Cho Má Em Thêm Hồng

Chương 9: Món quà Thịnh Kinh Lan tặng Ôn Từ.



 

Quả nhiên Ôn Từ nhíu mày lại: "Nặng lắm à? Hay chúng ta đi bệnh viện khám xem?"

 

"Không đến mức ấy." Sợ là đến bệnh viên, vết thương của anh đã khép lại rồi.

 

Đúng là vết thương nhỏ thế này không cần phải đi bệnh viên, nhưng động tác của Ôn Từ càng thêm cẩn thận, sợ vết thương của anh nặng thêm.

 

"Hồi trước cô sống kiểu gì thế?" Thịnh Kinh Lan thoáng rời mắt, không nhìn cô chằm chằm nữa. "Hà?" Câu nói không đầu không đuôi này làm Ôn Từ không hiểu lắm.

 

Anh chỉ đành nhắc nhở: "Mới không bao lâu đã suýt thì gặp nạn hai lần."

 

"...Nói ra chắc anh không tin, hồi trước tôi thật sự chưa gặp chuyện này." Nhớ lại những chuyện phiền não nối tiếp nhau gần đây, Ôn Từ cảm thán: "Chắc dạo này tôi khá xui xẻo."

 

Ôn Từ chớp chớp mắt, ngẩng đầu lại bắt gặp khuôn mặt tự tin của anh thì phì cười.

 

Bình thường cô cũng hay nở một nụ cười dịu dàng, nhưng không linh động như bây giờ.

 

Đôi môi nhếch lên, mày liễu cong cong như cơn gió xuân triền miên phá vào lòng người. Một bữa cơm tôi ăn đến tận khi màn đêm buông xuống.

 

Tô Hòa Miêu bị bỏ lại Linh Lung Các gọi điện tới hỏi cô bao giờ mới được về nhà, Ôn Từ bảo cô ấy chụp tiến triển tác phẩm thêu, cô ấy lập tức giả chết. Từ lâu có đã chẳng còn lạ gì cái nết Tô Hòa Miêu, nếu đã làm xong bài tập thì cô ấy bỏ về từ đời nào rồi.

 

"Cô cũng quân cô ấy kỹ thật đấy." Anh đã nhiều lần nghe tiếng Tô Hòa Miêu kêu gào từ tin tức Thịnh Phi Phí báo tới.

 

"Trước khi đi bà ngoại đã bảo tôi để ý cô ấy, tôi cũng hết cách." Thật ra cô đã thoái mái với Tô Hòa Miêu lắm rồi.

 

Nhắc tới bà ngoại, Ôn Từ bỗng tỉnh táo hơn phần nào, cô nói với người bên cạnh: "Thịnh Kinh Lan, bà ngoại tôi sắp về rồi." Cô cũng không biết khi chủ động nhắc đến chủ đề này, mình đang nghĩgi

 

Là đang dặn dò bản thân giữ lí trí, hay nhắc lại sự thật đối phương sắp rời đi?

 

Đầu tháng ba, cuối cùng Tống Lan Chi ra ngoài du lịch cũng đã trở về.

 

Bà năm nay đã tròn 76 tuổi, mái tóc bạc trắng, khóe mắt đầy nếp nhăn nhưng đôi mắt khôn khéo kia lại không hề già nua. Hôm nay bà mặc một bộ sườn xám màu đen, khoác một chiếc áo choàng trắng dày bên ngoài, cử chỉ và lời nói đều để lộ khí chất ưu nhã được lắng đọng qua năm tháng.

 

Tống Lan Chỉ sợ làm phiền bọn trẻ nên lúc về cố ý không nói chuyến bay cụ thể cho họ, Ôn Từ ở nhà đợi cả ngày, đến khi bà ngoại đáp máy bay mới nhận được tin tức.

 

Cô đứng ngoài cửa chờ, cuối cùng cũng đợi được bà cụ về nhà.

 

"Bà ngoại." Ôn Từ mắc sườn xám nhưng lại không đi từng bước nhã nhận như thường ngày, nhìn thấy vị trưởng bối yêu thương mình đã về, cô cũng không khỏi bước nhanh hơn: "Bà ngoại đi kỹ thật đấy, bấy giờ mới về đến nhà."

 

Bà cụ vô cùng hiền từ đưa tay vuốt mặt cháu gái, gọi tên cô bằng ngữ điệu hiền hòa nhất: "A Từ, bà ngoại nhớ cháu lắm đó." Hai bà cháu đứng cạnh nhau, khung cảnh hòa hợp vui vẻ.

