Cho Má Em Thêm Hồng

Chương 22: Có phải lần đầu nếm thử kích thích đâu



 

Món quả thứ chín tặng cho bé con.

 

Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ mình Ôn Từ hiểu những lời Thịnh Kinh Lan nói.

 

Bóng dáng cao lớn kia đứng giữa sàn nhảy, trông còn lóa mắt hơn ánh sáng lập lòe xung quanh. Như ca từ anh đang hát vậy, 'Chỉ cần một nụ hôn mà thôi'. Ánh sáng tỏa ra từ mọi nơi trên người anh, chiếm cử toàn bộ tầm mắt của Ôn Từ. Xung quanh vang lên tiếng hoan hô hết đợt này đến đợt khác, Thịnh Kinh Lan khiêm tốn quay lại bên cạnh Ôn Từ.

 

Cơ thể anh vẫn nóng hầm hấp, mồ hôi mịn trên trán cũng tỏa sáng dưới ánh đèn. Ôn Từ rút khăn giấy ra, vô thức duỗi về phía anh, lại bất ngờ chạm phải đôi mắt màu hổ phách kia.

 

Bị ánh mắt thẳng thắn đó nhìn chăm chăm, nhớ đến dáng về nhiệt liệt của anh trên sân khấu, ngón tay Ôn Từ run rẩy, cảm giác ngượng ngùng lan tràn ra toàn thân. "Lau mồ hỏi đi." Cô không thu khăn giấy lại, chỉ hy vọng Thịnh Kinh Lan chủ động cầm lấy, tự lực cảnh sinh.

 

Thịnh Kinh Lan lại năm luôn cổ tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, cầm tay cô duỗi tới trán mình, từng chút từng chút lau đi mồ hôi nóng trên trán.

 

"Hay không?" Thịnh Kinh Lan bỗng hỏi.

 

"À..." Ôn Từ hơi xuất thần. "Người trên sân khấu đẹp hay anh đẹp?" Người đàn ông lại bắt đầu so đo, cũng trở nên vô cùng đáng sợ. Hai sự lựa chọn đều là anh, có nghĩa là chẳng có gì để chọn.

 

Bị đương sự đặt câu hỏi thắng như vậy, Ôn Từ hơi không biết làm sao, cô cũng ngại trả lời, ánh mắt dừng lại ở chiếc cả vạt trên cổ anh, thuận miệng khen một câu: "Anh lấy cả vạt ở đầu ra thể, trông cũng rất đẹp."

 

Thịnh Kinh Lan kéo cả vạt ra, ánh mắt thoải mái dừng trên mặt cô: "Thì ra em thích cả vạt."

 

Trong đầu cô bỗng lóe lên hình ảnh Thịnh Kinh Lan cắn cả vạt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Từ nóng lên, may mà có ánh đèn bảy màu của quán bar che bớt nên mới không lộ ra hoàn toàn. Cô cứ thấy, câu cuối của Thịnh Kinh Lan vô cùng sâu xa, không phải lời đứng đắn gì cả.

 

Nói gì cũng không đúng, Ôn Từ lựa chọn im lặng, sau đó Thịnh Kinh Lan có trêu đến đầu cô cũng không phát biểu ý kiến về màn vũ đạo kia nữa.

 

Rốt cuộc phải làm sao mới dám nói trước mặt chính chủ, răng trong suốt thời gian ấy tim cô cứ đập thình thịch không ngừng, đến đôi mắt cũng không nỡ chớp lấy một cái.

 

Ôn Từ bưng ly rượu lên uống hai ngụm nhỏ, cảm giác hương vị hơi là lạ, nhìn lại mới thấy là của Thịnh Kinh Lan, mà ly rượu của cô đang được anh cầm trong tay, nhẹ nhàng lắc lư, thật sự không khách sáo chút nào.

 

"Xin chào, xin hỏi anh là người mới nhảy trên sân khấu ạ?" Hai cô gái cầm điện thoại đi đến trước mặt họ, hứng thú nhìn chăm chăm vào Thịnh Kinh Lan. Cả hai thường xuyên gặp tình huống được người khác xin phương thức liên lạc, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt đối phương.

 

Thịnh Kinh Lan nhìn sang Ôn Từ trước, lại thấy cô đã quay đầu sang một bên.

