Chờ Anh Sụp Đổ Hình Tượng

Chương 2



Edit: Nhĩ Tịnh

Beta: Cá Heo Team

Một câu hỏi thật ngả ngớn, như dự đoán của cô, Kỳ Đinh cau mày, sắc mặt trầm xuống.

Mạnh Chiêu cố ý hạ thấp tư thế, nháy mắt với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Kỳ Đinh: "Sao, câu hỏi này khiến Kỳ tổng khó trả lời như vậy sao?"

Cô rõ ràng không có ý tốt, nhưng giọng điệu lại vô cùng ngây thơ, dường như đang nhàm chán nên thuận miệng hỏi mà thôi.

Mạnh Chiêu đẹp đến cực điểm, ánh đèn ảm đạm trong xe cũng không ngăn được khí chất nổi bật của cô, trước khi đến cô còn cố ý trang điểm quyến rũ phong tình, lại không che được vẻ đáng yêu vốn có.

Cái cổ hoàn mỹ thon thả trắng nõn như ngọc, hai vạt áo mỏng rủ xuống trên vai, lộ ra gần hết làn da trắng như sứ của cô, chiếc váy hai dây màu đỏ không bị coi là quá lộ, nhưng với Kỳ Đinh lại phá lệ chói mắt.

Kỳ Đinh vẫn luôn giữ tâm tĩnh như nước, không ngờ rằng trong vài giây nhìn nhau ngắn ngủi, anh lại là người nhận thua trước tiên.

Thu lại tầm mắt, anh vô tình quét qua xương quai xanh thanh tú như một con bướm đang giương cánh của Mạnh Chiêu, đôi mày lại lần nữa nhíu lại.

Anh tựa lưng lên ghế, nhắm mắt trả lời không chút do dự: "Đúng vậy."

Câu trả lời quá mức đơn giản, Mạnh Chiêu thực sự không rõ anh đang nhắc đến vấn đề nào.

Cô tự an ủi mình, tạm thời cứ xem như Kỳ Đinh trả lời trước vậy.

Khi Kỳ Đinh nhắm mắt, bầu không khí trong xe lại trở nên lạnh lẽo, Mạnh Chiêu chán nản nhìn thoáng qua dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ, một lúc sau lại thu hồi ánh mắt, dời tầm nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Vừa nhìn thấy, lại có chút không rời mắt được.

Những "nhị thế tổ" mà cô thường xuyên tiếp xúc, thật sự rất khó tìm một người đẹp trai, ôn nhu lại còn đứng đắn, chững chạc như Kỳ Đinh.

Trong thời gian một tháng bị cấm túc, cô thường xuyên nghe lão gia tử khen ngợi anh, ở trong mắt lão gia tử, "Có phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích"(*), Kỳ Đinh chính là người như vậy.

Đối với hành vi cáo trạng của Kỳ Đinh, Mạnh Chiêu tuy rất có ý chỉ trích, nhưng cô lại tán đồng với đánh giá của lão gia tử về anh.

Chỉ là ngay khi nhìn đến gương mặt Kỳ Đinh, cô liền không thể so đo với anh.

Kỳ Đinh đã từng nói rõ rằng anh không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô, Mạnh Chiêu cũng thức thời không nói nữa, thỉnh thoảng chỉ liếc nhìn anh.

Cảnh đêm ngoài cửa sổ nhanh chóng thay đổi, rất nhanh toà nhà phía trước liền trở nên quen thuộc với Mạnh Chiêu.

Trong đầu Kỳ Đinh dường như có radar, đúng lúc này anh chậm rãi mở mắt.

Xe chạy chậm dần đến sắp dừng lại, Mạnh Chiêu cởi bỏ chiếc áo vest đang đặt trên đùi mình, đôi chân dài chợt tiếp xúc với khí lạnh trong xe, Mạnh Chiêu hơi run lên, cảm giác được người đàn ông bên cạnh đang nhìn, cô nhịn xuống tức giận, đem áo vest trả lại anh.

"Tôi về đến nhà rồi, cảm ơn Kỳ tổng đêm nay đã... chăm sóc."

Hai chữ "chăm sóc" như được rít ra từ kẽ răng.

Nghe vậy, người tài xế phía trước không khỏi nín thở, im lặng liếc nhìn sắc mặt Kỳ Đinh qua gương chiếu hậu.

Ánh mắt Kỳ Đinh thâm thuý, nhìn không ra vui hay giận, anh chỉ khẽ gật đầu, vươn tay cầm lấy chiếc áo vest được Mạnh Chiêu trả về.

Bàn tay anh rõ ràng từng khớp xương, màu trắng sứ mềm mại, thanh mảnh như trúc, trông thật đẹp mắt.

