Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Chương 2



Tô Thâm Nhã không ngủ được, cô ghé người vào bên cửasổ đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên biển.

Phong cảnh nơi đây rất đẹp, tiếng sóng biển lại càngđẹp hơn.

Từng hồi từng hồi, giai điệu muôn đời chẳng hề thayđổi.

An Nặc Hàn đang đứng trên chòi quan sát làm bằng gỗnói chuyện phiếm với bố anh.

Khi thì anh nói chuyện, khi thì anh im lặng, trán anhluôn luôn nhăn lại rất sâu.

Khi anh thấy Mạt Mạt từ xa xa khập khiễng bước tới,ánh mắt của anh bỗng trở nên sâu thẳm.

Vài phút sau, tiếng bước chân chồng chéo nhau vanglên, Tô Thâm Nhã bước ra ngoài phòng ngủ, vừa lúc nghe thấy Mạt Mạt nói:"Anh cũng không phải ba em, quan tâm nhiều như vậy làm gì?"

"Nếu như anh mặc kệ em thì còn có ai quản được emnữa hả?" Tiếng An Nặc Hàn vang lên sát phía sau.

"Ôi, may mắn là một năm anh chỉ trở về có hailần, nếu không thì em đã sớm bị anh dồn ép đến chết mất rồi!"

Sau khi tiếng mở của cùng tiếng đóng cửa chấm dứt,tiếng nói chuyện của hai người đã chuyển sang phòng kế bên.

"Em sao lại bị như thế này?" Giọng nói củaAn Nặc Hàn có chút cáu kỉnh: "Làm sao chân lại bị thương?"

"Cùng bạn đi leo núi không cẩn thận bị ngã."

"Bạn? Là Thành à?"

"..."

Thành? Nghe có vẻ như là tên của con trai. Mạt Mạtcũng không trả lời lại, hẳn là ngầm thừa nhận rồi.

"Anh Tiểu An, phiền anh đi ra ngoài một tý, emmuốn tắm!"

"Phòng tắm của em không phải là có cửa sao?"

"Nhỡ thú tính của anh bộc phát chạy vọt vào thìlàm sao?"

"Em có thể khóa cửa."

"Đóng cửa rồi bị anh tìm cách phá!"

"..."

Tô Thâm Nhã mệt mỏi ngã xuống chiếc ghế sofa trongphòng đọc sách. Cô dường như hiểu ra điều gì đó từ sự im lặng của hai người,nhưng càng lúc cô lại càng mơ màng hơn. Lại thêm hệ thống cách âm giữa hai cănphòng sao lại kém đến như vậy?

Tô Thâm Nhã day day thái dương đang đau nhức, trongđầu cô được lấp đầy bởi rất nhiều câu hỏi, chật đến mức đầu sắp nổ tung.

Căn phòng An Nặc Hàn bên cạnh yên lặng được một lúcthì có tiếng nước chảy vang lên, phảng phất nghe như tiếng tắm rửa.

"Vừa rồi có phải anh cùng chú Phong nói về chuyệnchị Thâm Nhã không?" Mạt Mạt hỏi, tiếng cô bé có chút nghe không được rõ.

"Ừ."

"Chú Phong nói sao?"

"Ông ấy nói ông ấy tôn trọng ý kiến của anh,chuyện tình cảm... để anh tự mình lựa chọn."

"À..." Một câu "À" của Mạt Mạt đượccô bé hơi kéo dài.

"Vì sao em muốn anh mang bạn gái về nhà?" AnNặc Hàn hỏi một vấn đề mà Tô Thâm Nhã chẳng ngờ tới.

Câu trả lời của Mạt Mạt lại càng bất ngờ hơn nữa."Em không hề!"

"Bố anh nói là em nói cho ông biết anh có bạngái..."

"Vâng! Là em nói đó!"

"Vì sao em lại phải nói như vậy!"

"..."

"Mạt Mạt?"

Tiếng nước chảy ngừng lại. Tiếng nói của Mạt Mạt vẫnlúc có lúc không như trước: "Em không chống đỡ nổi nữa..."

"Anh hiểu rồi." Thanh âm của An Nặc Hàn chanchứa sự khoan dung cùng với thấu hiểu: "Anh sẽ giúp em giải quyết."