 

Ôn Từ dìu bà ngoại chậm rãi bước vào nhà, hai người vừa nói vừa cười, bầu không khí hoàn toàn khác lúc Ôn Như Ngọc đi công tác về.

 

Lúc Tống Lan Chỉ còn trẻ, bà một lòng một đa nghiên cứu nghề thêu, đến khi có tuổi mới bắt đầu quan tâm đến bản thân, mỗi năm đều dành ra hai tháng ra ngoài du lịch, lần này đi một tháng, lúc về đem không ít thứ hay ho cho cháu gái.

 

Những món lớn thì gửi về trước, món nhỏ và quý giá thì mang theo bên người.

 

Trợ lý sinh hoạt riêng của Tống Lan Chi là Cù Ngọc Mai, cô ấy phân loại hết các món đồ, phần lớn đều để vào viện của Ôn Từ, có thể thấy bà cụ cưng chiều cô cháu gái này đến mức nào.

 

Phần còn lại, Ôn Như Ngọc chiếm một phần lớn, còn lại chia cho những nhân viên làm việc lâu năm ở nhà họ Ôn.

 

"Thưa bà, tuần trước cô Lâm Lãng cũng đã về, có cần để lại cho cô ấy một phần không?" Chú Trình làm việc luôn chiếu cố tất cả mọi người, trong trường hợp không trái ý chủ nhân thì không muốn đắc tội ai.

 

"Ồ," Tống Lan Chi bưng tách trà lên nhấp một ngụm, mặt không đối sắc nói: "Con bé về mà không báo trước với tôi một tiếng, tôi cần gì phải suy nghĩ cho nó?"

 

Chú Trình hiểu ngay hàm ý trong đó.

 

Tối hôm ấy, Ôn Từ cố ý nhắc nhà bếp làm một bữa tiệc tối đón gió cho Tống Lan Chi.

 

Gần đây Ôn Như Ngọc đang đưa Đường Lâm Lãng đi làm quen với công việc, vội đến chân không chạm đất, đến giờ vẫn chưa về, thế nên trên bàn cơm chỉ có Ôn Từ với Tô Hòa Miêu ở bên bà cụ. Trong bữa tiệc phong phú tối nay, Tô Hòa Miêu là người ăn vui nhất.

 

Lúc cô ấy cắn một miếng đùi gà thật to, Tống Lan Chi bỗng điểm danh: "Dạo này Hòa Miêu học hành thế nào?"

 



Tô Hòa Miêu lập tức ném đùi gà xuống, bỗng thấy sợ hãi như lúc đi học bị giáo viên gọi tên: "Đang cố gắng ạ!"

 

Tống Lan Chi lơ đãng mở miệng: "Nghe A Từ nói dạo này cháu hơi ham chơi."

 

Tô Hòa Miêu lập tức quay đầu nhìn Ôn Từ: "A Từ, chị bán đứng em."

 

Ôn Từ vô tội giơ tay: "Chị có nói gì với bà ngoại đầu, em tự làm lộ trước ấy chứ."

 

Cô gái mới mười mấy tuổi cũng không lươn lẹo mà vội vàng nhận lỗi với Tổng Lan Chi ngay, làm bà dở khóc dở cười.

 

Tô Hòa Miêu cố gắng chuyến chủ đề: "Bà Tống, cháu có một chuyện rất nghiêm túc cần hỏi bà."

 

Tống Lan Chi nói: "Nói đi xem nào." "Gần đây cháu có quen mấy người bạn mới, họ rất muốn bài phỏng bà, trước đây bà nói không nhận đơn đặt hàng thêu trang phục nữa, có thể đổi ý không ạ?" Cô ấy tưởng mình hỏi rất uyển chuyển, nhưng thực ra mục đích lại rất rõ ràng.

 

Tống Lan Chi nói không, Tô Hòa Miêu vẫn muốn tranh thủ một cơ hội cho các bạn: "Họ đều tốt tỉnh lắm...Bà không tin thì hỏi A Từ xem."

 

Nhắc đến Ôn Từ, Tống Lan Chi không khỏi bất ngờ: "A Từ cũng quen họ?" Ôn Từ tự dưng bị điểm danh không đứng ngoài được nữa, cô liếc Tô Hòa Miêu một cái rồi nói tiếp: "Vâng, gần đây họ vẫn ở lại thành Nam chờ bà ngoại về, khả có thành ý."