 

Thịnh Kinh Lan bật cười, ôm lấy vai Ôn Từ trước mặt hai cô gái kia, phủ nhận: "Không phải." Chờ hai người kia đi xa, Thịnh Kinh Lan mới bóp mặt cô, ép cô quay mặt lại: "Trốn cái gì?"

 

Ôn Từ liếc liếc anh: "Nhằm mắt làm ngơ."

 

"Ôn Từ, rốt cuộc em không tin anh đến mức nào vậy?"

 

"Ai bảo anh có bao nhiêu là tiền án cơ."

 

"Được." Ván này coi như anh thua, "Với biểu hiện vừa rồi, cho anh thêm ít điểm đi?"

 

Ôn Từ lập tức dựng thắng một ngón tay, có vẻ rất là miễn cưỡng.

 

Thịnh Kinh Lan: "À."

 

"Hai người nói chuyện vui vẻ nhỉ." Viên Tây Mạt bớt chút thời gian mang hai ly Cocktail tới đây, Ôn Từ nhìn thấy cô ấy, gương mặt tự nhiên nở một nụ cười. Thấy cô thay đổi sắc mặt nhanh đến vậy, Thịnh Kinh Lan chậc một tiếng, cảm thán đúng là khác biệt giữa người và người. Lúc hai người các cô đứng cách quầy bar nói chuyện với nhau, Thịnh Kinh Lan rất ít khi xen vào. Không biết ai để một tờ rơi trên quầy bar, Ôn Từ thò tay ra cầm lấy, thấy tiêu đề trên đó ghi rất rõ: "Cắm trại bằng xe máy."

 

"À đúng rồi." Viên Tây Mạt nghe thấy mấy chữ quen thuộc thì lập tức nhớ ra, "Hoạt động này diễn ra vào ngày kia, nếu hai người có hứng thủ thì có thể cũng tới chơi."

 

Ôn Từ nghe ra ý cô ấy: "Chị Tây Mạt, chị cũng muốn tham gia à?"

 

"Mới ra hoạt động chị đã báo danh rồi." Từ sau khi tiếp xúc với xe máy, cô ấy chưa từng rời khỏi cái giới này, "Mấy năm trước chị sinh Quả Quả xong, không có thời gian cũng chẳng có tinh thần, năm ngoái mới lấy lại mấy kỹ thuật đã mất hồi xưa."

 

"Chị vốn đã đăng ký vào sự kiện mùa xuân rồi, xong Quả Quả lại bị cảm vì đổi mùa, giày vò hết nửa tháng." Đương nhiên người làm mẹ như cô ấy không có tâm trạng nào ra ngoài. Thế nên cô ấy chờ đến tận bây giờ, chờ từ cắm trại mùa xuân sang cắm trại mùa hè.

 

"Tốt thật." Cô vẫn luôn hâm mộ Viên Tây Mạt, lúc nào cũng tự do thoải mái, kiên trì với bản thân mình.

 

Thịnh Kinh Lan cầm lấy tờ rơi in hình hoạt động kia, hỏi Ôn Từ: "Muốn đi?"

 

"Cũng khá thú vị." Ôn Từ hoài niệm cảm giác lúc trước, "Lần gần nhất em cưỡi xe máy chắc cũng bảy tám năm trước rồi." Hồi trước mới học chưa được bao lâu đã gặp tai nạn, bị mẹ cưỡng chế không cho đụng vào nữa, cô chỉ đành chơi lén lút. May mà khi ấy Viên Tây Mạt không ngại mấy lời mẹ cô trách móc, vẫn để lại cho cô một đoạn ký ức tươi đẹp.

 

Thịnh Kinh Lan thả tờ rơi lại mặt bàn, sảng khoái nói: "Ừ thì đi." Ôn Từ quay đầu: "Gần đây anh bận lắm mà?"

 

"Công việc sao mà quan trong bảng bé con của anh được." Mấy câu dỗ dành anh thuận miệng là nói được ra.

 

Ôn Từ nhìn anh đầy oán trách, Thịnh Kinh Lan cũng biết điểm dừng, đổi sang giọng điệu vô cùng đứng đắn: "Bỏ ra một ngày đưa em đi chơi cũng không thành Vấn đề."