Vừa nói xong, An Nặc Hàn mở cửa ra khỏi phòng, tiếngbước chân xa dần.

Sắc trời chiều dần dần tối, thủy triều vẫn đều đặn lênxuống.

Tâm tình Tô Thâm Nhã từ từ tỉnh táo lại trong tiếngthủy triều.

Nếu tìm cách lý giải An Nặc Hàn quá khó khăn, thế thìcô cần phải thử đọc được tâm sự của Mạt Mạt.

Sắp đến giờ ăn cơm, An Nặc Hàn gọi Tô Thâm Nhã xuốngtầng ăn cơm.

Bữa ăn toàn đồ Tây thế nên phong cách dùng cơm cũngmang thói quen của người phương Tây - yên tĩnh.

Thế nhưng vẻ ngoài càng yên tĩnh thì ngược lại càngđáng sợ, mỗi một động tác nhỏ đều có thể trở thành mục tiêu nhìn của nhữngngười khác. Cho nên Tô Thâm Nhã mới ăn uống vô cùng cẩn thận, cố gắng duy trìtư thế cao quý, đoan trang nhất. Đến khi gần ăn xong, An Nặc Hàn lặng lẽ đưatay đặt lên lưng cô, lòng bàn tay của anh rất lạnh. Cô ngẩng đầu, giả vờ mỉmcười ngọt ngào với anh, khóe mắt thoáng liếc qua bố mẹ của An Nặc Hàn, rồi lạinhìn qua Mạt Mạt, vẻ mặt cô hơi có chút bất đắc dĩ.

Mạt Mạt xem ra quả thật là rất tham ăn, cúi đầu ăn rấttích cực, chỉ là cô bé ăn có hai miếng thịt bò.

...

Ăn cơm xong, bố mẹ của An Nặc Hàn đi dạo bên bờ biển,mẹ của anh ôm lấy cánh tay của bố anh, cơ thể dựa sát vào ông, vết chân lồngvào nhau trên cát kéo dài rất xa, rất xa...

Mạt Mạt ngồi trên ghế sofa ôm điều khiển từ xa chămchú dõi theo trận thi đấu bóng đá, lúc xem cảm xúc rất sôi trào, không hề cóchút không tự nhiên với tư cách làm khách ở nhà người khác.

An Nặc Hàn cũng không vội lên tầng, ngồi trên ghế sofaxem TV. Tô Thâm Nhã nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của anh đặt bên sườn, cơ thể nhẹnhàng ngả sát vào người anh. Vai anh rất rộng, rất ấm... giống như ngày xưa.

Cô nhắm mắt lại, nhớ lại Party tốt nghiệp của An NặcHàn, ngày đó cô uống rất nhiều chén, đã khóc. Trong vườn trường, cô dựa trênvai anh nghẹn ngào. "Em rất lạnh! Anh ôm em một chút có được không? Mộtlần là được rồi..."

Anh lắc đầu, cởi áo khoác ra, đặt lên trên người côrồi một mình rời đi.

Nhớ lại đêm hôm đó, cô lại cảm thấy hơi lạnh, dựa càngsát vào người anh. "Em rất lạnh."

Lần này anh cuối cũng đưa tay ra, ôm lấy bờ vai gầy củacô.

"Anh theo em lên tầng nghỉ ngơi đi." Cô nóithật nhỏ.

"Được."

Khi bọn họ đứng dậy rời đi, Tô Thâm Nhã lặng lẽ quayđầu lại.

Trên TV, Raul lại vừa ghi thêm một bàn, ghi 2 điểm chođội nhà.

Mạt Mạt hoàn toàn không hề có hưng phấn như lần đầutiên, cô lấy hai tay ôm chặt chân, tập trung tinh thần xem TV.

Trên chiếc chân nhỏ tinh tế trắng bệch có một vếtxước, đã được bôi thuốc những vẫn còn rớm máu.

Nhìn mà thấy đau lòng.

Tô Thâm Nhã nhớ lại lần đầu tiên cô cùng An Nặc Hànnói chuyện phiếm, cô hỏi anh: "Vì sao anh lại tên là An Nặc Hàn?"

