Cho Má Em Thêm Hồng

Chương 47: Lương duyên trời ban, danh lợi đủ đầy



Dưới yêu cầu của của con gái, Ôn Như Ngọc đành mắt nhắm mắt mở cho phép cô đi gặp Thịnh Kinh Lan.

Cánh tay mới vừa thay thuốc xong, băng gạc trắng tinh quấn quanh vài vòng, Thịnh Kinh Lan còn chưa kịp mặc quần áo đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Dụ Dương đi ra cửa liếc mắt nhìn, người vốn dĩ đang hôn mê đột nhiên xuất hiện trước mắt làm anh ta cả kinh đến lắp bắp: “Ôn, Ôn…”

Ôn Từ không có kiên nhẫn, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Thịnh Kinh Lan vừa mặc quần áo được một nửa, bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, hai bên đều dừng lại mọi hành động.

Mắt thấy tình huống khá vi diệu, Dụ Dương lập tức bỏ của chạy lấy người, còn nhân tiện đóng cửa phòng để lại không gian cho hai người.

Ôn Từ không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi bên giường bệnh, nửa phút sau, Thịnh Kinh Lan chủ động mở miệng: “Đẹp không?”

“Cái gì?” Mấy chữ không đầu không đuôi khiến Ôn Từ không kịp phản ứng.

Thịnh Kinh Lan thản nhiên mở rộng quần áo đã che một nửa ra, giữa răng môi rít ra hai chữ: “Cơ bụng.”

“…” Cô đang lo lắng cái quái gì vậy nhỉ.

Ôn Từ chậm rãi đi tới, biểu hiện của cô ở trước mặt Thịnh Kinh Lan hoàn toàn bất đồng với sự vội vã trước đó.

Cô chỉ nhớ rõ lúc ấy ở trong sơn động tình huống rất nguy hiểm, cho nên trong đầu đều là Thịnh Kinh Lan có bình an hay không, hôm nay nhìn thấy anh tinh thần sáng láng ngồi ở đây nói giỡn với cô, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống hơn phân nửa.

“Tay của anh…” Người quấn đầy băng vải kia khiến Ôn Từ sợ hãi, cô không dám tưởng tượng vết thương dưới lớp băng vải dữ tợn đến cỡ nào.

Người nọ lại bày ra dáng vẻ không sao cả: “Vẫn chưa đứt lìa.”

“Nào có ai nguyền rủa mình như vậy.” Ôn Từ không nghe được lời này.

Người đàn ông nhướng mày: “Sao, em đau lòng à?”

Ôn Từ nghẹn họng.

Lại nữa rồi, anh lại bắt đầu dùng lời nói mập mờ này để khiêu khích cô.

Cái gì mà “Dùng cách em thích để yêu em” đều là lời nói của kẻ đường hoàng, người này bản tính vốn đã như thế, muốn ngụy trang cũng không được bao lâu.

Dường như không nói nên lời, nhưng Thịnh Kinh Lan sẽ không để cho bầu không khí tẻ ngắt, anh giống hệt như một ông lớn thoải mái vươn cánh tay ra: “Giúp anh mặc quần áo nào.”

Ôn Từ lại thờ ơ đáp: “Anh không có tay à?”

Anh cố ý hất cằm về phía cánh tay quấn băng gạc: “Không phải chứ, đừng nói là ngay cả giúp ân nhân cứu mạng mặc quần áo mà người nào đó cũng không chịu làm sao?”

Lời ám chỉ đã rõ ràng như thế, Ôn Từ còn gì không hiểu nữa.

Cô đi qua nắm lấy một bên ống tay áo rồi mặc vào cánh tay Thịnh Kinh Lan đang vươn ra, tay bên kia thì cẩn thận hơn một chút. Ôn Từ cẩn thận từng li từng tí, sợ đụng phải vết thương của anh, vừa mặc vừa hỏi: “Đau không? Đau thì anh nhớ nói.”

“Nếu anh kêu đau…” Anh nghiêng đầu, bên môi tràn ra nụ cười: “Sẽ có người dỗ sao?”

Ánh mắt người đàn ông vừa trắng trợn lại thản nhiên, đuôi mắt hơi nhếch lên, nốt ruồi lệ vô cùng yêu dã, ánh mắt đào hoa sâu lắng trìu mến, hệt như…một sự cám dỗ trần trụi.

