Cho Má Em Thêm Hồng

Chương 20: Anh vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ



 

Cô giả vờ tùy ý liếc sang, lại thấy người đàn ông bên cạnh đang mải mê xem phim đến mức không thèm dời mắt nhìn sang bên này.

 

Ôn Từ bị sự tập trung quá mức của anh làm cho kinh ngạc, nhìn lại dáng vẻ không thoải mái của mình, lại cho cảm giác như thể tầm cô không thanh tịnh.

 

Ôn Từ buộc mình không được suy nghĩ lung tung, hai tay khoanh chặt lại trước người, mãi đến khi tập phim kết thúc mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Trong vòng chưa đầy hai phút, một âm thanh khó tả khác phát ra từ bộ phim tối tăm kia.

 

Trang thiết bị trong căn phòng này quá cao cấp, hiệu ứng âm thanh vòm nổi tạo cảm giác không khác gì ở bên trong mấy rạp chiếu phim tư nhân, như thế đối phương nói sát bên tai, truyền thắng vào tim.

 

Cuối cùng Ôn Từ cũng không nhịn được nữa: "Anh có thể chiếu mấy bộ phim nghiêm túc được không?" Thịnh Kinh Lan không phản bác, anh chỉ cầm lấy điều khiển từ xa mở ra tên phim điện ảnh cho cô xem, Ôn Từ ngay tức khắc nghẹn lời.

 

Một bộ phim điện ảnh rất nổi danh, có điều rating hơi cao một chút.

 

Ôn Từ nhắm mắt, nghĩ thầm bản thân lại mất mặt nữa rồi.

 

Người kia lại không chịu buông tha cho cô, cánh tay để lót ở phía sau số pha của cô, nghiêng về phía cô, vô cùng hứng thú hỏi: "Em lại nghĩ đến cái gì đấy?" Ôn Từ im lặng, không nói là không nói.

 

Thịnh Kinh Lan lại càng lúc càng làm căn, anh dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve bên gáy cô, rồi trượt từ hàm dưới đến xương quai xanh: "Là như thế này sao?"

 

Trong giọng nói lại mang thêm chút nét nghiền ngẫm, nhưng dáng ngồi lẫn thần thái lại vô cùng đứng đắn, Ôn Từ không thể nào chịu nối được bộ dáng vừa xấu xa lại vừa ác liệt, vừa quý ông lại vừa lưu manh này của anh. Cô không nói gì nữa, chỉ vươn tay ra chặn lại tay của Thịnh Kinh Lan, muốn nhấc nó khỏi bờ vai của cô.

 

Anh lại không hề phối hợp, tìm kiếm đúng vị trí của nốt ruồi son kia rồi bắt đầu xoa xoa ấn ấn chỗ đấy.

 

Ôn Từ cắn răng cố nén thanh âm phát ra từ trong cổ họng, nhịn không được ngẩng đầu lên, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy. Thế nhưng ngay lúc cô chuẩn bị trở mặt bỏ đi, Thịnh Kinh Lan bỗng nhiên rút tay lại, đứng dậy nhích ra xa. Người đàn ông đứng dưới bóng đèn, chậm rãi cầm điều khiển từ xa tắt màn hình phim, nói một câu không đầu không cuối: "Nói được thì làm được."

 

Anh đã nói anh sẽ không chạm vào cô, vì vậy mà anh đã kiềm chế, thậm chí đến hôn cũng không hôn cô.

 

Sau một lần đại não hoảng hốt, Ôn Từ bắt đầu nhớ lại nhịp tim đập ban nãy, liên tiếp dồn dập cứ như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

 

Nhìn đồng hồ đã sắp mười một giờ tối, còn khoảng bảy tiếng nữa sẽ đến giờ bay của anh, nếu không tính thời gian đến sân bay làm thủ tục thì hắn là anh còn tận bốn năm tiếng để nghỉ ngơi. Ôn Từ rời khỏi ghế sô pha, cô nói: "Em muốn đi ngủ."

 

Thịnh Kinh Lan chỉ về hướng phòng ngủ chính, ý bảo cô cứ tự nhiên.

 

Cô nhanh chóng mở cửa đi vào bên trong phòng ngủ, chặn lại người đàn ông yêu nghiệt kia bên ngoài.

 

Ôn Từ đánh giá căn phòng, ngoại trừ giữ gìn sạch sẽ, còn lại đồ đạc đều không thay đổi vị trí, thậm chí...băng đô cải tóc cô dùng để rửa mặt vẫn còn nguyên.

 

Cô chỉ ghé qua có hai lần, cũng mới ngủ có hai lần trong căn phòng này, hôm nay là lần thứ ba, thế mà trong căn phòng này đã có dấu vết chỉ thuộc về cô. Năm lên chiếc giường đó, Ôn Từ cố gắng ép mình nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, rõ ràng là chăn gối lẫn drap trải giường đều đã đổi sach sẽ nhưng vẫn cứ nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác bị hơi thở quen thuộc quần lấy. Căn phòng tối tăm, nhiệt độ không ngừng tăng lên theo hơi thở, drap giường nhăn nhúm, váy áo tung bay.

