm gườm nhìn anh. Nào ngờ, ánh mắt sắc bén như giết người ấy chiếu vào người anh chẳng khác nào đáchìm đáy biển. Kẻ lúc đầu đóng giả Thẩm Quân Tắc đã là gì, người trướcmặt mới là kẻ mặt dày không lộ bản chất!

Tiêu Tinh kìm nén không gầm lên, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, “Làm thế nào? Anh còn mặt mũi để hỏi tôi? Bây giờ tôi hiểurồi, ông cụ mà tôi cùng anh đi gặp ngày hôm ấy chính là ông Thẩm. Chảtrách ông gọi điện thoại cho bố mẹ tôi nói là chúng ta đang yêu nhau say đắm”. Tiêu Tinh ngừng lại, lườm anh ta và nói, “Thẩm Quân Tắc, tự anhném đá vào chân mình là được rồi, sao lại ném vào chân tôi?”.

Thẩm Quân Tắc khẽ thở dài trong lòng.

Anh cũng không muốn, đáng tiếc là hòn đá quá lớn, phạm vi cũng quá rộng, bỗng chốc ném vào cả hai người.

“Tôi nói thẳng nhé, tình hình trước mắt kết hôn là tốt nhất,cũng là cách duy nhất”. Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói, “Chúng ta kết hôn,một là hai nhà có thể yên tâm, hai là giới truyền thông có thể ngậmmiệng, ba là về phía bố cô, tôi cũng có thể danh chính ngôn thuận giúpđỡ”.

Tiêu Tinh sững người, cau mày nói:“Liên quan gì đến bố tôi?”.

“Có lẽ cô vẫn chưa biết, việc quay vòng vốn của tập đoàn Đông Thành có vấn đề. Mấy ngày hôm nay đang bị đòi nợ”. Đây là sơ hở mà anhphải điều tra suốt mấy ngày mới tìm ra. Thẩm Quân Tắc khẽ ho một tiếng,nghiêm túc nói, “Tôi có cách giúp bố cô vượt qua thời điểm khó khănnày”.

“Điều kiện là tôi lấy anh?”. Tiêu Tinh lạnh lùng hỏi.

Thẩm Quân Tắc gật đầu rất dứt khoát:“Đúng”.

Đột nhiên Tiêu Tinh có cảm giác sống lưng lạnh buốt.

Có lẽ cô chưa bao giờ thực sự hiểu người đàn ông trước mặt.Trong ấn tượng của cô, Jesen là một người trầm tính, ít nói, lạnh lùngcao ngạo nhưng rất phong độ, nhiệt tình, dịu dàng. Anh chủ động giúpmình xách chiếc vali nặng, kiên nhẫn trả lời những vấn đề rất đơn giản,giúp mình đi mua sạc pin không chút do dự… Những việc vặt vãnh ấy khiếnTiêu Tinh cô đơn nơi đất khách cảm thấy vô cùng xúc động và ấm áp.

Từ trước đến nay, cô đều coi chuyện “gặp Jesen ở New York” là may mắn duy nhất trong cuộc đời xui xẻo của mình.

Nhưng nếu tất cả đều được tạo ra với điều kiện của Thẩm QuânTắc… Vậy thì tất cả sự dịu dàng giả tạo đều biến thành mưu kế đã đượctính sẵn. Tất cả sự giúp đỡ nhiệt tình đều biến thành giả nhân giảnghĩa. Con người này thật đáng sợ! Gặp anh ta không phải là may mắn duynhất trong cuộc đời xui xẻo của cô mà là căn nguyên của mọi nỗi xui xẻo.

Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh không kìm được rùng mình. Loại “chíphôi” như cô mà đấu với Thẩm Quân Tắc thì chẳng khác nào trứng chọi vớiđá. Nhưng dính dáng đến lợi ích gia đình lại là điều mà cô không muốnthấy nhất.