 

"Nếu bạn các cháu muốn đến nhà làm khách thì đương nhiên bà sẽ không bac đãi, nhưng chuyện khác…" Tổng Lan Chi lắc lắc đầu trước mặt hai người. Sáng sớm hôm sau, đoàn người Thịnh Kinh Lan mang quả đến bái phỏng.

 

Lần trước tới nhà họ Ôn, Ôn Từ cho bọn họ vào nhà nhưng lại không chịu nhận quà, lần này Thịnh Kinh Lan vẫn mang tới ba món quà long trọng.

 

Anh mở ra trước mặt Tống Lan Chỉ, một bức tượng Phật lộ ra trước mặt bà.

 

"Nghe nói cố Tổng thích văn hóa Phật Pháp, đây là tượng Bạch Độ Mẫu thời Minh Mạt Thanh Sơ (cuối nhà Minh đầu nhà Thanh), chúc cô Tống trường thọ như ý." Bức tượng Phật bằng đồng Tây Tạng này được lưu truyền đến ngày nay đã có dấu hiệu hư hỏng từ lâu, sau đó được Thịnh Kinh Lan đích thân trùng tu. "Bach Độ Mẫu" ngụ ý trường thọ, giá trị đồ cổ không giống bình thường, anh tặng bức tượng Phật này là đã thể hiện sự đủ sự thành kính.

 

Món quà thứ hai là một bức Đan Thanh (tranh thủy mặc) nổi tiếng mà Ôn Như Ngọc rất thích, hồi trước nó được cất chứa trong Hoàng gia Anh, sau này lại xuất hiện trong một buổi đấu giá quy mô toàn thế giới, được Thịnh Kinh Lan nhìn trúng chỉ với một cái liếc mắt.

 

Món quà thứ ba...

 

Đó là một chiếc đàn cố anh chuẩn bị cho Ôn Từ theo tin tức thu được, thuộc về người làm dân nổi tiếng trên thế giới, giá cả rất xa xỉ.

 

"Bà ngoại cháu rất thích văn hóa thêu thùa Tô Châu, qua mấy tháng nữa là đại thọ tám mươi của bà ấy, nên cháu chuẩn bị những món quà hậu hĩnh này, hy vọng cô Tống vui lòng nhận lấy."

 

Nhìn thấy những món đồ này, đến Tống Lan Chi cũng phải kinh ngạc.

 

Nhà họ Thịnh nỡ bỏ ra bằng này chỉ để nhờ bà làm một bộ đồ? Phải nói, Thịnh Kinh Lan là người có thành ý nhất trong tất cả những người bà từng gặp, nhưng nhà họ Ôn bà không thiếu tài lực, không đến mức phải phá vỡ quy củ của mình vì điều này. Thấy người trẻ tuổi thật sự có lòng, Tống Lan Chi có ấn tượng không tệ với anh: "Tôi cũng quen mấy người có tay nghề lâu năm, kỹ thuật của họ đều rất tinh vi, hay cậu Thịnh suy xét một chút."

 

"Chắc cố Tổng không biết, bà ngoại cháu rất thích tác phẩm của cô." Người may đồ khác nhau, ngụ ý cũng hoàn toàn bất đồng.

 

Thái độ của Thịnh Kinh Lan rất kiên định, cuối cùng Tống Lan Chi vẫn không muốn nhận ba món quà kia.

 

Ôn Từ khoanh tay đứng ngoài cửa, dựng lỗ tai lên lắng nghe động tĩnh.

 

Đến tận khi Thịnh Kinh Lan mang mấy phần quả không tăng đến tay ra ngoài, biểu cảm của cô như đã đoán được trước: "Tôi đã bảo mà, bà ngoại tôi sẽ không đồng ý, các anh coi như lãng phí phân nửa tháng nay rồi." "Cũng không hẳn là lãng phí." Sau lưng anh có ba người bê quà, Thịnh Kinh Lan cầm chiếc đàn cổ từ trong đó: "Cây đàn này vốn là chuẩn bị cho cô, hay cô Ôn nể mặt tôi nhận lấy?" "Thế thì anh thiệt rồi." Chẳng những không đạt được mục đích mà còn cho không một chiếc đàn cổ đắt giá.

 

"Đâu có." Anh không hề giống người mới bị từ chối, vẫn cứ cười tùm tim trước mắt Ôn Từ: "Rõ ràng là tôi đã hời mà."

 

Tổng Lan Chi vẫn ngồi trong phòng khách, hai người cũng không tiện nói nhiều ở đây.