Anh nói, "Anh thích cái tên này."

"Vì anh thích sự yên tĩnh sao?"

Anh cười cười, cười đến khi khóe miệng lộ ra một loạitình cảm đặc biệt.

Thật ra An Nặc Hàn không chỉ thích yên tĩnh, anh nóicũng không nhiều, cho dù tại thời gian đàm phán cũng rất ít phát biểu, nhưngkhi anh mở miệng tất cả đều là những lời vàng ngọc, ý nghĩa vô cùng.

Thế nên Tô Thâm Nhã đã tập thành thói quen anh rất ítlời, thay bằng việc tìm hiểu tâm sự của anh.

Cuối cùng anh cũng mở miệng: "Cảm ơn!"

Tô Thâm Nhã thoáng nở một nụ cười gượng gạo,"Ngoại trừ lời cảm ơn, anh không còn chuyện khác để nói sao?"

Anh khẽ mấp máy môi, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Anh đi tới trước giá sách, lấy ra một cuốn album từbên trong, mở ra trang thứ hai từ dưới lên, nhìn thoáng qua rồi đóng lại, trênmặt mơ hồ hiện lên nỗi thất vọng.

Cho dù cô chỉ vô tình nhìn thoáng qua, Tô Thâm Nhã vẫnthấy rõ bức ảnh kia.

Đó là bức ảnh mà An Nặc Hàn và Mạt Mạt chụp chung.

Trên bàn có một chiếc bánh gateaux cắm 14 cây nến,dưới nền sáng mờ ảo, An Nặc Hàn nhẹ nhàng hôn lên trán Mạt Mạt...

Mạt Mạt trong ảnh mặc một chiếc váy công chúa lỗnglẫy, trên tóc cài một chiếc kẹp màu vàng, nụ cười trên mặt cô bé tràn đầy ngọtngào lại vừa thoáng có chút rụt rè...

Tô Thâm Nhã có loại cảm giác đôi mắt bị bức ảnh đâmthủng, nước mắt đong đầy nơi vành mắt. Cô cuối cùng cũng tin được lời Mạt Mạtnói, người mà anh không đề cập tới là người mà anh quan tâm nhất.

"Vì sao anh lại muốn dẫn em tới Australia?"

"Anh tưởng rằng em phải hỏi từ hôm qua chứ."An Nặc Hàn nhìn cô, con ngươi đen càng lúc càng phẳng lặng: "Chúng ta kếthôn đi."

Cô thường xuyên nghe được những lời này của anh từtrong mơ, sau khi tỉnh thì lại cảm thấy mất mát vô cùng, ngày hôm nay cô nghethấy những lời này trong hiện thực, càng mất mát hơn so với trong mơ.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt không kiềm chế được rơikhông ngừng, "Anh căn bản không yêu em mà."

"Em là người phụ nữ thích hợp nhất với anh. Anhđã 27 tuổi rồi, đã qua cái tuổi nhiệt huyết theo đuổi tình yêu, anh muốn có mộtgia đình, muốn có một người vợ hiểu anh."

Nghe được những lời nói như vậy, tâm tình của cô lạicàng thêm kích động: "Vì sao lại là em? Vì sao không phải là MạtMạt?"

An Nặc Hàn chợt nở nụ cười, phảng phất như đang cườimột người ngốc nghếch.

"Mạt Mạt là em gái của anh, ở trong mắt anh cô ấymãi mãi luôn là một đứa trẻ con!"

"Trẻ con?" Giọng nói của anh chân thành đếnnhư vậy, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi sao. "Thật vậy ư?"

An Nặc Hàn thoáng nhìn qua quyển album trong tay, cườicười nói: "Trước kia mỗi lần trở về đều phát hiện ra một bức ảnh mới củaMạt Mạt trong cuốn album, thế nhưng từ khi cô bé 14 tuổi... cô ấy không hề đểlộ ra thêm một bức ảnh nào. Bởi vì cô ấy gặp được Thành tại quán bar."

"Cô ấy yêu Thành ư?"

Tô Thâm Nhã cũng đã từng trải qua độ tuổi như thế. Nỗilòng của thiếu nữ lúc nào cũng lơ lửng thay đổi nhanh hơn cả gió.