“Có phải là anh đã sớm lên kế hoạch rồi không?”. Tiêu Tinhkhông kìm được hỏi, “Tôi nói cho anh biết, tuy sức khỏe của bố tôi không tốt lắm nhưng không dễ dàng bị anh đưa vào tròng như thế đâu”. TiêuTinh nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, “Anh đừng có mà thừa nước đục thảcâu”.

“… Cô nghĩ nhiều rồi”. Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc. Quảthực đầu óc của cô nàng này rất trừu tượng, có thể liên tưởng đến chuyện “lợi dụng cô con gái duy nhất để leo lên, chiếm đoạt tài sản của bốvợ”, thật là tiên tiến. Tiêu Tinh liếc nhìn anh, “Vậy mục đích của anhlà?”.

“Tôi không có hứng thú với tài sản của nhà họ Tiêu. Đây chỉlà điều kiện kết hôn với cô. Dĩ nhiên cô có thể đưa ra điều kiện khác,chỉ cần tôi có thể làm được”.

“Chỉ cần anh làm được thì nhất định anh sẽ đồng ý?”. Tiêu Tinh hỏi. “Dĩ nhiên?”.

“Bất cứ điều kiện nào?”.

“Không sai”.

Tiêu Tinh nghĩ một lúc, đột nhiên nhếch mép cười:“Lời nói gió bay, chúng ta phải lập chứng từ trước đã”.

Nói rồi cô lấy trong túi xách một tờ giấy rồi cầm bút viết.

“…”. Thẩm Quân Tắc không còn gì để nói.

“Thỏa thuận: Nếu Tiêu Tinh đồng ý kết hôn với Thẩm Quân Tắc,vậy thì sau khi kết hôn, Thẩm Quân Tắc phải đồng ý với tất cả mọi điềukiện mà Tiêu Tinh đưa ra. Coi đây là chứng cứ”.

Tiêu Tinh vừa viết vừa đọc, sau đó bình tĩnh đưa cho anh một chiếc bút, “Nào, ký đi”.

Thẩm Quân Tắc lấy chiếc bút trên tay cô, bàn tay khẽ khựng lại.

Sao ngay cả giấy bút mà cô ta cũng chuẩn bị rồi? Lại còn là loại giấy viết hợp đồng và bút ký tên màu đen nữa?

Thấy Tiêu Tinh đang mỉm cười nhìn mình, Thẩm Quân Tắc đành phải ký tên của mình lên đó.

Tiêu Tinh lấy lại tờ giấy, mỉm cười và nói:“Cứ vậy đi, đềnghị của anh tôi sẽ suy nghĩ, có gì sẽ trả lời anh sau. Dù sao thì hômnay cũng không hát karaoke được rồi. Tôi và Kỳ Quyên về trước đây. Haingười cứ tự nhiên”.

Nói rồi cô quay người bước đi, bước tới cửa lại ngoảnh đầu lại, mỉm cười và nói:“Tạm biệt”.

Thẩm Quân Tắc sững người, run run khóe miệng, “Ừm, tạm biệt…”.

Cô ta… hết giận rồi sao? Không nhanh đến mức ấy chứ, lại còn mỉm cười chào tạm biệt anh!

Đột nhiên anh phát hiện, bộ não kỳ lạ của Tiêu Tinh cùng vớicách lật bài ngửa đầy bất ngờ khiến anh càng ngày càng không thể suyđoán được. Anh mơ hồ có một linh cảm chẳng lành, linh cảm bị một sốngười nào đó liên kết lại hãm hại mình.

Thực ra, linh cảm của Thẩm Quân Tắc không hề sai, quả thực anh bị một số người liên kết “hãm hại”.

Khoảng năm giờ chiều hôm ấy, Tiêu Tinh đang online trong phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa mới thấy Kỳ Quyên đang đứng ngoài, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn thấy Tiêu Tinh liền hỏi:“Mày đã hẹn Thẩm Quân Tắc chưa?”