 

Còn cây đàn cố này, Thịnh Kinh Lan có lòng muốn tặng, Ôn Từ lại không thể nhận thật, hai người hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.

 

"Cô Ôn, hẹn gặp lại lần sau." Ngay khi Thịnh Kinh Lan xoay người, Ôn Từ nhìn thấy bàn tay vẫn còn vệt máu kia.

 

Dù vết thương không năng nhưng lúc Thịnh Kinh Lan xông lên bảo vệ cô không chút do dự, anh cũng không hề nghĩ xem liệu mình có bị thương không. Nhìn bóng dáng Thịnh Kinh Lan đi xa dần, Ôn Từ chậm rãi siết chặt bàn tay: "Đợi đã."

 

Giọng nói của cô rất đặc biệt, Thịnh Kinh Lan xoay người lại. Ôn Từ chạy chậm đến trước mặt anh, dừng chân lại: "Có lẽ vẫn còn một cơ hội."

 

Tổng Lan Chi không thiếu cả danh lẫn lợi, từ lâu bà đã chẳng quan tâm đến những vật ngoài thân, nhưng trong lòng ai cũng có một phần mềm mại khiến người ta phá lệ vì nó.

 

Ôn Từ hẹn Thịnh Kinh Lan ở quán trà, còn mang đến một cuốn sách cổ bị hư hỏng.

 

Thịnh Kinh Lan không hiểu lắm: "Đây là?"

 



Ôn Từ chỉ vào cuốn sách cổ trong hộp chứa, chậm rãi nói: "Cuốn sách này bà tôi được một người bạn rất quan trọng tăng khi còn trẻ, sau đó không cẩn thận để hỏng mất, khi đó bà ngoại rất muốn sửa nhưng tìm mãi không thấy ai thích hợp, sau đó vẫn cất trong nhà."

 

Nói đến đây, Thịnh Kinh Lan hiểu ngay ý của Ôn Từ. Nếu anh có thể sửa cuốn sách cổ này, có lẽ Tống Lan Chi sẽ dao động.

 

Ôn Từ đặt cái hộp lên bàn, hỏi: "Anh có muốn thứ không?" Thịnh Kinh Lan duỗi tay đè lại, chuyển qua trước mặt mình rồi cong môi nói: "Tôi mong mà không được ấy chứ."

 

Sửa sách cổ cần phòng làm việc với đầy đủ công cụ, Ôn Từ cứ tưởng anh sẽ mang đồ về, lại không ngờ Thịnh Kinh Lan có bản lĩnh kiểu gì mà lại liên lạc được với bảo tảng để mượn chỗ. Nghe thấy tin này, Ôn Từ vừa kinh ngạc vừa bất ngờ: "Anh làm kiểu gì thế?"

 

"Chắc là vì họ nợ tôi." Giọng điệu thờ ơ như không thêm để ý, dường như chuyện này với anh chỉ để như trở bàn tay. Thậm chí giọng điệu còn không phải khoe khoang, mà có về sự thật chính là như vậy.

 

Sửa sách cổ là việc rất mất thời gian và cần kiên nhẫn, một tuần sau đó, về cơ bản Thịnh Kinh Lan đều bận chuyện này.

 

Trừ chuyện ấy, liên lạc với Ôn Từ cũng là việc anh phải làm mỗi ngày, dù đến bây giờ Ôn Từ vẫn chưa đồng ý lời mời kết bạn của anh.

 

Lúc nhận được điện thoại của Thịnh Kinh Lan, Ôn Từ vừa ăn tối xong, bấy giờ đã là bảy giờ tối: "Muộn thế này rồi anh vẫn ở trong phòng làm việc?"

 

"Sắp xong việc rồi." Thịnh Kinh Lan nói vào điện thoại, chủ động hẹn cô gặp mặt: "Muốn qua đây xem không?"

 

"Tôi có được vào không?" Ôn Từ lại bị gợi lên trí tò mò. "Tôi ở đây, có gì mà không thể?" Anh cứ như sẽ mãi tự tin như vậy, chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác mất mát.

 

Cô gọi xe tới địa chỉ Thịnh Kinh Lan gửi tới, sau đó nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia qua cửa số xe.

 

Khí chất của anh rất nổi bật, luôn khiến người khác nhìn một cái là không thể rời mắt.