 

Hậu quả chính là hi sinh thời gian ngủ buổi đêm để bù lại thời gian xin nghỉ.

 

Viên Tây Mạt rất chào mừng hai người họ gia nhập, cô ấy cầm điện thoại chia sẻ phương thức liên lạc của người tổ chức cho Ôn Từ: "Cắm trại bằng xe máy sẽ diễn ra trong ba ngày hai đêm, hai người có đi theo cả không?" "Sáng thứ ba bọn em quay về." Thời gian Thịnh Kinh Lan có thể sử dụng chỉ có hạn.

 

Ôn Từ cũng đồng ý: "Ừm, lúc đó em cũng nên về thành Nam rồi." Bất tri bất giác đã đến thành phố Dung được năm ngày, Ôn Từ bấm ngón tay tính toán: "Ngày kia đi cắm trại, ngày thứ ba bay về thành Nam."

 

Nghe cô lẩm bẩm kế hoạch, Viên Tây Mạt thuận miệng hỏi một câu: "Thế ngày mai em định làm gì?"

 

"Xem triển lãm."

 

"Cô ấy muốn đi xem triển lãm." Hai người cầm ly rượu nói đồng thanh, thấy anh ghi nhớ hết những chuyện của mình, cuối cùng Ôn Từ cũng thoải mái được một chút.

 

Khi ấy cô bảo bà ngoại muốn đến thành phố Dung xem triển lãm cũng không phải nói dối, đúng là cô rất có hứng thú với buổi triển lãm thủ công nghệ thuật này ở thành phố Dung. Nội dung buổi triển lãm này rất phong phú, ngoài những món nghệ thuật văn hóa vật thế còn có nhiều thứ khác nữa, Ôn Từ đi dạo suốt dọc đường, chụp được không ít bức ảnh thú vị.



 

Cắt giấy, nhuộm vải, làm ô giấy… Cuối cùng khi dạo đến khu triển lãm mĩ thuật, mỗi tác phẩm đều được đề tên tác giả, tên tác phẩm và giới thiệu qua về ý tưởng bên dưới.

 

Một bức tranh trời sao khiến Ôn Từ sáng cả mắt, cô đang định giơ điện thoại lên chụp thì có một vị phụ huynh dẫn theo con bước vào khung hình. Ôn Từ bỏ điện thoại xuống, định chờ họ rời đi. "Mẹ ơi, màu này đẹp thật đấy." Đứa bé chỉ vào bức tranh trời sao kia, hưng phấn nói, "Con muốn mua loại màu vẽ này." Người mẹ trẻ cong lưng, tiếc nuối nói: "Nhưng mẹ không biết đây là loại màu gì."

 

Bức tranh trời sao này có màu sắc tươi tắn, không chỉ dùng những màu tươi sáng mà màu vẽ cũng thể hiện khuynh hưởng cảm xúc khi vẽ tranh, đúng là rực rỡ như ngân hà.

 

Hắn là cô bé kia cũng học mỹ thuật, có điều tuổi vẫn còn nhỏ, chưa hiểu biết quá sâu về các loại hình hội họa.

 

"Là loại màu vẽ được sản xuất từ khoáng vật thiên nhiên, thích hợp với tranh cổ." Ôn Từ nở nụ cười hiền hòa với hai mẹ con, "Nhưng bây giờ trên thị trường có nhiều khoáng vật nhân tạo, lúc mua sắm phải chủ ý một Chút."

 

Đương nhiên, màu sắc càng tươi thì nguyên liệu căng quý giả, bộ màu được dùng trong bức tranh này không giống với những loại màu mua được trên thị trường. Mỹ nhân sườn xám xinh đẹp dịu dàng đứng trước mặt cười với họ, hai mẹ con cũng nhìn cô chăm chăm, ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc trước vẻ đẹp này, hồi lâu sau mới phản ứng lại, cảm ơn Ôn Từ: "Cảm ơn cô nhé."

 

Ôn Từ nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì đâu."