Tiêu Tinh cười nói:“Tao vừa nhắn tin cho hắn, hẹn hắn bảy giờ tối nay gặp ở quán karaoke”.

Tiêu Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ, “Vẫn còn hai tiếng nữa, được, chúng ta nghiên cứu chiến lược trước đã”.

Tiêu Tinh nghiêm trang mời Kỳ Quyên vào phòng, cung kính cúi người:“Nhờ quân sư chỉ giáo”.

Hai người ngồi quay mặt vào nhau, vừa uống trà, vừa nghiêncứu phương án đối phó với Thẩm Quân Tắc. Đột nhiên Kỳ Quyên lấy một cuốn tạp chí trước ngực, vứt xuống bàn, đắc ý nói:“Mày xem cái này đi, có lẽ chúng ta có thể coi nó là một trong những chiến lược”.

Tiêu Tinh tò mò cầm cuốn tạp chí.

Đằng sau chuyện đính hôn giữa Thẩm Quân Tắc và Tiêu Tinh!

“Thẩm Quân Tắc” và “Tiêu Tinh” được tô đậm phóng to. Cụm từ “đằng sau chuyện đính hôn” còn được in đỏ.

Phía dưới có đăng một bức ảnh đã qua xử lý. Bối cảnh là hiệntrường hôn lễ lãng mạn. Những người xung quanh đều trở nên nhạt nhòa,trước ống kính chỉ còn lại hình ảnh hai người hôn nhau. Tiêu Tinh đangnhìn Thẩm Quân Tắc với ánh mắt nghi hoặc còn Thẩm Quân Tắc thì trợn mắt, gườm gườm nhìn cô.

Phía dưới còn đăng kèm lời bình của phóng viên, “Ánh mắt của Thẩm Quân Tắc tràn đầy tình cảm nồng nàn”…

Sặc! Sao cô không nhìn thấy tình cảm nồng nàn, ngược lại chỉ thấy sát khí đằng đằng?

Thẩm Quân Tắc…

Ba chữ ấy giống như sấm sét giáng xuống đầu Tiêu Tinh. Cô“phụt” một cái, nước bắn thẳng vào khuôn mặt của Thẩm Quân Tắc trên tạpchí. Tiêu Tinh bị sặc nước, ra sức vỗ ngực, ho sặc sụa, mặt đỏ phừngphừng. Bàn tay cầm tạp chí càng nắm càng chặt, bờ vai run lên khôngngừng, ngay cả tóc cũng dựng ngược cả lên.

Dáng vẻ này giống hệt chú mèo hoang xù lông.

Kỳ Quyên giật nảy mình trước phản ứng của cô, vội vàng giật lại cuốn tạp chí trên tay cô, che trước mặt và nói:“Mày làm gì thế, muốn luyện công thì cũng không cần bóp nát cuốn tạp chí chứ?”.

Tiêu Tinh lấy lại bình tĩnh, quay sang nhìn Kỳ Quyên, nói từng câu từng chữ:“Người trong tấm ảnh… có đúng là Thẩm Quân Tắc không?”. Giọng nói u ám, đáng sợ giống hệt cao thủ phục thù kề kiếm vào cổ kẻ thù, chậm rãi hỏi từng câu từng chữ:“Có phải… anh đã hại… cả nhà tôi không?”.

Ngay cả người thường xuyên gặp kẻ phạm tội như Kỳ Quyên cũngkhông khỏi bị ánh mắt ấy của cô làm cho sởn tóc gáy, không kìm được khẽhỏi:“Tiêu Tinh, mày không sao chứ?”.

“Tao… không… sao…”.Tiêu Tinh chậm rãi nói, “Tao không sao mới lạ!”.