 

Ôn Từ thanh toán rồi mở cửa xe đi xuống, Thịnh Kinh Lan cũng bước tới đón, có một ảo giác như đôi tình nhân hẹn hò. Bình thường chỗ này người không phải nhân viên thì không được vào, Thịnh Kinh Lan tự đưa cô vào, Ôn Từ vô thức đánh giá bốn phía. Lúc nhìn thấy cuốn sách cổ trên bàn, cô không khỏi cảm thán kỹ thuật kỳ diệu của nghệ nhân phục hồi: "Anh làm thế nào vậy?"

 

"Nói đơn giản thì là gỡ sách, trộn keo, thêm giấy rồi đóng sách lại." Một câu bao hàm hết lượng công việc, lúc làm sẽ phức tạp hơn nói nhiều.

 

Ôn Từ nghe hiểu hết từng chữ, nhưng thao tác cụ thể như thế nào thì hoàn toàn không biết, Thịnh Kinh Lan chỉ vào những dụng cụ trên bản, giới thiệu từng thứ một: "Đây là giấy bảo vệ, đây là giấy bổ sung."

 

Đầu tiên phải cố định trang sách cần sửa lên giấy bảo vệ, cắt giấy bổ sung bù vào chỗ bị hỏng, thêm nước và ấn đến khi ẩm, rồi mài mép giấy cho mỏng lại, cho đính sát vào nhau.

 

Nhìn từ xa không khác gì một cuốn sách cổ không chút hư hại. Ôn Từ nhìn lướt qua, trên bản còn mấy công cụ khác như nhíp hay bút lông, là một công việc vô cùng tinh tế. Cô không dám đụng chạm linh tỉnh, chỉ tò mò hỏi: "Còn cần khoảng bao lâu nữa?"

 

Thịnh Kinh Lan vô cùng tự tin: "Đêm nay là xong."

 

Ôn Từ rất chờ mong: "Vậy anh làm tiếp đi, tạm thời tôi không quấy rầy anh nữa."

 

Thịnh Kinh Lan bước vào phòng làm việc, lại thay sang đồ làm việc, áo khoác thuần trắng trông cực kỳ giống áo blouse trắng của bác sĩ trong bệnh viện.

 

Chu Hạ Lâm từng đùa anh là "bác sĩ" nổi tiếng, thì ra "bác sĩ Thịnh" trông như thế này.

 

Đây là lần đầu tiên Cô thấy Thịnh Kinh Lan nghiêm túc làm việc, khác hẳn tư thái lười biếng tùy tiện hàng ngày, biểu cảm yên tĩnh chăm chú tỏa ra sức hấp dẫn làm người ta tin tướng.

 

Ôn Từ thường xuyên cảm thấy ánh mắt Thịnh Kinh Lan nhìn mình quá thẳng thắn và nóng bỏng, nhưng lại không nhận ra bây giờ mình cũng thế.

 

Cô lắng lăng ngồi bên cạnh nhìn hồi lâu, không nhịn được ngáp một cái, lại sợ ồn đến anh nên vẫn không lên tiếng. Đến khi Thịnh Kinh Lan ngẩng đầu, anh nhận ra người bảo sẽ đợi mình không biết đã bỏ anh lại rồi tiến vào mộng đẹp từ bao giờ.

 

Chắc vì muốn che ánh sáng, Ôn Từ chỉ gối lên một cánh tay, cánh tay còn lại thì che lên mắt. Thịnh Kinh Lan duỗi tay, dùng hai ngón tay nhấc cổ tay trắng nôn tinh tế kia lên rồi quay người lấy một chiếc hộp nhung hình vuông ra khỏi túi áo khoác treo trên tường.

 

Anh quay lại bên cạnh Ôn Từ, đeo chiếc vòng ngọc phỉ thúy tao nhã lịch sự lên cổ tay mảnh khánh của cô gái.

 

Không biết đã qua bao lâu, Ôn Từ dần dần tỉnh lại khỏi giấc mộng, cô nhận ra phòng làm việc yên tĩnh chỉ còn lại một mình mình.

 

Ôn Từ xoa nhẹ hốc mắt, cảm giác có thứ gì đó đóng khung trên cổ tay, cô mở mắt ra thì thấy trên giờ cổ tay mình đã đeo thêm một chiếc vòng ngọc tự bao giờ.

 

Cô rất kinh ngạc, lại nhìn thấy một tờ giấy A4 được đè dưới tay, trên đó viết hai hàng chữ rồng bay phượng múa:

 

"Không phải bồi thường, không phải cảm tạ."

 

"Là món quả đầu tiên Thịnh Kinh Lan tặng Ôn Từ."

------oOo------