 

Ôn Từ bỗng nhiên mở to mắt, vuốt thấy mồ hôi trên trán mới biết chỉ là một giấc mơ.

 

Người đó có quá nhiều ảnh hưởng với cô, Ôn Từ ngồi ở bên giường hít một hơi thật sâu, thật lâu sau mới bình tĩnh lại. Cổ họng cô khô khốc, chỉ dành dựa vào thành giường đứng dậy, mở cửa phòng ngủ.

 

Vốn là định tìm bình nước, thế mà cô lại vô tình thấy phòng khách vẫn còn sáng đèn, máy chiếu đang chiếu một bộ phim điện ảnh không có tiếng, chỉ có cái loa nhỏ ở phía trên bản trả đang phát một ca khúc bằng tiếng anh.

 

"Em tỉnh rồi à?" Người đàn ông ngồi ở phòng khách phát hiện ra cô.

 

Ôn Từ do dự một chút, sau đó đi về phía anh.

 

Cô đi tới gần mới phát hiện, người đàn ông ngồi tựa lưng trên số pha, trên người mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, từ phần thân trước hình chữ V thấp thoáng thấy được cơ bụng gợi cảm.

 

Ôn Từ mất tự nhiên cố gắng dời đi lực chủ ý, hỏi anh: "Đây là bài hát gì thế?"

 

Thịnh Kinh Lan ngoắc tay với cô, Ôn Từ ôm lòng hiếu kỳ đến gần lại bị anh lôi kéo ngồi xuống, thân thế hơi hơi chìm sâu vào số pha thoải mái mềm mại.

 

"Em nghe không hiểu à?" Thịnh Kinh Lan hỏi.

 

Ôn Từ lắc đầu.

 

Cô rất ít khi nào nghe loại nhạc này, cách ca sĩ xử lý bài hát khiến cô không cách nào nghe rõ được lời hát hoàn chỉnh, cũng không nghe hiểu được ý nghĩa. Cô chỉ cảm giác rằng từng nốt vừa linh hoạt lại vừa kì ảo khiến trái tim như run lên, như thế bản thân đã rơi vào một ảo ảnh nguy hiểm và quyến rũ.

 

Nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của cô, người đàn ông cầm ly rượu trên bản trả lên khe khẽ lắc: "Vậy em có chắc chắn là muốn biết?"

 

Ôn Từ nhíu máy, vừa lúc cô nghe được một từ "toxic", địch đơn giản là "có độc". Không lẽ đây là một bài hát theo kiểu đen tối rùng rợn?

 

Anh một mình ngồi ở căn phòng khách tối tăm nghe một bài hát kỳ quặc, thật là khiến người khác khó hiểu.

 

Ôn Từ tò mò truy vấn: "Cho nên đây là bài hát như thế nào?" Rượu vang màu đỏ sóng sánh trong ly, người đàn ông cúi người thì thầm sát bên tai cô, dùng giọng Mỹ vô cũng tiêu chuẩn nói: "Don't you know that you're toxic, and I love what you do." Dịch thô sang tiếng Trung: Không lẽ em không biết bản thân có độc sao, và anh yêu những điều em làm.

 

Dịch word by word câu này, điều đầu tiên Ôn Từ cảm nhận chính là: thật là kì cục, thật là biến thái.

 

Nhưng cũng thật là phù hợp với cái tên yêu nghiệt này.

 

So với mấy loại bài hát tiếng Anh tình thứ, cô vẫn thích kiểu thanh nhạc nhẹ nhàng êm ả cổ phong hơn.

 

Nhìn thấy cô không phản ứng, Thịnh Kinh Lan cũng không giải thích, chỉ kề sát ly rượu vào môi cô: "Em uống không?"

 

Ôn Từ ngửi thấy mùi hương bên trong, uống một hơi gần cạn đến đáy, vị cũng không quá nồng, khá hợp để uống nhâm nhi.

 

Cổ họng vẫn còn khô khốc, Ôn Từ tiếp tuc uống hết phần còn lại trong ly.

 

Lúc trả ly rượu lại cho Thịnh Kinh Lan, cô thuận miệng hỏi: "Đêm nay anh không định đi ngủ sao?" Thịnh Kinh Lan tiện tay đặt cái ly trở lại bản trả, sau đó ngôi ngả ra sau, tư thế như có như không ôm lấy cô: "Còn có hai tiếng thôi."

 

Ôn Từ cảm nhận được cái tay phía sau lưng, cô lựa chọn im lặng không lên tiếng.

 

Thịnh Kinh Lan tắt nhạc đi, mở lại tiếng ban đầu của bộ phim. Ôn Từ cũng không nói sẽ về phòng, cô tiếp tục ngồi lại tại chỗ xem phim, co chân đạp lên số pha, vừa ngồi vừa ôm đầu gối.

 

Không biết từ bao giờ mà cô dần dần mệt lả, trong âm thanh nói chuyện của bộ phim cuộn người ngủ trong lồng ngực của Thịnh Kinh Lan.