Động tác của Ôn Từ thoáng dừng lại, cô mất tự nhiên chớp chớp hai mắt, ngón tay xoắn ống tay áo nhấc lên, vô tình từ chối sự trêu chọc của anh: “Anh cũng không phải trẻ con.”

Anh hừ cười một tiếng, trong lời nói đã có chút tiết chế: “Tay của em thế nào rồi?”

“Tôi không sao.” Lúc ấy cô cũng bị va chạm, khi đưa vào bệnh viện đã chụp phim, không có gì đáng ngại.

Ôn Từ nhìn chằm chằm cánh tay của anh, hai người có qua có lại quan tâm nhau: “Vậy tay của anh thì sao?”

“Cũng không có vấn đề gì, cùng lắm chỉ là ăn cơm cần người đút, áo cần người mặc cho, quần thì…” Dáng vẻ anh cả lơ phất phơ, lại tự biết chừng mực trước khi Ôn Từ thấy xấu hổ, nhún vai cười: “Có thể tự cải.”

“Tôi thấy tinh thần của anh rất tốt.”

Thể chất Thịnh Kinh Lan tốt hơn cô, nhưng lại bị thương nặng hơn cô.

Nguyên nhân trong đó trong lòng cô tự hiểu được, cô vừa biết ơn vừa áy náy, nhưng không có nghĩa là có thể bỏ qua khúc mắc cùng anh trở lại như trước đây.

Thịnh Kinh Lan giơ cánh tay lên: “Bé con, em có thể dịu dàng với ân nhân cứu mạng một chút không?”

“Tôi không có mối quan hệ đó với anh.”

“Trở mặt không nhận người.” Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên: “Ôn Khanh Khanh, em đang đùa giỡn với anh sao?”

“Anh bớt gán tội lên người tôi đi.” Hiện tại trong lòng cô đã dựng lên một bức tường thành khó có thể công phá: “Tôi quan tâm anh chiếu cố anh là bởi vì ở sông băng anh đã cứu tôi, ngoài ra không có gì hơn.”

“Thế à…” Thịnh Kinh Lan hạ giọng, bàn tay quấn băng vải buông xuống bên giường: “Vậy ra em rất khó theo đuổi nhỉ.”

Đồng tử Ôn Từ hơi co rụt lại.

Hai người vốn đang dần xa cách bỗng nhiên hoạn nạn có nhau, còn ở trong sơn động hồ đồ thổ lộ tâm ý thời niên thiếu, may là Thịnh Kinh Lan không chủ động nhắc tới, nếu không cô sẽ xấu hổ vô cùng.

Đúng rồi…. Bí mật.

Lông mi Ôn Từ khẽ run, một giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu: “Lúc trước ở trong sơn động, hình như anh nói muốn cho tôi biết một bí mật đúng không?”

Thịnh Kinh Lan bỗng dưng ngước cằm lên, hỏi ngược lại: “Có sao? Chứ không phải là em nói cho anh biết một bí mật à?”

Ôn Từ nhíu mày, lúc ấy suy nghĩ của cô mơ hồ, nhớ không rõ lắm.

Người đàn ông bắt đầu kiếm chuyện: “Chuyện Khanh Khanh năm mười tám tuổi ở trại huấn luyện mỹ thuật nhìn thấy anh sao không nói sớm với anh nhỉ?”

Quả bóng cao su đột nhiên bị đá lại cho mình, hô hấp của Ôn Từ hơi trì trệ.

Nếu không phải lúc ấy cảm thấy mình lành ít dữ nhiều, cô tuyệt đối sẽ không nói ra tâm sự tuổi thiếu niên.

Nhưng mà người nọ chỉ dăm ba câu là có thể chuẩn xác khoanh tròn trọng điểm, làm nhiễu loạn tinh thần của cô, Ôn Từ cố gắng khiến cho mình ổn định, chuyển hướng đề tài: “Chuyện sông băng, cám ơn anh.”

Anh nhướng mày: “Đừng khách sáo.”

“Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi không quấy rầy nữa.” Ôn Từ bắt đầu rút lui.

“Được.” Thịnh Kinh Lan hiếm khi dễ nói chuyện như vậy, cũng dễ dàng thả cô đi.