Mạnh Chiêu dừng lại một lúc, nhanh chóng rút tay về, dưới ánh mắt khó hiểu của Kỳ Đinh, cúi đầu ngửi áo vest.

Hơi thở lành lạnh quyện với hương trái cây ngọt ngào, cô mỉm cười với Kỳ Đinh, "Thật ngại quá Kỳ tổng, áo anh hình như đã bị tôi làm bẩn, tôi sẽ giặt sạch nó rồi trả lại anh sau."

Kỳ Đinh không bỏ sót sự gian xảo trong mắt cô, đương nhiên cũng có thể nhìn ra cô không thực sự ngại ngùng.

Sau khi lên xe, dù Mạnh Chiêu đã cố ý giấu đi, nhưng đối với Kỳ Đinh, cô vẫn có chút không an phận.

Động tác trêu chọc thuần thục như vậy, cũng không biết anh là người thứ mấy.

Công bằng mà nói, ngoại hình Mạnh Chiêu có thể khiến cô ấy thuận lợi trong mọi việc, nhan sắc là đặc quyền của phụ nữ, nhưng Kỳ Đình từ trước đến nay không nghĩ như thế.

Lời nói, hành động nhiều lần của Mạnh Chiêu đã làm anh mất hết kiên nhẫn.

Anh nói: "Lần trước tôi đã nói với Mạnh tiểu thư, rằng nếu cô cứ mang thái độ bông đùa đó thì đừng làm ra những hành động gây hiểu lầm như vậy với tôi. Tuy không quan tâm việc đó nhưng tôi vẫn thấy rất phiền phức."

Đây là lần đầu tiên anh nói như thế với một cô gái, sợ giọng điệu của mình quá mức mạnh mẽ sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô, anh từ tốn lại: "Lần sau, đừng làm như vậy nữa."

Trong xe yên tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng ôn hoà, giọng điệu cũng tương đối bình tĩnh, cho dù là từ chối dứt khoát, cũng không làm người khác khó xử.

Bộ dáng quá mức đứng đắn khiến Mạnh Chiêu phải thở dài, rõ ràng không thích lại có thể kiềm chế, quả nhiên là người tình trong mộng của hầu hết các minh tinh trong giới.

Nông cạn như cô cũng thật muốn nhìn thấy anh ngã từ trên cao xuống sẽ như thế nào.

Mạnh Chiêu mỉm cười cầm lấy áo vest, đẩy cửa xe ra, sau khi xuống xe, nhìn lại trên mặt mang theo nụ cười, bắt gặp đôi mắt đen của Kỳ Đinh trong ánh đèn mờ, liền nói: "Ý của anh có phải là, nếu bây giờ tôi nghiêm túc, tôi có thể cùng anh tiến thêm một bước?"

.......

Mạnh Chiêu là một con cú đêm chính hiệu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô đều bị đảo lộn, những bữa tiệc thường kết thúc vào đêm khuya hoặc rạng sáng, trong nhà đã im ắng từ lâu, lúc này vừa qua 11 giờ, đẩy cửa vào liền thấy bà Mạnh đang đắp mặt nạ.

Cô bước tới, thuận tay đặt chiếc áo lên ghế sô pha, chào bà Mạnh rồi lên lầu tháo trang sức, tắm rửa.

Làm việc được một giờ, ra khỏi phòng ngủ liền nghe thấy tiếng Mạnh Dương, Mạnh Chiêu tóc rối tung đi xuống lầu, định đánh Mạnh Dương vì hắn dám làm phiền.

Không ngờ, vừa bước đến cầu thang, cô đã nhìn thấy hai mẹ con ở dưới nhà đang nhìn chằm chằm vào chiếc áo trên sô pha với vẻ mặt khó hiểu.

Mạnh Chiêu đỡ trán, vừa rồi lên lầu quên mang theo áo vest của Kỳ Đinh, thật là một quyết định sai lầm.

Cô vờ như không có việc gì đi xuống lầu, vừa ngồi xuống sô pha, Mạnh Nhã Lam liền dẫn đầu làm khó dễ: "Nói đi, áo này là của ai?"

Bà Mạnh cố gắng duy trì biểu cảm của một gia trưởng nghiêm túc, nhưng lại không biết rằng khuôn mặt đầy vẻ bát quái kia đã hoàn toàn bán đứng bà.

Mạnh Chiêu giơ tay lấy một nắm hạt dưa trên bàn trái cây, vừa cắn vừa nói: "Trước khi hỏi con cái áo là của ai, mẹ nên hỏi anh con tại sao lại không đến đón con đúng giờ."