 

Từng ngón tay đan vào trong mái tóc dài mượt mà của người phụ nữ, tiếng thở hổn hển vừa nguy hiểm vừa quyến rũ của người đàn ông vang vọng trong căn phòng khách thiếu ánh sáng: "Can you feel me now

 

With a taste of your lips

 

I'm on a ride

 

You're toxic, I'm slipping under." Sáng sớm hôm sau, Ôn Từ tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, cô phát hiện mình đang năm trong phòng ngủ.

 

Cô theo thói quen lần mò tìm di động, lại thấy điện thoại đặt phía trên một cái hộp gỗ, ở giữa là một tờ giấy giống hệt như lần trước, trên mặt giấy viết mấy chữ như rồng bay phương múa: Tặng cho Ôn Từ món quả thứ tám.

 

Ôn Từ ôm ngang cái hộp để lên đùi rồi mở ra, ở bên trong là một bộ cứu liên hoàn được làm bằng ngọc. Trên thân món đồ chơi điêu khắc những chi tiết tinh xảo, cả thân là màu tuyết trăng sáng trong, khi va chạm sẽ phát ra âm thanh giòn giã thanh thuỷ.

 

Ánh mặt trời sáng sớm nhảy múa bên khung cửa số, một bàn tay trắng sứ cầm cứu liên hoàn lên đánh giá, khuôn mặt người phụ nữ phản chiếu lên của kính, khoẻ miệng mỉm cười.

 

Thịnh Kinh Lan đã gửi tin nhăn báo bình an sau khi máy bay hạ cánh, Ôn Từ trả lời lại chỉ một chữ "được". Kể từ hôm đó, cả hai người bắt đầu liên lạc như lúc trước. Thời gian gần đây cả hay đều cực kì bận rộn với công việc, Ôn Từ bận chuyện sáng tác tác phẩm mới, mỗi ngày đều ngồi trước khung thêu, cứ như là dung kim chỉ và vải căng trên khung vẽ một bức tranh, mỗi lần ngồi đều tốn mấy tiếng đồng hồ. Còn bên Thịnh Kinh Lan cũng vùi đầu trong phòng làm việc, sửa chữa lại mấy món đồ sứ bị hư hỏng của thời Đường.

 

Mấy món đồ sử này bị hư hỏng vô cùng nghiêm trong, mọi người phải tốn rất nhiều sức lực, lúc Thịnh Kinh Lan tháo mặt nạ ra để nghỉ trưa, trên đó đã mờ mờ ẩn hiện hơi nước.

 

"Khụ khụ", trên đường đến căn tin Thịnh Kinh Lan gặp được vài đồng nghiệp ở chung viện khảo cổ, bọn họ nghe thấy tiếng anh ho khan đều ngoái nhìn vài lần. Anh vừa đi vào, ngay chỗ ngồi cạnh cửa có một người phụ nữ tóc ngắn đứng dậy vẫy tay với anh.

 

Bản này đều là đồng nghiệp cũng tổ phục hồi, Thịnh Kinh Lan bưng đồ ăn tới chỗ này là vừa đủ, chỉ còn đúng một cái ghế cuối cùng. Các đồng nghiệp tranh thủ giờ ăn trưa ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

 

"Haiz, gần đây cũng bận thật đấy."

 

"Còn phải tăng ca, nếu không thì không kịp cho triển lãm tháng Bảy."

 



Trong mấy người này có một nhà sửa chữa đã tầm trung niên: "Cũng là người trẻ tuổi tay chân mau lẹ, tốc độ của Kinh Lan còn nhanh hơn so với nhóm mấy người chúng ta."

 

Người bên cạnh tiếp lời: "Nếu không có chuyên môn này thì sao mời người ta tới đây được, ha ha ha."

 

"Khu." Thịnh Kinh Lan không nói gì.

 

Tống Di Hoan ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng anh ho khan thì quan tâm: "Kinh Lan, cậu đã ho hai ngày rồi đấy, hay là đến bệnh viện khám thử xem sao."

 

Thịnh Kinh Lan uống xong nửa ly nước, thuận miệng nói: "Tôi đã uống thuốc rồi."

 

Quá trình mài giũa đánh bóng đồ sứ sẽ có bụi, nếu không cẩn thận hít vào sẽ làm cổ họng không thoải mái, ho khan chỉ là chuyện nhỏ, nếu nghiêm trọng hơn sẽ sốt cao đau rát, về cơ bản thì mấy người bọn họ đều đã trải qua hết cả rồi.

 

Thời điểm gọi điện thoại vào buổi tối, Ôn Từ cũng nhận ra anh lâu lâu sẽ ho khan, lại còn liên tục uống nước.

 

"Anh bị cảm à?" Cô hỏi thăm. Thịnh Kinh Lan buông ly nước: "Không, là hít chút bụi, cổ họng không thoải mái." Ôn Từ lại hỏi tiếp: "Có bị nặng lắm không?"

 

Anh thuận miệng đáp: "Cũng khá nghiêm trong đấy."

 

Ôn Từ: "Không phải bình thường người ta chỉ báo tin tốt còn không báo tin xấu sao?"

 

"Có người quan tâm, sao lại không muốn?" Anh luôn có lý do riêng của mình khiến người ta không thể phản bác.