Ôn Từ vừa rời đi, Dụ Dương không biết từ góc nào xuất hiện, xúi giục vị bệnh nhân độc thân này: “Tôi thấy cô Ôn rất quan tâm đến cậu đấy, hay là thừa dịp này cậu đề nghị quay lại với cô ấy đi, nói không chừng cô ấy thấy cảm động sẽ đồng ý cũng nên.”



“’Như kiểu đòi trả ơn? Tôi đến mức đó sao?” Thịnh Kinh Lan đẩy cúc áo ra, hít một hơi khí lạnh.

Kêu người ta mặc quần áo giúp đã phải trả giá rất lớn rồi đấy.

Anh không muốn mượn cơ hội để Ôn Từ tiếp nhận mình, chỉ thỉnh thoảng tỏ vẻ mình cần quan tâm, phát huy khổ nhục kế vô cùng nhuần nhuyễn.

Dụ Dương âm thầm mắng anh vô sỉ, giả bộ đáng thương lừa gạt sự đồng tình, thế nhưng hết lần này tới lần khác Ôn Từ lại mềm lòng, bị dáng vẻ này của anh đánh lừa.

Thịnh Kinh Lan có nguy cơ bị Ôn Như Ngọc đưa vào sổ đen, dám ở trước mắt mẹ vợ tương lai kiếm chuyện gây sự, điểm ấy ngay cả Viên Tây Mạt đã bị Ôn Như Ngọc cho vào sổ đen cũng không thể không bội phục.

Phàm nếu đổi là người khác, khi theo đuổi nhà gái mà gặp phải người mẹ như Ôn Như Ngọc đều sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng ngặt nỗi Thịnh Kinh Lan lại không quan tâm.

Viên Tây Mạt lấy tư thái người đứng xem phát biểu: “Rốt cuộc tôi đã biết vì sao Chu Văn Sâm không được rồi.”

Cho dù Chu Văn Sâm là mẫu người mà hầu hết các bậc cha mẹ đều hài lòng, thì Ôn Như Ngọc cũng giữ thái độ hoài nghi với đối phương. Dưới tình huống như vậy, Chu Văn Sâm sẽ thấp thỏm bất an, hoặc bởi vì đối phương không hài lòng với mình mà cảm thấy xấu hổ.

Thịnh Kinh Lan sẽ không.

Anh hoàn toàn không thèm để ý cái nhìn của Ôn Như Ngọc, nhiều lắm chỉ là duy trì sự lễ phép. Anh biết rõ mình muốn gì, sẽ không bị quấy nhiễu vì ngôn luận của người khác.

Ôn Như Ngọc thấy anh hơi phiền, nhưng bởi vì hành động Thịnh Kinh Lan liều mạng cứu giúp cùng với tâm tư của con gái mình, bà vẫn giữ thái độ bảo lưu đối với chuyện của hai người: “Người đàn ông theo đuổi con cũng khá là mặt dày đấy.”

Ôn Từ vừa uống một ngụm thuốc, nuốt cũng không được mà nôn cũng không xong.

Có thể làm cho mẹ cô phát biểu một câu như vậy cũng là bản lĩnh của Thịnh Kinh Lan.

Sự kiện tuyết lở trên sông băng được đưa lên tin tức, được công chúng biết đến.

Ở một nơi nào đó trong thành phố Cảnh, Tần Châu Việt tựa vào bàn bi – a lướt ảnh chụp trên tin tức, cuối cùng tập trung vào Viên Tây Mạt, thần bí nói một câu: “Tìm được rồi.”

Anh ta còn phát hiện Thịnh Kinh Lan trong bức ảnh dù chỉ qua một nửa khuôn mặt, thoạt nhìn anh có chút chật vật, Tần Châu Việt cũng không xác định lắm, bèn gửi ảnh chụp cho Thịnh Phỉ Phỉ: “Đây là chú Út của cô sao?”

“Mẹ kiếp, chú tôi làm sao vậy?”

“Gặp phải tuyết lở, cô không biết à?”

“Tôi ở nước ngoài tin tức bị chặn, chú tôi không sao chứ?”

“Còn sống.”

Thịnh Phỉ Phỉ nghẹn lời.

“Anh Châu Việt, anh nói gở quá đấy.”

“Thật sự không sao mà.”

“Sao đột nhiên anh lại quan tâm đến chú tôi?”