 

Rất nhiều năm trước cô cũng giống cô bé này, gặp chuyện gì không hiểu cũng chạy về hỏi mẹ. Trong trí nhớ mơ hồ của cô, ban đầu Ôn Như Ngọc cũng là một người mẹ dịu đảng, không biết bà ấy đã thay đổi từ bao giờ. Có lẽ là vì bà ấy bận công việc nên lơ là gia đình, có lẽ là vì cô dần lớn lên, bất đồng quan điểm giữa hai mẹ con sinh ra mâu thuẫn, khoảng cách thế hệ ngày càng lớn, không thể sửa chữa được

 

"Cô này, xin hỏi cô là người hướng dẫn ở đây sao?"

 

Một âm thanh xa lạ vang lên trước mặt cô, Ôn Từ bừng tỉnh lại: "Không phải."

 

"Ồ, ngại quá, vừa nãy tôi thấy cô giảng giải cho hai mẹ con kia rất chuyên nghiệp." Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo polo đen trắng nở một nụ cười rạng rỡ.

 

Thế à?

 

Hình như cô còn chưa nói gì, chỉ bảo hai mẹ con loại thuốc màu cần mua thôi mà.

 

Đương nhiên, vẫn có người ngoài nghề nghĩ những điều này là tri thức rất chuyên nghiệp, điều này cũng có thể xảy ra.

 

"Xin lỗi, tôi không phải." Ôn Từ định lễ phép kết thúc đoạn đối thoại kỳ lạ này, cô xoay người giơ điện thoại lên, chụp một bức ảnh trời sao. "Ngai quá, tôi muốn hiểu thêm về loại màu làm từ khoáng thạch thiên nhiên mà cô mới nói." Người đàn ông lại lần nữa tiến tới, nói tiếp, "Tôi nghe nói chất màu thượng đắng còn được chế ra từ đá quý, vô cùng xa xỉ, điều này có thật không?"

 

Câu hỏi của người này rất nghiêm túc, Ôn Từ cũng không ngại giải thích với người ngoài ngành: "Sản phẩm được chế tác khác nhau sẽ có yêu cầu về đá quý khác nhau, đá quý dùng để chế màu khác với đá quý dùng để làm trang sức."

 

Đá quý được chế thành trang sức đương nhiên là rất quý giá, nhưng đối với người họa sĩ, bộ màu trong tay mới là đá quý thuộc về chính họ.

 

Tự cổ chỉ kim, cách loài người theo đuổi hội họa vẫn luôn vượt lên sức tưởng tượng.

 

"Thì ra là vậy." Người đàn ông như bừng tỉnh, cũng tranh thủ không khi hài hòa này thuận thể vươn tay ra: "Tôi tên Tần Tục, rất vui được gặp cô."

 

Nghe câu nói này, khóe môi khẽ cong lên của Ôn Từ cũng hạ xuống. Dù đối phương tới tán tỉnh hay chỉ làm quen bình thường, Ôn Từ đều không có thói quen bắt tay với người mà mình không rõ thân phận, cô chỉ gật đầu tỏ về thân thiện.

 

"Ngai quá, tôi còn muốn đến nơi khác đi dạo, nếu anh Tần có việc gì không hiểu thì có thể hỏi nhân viên công tác." Nói rồi, Ôn Từ xoay người rời đi không chút do dự.

 

Cô chụp ảnh như cưỡi ngựa xem hoa ở hội trường một vòng thì thời gian cũng đã trôi đến ba giờ chiều, hai chân bắt đầu thấy thấm mệt. Ôn Từ cứ thể rời khỏi hội trường, định về thắng chung cư nghỉ ngơi.

 

Cô bung dù đứng chờ xe dưới ánh năng, không để ý rằng trên ban công ở lầu trên có một người đang nhìn cô.

 

"Tần Tục, nhìn gì thế?"

 

"À, mỹ nhân mặc sườn xám kia đúng là làm người ta khó mà quên được."

 

Cách thật xa nên Trương Tinh không nhìn rõ dung mạo của cô, chỉ thấy thói hư tật xấu của người đàn ông này lại phát tác, cố ý trêu chọc: "Thế sao cầu không theo đuổi đi?"

 

"Mất thời gian theo đuổi, chằng thà tôi vẫy tay một cái là được vui về trái ôm phải ấp." Anh ta cũng từng thử, mà con cá không chịu cắn câu. Thay vì lãng phí tỉnh lực giành một người, anh ta thích sung sướng trên cơ thể hơn.