 

Có người quan tâm đương nhiên là chuyện tốt, ít nhất thì Ôn Từ sẽ ghi nhớ điều này trong lòng. Chỉ tiếc là hai người cách xa nhau cả vạn dặm, chuyện duy nhất có thể làm chắc chỉ là dặn dò nhau nhiều hơn chút nữa.

 

Kết quả là ngày hôm sau, Ôn Từ phát hiện ra giọng của Thịnh Kinh Lan đã có hơi khàn khàn, Thịnh Kinh Lan lại bảo: "Vấn đề nhỏ thôi."

 

Anh nói không thành vấn đề lại càng khiến cho Ôn Từ không yên lòng, cô hỏi đi hỏi lại, Thịnh Kinh Lan cố ý chọc ghẹo cô: "Không thì em tự tới kiểm tra thử xem thế nào?"

 

Ôn Từ im bặt ngay lập tức. Ngay lúc Thịnh Kinh Lan tưởng cô lại giả vờ ngu ngơ làm người cầm, điện thoại lại phát ra âm thanh dịu dàng xen chút ý dò hỏi: "Địa chỉ viện khảo cổ của mọi người là chỗ nào?"

 

Thịnh Kinh Lan kinh ngạc nhường mày: "Em định tới thật à?"

 

Ôn Từ không thừa nhận: "Em chỉ hỏi thăm thôi."

 

Cơ hội tốt đã đưa đến cửa, đương nhiên anh sẽ không từ chối: "Để anh gửi địa chỉ cho em, có điều, anh sẽ càng vui hơn nếu có thể đón cô Ôn Từ sân bay." Ôn Từ nghe thấy điệu bộ xuân phong đắc ý của anh, cô mạnh miệng nói: "Ai mà thèm anh đón ở sân bay, em còn chưa nói là em muốn đi cơ mà."

 

Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa, bầu không khi trò chuyện đột nhiên bị đánh vỡ, Thịnh Kinh Lan đứng dậy: "Có người ấn chuông cửa."

 

Ôn Từ liếc nhìn thời gian, đã mười giờ rưỡi tối: "Đã trễ thế này rồi, là ai đấy nhỉ."

 

"Không biết." Căn hộ không lớn, anh đã đi đến tới cửa, cũng không cúp điện thoại, Thịnh Kinh Lan thẳng tay vặn cửa mở ra. "Kinh Lan." Tống Di Hoan xách theo một ít đồ đứng ở cửa, "Lấy cho cậu ít thuốc này, hôm nay tăng ca bận quá, giờ mới nhớ mà đưa lên cho cậu."

 

Thịnh Kinh Lan uyển chuyển từ chối: "Bên này tôi cũng có thuốc rồi, đàn chị không cần mất công đầu."

 

"Cái này hiệu quả lăm, cậu xem tới giọng cũng khăn cả rồi, cứ cầm đi, dù sao bây giờ tôi cũng không cần mà." Dường như sợ bị anh từ chối, Tống Di Hoan đành treo thắng túi thuốc lên tay năm cửa rồi đi mất.

 

Thịnh Kinh Lan đành phải cất cái túi vào trong nhà.

 

Người ở đầu dây bên kia vô cùng im lặng, sau khi nghe được tiếng đóng cửa mới thăm dò: "Đàn chị?"

 

Thịnh Kinh Lan giải thích lý do có cái xưng hồ này: "Có một thời gian anh và người ta cũng làm chung một dự án của thầy kia." Lúc trước tới thành phố Dung anh cũng không biết đàn chị này đang làm việc ở viện khảo cổ. "Đã khuya rồi mà còn đưa thuốc sang, đúng là không ngại cực ngại khổ, vô cùng quan tâm đàn em." Ôn Từ nói câu nào câu nấy đều chua lòm.

 

Thịnh Kinh Lan giải thích: "Cô ấy cũng ở trong chung cư này." Có điều cả hai cách nhau một tầng lầu.

 

Anh thờ ơ nói ra thông tin này, lại có vẻ rất thẳng thắn thành khẩn. Chỉ là không có một người phụ nữ nào có thể bình tĩnh chấp nhận khi nghe tin người mình thích lại sống cùng tòa nhà với một người phụ nữ khác có khả năng thích thầm anh. "Vậy sao anh lại muốn nhận đồ của cô ấy?" Tâm tình Ôn Từ phức tạp, "Thịnh Kinh Lan, anh không biết cách từ chối à?"

 

"Bé con, em không thể nào bắt anh chạy xuống nhà cô ấy trả lại đồ chứ?"

 

"Sao lại không được?"

 

"Cô ấy đang mặc đồ ngủ."

 

"Anh còn nhìn chăm chăm đồ ngủ của người ta cơ á!"

 

Cái này mà cũng trách anh ư? Do Tống Di Hoan mặc áo ngủ tới gõ cửa, xong lại đem thuốc treo ở cửa rồi bỏ đi, nếu như anh còn chạy đuổi theo một người phụ nữ mặc đồ ngủ, có phải vậy còn kỳ quặc hơn nữa không?