Đột nhiên Tiêu Tinh cao giọng nói khiến Kỳ Quyên sững người. Chết rồi, cô nàng này sắp nổ tung rồi…

Quả nhiên Tiêu Tinh đứng bật dậy, chỉ vào khuôn mặt nhòe nhoẹt trên cuốn tạp chí rồi bắt đầu chửi:“Thì ra hắn là Thẩm Quân Tắc! Tên khốn này không có việc gì làm nên chơitao, lừa tao nói hắn là bạn của Thẩm Quân Tắc, lại còn nhờ người đónggiả mình. Tao thấy hắn không nên tên là Thẩm Quân Tắc, hắn nên đổi tênlà bệnh thần kinh!”.

Kỳ Quyên nghe cô mắng một tràng dài như vậy, không kìm được lo cho hô hấp của cô.

Kết quả, rõ ràng là hô hấp của Tiêu Tinh tốt hơn rất nhiều so với dự tính của Kỳ Quyên. Tiêu Tinh dừng lại, khẽ lấy hơi rồi lại tiếptục bắn như súng liên thanh:“Loại đàn ông này đúng là khủng long thoái hóa ba lần một ngày, là tên rác rưởi trong lịch sử nhân loại, tên cặn bã trong các loại cặn bã, máy bay chiến đấu trong đống rác! Thì rahắn mới là tên đầu xỏ gây ra tất cả những xui xẻo của tao khi đến NewYork!”.

Kỳ Quyên “bị chửi” đến nỗi mặt mày ngây dại.

Tiêu Tinh trút giận xong, thấy miệng lưỡi khô rát, cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, lúc ấy mới xua tay:“Kỳ Quyên, tao có mắng mày đâu, mày đừng có làm ra vẻ như nhìn thấy ma như thế”.

Lúc ấy Kỳ Quyên mới ngớ ra.

Thực ra cô luôn nghĩ rằng Tiêu Tinh là kiểu người lúc yênlặng dịu dàng thì khiến người ta rung động, lúc nổi nóng thì đáng sợ,khiến người ta kinh hồn, là mẫu người “lúc tĩnh thì như gái chưa chồng,một khi hành động thì lanh lẹ như thỏ chạy trốn”.Nhưng khôngngờ, lúc cô ấy bùng phát thì không thể dùng từ “thỏ chạy trốn” để hìnhdung. Mức độ này hoàn toàn có thể đạt tới ranh giới của “sư tử điên”.

Nhìn Tiêu Tinh tràn đầy ý chí chiến đấu, thậm chí còn “xù lông”, Kỳ Quyên không kìm được ho một tiếng, bình tĩnh nói:“Tao biết không phải mày mắng tao nhưng mày chỉ vào ngực tao, nói một tràng dài như thế, tao nuốt không trôi”.

Cô đặt cuốn tạp chí trước ngực xuống bàn, chỉ tay vào nói:“Tiếp tục tiếp tục, chửi hắn đi”.

Tiêu Tinh nhìn cuốn tạp chí rồi thở dài, buồn rầu nói:“Tao không còn từ nào nữa”.

Nhìn dáng vẻ ấm ức đáng thương của cô, Kỳ Quyên không kìm được bật cười:“Như thế mà đã không còn từ nào rồi, không đủ sức chiến đấu”. Kỳ Quyên kéo Tiêu Tinh ngồi xuống sofa, vuốt mái tóc vì quá tức giận màdựng đứng cả lên, “Thôi, đừng tức nữa, bình tĩnh lại từ từ nói chuyện.Rốt cuộc là chuyện gì?”.

Tiêu Tinh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, kể cho Kỳ Quyên nghe sơ qua về quá trình gặp Jesen.

Nghe xong câu chuyện của Tiêu Tinh, Kỳ Quyên không kìm được nói:“Nghe mày nói vậy, đột nhiên tao thấy mày lấy hắn cũng chẳng có gì là không tốt”.

“Đúng vậy, hắn chẳng có gì tốt cả”.

Tiêu Tinh tưởng rằng người chị em tốt của mình sẽ giúp mìnhchửi Thẩm Quân Tắc, Kỳ Quyên nói như vậy, bộ não của cô vẫn chưa kịphoạt động, vừa nói dứt lời mới phát hiện có điều bất thường, trợn mắthỏi:“Mày vừa nói gì?”.