“Trước kia không quen, bây giờ muốn làm quen một chút.”

Hai tên đàn ông lớn xác còn thể vừa mắt nhau hay gì? Không có chuyện mà muốn lấy lòng, hơn phân nửa là có vấn đề.

Tần Châu Việt không chịu nói, Thịnh Phỉ Phỉ cũng không rảnh rỗi nói chuyện với anh ta, cô ấy cố ý gọi một cuộc điện thoại từ bên đại dương về quan tâm tình huống của Thịnh Kinh Lan.

Thịnh Kinh Lan trong điện thoại nghe có vẻ hừng hực sức sống, Thịnh Phỉ Phỉ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Nếu không phải anh Châu Việt gọi điện thoại tới hỏi cháu, cháu cũng không biết trong nước xảy ra chuyện lớn như vậy.”

“Tần Châu Việt?”

“Đúng vậy, anh ấy gửi ảnh trên tin tức cho cháu, hỏi cháu có phải là chú không.”

“Ơ, vậy tính ra chú cũng nổi tiếng nhỉ.” Tâm trạng anh không tệ, ngay cả bản thân cũng lấy ra trêu chọc được.

Chuyện này nhanh chóng truyền tới tai người nhà họ Thịnh, bà cụ lập tức gọi điện thoại tới, trong lời nói tràn đầy lo lắng, lại trách cứ anh: “Thằng nhóc này, xảy ra chuyện cũng không nói với người nhà một tiếng.”

Thịnh Kinh Lan ở bên ngoài tự do đã quen, hầu như sẽ không báo cáo hành trình với người trong nhà, cho nên bọn họ hiện tại mới hay tin.

Nguyễn Cầm ở ngay bên cạnh, thỉnh thoảng cũng chen vào hai câu, về phần những người khác của nhà họ Thịnh thì không có bất kỳ liên hệ nào.

Thịnh Kinh Lan cũng không quan tâm, phỏng chừng trong nhà chỉ có bà cụ là còn nhớ tới anh.

Sau khi thân thể khôi phục lại kha khá, mấy người bước lên máy bay quay về.

Viên Tây Mạt không về nhà mà đi đến chỗ mẹ.

Quả Quả nhỏ tuổi cũng không biết người mẹ mình yêu nhất vừa trải qua một hồi sinh tử, vừa nhìn thấy mẹ thì lập tức nhào vào trong lòng cô ấy, chia cho cô ấy món kẹo mình thích nhất: “Mẹ ơi, kẹo mút vị dâu tây này.”

Viên Tây Mạt thoải mái ôm chặt con gái, hôn lên má cô bé, lại dịu dàng sờ sờ tóc cô bé. Thời điểm bị vây trong tuyết, trong đầu cô ấy đều có suy nghĩ, Quả Quả còn nhỏ như vậy, lỡ mất đi mẹ thì phải làm sao bây giờ.

Viên Tây Mạt thả con gái xuống, nói với mẹ mình: “Mẹ, mấy ngày nay mẹ vất vả rồi.”

Mẹ Văn khoát tay: “Quả Quả hiểu chuyện, rất dễ chăm sóc.”

Mẹ Văn bảo con gái ở nhà thêm vài ngày, Viên Tây Mạt cũng muốn ở chơi với mẹ nhiều hơn, bèn dẫn con gái tới căn phòng trước kia của mình.

Văn Quả Quả tìm được mấy tờ giấy kẹt trong phòng, bàn tay nhỏ bé chậm rãi xếp máy bay rồi phóng loạn khắp phòng. Máy bay màu đỏ kẹt ở góc, Văn Quả Quả đưa tay sờ, lại tìm được một tấm ảnh tích đầy bụi bặm.

Văn Quả Quả dùng bàn tay nhỏ bé xoa xoa, vui mừng phát hiện trong ảnh có mẹ, còn có một chú đẹp trai không quen biết: “Mẹ, chú trong ảnh là ai ạ?”

Viên Tây Mạt nhíu mày, lại bày ra biểu cảm nghẹn lời: “Bố ruột chưa từng gặp mặt của con đấy.”

Ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào tấm ảnh, Văn Quả Quả phát ra âm thanh mềm mại: “Bố?”

Viên Tây Mạt rút ảnh chụp trong tay con gái ra: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cả đời này con cũng không gặp được bố con đâu, nhìn ảnh chụp đã nghiền là được rồi.”