 

Anh cũng không định tranh cãi qua lại với Ôn Từ, nhanh chóng chọn ra một câu trả lời sáng suốt: "Ngày mai anh sẽ đem phần thuốc dư trả lại cho cô ấy." Tuy rằng là như thế, Ôn Từ cũng không hết dỗi hoàn toàn.

 

Người đàn ông giống Thịnh Kinh Lan cho dù chỉ đứng yên một chỗ cũng có thế chiêu ong dụ bướm thành đàn lại gần. Nghĩ đến chuyện trước nay ai đến tìm anh anh cũng không hề từ chối, trong lòng cô vô cùng hụt hẫng.

 

Ôn Từ tìm mấy chuyến bay đến thành phố Dung, sau đó mua vé bay vào ngày hôm sau, cô cũng không nói cho Thịnh Kinh Lan. Cô mở giao diện WeChat lên, lục tìm trong danh sách bạn tốt "Viên Tây Mạt", gửi sang một tin nhắn: [Chị Tây Mặc, giờ chị đang ở thành phố Dung đúng không?] Rất nhanh bên kia đã trả lại: [Đúng rồi.] Ôn Từ tốn một ngày để sắp xếp chu đáo mọi chuyện ở Linh Lung Các, trước khi đi cô có tìm bà ngoại báo mình định đi thành phố Dung.

 

Tống Lan Chi tò mò: "Sao đột nhiên cháu lại muốn đến thành phố Dung?"

 

Ôn Từ đã sớm nghĩ kỹ lý do trong đầu: "Lâu lắm rồi cháu không đi chơi, vừa lúc ở thành phố Dung cũng đang có mấy hoạt động về nghệ thuật thủ công, cháu đi xem thử thế nào, sẵn tiện có thế đến thăm chị Tây Mặc với cả con gái chị ấy nữa." Viên Tây Mạt vốn lớn hơn cô năm tuổi, cả hai từng là hàng xóm, Ôn Từ có ấn tượng rất sâu với người chị gái này là vì những sở thích của Viên Tây Mạt khá là khác biệt so với những cô gái khác.

 

Viên Tây Mạt thích mô tô, thích pha chế rượu, có vài lần Ôn Từ muốn đi xả stress thì cũng chính là Viên Tây Mạt dẫn cô đi thử nghiệm.

 

Tống Lan Chi cũng nhớ rõ người hàng xóm ở kế bên: "Cháu vẫn còn liên lạc với con bé đó à?"

 

Ôn Từ: "Vâng." "Con bé ấy cũng khá là tội nghiệp." Tổng Lan Chi cảm thán một câu rồi lại dặn dò cô, "Cháu ra ngoài giải sầu cũng tốt, nhưng nếu mẹ cháu có hỏi thì đừng có nhắc đến Viễn Tây Mạt đấy nhé."

 

Ôn Từ gật đầu: "Cháu biết mà bà ngoại"

 

Ôn Như Ngọc không thích Viên Tây Mạt, bởi vì có một lần cô đi ra ngoài chơi với Viễn Tây Mạt rồi không cẩn thận té bị thương ở tay, phải chăm sóc đến một hai tháng mới lành hắn.

 

Sau đó cô lại lén học cách uống rượu với Viên Tây Mạt, lại bị Ôn Như Ngọc bắt quả tang, từ lúc đó về sau Ôn Như Ngọc cấm cô chơi với Viên Tây Mạt nữa.

 

Thật ra cô chưa bao giờ thích rượu, chỉ là thích nếm thử những hương vị khác nhau, mà vị rượu lại mang đến khá nhiều kích thích, hơn nữa trùng hợp là Viên Tây Mạt cũng thích nghiên cứu cái này.

 

Năm ngoái cô đi thành phố Dung công tác có gặp được Viễn Tây Mạt một lần, bình thường cũng không liên hệ gì mấy, nhưng vẫn thường xuyên thấy được tin tức mới của người kia trong vòng bạn bè.

 

Mấy thứ Ôn Từ đăng đa số liên quan tới chuyện thêu thùa, mà của Viên Tây Mạt thì lại là đủ loại kiểu dáng của rượu. Có đôi khi cô bị hấp dẫn bởi mấy ly rượu pha chế đẹp đẽ thì Ôn Từ cũng nhắn hỏi cô ấy cách pha thử.

 

Cái này nói đơn giản là, vòng bạn bè tình cảm của chị em phụ nữ. Ngoại trừ nhà họ Ôn bên này, còn lại Ôn Từ không nói cho bất kỳ ai về chuyện chuyến bay, sau khi máy bay hạ cánh xuống thành phố Dung cô mới gọi điện thoại cho Viên Tây Mạt: "Chị Tây Mặc, em vừa đến thành phố Dung?

 

"Sao em không báo trước? Giờ em đang ở đầu, chị lái xe đến đón em." Viên Tây Mạt hành động rất dứt khoát, vừa nói vừa cầm chìa khoá ra bước ra cửa. Ôn Từ vội vàng ngăn cô ấy lại: "Chị đưa địa chỉ cho em là được rồi, em bắt xe qua đó, chị chạy qua chỗ này càng mất thời gian hơn."

 

"Thế cũng được." Viên Tây Mạt lại vòng vào nhà, treo chìa khoá chỗ huyền quan, "Khi nào em gần đến thì điện thoại cho chị nhé."