Thuở thơ ấu, con gái luôn luôn dựa vào bố và anh trai,cho rằng đó là ông trời của mình.

Đến một ngày con gái gặp được một người con trai khiếncho mình động lòng, trong đầu liền chẳng chứa được những người khác, dường nhưtồn tại trên thế giới này chỉ vì một người đàn ông.

"Thành là nhóm trưởng của một ban nhạc, anh đãtừng nghe anh ta hát, u buồn mà thâm tình."

"Thế về sau thì sao?"

An Nặc Hàn nhìn về phía biển rộng, tâm tư theo biểnkhơi mà dậy sóng, hồi tưởng về quá khứ: "Uncle sai người đánh Thành, muốnanh ta từ bỏ hy vọng với Mạt Mạt, thế nhưng tình cảm của Mạt Mạt với Thành vôcùng kiên định... Đấy là lần đầu tiên anh thấy Mạt Mạt tức giận, cô ấy hét tovới Uncle: Bốlà bố của con mà, bố có thể cho con tự mình quyết định không? Bố sai rồi! Ngoạitrừ bản thân con, không ai có thể quyết định được tương lai con!"

"Tình yêu của bọn họ thật khiến cho người kháccảm động."

"Thể giới này không cò có tình yêu mạnh mẽ mớilàm người khác cảm động." Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong ngực:"Thâm Nhã, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt."

Cô gật đầu.

Có lẽ cô đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, suy cho cùngcô cảm thấy mọi thứ vẫn như đang ở trong mơ.

Nếu là mơ thì cũng sẽ có một ngày phải tỉnh.

...

Nửa đêm, Tô Thâm Nhã nghe thấy dưới tầng có tiếng vangrất nhỏ, cô nhẹ nhàng đứng dậy.

An Nặc Hàn không có trong phòng đọc sách,

Cô chầm chậm mở cánh cửa, xuyên qua khe hở cô nhìnthấy trong phòng khách vẫn còn ánh sáng mong manh.

Mạt Mạt ngồi trên ghế sofa ăn chuối, An Nặc Hàn ngồibên trái cô bé, cẩn thận bôi thuốc lên chân bị thương của cô.

Sau khi Mạt Mạt ăn xong cái gì đó, cô vẫn không ngẩngđầu, chậm chạp, khó khăn từng chút từng chút nuốt hết miếng chuối trong miệng.

Tiếng nói của An Nặc Hàn rất nhẹ: "Vài ngày nữaanh với Thẩm Nhã sẽ đính hôn, Uncle biết chuyện này nhất định sẽ không phản đốiem và Thành đi Vienna học nhạc nữa."

"Chuyện của em không cần anh quan tâm."

Anh nở nụ cười, bóp bóp mũi cô bé. "Em đoạn tuyệtquan hệ với Uncle không 10 lần thì cũng 8 lần rồi, đã lần nào thay đổi đượcquyết định của ông ấy chưa?"

Mạt Mạt buông xuống quả chuối trong tay, muốn cười,một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.

"Sao vậy em?"

"Không có gì." Cô tránh né cánh tay của AnNặc Hàn đang đưa về phía cô, "Em chỉ là muốn nói: anh Tiểu An, cảm ơnanh!"

Đêm bên biển thật lạnh.

Tô Thâm Nhã gắt gao quấn chặt bộ đồ ngủ phong phanhtrên người, vậy mà vẫn còn cảm thấy gió biển lạnh đến thấu xương!

Những lời bọn bọ nói ra từng câu từng chữ như ngọc rơixuống đất vỡ tan, ngay cả tiếng vọng lại cũng thật chói tai.

"Mạt Mạt, em vẫn còn giận anh à?"

"Giận gì cơ? Em không nhớ rõ!"

"Lần trước, ở phòng tắm..."

Cô cắt ngang lời anh: "Em không nhớ rõ!"

"Anh thật sự không có ý gì khác, anh nghe thấy emkhóc bên trong, gõ cửa thì em không chịu mở. Anh nhất thời sốt ruột mới phá cửaxông vào..."