“Tao nói là sự việc đã đến nước này, mày cũng chuẩn bị đường lùi đi. Có lẽ lấy hắn không đáng sợ như thế đâu”.

Đột nhiên trong lòng Kỳ Quyên nảy ra một ý nghĩ rất quái đản. Thực ra, với tính cách của Thẩm Quân Tắc, hoàn toàn không cần lãng phícông sức làm cho sự việc trở nên thê thảm như ngày hôm nay. Với ánh mắtsắc bén của người ngoài cuộc, cô nghĩ Thẩm Quân Tắc đối với Tiêu Tinhtuyệt đối không đơn giản.

“Đường lùi chính là kết hôn với hắn sao?”.Tiêu Tinh buồn rầu nói, “Tao thà lấy đười ươi rồi bị nhốt trong vườn bách thú còn hơn”.

… Thẩm Quân Tắc đáng thương, trong lòng cô ấy anh đã được sánh ngang với đười ươi rồi.

Kỳ Quyên thầm mặc niệm cho Thẩm Quân Tắc hai giây, sau đó vỗ vai Tiêu Tinh, nghiêm túc nói:

Tiêu Tinh buồn rầu nói, “Tao thà lấy đười ươi rồi bị nhốt trong vườn bách thú còn hơn”.

… Thẩm Quân Tắc đáng thương, trong lòng cô ấy anh đã đượcsánh ngang với đười ươi rồi. Kỳ Quyên thầm mặc niệm cho Thẩm Quân Tắchai giây, sau đó vỗ vai Tiêu Tinh, nghiêm túc nói:“Tiêu Tinh à, nói thật với mày tao hiểu Thẩm Quân Tắc nhiều hơn mày. Anh ta khôngphải là loại người không có việc gì làm đi chòng ghẹo con gái đâu. Ngược lại, anh ta là người bề ngoài rất nghiêm túc nhưng bên trong rất thúvị”.

Tiêu Tinh không hiểu cách Kỳ Quyên miêu tả cho lắm, cô nhìn cô ấybằng ánh mắt đầy hoài nghi. Lạ thật, vì sao đột nhiên Kỳ Quyên lại cócảm tình với Thẩm Quân Tắc? Cô ấy rất hiếm khi khen ngợi người khác.

“Lần trước lúc anh ta đến văn phòng luật sư, dáng vẻ nghiêm nghị ấylàm tao buồn cười chết đi được, cứ như đi họp vậy”. Kỳ Quyên cười rồinói tiếp, “Lúc đầu anh ta lừa mày, tao đoán cũng là vì bất đắc dĩ. Nhìncái dáng vẻ nổi nóng của mày, nghe thấy mày chửi rủa ngay trước mặt, sao anh ta dám thừa nhận đó là anh ta, đâu phải anh ta không muốn sốngnữa”.

“Tao đâu có giết anh ta, thừa nhận khó đến thế sao?”.

“Tuy những người hiểu mày đều biết mày chỉ là hổ giấy, nhưng khó đảm bảo anh ta sẽ không coi mày là hổ thật”.

Tiêu Tinh gật đầu. Cô luôn nghĩ rằng những người học luật cho dù gặpchuyện gì, đầu óc cũng vô cùng sáng suốt tỉnh táo. Họ có thể phân tíchnhững sự việc phức tạp một cách rất logic. Vì thế từ trước đến nay côluôn nghe lời Kỳ Quyên, lúc nào cũng có cảm giác sau khi nghe luật sưphân tích, hành động của mình sẽ trở nên chuyên nghiệp hơn.

Tiêu Tinh nhìn cô và nói:“Thế theo mày, bây giờ tao nên làm thế nào?”.