 

Trương Tinh cong môi, đổi chủ đề: "Gần đây A Diên vẫn tìm bạn gái cũ của cậu ta à?"

 

Tần Tục cười khẩy: "Cậu ta đúng là ngoan cố, lúc người ở bên cạnh thì không thích, đi rồi lại nhớ mãi không quên, phải học tôi đây này, nâng được thì buông được."

 

"À, cậu là còn chưa nâng lên đã buông xuống cả đống." Trương Tinh cả khịa không hề nể mặt. Tần Tục không để bụng: "Gái đẹp trên đời muôn hình vạn trạng, cần gì phải thắt cổ trên một thân cây."

 

Ôn Từ hoàn toàn không biết đến lời bàn tán của những người khác.

 

Cô đi bộ cả một ngày trời, lúc về đến chung cư thì mệt thiếp đi, tỉnh lại đã là chang vang. Trong phòng bếp vang lên động tĩnh, Ôn Từ tưởng mình gặp ảo giác, cô lê dép đi qua nhìn thử, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan. Ôn Từ không tin vào mắt mình, thế mà Thịnh Kinh Lan lại đang nấu cơm, cô để lộ về khiếp sợ: "Anh biết nấu cơm cơ à?"

 

"Ư." Thịnh Kinh Lan đang rửa dao, chuẩn bị thái rau.

 

Ôn Từ không khỏi kinh ngạc tán thưởng: "Rốt cuộc có cái gì là anh không biết không?"

 

"Cái này thì em không cần biết đầu." Ôn Từ dựa vào cạnh cửa, nhìn người đàn ông trong bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn đầu ra đấy. Có thể thấy anh rất quen thuộc với chuyện này.

 

Lạ thật, lúc ở thành Nam cô chỉ thấy Thịnh Kinh Lan thần bí không lường được, chỉ có mình mình bị nhìn thấu, lúc đến thành phố Dung lại có cảm giác hoàn toàn khác.

 

Cô nhận ra người đàn ông này nghiêm túc với công việc nhưng lại hưởng thụ cuộc sống một cách rất tinh tế, còn không kén chọn cơm canh đạm bạc. Biết nhảy, biết vào bếp, dưới điều kiện có ngoại hình trác tuyệt mà còn có nhiều kỹ năng khiến người khác bất ngờ như vậy, cô đúng là khai quật được một kho báu.

 

Chỉ là mỗi lần nghĩ đến kho báu này từng thuộc về người khác, trong lòng cô lại không thoải mái.

 

Ôn Từ hít sâu một hơi, chậm rãi lại gần: "Em có giúp được gì không?"

 

Thịnh Kinh Lan còn chăng quay đầu, chỉ đáp một câu: "Được." Ôn Từ đi qua, lại nghe anh bảo: "Có thể ăn giúp."

 

Ôn Từ: "..." Được, thật ra cô không hề định xuống bếp.

 



Tiếng thái rau có quy luật có tiết tấu, đến tận khi dừng lại, Thịnh Kinh Lan mới xoay qua nhìn cô: "Ngoài phòng khách có hai bộ đồ thể thao, em có thể ra xem trước."

 

"Hả?" Cô vốn có mang theo một bộ đồ rộng thùng thình, còn định dùng tạm, không ngờ Thịnh Kinh Lan lại chuẩn bị hết như vậy, không thể không nói cũng khá là ngạc nhiên, "Em còn chưa nghĩ đến những điều này." Người nọ nhướng mày, để lộ ra biểu cảm đúng như dự liệu, còn đắc ý: "Ở bên cạnh anh mà còn cần em tốn công à?"

 

Ôn Từ tìm được hai bộ đồ thể thao kiều nữ ở ngoài phòng khách, hai bộ cùng kiểu cũng cỡ, chia ra là sọc đỏ và soc lam. Chiếc áo ba lỗ màu be phối với áo khoác ngoài mỏng, dưới chân là quần dài thể thao, các chữ cái được thiết kế làm bộ đồ càng thêm hợp mốt.