Mạt Mạt chăm chú nhìn vào mắt anh.

An Nặc Hàn vò đầu, lông mày nhíu chặt. "Ngày đóanh uống rượu say, chuyện về sau anh không nhớ rõ. Mạt Mạt, anh không làm cáigì không nên làm chứ?"

"Em cũng không nhớ rõ." Cô có hơi chút thấtvọng. "Sau này anh đừng đề cập đến chuyện này nữa, nếu để bố em biết, đánhchết em cũng phải gả cho anh!"

An Nặc Hàn gật đầu, biểu hiện sự đồng ý sâu sắc.

Im lặng một lúc, anh chủ động tìm một chủ đề: "Emcó thật là muốn đi Hy Lạp không, nếu như đi thì nhớ gửi hình em và Thành cùngchụp cho anh!"

Mạt Mạt cúi đầu che miệng, nhìn không rõ sắc mặt, chỉcó thể nghe thấy tiếng cười mơ hồ. "Anh nghìn vạn lần đừng gửi ảnh anhchụp với chị Thâm Nhã cho em, em không muốn nhìn!"

"Vì sao?"

"Chị ấy xinh đẹp hơn em!!!"

An Nặc Hàn dùng hai tay véo véo má khuôn mặt trongsáng của cô. "Cô bé ngốc, đợi đến khi em trưởng thành, nhất định em sẽ xinhđẹp như cô ấy!"

"Hừ! Em không thèm để ý đến anh!" Mạt Mạtđánh vào tay anh, quay người nhảy ra khỏi sofa, vừa đi được hai bước đã quayđầu lại, quăng tấm đệm ghế vào mặt An Nặc Hàn: "Em không xinh đẹp ở chỗnào? Em không thèm trang điểm mà thôi, để em ăn mặc trang điểm thật tốt, so vớiai cũng đều xinh đẹp hết!"

"Thế vì sao em không trang điểm cho tốtvào?" Ý cười bên môi An Nặc Hàn càng lúc càng sâu, trong ánh mắt thoángxoẹt qua một tia gian xảo. Mỗi lần anh để lộ ánh mắt này, đó là dấu hiệu chứngtỏ kết quả xảy ra sớm trong dự đoán của anh.

"Con gái vì làm người khác vui vẻ mà trang điểm,anh không biết thưởng thức cái đẹp, em trang điểm vì anh làm cái gì?"

"Đúng! Anh không biết, vẻ đẹp của em, cá tính cảem, giọng ca của em... chỉ có Thành mới biết!" Giọng nói của An Nặc Hànrất nhẹ nhàng mềm mỏng, không hề mang một chút châm chọc.

Thế nhưng trên mặt Mạt Mạt lại lộ ra vẻ tức giận vì bịngười chế nhạo: "Anh chờ xem, một ngày nào đó em muốn cho anh xem thật rõcái đẹp của em!"

Cô xoay người muốn rời đi, ở phía sau cô, anh bất đắcdĩ thở dài: "Em đó! Mãi mãi đều là một đứa trẻ con không lớn được!"

Mạt Mạt quay lưng lại với An Nặc Hàn, đó là lý do vìsao anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, thế như từ góc độ của Thâm Nhã, cô có thểvừa khéo trông thấy được vẻ tức giận cứng đờ trên mặt Mạt Mạt.

"Có mà anh già quá rồi ý, quá khác với em! Không!Bốn tuổi đã khác biệt, chúng ta ít nhất có hai thứ khác biệt..."

Thâm Nhã ômlấy bộ đồ ngủ, đóng lại cửa phòng. Bởi vì cô không muốn thấy rõ ràng hơn giọtnước mắt rơi xuống từ khóe mắt Mạt Mạt...

Cô không biết An Nặc Hàn bình thường có nói nhưng lờinày hay không, nhưng cô hiểu rằng, cái câu nói chan chứa sự yêu chiều ấy nhấtđịnh đã làm tổn thương thật sâu tình yêu của một cô gái yếu ớt.

Đêm đó An Nặc Hàn không quay trở lại, anh một mìnhngồi trên bờ cát, dùng ngón tay vẽ cái gì đó trên cát.