Đầu óc bé tí không chứa nổi chuyện phức tạp, Văn Quả Quả đưa tay ấn lên mặt người đàn ông: “Đẹp trai quá ạ.”

Nguyên Tây Mạt đỡ trán: “Con còn nhỏ tuổi mà đã mắc chứng nhan khống rồi, phải làm sao bây giờ.”

Văn Quả Quả sờ sờ đầu, một đứa nhỏ ba tuổi thật sự nghe không hiểu.

Bên kia, Ôn Từ theo mẹ trở về thành Nam, Tống Lan Chi không để ý đến sự khuyên bảo của Cù Ngọc Mai, nhất định phải tự mình đến sân bay đón.

Ôn Từ sống sót sau tai nạn, bà ngoại trong vài ngày ngắn ngủi trở nên già nua hơn rất nhiều.



Cù Ngọc Mai ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cô giáo Tống nhớ nhung cô khôn nguôi, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, cô A Từ nhớ trò chuyện với bà ấy nhiều hơn nhé, để trong lòng bà ấy thoải mái hơn một chút.”

Tống Lan Chi tỉ mỉ quan sát cháu gái một lượt, trong mắt đều là sự đau lòng: “Sớm biết thế bà nên nghe lời mẹ con, không cho con đi.”

Ôn Từ bèn trấn an bà: “Bà ngoại, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi ạ.”

Tống Lan Chi lại thay đổi sự rộng rãi trước kia, nói một câu giống như Ôn Như Ngọc: “Không đi sẽ không gặp phải nguy hiểm.”

Ôn Từ sợ sau này bà ngoại đứng về phía mẹ mình, bèn lôi kéo bà cụ nói chuyện một hồi lâu mới miễn cưỡng làm dịu đi tâm trạng của bà cụ.

Dưới yêu cầu cưỡng chế của bà ngoại và mẹ, Ôn Từ ở nhà tĩnh dưỡng suốt một tuần mới được phép ra ngoài. Sau khi thân thể khôi phục, Tống Lan Chi dẫn cô đi chùa trả lễ, cầu bình an.

Trên núi tuyết bay, Ôn Từ dìu bà cụ bước lên bậc thang.

Càng đi lên trên gió tuyết càng phủ kín mặt đất, khiến Ôn Từ cảm thấy ớn lạnh khắp người, nhưng trong hoàn cảnh tàn khốc như vậy mà bà ngoại đã ở lại đây hai ngày.

Ôn Từ áy náy trong lòng: “Bà ngoại, sau này đừng vì con mà như vậy nữa.”

Tống Lan Chi chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện: “Khi người ta bất lực thì luôn phải làm chút gì đó để ký thác tín niệm.”

Cô đi theo bà ngoại thắp hương quỳ lạy trước Phật, cầu nguyện người thân bình an vui vẻ, còn có…Hy vọng người đó sớm hồi phục sức khỏe.

Ôn Từ thành kính bái ba lạy, khoảnh khắc xoay người rời đi, cô chợt nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đứng ở cạnh cửa.

Cô kinh ngạc há miệng, khi nhìn lại thì người nọ đã không thấy đâu nữa.

“A Từ.”

Cho đến khi bà ngoại gọi tên cô, cô mới hoàn hồn lại.

Trong chùa rất nhiều tượng Phật, trên đường đi qua đại điện hai người gặp được đại sư giải xăm, Tống Lan Chi dừng bước: “A Từ, hay là con xin một thẻ xăm thử xem?”

Ôn Từ lắc đầu.

Thế gian vạn vật biến ảo khó lường, tính trước được thì đương nhiên vui vẻ, nếu tính ra vấn đề thì sẽ nhiễu loạn tâm tình của mình, thế nên cứ thuận theo tự nhiên đi.

Tống Lan Chi đi được một đoạn lại bỏ cháu gái để vòng trở về: “Cháu ở bên ngoài chờ bà, bà đi xin một thẻ xăm.”

Ôn Từ bất đắc dĩ cười: “Được rồi, vậy cháu ở bên ngoài chờ bà nhé.”

Tống Lan Chi trở lại đại điện, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang thành kính quỳ lạy trước Phật, thế nhưng bóng lưng lại khiến người ta chú ý.