 

Khách sạn cách chỗ Viên Tây Mạt ở cũng không quá xa, đi xe chỉ tầm hai mươi phút là đến. Còn tầm khoảng một ki lô mét, Ôn Từ lại gọi điện thoại cho Viên Tây Mạt, cô ấy nói sẽ xuống dưới đón cô, trong điện thoại vẫn còn vọng cả giọng nói non nớt của con nít.

 

Vừa đến nơi, Ôn Từ vừa nhìn đã thấy được hai mẹ con đang đứng ở cổng lớn của tiểu khu. Người phụ nữ trang điểm kiểu trung tính, quần yếm màu trắng và áo khoác đen nhạt, chất liệu vải cũng giống với quần.

 

Bên cạnh cô ấy là một bé con tầm ba bốn tuổi, cắt đầu nấm, khuôn mặt tròn trĩnh rất đáng yêu.

 

Khi cô đi đến gần, Viên Tây Mạt nhắc con gái của mình: "Chào dì đi con."

 

Viên Quả Quả "wow" một tiếng rồi chủ động chạy đến nắm tay Ôn Từ, cười đến mức khuôn mặt bừng sáng: "Dì Ôn, dì đẹp quá đi mất." Ôn Từ khom lưng sờ sờ khuôn mặt đỏ ửng của cô bé, trong lòng đều là sự mềm mại: "Quả Quả cũng rất đáng yêu đó."

 

Viên Quả Quả không phải lần đầu tiên gặp cô, cho nên cũng không quá xa lạ. Hơn nữa Viên Quả Quả là một đứa nhỏ cực kì thích người đẹp, chỉ cần thấy một người lớn nào xinh đẹp là cô bé tâng bốc người ta lên tới trời.

 

Hai mẹ con đưa cô vào nhà, Viễn Tây Mạt mở cái tủ dựng có cửa kính: "Em muốn rượu gì nào?" Ôn Từ rất sửng sốt: "Vừa đến đã uống rượu rồi, không tốt lắm đâu."

 

Viên Tây Mạt mở cửa tủ, lấy một cái ly thuỷ tinh sạch sẽ ở ngăn thứ nhất: "Trên WeChat hỏi chị nhiều tới vậy, giờ lại không muốn thử uống à?"

 

Ôn Từ lắc đầu: "Không gấp, ban ngày ban mặt, uống nước là được rồi."

 



Viên Tây Mạt cũng nể mặt cô: "Được, buổi tôi mời em đến quán bar với chị."

 

"Quán bar…" Đúng là không hổ danh chị gái, người ta thì mời một bữa ăn, chị ấy thì lại mời đi uổng rượu.

 

"Hôm nay chắc là không được, tối nay em còn có việc." Ôn Từ bất đắc dĩ từ chối lời mời nhiệt tình của cô ấy.

 

"Hả?" Viên Tây Mạt nghi ngờ nhìn chăm chăm vào cô.

 

"À thì." Ôn Từ bị Viên Tây Mạt nhìn chăm chăm đến mức mất tự nhiên, "Em vẫn còn một người bạn ở thành phố này." Viên Tây Mạt trêu ghẹo: "Em đi sang đây làm gì mà vội vàng thế?" Viên Tây Mạt là một người ngay thẳng, Ôn Từ thì có tính cách khá hiền hoà, hai người bổ sung tính cách cho nhau. Còn Viên Quả Quả lại vô cũng thích người dì vừa xinh đẹp lại còn thơm tho này, cứ đem hết món đồ chơi này đến đồ chơi khác ra mời Ôn Từ chơi với mình.

 

Viên Quả Quả chọn ra hai món đồ chơi mà con bé thích nhất rồi đưa ra trước mặt cô, hỏi: "Dì Ôn, dì muốn chơi thử xe nhỏ hay là muốn thử câu cá?"

 

Tâm hồn Ôn Từ mềm mại hắn ra: "Quả Quả chọn thứ cháu thích là được rồi." "Dì Ôn thích cái nào, Quả Quả thích cái đó." Cái miệng nhỏ của con bé ngọt như bôi mật vậy.

 

Ôn Từ vừa chơi với bạn nhỏ này vừa chụp lại tấm vé máy bay đã dùng gửi sang cho Thịnh Kinh Lan.

 

Cô không nghĩ người kia lại gọi thắng điện thoại qua cho cô, Ôn Từ nhìn thoáng qua, xung quanh chỉ còn mỗi Viên Quả Quả, cô cũng không tránh con bé, nhấn nhận cuộc gọi.

 

Thịnh Kinh Lan hỏi: "Em đang ở đầu?" Cô trả lời: "Nhà của bạn em." Thịnh Kinh Lan vô cùng thắng thằng: "Gửi định vị sang đây, anh đến đón em."

 

Cô nghe thấy giọng điệu vô cùng đương nhiên của anh, tính cách muốn phản nghịch của cô lại bộc phát: "Anh sao thế, em đâu có nói là em muốn sang bên chỗ anh."