Mây đen che khuất ánh trăng, nhìn chẳng rõ bức hìnhanh đang vẽ.

Tô Thâm Nhã lặng lẽ lấy ra một quyển sách từ trên giá,mở ra. Từng tấm hình, từng trang ghi lại hồi ức đã giải thích cho cô chuyện xưaấm áp.

Tấm thứ nhất, An Nặc Hàn nhìn qua chỉ có hơn 10 tuổi,ôm trong ngực một đứa bé sơ sinh thật dễ thương, đứa bé quơ quơ bàn tay nhỏ bé,cười với anh, đôi mắt mọng nước còn chưa kịp khô nước mắt...

Tấm thứ hai là một bức ảnh ngày bé gái chọn đồ vậtđoán tương lai, tất cả các đồ vật đều bị quăng ném lung tung... Cô bé cố gắngvươn tay nắm chặt ống tay áo của anh, cười với anh...

...

Mở ra trang thứ hai, cô bé đã biết đi. An Nặc Hàn nắmtay cô bé đi trên bờ cát, cô bé không theo kịp bước chân của anh nhưng không hềbỏ cuộc, cô bé vội vàng cầm chặt tay anh, lảo đảo bước theo anh...

Về sau, cô bé ngồi trên hòn đá ngầm bên bờ biển, thunhặt mấy con ốc biển đang mắc cạn, trên khuôn mặt tươi cười mũm mĩm đã có thểthấp thoáng thấy được ngũ quan xinh đẹp của Mạt Mạt. An Nặc Hàn ngồi trên bờcát cách đó không xa, lấy ngón tay vẽ hình, vẻ mặt của anh rất chăm chú, thếnhưng hình ở trên cát chính là một con mèo Garfield đầu cực lớn, ngũ quan hoàntoàn biến hình.

Lật đến trang thứ ba, Tô Thâm Nhã bị mấy bức hình làmkinh ngạc đến ngây người.

Đầu xuân, sóng hồ lấp lánh, hoa anh đào rực rỡ, MạtMạt nằm tại một nơi phủ đẩy những cánh hoa trắng, gối đầu lên chân An Nặc Hàngmà ngủ, anh cần thận đẩy cánh hoa đang dính vào môi cô bé ra ngoài, anh 18 tuổilại càng thêm tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh lộ ra tính cách trái ngược.

Giữa hè, tiết trời tháng bảy mưa dầm, mưa phùn nghiêngnghiêng, Mạt Mạt giơ chiếc ô thật cao, xoay tròn, nụ cười rất tươi vì đã vẩyđược những giọt nước mưa tung tóe vào đôi mắt trầm tư, sâu thẳm của An Nặc Hàn,khiến cho cả người anh vô cùng nhếch nhác, thế nhưng anh lại rất vui vẻ...

Cuối thu, lá phong đỏ rực điểm xuyết sắc núi mênhmông, An Nặc Hàn đuổi theo Mạt Mạt trong núi, cành cây làm rách váy của cô, côbé cười càng lúc càng rạng rỡ.

Đông lạnh, giữa đêm tối đất phủ dày tuyết, một quánrượu được trạm khắc giống như tòa thành trong chuyện nhi đồng.

Giữa tuyết trắng ngần, An Nặc Hàn dùng một chiếc áo dalông thật dày quất chặt lấy Mạt Mạt, ôm vào trong ngực. Mạt Mạt mang vẻ mặtkinh ngạc chỉ lên cực quang trên bầu trời, còn anh thì cố gắng đem cánh tay nhỏbé của cô nhét vào trong lồng ngực...

...

Tô Thâm Nhã đóng quyển album lại, đi tới bên cửa sổ.

Ánh trăng sáng chiếu rõ hình vẽ trên bờ cát, một conmèo Garfield cười đến vô ưu vô lo...

An Nặc Hàn nói không sai, tình yêu khiến cho ngườikhác cảm động không chỉ có những tình yêu cuồng nhiệt.

Còn có một loại yêu, dịu dàng như nhiệt độ cơ thểngười, trong sạch như dòng nước mát. Vì chính mình đã thành thói quen, thế nêncó ấm áp hơn nữa cũng đều không cảm nhận được sự tồn tại của nó...