 

Ôn Từ mặc thử từng cái một, kích thước rất vừa vặn. Cô đứng trước gương toán thân nhìn một lát, lục hai cái dây buộc tóc ra rồi dùng tay cảo cảo mái tóc dài, buộc đuôi ngựa thật cao. Cô gái trong gương như biến thành người khác, hoàn toăn khác với mỹ nhân sườn xám ở thành Nam kia, là một người hoạt bát hiên ngang, để lộ nét kiêu ngạo chưa từng thấy.

 

Ôn Từ không khỏi thò tay chạm thử, lại chỉ chạm tới mặt gương lạnh băng.

 

Cô nhắm mắt, cải dây buộc tóc ra, hình ảnh mới chứng kiến chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ là phù dung giả dối, sớm nở tối tàn.

 

"Thịnh Kinh Lan." Ôn Từ mặc bộ màu đó gõ cửa phòng bếp. Người đàn ông lơ đãng quay đầu lại, trong mắt lộ về bất ngờ, "Em có thể buộc tóc lên."

 

Ôn Từ sờ sờ tóc, cố ý hỏi: "Như vậy không đẹp à?"

 

"Mặc đồ kiểu này thì buộc tóc lên trông xinh hơn." Rõ ràng có thế thuận theo ý cô rồi dỗ cô vui, nhưng anh lại không.

 

Ôn Từ cúi đầu, kéo sợi dây buộc tóc trên cổ tay ra, lại buộc tóc thành đuôi ngựa: "Như này à?" "Với thẩm mỹ của anh thì rất đẹp." Thịnh Kinh Lan bảo cô, "Nhưng em có thể trở thành bất cứ dáng vẻ nào mình thích, không cần trưng cầu ý kiến của người khác."

 

Tách….

 

Như có một giọt nước rơi vào tim Ôn Từ.

 

Từ nhỏ, những âm thanh quanh quẩn bên tai cô đều là "không được...", "mẹ chỉ muốn tốt cho con", "cái này không được", chỉ có Thịnh Kinh Lan bảo cô: Em có thể trở thành bất cứ dáng vẻ nào em muốn.

 

Tối nay, hai người ở chung rất hài hòa.

 

Thậm chí lúc đi ngang qua ghế sofa, nhìn thấy sự khác biệt giữa ghế sofa và chiếc giường, cô lại do dự.

 

Sau mấy ngày ở chung, biểu hiện của Thịnh Kinh Lan khiến Ôn Từ hơi động lòng, nghĩ đến cảnh người đàn ông cao 1m87 ngày ngày co ro trên sofa, Ôn Từ bá chiếm phòng ngủ cũng thấy hơi ngượng ngùng: "Hay anh lên giường ngủ đi?" Phản ứng đầu tiên của Thịnh Kinh Lan: "Em đang mời anh ngủ chung?"

 

"Không, ý em là, em ngủ sofa." Từ khi xảy ra khúc mắc tới nay, cô với Thịnh Kinh Lan đã không làm chuyện đó nữa, cảm giác cũng hợp lý.

 

"Sao có thể thế được?" Anh có đều đến đâu cũng không thể để Ôn Từ ngủ sofa được.

 

"Vậy…" Ôn Từ nhíu mày thật chặt, súyt thì mềm lòng. Thịnh Kinh Lan ngồi đằng trước tiện tay cầm quả táo trên bản trả lên, Ôn Từ nhìn thấy vậy, chút trắc ẩn trong lòng cũng đột nhiên biến mất: "Thế anh cứ ngủ sofa tiếp đi."

 

Ai bảo mấy ngày trước Tống Di Hoan đến tăng táo cơ.

 

Thịnh Kinh Lan: "?"

 

Sáng hôm sau, đoản cắm trại xe máy tập hợp, mấy chục chiếc xe máy chạy từ bốn phương tám hướng tới, vô cùng náo nhiệt.

 

Ôn Từ nghiêng đầu hồi Viên Tây Mạt: "Đông người thế này, đi cùng nhau luôn sao?"

 

Viên Tây Mạt giải thích: "Không, có ba con đường khác nhau đến ba điểm đích khác nhau, ở đích đến đã được chuẩn bị sẵn trang bị cắm trại, tùy em thích chọn đường nào thì chọn."

 

Ôn Từ gật đầu: "Thì ra là thế." Cô quay sang hỏi Thịnh Kinh Lan: "Mình đi đường nào?"