“Để tao phân tích cho mày”. Kỳ Quyên ho một tiếng, làm ra vẻ cô giáođang giảng bài, “Trước tiên, mày là đứa kín đáo, bao nhiêu năm nay chưabao giờ thích một người đàn ông nào. Bây giờ mày không kết hôn với ThẩmQuân Tắc, hai năm nữa tốt nghiệp, vẫn phải kết hôn với người đàn ôngkhác theo sự sắp đặt của bố mẹ mày. Đến lúc ấy, bố mẹ mày vì muốn chọnmột chàng rể như ý, chắc chắn sẽ suốt ngày bắt mày đi xem mặt. Tao nóikhông sai chứ?”.

“… Đúng thế”. Tiêu Tinh đã sớm biết sẽ có một ngày mình phải bước vào đội ngũ xem mặt, có lẽ EQ của cô quá thấp, bao nhiêu năm nay cô chưathực sự thích ai. Bố mẹ cô hiểu rất rõ điều này, vì thế đã sớm nói vớicô rằng, đợi sau khi cô tốt nghiệp sẽ tìm một người đàn ông thích hợp để kết hôn. Chỉ là bây giờ, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

“Mày còn nhớ tiêu chuẩn lấy chồng mà hồi ấy bọn mình đã từng thảo luận không?”. Kỳ Quyên hỏi.

Tiêu Tinh gật đầu.

Vệ Nam nói, xét từ góc độ y học, đối phương phải có gene tốt, cơ thể khỏe mạnh, có lợi cho việc phát triển thế hệ sau. Kỳ Quyên nói,xét từ góc độ pháp luật, đối phương phải có tư tưởng đạo đức ưu tú,không có những sở thích biến thái, càng không được có xu hướng phạm tội, quan điểm về giá trị phải đáng tin. Tiêu Tinh nói, xét từ góc độ kinhtế học, đàn ông giống như cổ phiếu, không được lấy cổ phiếu nóng tăngquá nhanh, tăng nhanh chắc chắn không lâu dài, cũng không được lấy cổphiếu liên tục trượt giá, đợi đến khi đầu bạc vẫn không tăng khiến mìnhmuốn nhảy lầu. Nếu muốn tìm thì phải tìm cổ phiếu tiềm năng, con đườngphía trước thênh thang, tương lai ngập tràn ánh sáng

“Tao thấy Thẩm Quân Tắc khá phù hợp với mấy điều kiện này.Nếu đã ở vào thế “cưỡi trên lưng cọp”, hai bên gia đình đều coi trọngbọn mày như thế, chi bằng mày nên suy nghĩ lại về anh ta?”. Kỳ Quyênnghiêng đầu nhìn Tiêu Tinh, “Hơn nữa, anh ta lao tâm khổ tứ muốn lấy mày như vậy, rõ ràng là mày đang chiếm ưu thế, điều kiện mày muốn thế nàocũng được, mày không muốn trả thù chuyện anh ta đã lừa mày sao?”.

Tiêu Tinh cau mày, “Dĩ nhiên là tao muốn, nhưng với khả năng của tao thì không thể đấu lại được với hắn”.

Kỳ Quyên mỉm cười, “Mày đã nghe câu, trên đời có hai chuyệnkhó khăn nhất, một là nhồi tư tưởng của mình vào đầu người khác, hai lànhét tiền của người khác vào túi của mình. Việc đầu tiên thành công thìgọi là thầy, việc thứ hai thành công gọi là chủ, cả hai việc đều thànhcông thì gọi là vợ”.

“…”. Tiêu Tinh nhìn cô, không còn gì để nói.

Kỳ Quyên phấn khích nói:“Nếu mày lấy anh ta, không những cóthể làm được hai chuyện này, cuối cùng còn phóng khoáng phủi mông bỏ đi, nói với anh ta, xin lỗi, tôi chỉ muốn chơi với anh một chút mà thôi.Đến lúc ấy chắc chắn anh ta sẽ tức đến nỗi phát bệnh tim. Kế hoạch trảthù này đúng là hoàn mỹ, quá hoàn mỹ”.