 

Đầu dây bên kia không phản bác, chỉ nghe thấy một tiếng cười trầm thấp truyền từ di động đến: "Bé con, anh muốn gặp em." Đột nhiên được nghe một lời âu yếm, Ôn Từ không kịp chuẩn bị, khoẻ môi không kìm chế được nhếch cao lên, cô chuẩn bị trả lời thì nhìn thấy Viên Quả Quả đang ngồi dưới đất ôm một cái xe tải đồ chơi, cô bé tròn xoe đôi mắt như quả nhỏ nhìn cô chăm chăm.

 

Rõ ràng là bạn nhỏ không hiểu gì cả nhưng Ôn Từ vẫn thấy hơi chột da, cổ không cười nữa mà ra về bình tĩnh nói vào di động: "Đợi chút nữa em sẽ gửi địa chỉ cho anh, giờ cúp đây."

 

Cô vốn nghĩ là bản thân che giấu rất tốt, thế nhưng sau khi cúp điện thoại thì giọng nói non nớt của Viên Quả Quả đã vang lên: "Dì Ôn, dì đang gọi điện thoại với bạn trai phải không?"

 

"..." Cô nhóc này tuy nhỏ mà lanh.

 

Cô không tin, lại hỏi ngược lại: "Sao Quả Quả lại cảm thấy là dì gọi cho bạn trai?"

 

Viên Quả Quả sờ sờ bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu của mình, về mặt vô cùng ngây thơ nói: "Bởi vì lúc dì gọi điện thoại di cứ cười hoài đó."

 

Ôn Từ sờ sờ đầu cô bé: "Dì vẫn chưa có bạn trai đầu."

 

Viên Quả Quả: "Vâng, nếu vậy dì có muốn tìm bạn trai không? Quả Quả có thể giới thiệu cho dì đó."

 

Trời ạ, Ôn Từ không khỏi thở dài: "Bình thường mẹ cháu day cháu cái gì vậy?"

 

Viên Tây Mạt đi ngang qua, chỉ nghe thấy một nửa câu chuyện bèn hỏi hai dì cháu đang làm gì. Viên Quả Quả ngẩng đầu: "Mẹ ơi, hai mẹ con mình giới thiệu bạn trai cho dì Ôn đi." Ôn Từ ở bên cạnh nhanh chóng lắc đầu.

 

Chắc khoảng tầm nửa tiếng sau, Thịnh Kinh Lan đã tới dưới lầu. Ôn Từ chào tạm biệt hai mẹ con Viên Tây Mạt, cô đứng ở bên đường tìm biển số xe Thịnh Kinh Lan gửi đến, ấy vậy mà anh lại đang ngồi ở ghế lái.

 

Ôn Từ lên xe, kinh ngạc hỏi: "Anh lại mua xe à?"

 

Thịnh Kinh Lan giải thích: "Xe của đồng nghiệp."

 

"Anh không tới mức đi tới chỗ nào cũng mua một cái xe."

 

"Chứ ở thành phố Nam là ai mua đẩy."

 

"Lý do anh mua xe ở thành phố Nam, em không biết sao?" Thịnh Kinh Lan vô cũng tiêu sải ném ngược vấn đề cho cô.

 

Ôn Từ lại áp dụng chiến thuật trầm mặc, qua một lát lại nghe thấy anh hỏi: "Em đói không?" "Em ăn ở nhà bạn em rồi." Viên Tây Mạt mời cô rất nhiều món ăn, chỉ thiếu nước chuốc rượu cô mà thôi. "Vậy đưa em Về nhà đã nhé." Thịnh Kinh Lan chạy thẳng đến dưới sân của chung cư, anh xách hành lý của Ôn Từ khỏi xe. Cái vali màu vàng nhạt, thế nhưng người đàn ông cầm trong tay lại cũng có nét độc đáo.

 

Tống Di Hoan mới từ viện khảo cổ về, nhìn thoáng qua chợt nhận ra bóng người đi trước mặt cô ta trông rất quen, bên cạnh còn có thêm một người phụ nữ. Cô ta không nhìn rõ, chỉ thấy hai người kia cùng nhau vào thang máy.

 

Chưa kịp nhìn cẩn thận thì hai người đã bước vào thang máy. Tống Di Hoan vội vàng chay đến cửa thang máy, thang máy dừng ở ba tầng, một trong số đó là tầng mười nơi Thịnh Kinh Lan ở. "Không thể nào như vậy được…" Tổng Di Hoan hi vọng người kia không phải là anh, lúc trước Thịnh Kinh Lan nói chuyện phiếm với mấy người đồng nghiệp trong viện có bảo anh vẫn chưa có bạn gái.

 

Thời gian này ở thành phố Dung, về cơ bản mỗi ngày anh đều ở trong phòng phục hồi mấy món đồ sứ, chắc hẳn là không có cơ hội đi làm quen những người khác.

 

Nhưng người chói mắt như người đàn ông đó, lúc đi học luôn có những cô gái khác nhau ở bên canh, nếu anh muốn có bạn gái, chỉ cần ngoắc ngón tay sẽ luôn có người chủ động. "Tinh---"

 

Thang máy đã tới lầu mười. Thịnh Kinh Lan mở cửa nhà, ngay chổ huyền quan lấy ra một đôi dép đi trong nhà của nữ đưa cho cô.