 

"Đường này." Thịnh Kinh Lan quyết đoán đuổi một ngón tay ra, xem lộ tuyến có vẻ là con đường quanh co vòng véo nhất, đi thẳng lên đỉnh núi. Một nhóm người chờ xuất phát, Ôn Từ cứ cảm giác có một ánh mắt không rõ lai lịch đang nhìn mình chăm chăm, đến khi Thịnh Kinh Lan đội mũ bảo hiểm lên cho cô, cô mới không còn tâm tư nghĩ đến điều khác.

 

Viên Tây Mạt chọn cùng đường với họ, ban đầu còn đi gần nhau, bỗng một chiếc xe máy chạy như bay vọt qua bên cạnh, kích thích tính hiếu thắng của Viên Tây Mạt.

 

"Chị chờ hai em ở đằng trước nhé." Viên Tây Mạt hạ thấp trong tâm, đôi tay vít ga lao về phía trước, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của hai người.

 

Hai người họ thì ngược lại, trống không giống lái xe máy mà như đi xe đạp tản bộ vậy, Ôn Từ ngồi sau không khỏi nói thầm: "Hơi chậm."

 

"Còn chê anh chậm?" Nếu không nghĩ cho cô, ít nhất anh phải cho hơn nửa số người ở đây hít khói. Cô nhẹ nhàng gõ hai cái lên đầu vai Thịnh Kinh Lan, thúc giục: "Anh lái nhanh lên."

 

Thịnh Kinh Lan: "Em chắc chưa?" Ôn Từ: "Ừ, lăng nhăng thế nhỉ." Cô càng ngày càng to gan, lời cảnh cáo của Thịnh Kinh Lan theo tiếng gió truyền đến bên tai: "Ôn Từ, em sẽ hối hận vì câu này đấy."

 

Ôn Từ không tin, cô có phải tấm chiếu mới chưa biết kích thích là gì dấu, sao phải hối hận?

 

Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra ý tử trong câu nói của Thịnh Kinh Lan.

 

Xe máy chạy một đường như bay, phong cảnh hai bên như hóa thành ảnh ảo, nhoáng lên rồi biến mất. Trái tim Ôn Từ như muốn bay lên trời, gió xẹt qua da thịt lõa lồ sắc như dao cắt. Lần đầu có thể chấp nhận, lần hai có thể nhẫn nhịn, đến lần thứ ba, Ôn Từ khô hết cả họng, lúc sắp cua xe, cuối cùng cô không nhịn được, đành phải nhận thua: "Thịnh, Thịnh Kinh Lan, chậm lại một chút."

 

Chiếc xe máy chậm rãi dừng lại ven đường, Ôn Từ bước xuống khỏi xe, chân cũng mềm nhũn. "Anh cố tình đúng không?" Lúc nói chuyện giọng cô còn hơi run rẩy. Ôn Từ khom lưng chống chân thớ dốc, Thịnh Kinh Lan vặn chai nước điện giải ra đưa cho cô, biểu cảm của anh như thể mọi chuyện đều trong dự liệu: "Tưởng em chê chậm cơ mà?" Lúc này, Viên Tây Mạt đi ngang qua chậm rãi dừng lại, để lộ ánh mắt khó tin: "Hai người…Đi vượt chị từ bao giờ thế?"

 

Thịnh Kinh Lan chở cố vượt qua cả người lão luyện như Viên Tây Mạt, có thể thấy tốc độ vừa rồi nhanh đến chừng nào.

 

Họ nghỉ ngơi đứt quãng trên đường, đến chang vang mới tới đích. Lúc chọn nơi dựng trại, Ôn Từ vô tình phát hiện ra người đàn ông mới gặp hôm trước trong khu triển lãm, tên là Tần Tục hay gì đó.

 

Thịnh Kinh Lan thấy cô cứ nhìn chăm chăm vào phía đối diện, bèn hỏi một câu: "Em quen à?" Ôn Từ lắc đầu.

 

Ôn Từ không biết, người đối diện đã theo đôi mình.

 

Thịnh Kinh Lan duỗi tay ôm lấy bả vai cô, kéo cô sang một bên khác: "Chọn lều trước đi."

------oOo------