“Mày thật biến thái”. Tiêu Tinh lườm cô, nghĩ một lúc rồi mới nhếch mép cười, “Có điều, từ trước tới nay tao rất thích sự biến tháicủa mày. Nhưng vì lý do này mà lấy hắn thì cũng chẳng có lợi lộc gìcả”.

“Bây giờ Thẩm Quân Tắc trước mặt mày chính là chú cừu nonđang nằm trên thớt”, Kỳ Quyên nghiêm túc nói, “Dù sao sớm hay muộn màycũng phải lấy chồng, sớm hai năm cũng chẳng có gì khác biệt. Hơn nữachuyện hôn sự của hai người đã lan truyền khắp nơi rồi, mày không kếthôn thì càng phiền phức hơn. Bây giờ mày đang chiếm ưu thế, còn có thểđặt điều kiện với anh ta, còn tốt hơn là sau này ngày nào cũng phải đixem mặt, lấy một người hoàn toàn xa lạ”.

Tiêu Tinh nghĩ một lúc rồi mới do dự gật đầu. Dưới sự chỉ đạo của Kỳ Quyên, cô tìm giấy bút, tập viết một bản thỏa thuận.

Hai người tính toán một hồi lâu, cuối cùng sau khi gặp Thẩm Quân Tắc vào buổi tối, liên kết diễn một vở kịch.

Thực ra, mức độ bùng phát của Tiêu Tinh trước mặt Thẩm QuânTắc đã giảm đi rất nhiều. Bởi vì đây là lần thứ hai cô bùng phát, ngọnlửa tức giận đã bị Kỳ Quyên gần như dập tắt trong cuộc nói chuyện buổichiều.

Nhưng Thẩm Quân Tắc không hiểu rõ về Tiêu Tinh, cũng khôngngờ Tiêu Tinh bùng phát thật sự trước mặt Kỳ Quyên, còn tưởng rằng TiêuTinh vừa mới biết thân phận của mình, sợ rằng trong lúc tức giận cô sẽlàm chuyện gì vượt quá khỏi tầm kiểm soát, đành phải nghĩ cách xoa dịucô.

Trong tình huống này, cô nói gì anh cũng sẽ nhận lời. Thế nên anh đã sa lưới như thế, ký tên của mình vào “điều khoản không côngbằng”.

Chưa nói điều khoản này có giá trị pháp luật hay không, chỉriêng nguyên tắc “nói lời giữ lời” đã khiến anh không thể không thựchiện lời hứa.

Buổi tối, sau khi về đến nhà, Thẩm Quân Tắc bật QQ với tâm trạng bồn chồn bất an, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Tinh online.

Vừa nhìn thấy anh online, Tiêu Tinh liền gửi tin nhắn:“QuânTắc on rồi ^_^”. Cảm giác bị người ta “ôm cây đợi thỏ” thật không thoảimái chút nào, cái mặt cười phía sau càng khiến da đầu anh tê nhức, ThẩmQuân Tắc căng mặt nhắn lại:“Ừ”.

Bên kia nhanh chóng trả lời:“Chuyện trước đây anh lừa tôi,tạm thời tôi không tính toán nữa. Suy cho cùng lúc ấy tôi đang chửi anh, anh thản nhiên thừa nhận mình chính là Thẩm Quân Tắc thì cũng rất khóxử, ha ha”.

Sao đột nhiên cô ta lại ân cần như thế?

Thẩm Quân Tắc vô cùng ngạc nhiên, thậm chí có chút vui mừng.“Quan trọng là bây giờ, tôi đã nghĩ rất kỹ rồi nhưng vẫn thấy chúng takết hôn không hợp lắm”. Tiêu Tinh gửi mặt buồn.

“Sao lại nói vậy?”.

“Người ta nói hôn nhân là nấm mồ, tôi vẫn còn trẻ, không muốn phải vào mồ sớm như vậy”.