Tống Lan Chi không khỏi nhìn thêm hai lần, sau đó nhắm mắt lắc xăm.

Theo tiếng động lắc lư, một thẻ xăm nhảy ra khỏi ống, Tống Lan Chi khom lưng nhặt lên, đưa đến trước mặt đại sư giải xăm bên cạnh: “Thỉnh cầu thầy xem giúp con thẻ xăm này.”

Đại sư mặt mũi hiền lành thở dài một hơi, tiếp nhận thẻ xăm: “Thí chủ muốn hỏi gì?”

Một thẻ xăm một câu hỏi, Tống Lan Chi đầy vẻ mong chờ nói: “Thẻ xăm này con xin thay cho cháu gái của con, không biết là thời gian tới vận khí của con bé thế nào?”

Tỉ mỉ xem nội dung trên đó xong, đại sự vui vẻ nói: “Lương duyên trời ban, danh lợi đủ đầy.”

“Aiza.” Tống Lan Chi cầm thẻ xăm trúc nho nhỏ trong tay, lòng tràn đầy vui sướng, chắp tay thở dài: “Cảm ơn đại sư.”

Bông tuyết đọng lại đầu cảnh, ngưng tụ thành một mảnh băng sương.

Ôn Từ giơ điện thoại di động lên chụp ảnh, tầm nhìn trắng xóa bỗng nhiên bị một bàn tay lớn che khuất.

Lông mi dài khẽ run, Ôn Từ chậm rãi giương mắt, lạc vào một đôi mắt hoa đào lấp đầy ý cười.

Mặt Ôn Từ lộ vẻ kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”

Anh cố ý nghiền ngẫm từng chữ: “Cô Ôn đến đây vì điều gì thì anh cũng đến đây vì như thế.”

Ôn Từ hừ khẽ: “Tôi và bà ngoại đến đây trả lễ, anh cũng vậy sao?”

Cô hiển nhiên là đang đào hố, Thịnh Kinh Lan sửa lời: “Anh đến cầu nguyện.”

“Cầu nguyện cái gì?” Ôn Từ thuận miệng hỏi.

Thịnh Kinh Lan ngoắc tay với cô, ý bảo cô ghé tai lại đây.

Thấy Ôn Từ không hề nhúc nhích, anh lại không biết xấu hổ tiến lên, cằm sắp đặt lên cổ cô: “Đương nhiên là cầu nguyện cho bản thân anh, được như ý nguyện.”

Ôn Từ giật mình sửng sốt.

Hơi thở nóng bỏng làm tai cô cũng nóng lên theo, cánh môi khẽ mấp máy, cô đưa tay đẩy người đàn ông ra: “Nói thì cứ nói, đừng dựa vào gần tôi như thế.”

“Anh sợ Khanh Khanh không nghe thấy.” Anh giống như một con khổng tước hoa tìm bạn tình, không chút kiềm chế nào.

Ôn Từ quay mặt đi: “Tôi cũng không phải Bồ Tát, nghe được cũng không thể giúp anh thực hiện.”

“Sai rồi.” Thịnh Kinh Lan sửa lại: “Bồ Tát chưa chắc có thể biến điều ước của anh thành hiện thực, nhưng em thì có thể.”

Bông tuyết rơi lả tả, rớt vào ấn đường của cô.

Một mẩu gỗ khô từ đầu cảnh rơi xuống bên chân Ôn Từ, Thịnh Kinh Lan luôn cao ngạo bỗng cúi người xuống, phủi tuyết trên mũi giày cho cô.

Ôn Từ vô thức lui về phía sau một bước: “Đừng…”

Thịnh Kinh Lan đứng thẳng lưng lại: “Ôn Khanh Khanh, lần trước anh cứu em, em vẫn chưa báo đáp anh, đúng không?”

Trời đất mênh mông, tuyết bay dày đặc, giữa hai người hình thành một bầu không khí kỳ diệu.

Ôn Từ nghe thấy giọng nói của mình theo gió bay ra: “Anh muốn cái gì?”

Thịnh Kinh Lan cong môi cười, giơ tay lên như làm ảo thuật, một tượng Phật ngọc màu xanh từ lòng bàn tay buông xuống, dây đỏ móc vào ngón áp út của anh: “Ôn Từ, cho anh theo đuổi em một lần nữa nhé.”

 

------oOo------