 

Đôi dép lê màu vàng nhạt, còn gắn hoa bằng trân châu, phản ứng đầu tiên của Ôn Từ là: "Sao trong nhà anh lại có dép của phụ nữ?"

 

"Không phải em bảo muốn đến à?" Câu trả lời của anh đúng là không chê được chô nào.

 

Sau khi đổi giày, Ôn Từ muốn đi rửa tay nên hỏi anh bồn rửa tay ở chõ nào.

 

Thịnh Cảnh Lan dẫn cô tới, văn vòi nước. Lúc Ôn Từ đang xả nước, anh nhấn hai lần xà bông rửa tay rồi bôi lên tay cô.

 

Ôn Từ ghét bỏ: "Tay anh cũng chưa rửa, dơ quá đấy."

 

Thịnh Kinh Lan không giận mà chỉ cười, thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước: "Vậy em giúp anh rửa đi?"

 

Ôn Từ bật cười: "Anh Thịnh, anh đâu phải là con nít, còn muốn nhờ người khác rửa tay dùm." Ôn Từ không thèm để ý đến anh, cần thận xoa xoa bọt xà bông nhiều lần rồi đặt tay dưới vòi nước chảy, nhanh chóng xả sạch hết xà bông.

 

"Đây." Cô cố ý giơ tay lên cao, vô cùng đắc ý đưa ra cho Thịnh Kinh Lan xem, thế hiện bản thân đã rửa tay vô cùng sạch sẽ. Thịnh Kinh Lan chỉ chú ý tới ngón tay thon dài trắng nôn của cô, đầu ngón tay vẫn còn một ít nước, chảy xuống dọc theo ngón tay thanh mảnh.

 

Thịnh Kinh Lan cúi đầu ngậm lấy ngón tay của cô, cắn nhẹ ngón tay ấy.

 

"A~" Một tiếng kêu nhỏ nhanh chóng thoát ra khỏi cổ họng, Ôn Từ rút tay lại theo phản xạ, lại bị người đàn ông nắm lấy cổ tay, không cách nào thoát ra.

 

"Buồng em ra." Người phụ nữ đấy anh ra, cảm giác cứ như rất thích mà vẫn còn xấu hổ hờn dỗi.

 

Thịnh Kinh Lan làm gì chịu buông tha, anh bắt lấy tay cô, đưa đến sát môi khẽ hôn: "Em chọc ghẹo anh trước."

 

"Em không hề." Cô chỉ là đi rửa tay cho sạch sẽ thôi mà, làm gì biết cái tên biến thái này tới cả tay cũng không chịu buông tha. Cô lùi lại một bước, eo đã chạm đến bồn rửa tay.

 

Người đàn ông lót tay đỡ cô, bàn tay to rộng giống như đã nắm trọn vòng eo, năm ngón tay thu lại, kéo thân thể đang phập phồng của Ôn Từ lại.

 

Lần cuối cả hai gặp nhau cũng đã nửa tháng, Ôn Từ đấy đấy anh hai cái, lại càng giống như tình thú.

 

Hôm nay Thịnh Kinh Lan ngoại lệ vô cùng kiên nhẫn, không sờ soạng lung tung, còn thong thả cho cố thêm thời gian tiếp thu. Hai hơi thở dần dần kéo sát lại nhau, thời điểm sắp thân mật khăng khít, âm thanh chói tai của chuông cửa lại đột ngật vang lên.

 

Bầu không khi mập mờ bị phá vỡ trong nháy mắt, Ôn Từ đấy cánh tay của anh: "Chuông cửa kêu kìa."

 

Thịnh Kinh Lan nheo lại mắt, vẻ mặt anh vô cùng khó chịu.

 

Hai người bước ra khỏi nhà vệ sinh, mở thiết bị chuông cửa thì thấy Tống Di Hoan xách theo một túi trái cây đứng ở ngoài cửa. Ồ, người ái mộ đến rồi.

 

Ôn Từ liếc mắt nhìn anh một cái rồi xoay người không nhìn nữa. Thịnh Kinh Lan bất đắc dĩ: "Vậy em đi mở cửa?"

 

"Không đi." Ôn Từ ngồi bất động trên ghế, "Cái này là rắc rối của anh, mắc gì lại bắt em giải quyết."

 

Cô lại nhìn chăm chăm khuôn mặt dễ chóng ghẹo thị phi của anh, bất mãn nói thêm mấy câu: "Đồ trêu hoa ghẹo nguyệt." Thịnh Cảnh Lan tặc lưỡi, đưa tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng của cô, Ôn Từ trừng lớn mắt: "Anh còn giỡn với em à!"

 

Đây là lớp trang điểm ban nãy ở nhà Viên Tây Mạt cô vừa mới đánh lại đấy.

 

Giây tiếp theo, cô đã thấy Thịnh Kinh Lan dùng ngón tay dính son môi kia quẹt ngang qua yết hầu của anh tạo thành một vết hồng nhạt, nhìn vô cũng giống dấu vết vụng trộm mập mờ.

------oOo------