Thẩm Quân Tắc cau mày, bình tĩnh nói:“Không sao, chết sớm thì sớm được đầu thai”.

Tiêu Tinh sững người:“Nhưng anh hơn tôi nhiều tuổi, giữachúng ta có sự khác biệt giữa hai thế hệ, không có ngôn ngữ chung. Tôirất thích xem phim hoạt hình, phim Hàn Quốc, tiểu thuyết dành cho teen.Tôi còn thích chơi game online, lướt taobao. Ngày nào cũng ăn trộm raunuôi cá. Tôi sợ những hành vi này của tôi sẽ khiến anh phản cảm”.

Nghe cô nói vậy, anh thấy sởn tóc gáy…

Thì ra trong đầu cô chứa đựng những thứ này, chả trách lạikhó hiểu như vậy. “Không sao, sau khi kết hôn mỗi người có cuộc sốngriêng, cô làm gì tôi sẽ không can thiệp”. Thẩm Quân Tắc nói như đang thề thốt.

“Thật sao?”. Tiêu Tinh không kìm được khích anh, “Tôi cònthích mộng du, điều này thì anh biết rồi đấy. Tôi thường mơ thấy mìnhcầm đao truy sát hung thủ, hoặc là mơ thấy mình biến thành ma nữ đi bópcổ người khác. Điều này anh cũng có thể chịu đựng được sao?”.

Điều này thì hoàn toàn không thể chịu đựng được! Lúc ở trên máy bay bị cô coi là đạo cụ đã khiến anh khó chịu lắm rồi.

“Không sao, chúng ta sống riêng”. Thẩm Quân Tắc nhăn mặt nói.

“Tôi còn có rất nhiều điều kiện, anh đều có thể đồng ý chứ?”.

“Nói đi”.

“Bạn bè của tôi đều ở trong nước. Tôi muốn về nước học tậpnhưng thủ tục chuyển trường rất phiền phức, vì thế tôi muốn thôi học,sau đó về nước tìm trường khác. Chuyện này anh có thể giúp tôi không?”.

“Không vấn đề”.

“Tôi rất thích học mỹ thuật, đáng tiếc là năm ấy bị bố mẹ épđi học kinh tế. Tôi đã phản kháng rất nhiều lần nhưng vô ích. Anh vềnước một chuyến, cùng tôi thuyết phục họ, để tôi chuyển sang học viện mỹ thuật. Chuyện này anh cũng có thể giúp tôi chứ?”.

Thẩm Quân Tắc run run khóe miệng, nếu nhạc phụ nhạc mẫu dễ đối phó như thế, cô ta cũng sẽ không đưa ra yêu cầu này!

“Tôi sẽ cố gắng”.

“Nếu chúng ta sống riêng chắc chắn sẽ khiến người khác nghingờ, vì thế tốt nhất là sống cùng một nhà, không cùng phòng. Sau khi kết hôn mỗi người có cuộc sống riêng, không liên quan gì đến nhau, đượckhông?”.

Sống dưới cùng một mái nhà ngẩng đầu không nhìn thấy cúi đầu cũng nhìn thấy, cô muốn anh rèn luyện tính nhẫn nại?

“Được”.

Thấy Tiêu Tinh không nói nữa, Thẩm Quân Tắc cau mày hỏi:“Còn yêu cầu nào nữa không? Cứ nói hết ra”.

“Ừm, tạm thời như thế, sau này nghĩ ra sẽ nói tiếp”.

Dứt khoán phán tử hình là được, cô còn muốn tù chung thân đểtừ từ giày vò… Thẩm Quân Tắc đau đầu day huyệt Thái Dương, cho dù saunày cô ta muốn giày vò thế nào, thì trước tiên phải đưa vào nhà thờ đãrồi tính.

Anh không tin anh không đấu lại được với một cô nhóc hồ đồ? Nếu anh bị cô ta tóm gọn trong tay thì tên anh sẽ đảo ngược lại!

Tắc Quân Thẩm… thật khó nghe.