Mạnh Nhã Lam quay đầu lại trừng Mạnh Dương, anh vô tội xòe tay: "Công ty có việc, con thật sự không thể rời đi, nên chỉ có thể nhờ một người bạn đưa nó về."

Mạnh Chiêu ậm ừ: "Em không biết Kỳ Đinh khi nào lại trở thành bạn của anh."

Mạnh Dương cười đến bỉ ổi: "Anh đơn phương tuyên bố."

Mạnh Dương ngày thường rất đề phòng những người đàn ông trong giới, buổi tối đưa em gái say rượu về nhà, người bình thường đương nhiên không thể tin tưởng. Vừa lúc hai công ty hợp tác, anh cũng thường xuyên tiếp xúc với Kỳ Đinh.

Nhân phẩm của Kỳ Đinh còn đáng tin cậy hơn anh ta, Mạnh Dương tin tưởng, nếu giao em gái cho Kỳ Đinh, anh ta sẽ đưa em ấy về nhà an toàn.

Trước khi gọi điện, Mạnh Dương vô cùng thấp thỏm, không nghĩ tới Kỳ Đinh trông có vẻ lạnh lùng lại là một người vô cùng nhiệt tình, anh ta thực sự đồng ý đưa Mạnh Chiêu về nhà.

Gọi điện thoại phía trước, Mạnh Dương thập phần thấp thỏm, không nghĩ tới Kỳ Đinh thoạt nhìn lạnh như băng, lại là cái chân thực nhiệt tình, thật đúng là đáp ứng hỗ trợ đưa Mạnh Chiêu về nhà.

Thực không hổ là người đàn ông gương mẫu.

Rắm cầu vồng vừa mới thổi đến một nửa, Mạnh Dương bỗng nhiên sửng sốt, hít một hơi thật sâu, "Đừng nói với anh đây là áo của Kỳ Đinh."

Mạnh Chiêu gật đầu: "Đoán ra nhanh như vậy, anh trai, anh thật đúng là thông minh."

Bỏ qua lời nói âm dương quái khí của Mạnh Chiêu, Mạnh Dương sợ hãi nói: "Em đã làm gì anh ta?"

Mạnh Chiêu:??

Lúc này không phải anh nên hỏi Kỳ Đinh đã làm gì cô sao, có phải anh trai ruột không đấy?

Thấy Mạnh Chiêu không trả lời, Mạnh Dương tiếp tục tra hỏi: "Người ta tốt bụng đưa em về nhà, em sẽ không lại đắc tội anh ta đúng không?

Nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt của Kỳ Đinh tối qua, cùng với chiếc xe phóng đi nhanh, Mạnh Chiêu áy náy sờ mũi: "Nào có, đã bị giáo huấn một lần, em làm sao còn dám đắc tội anh ta."

Mạnh Dương thở phào nhẹ nhõm: "Không có thì tốt, không có thì tốt, nếu không anh sợ em sẽ bị ông ngoại cấm túc lần nữa."

Mạnh Nhã Lam truy vấn: " Đưa về nhà thì đưa về nhà, áo vest của người ta cũng mang về luôn là như thế nào?"

Mạnh Chiêu giải thích đơn giản hai câu, tuy rằng lời nói rất đơn giản, cũng không thêu dệt hành động của Kỳ Đinh, nhưng không thể không nói tính cách của anh có mị lực quá lớn.

Chỉ cần một cái áo vest bình thường cũng khiến cho Mạnh Dương và bà Mạnh khen hết lời.

Mạnh Chiêu bật cười, Kỳ Đinh người này cũng coi như nam nữ già trẻ đều yêu, ngoại trừ những tiểu công tử ăn chơi trác táng chuyên gây rắc rối, hẳn là không ai không thích anh.

Nhìn hai người trong nhà vô cùng tán thưởng Kỳ Đinh, Mạnh Chiêu quyết định không nói với họ về ý định làm bẩn đoá hoa cao lãnh này.

.....

Thứ bảy là gia yến mỗi tháng một lần ở Mạnh gia, vì phòng ngừa bị có người bắt lấy bím tóc, lại bị lão gia tử giáo dục tư tưởng, Mạnh Chiêu đặc biệt an phận ở nhà hai ngày.

Gia yến lần trước, mấy người anh em họ đều đi kiểm tra công tác ở nơi khác, lần này đều đến đông đủ, chắc lại không thể thiếu màn tặng lễ vật.

Mạnh Chiêu không thích đua đòi, nhưng lão gia tử luôn yêu thương cô, mỗi người đều có lễ vật, riêng cô trắng tay, thực sự không hợp lí cho lắm.

Mạnh lão gia tử rất thích uống trà, trong một tháng ở nhà cũ, Mạnh Chiêu chú ý đến bộ ấm trà đã bị mài mòn, nên trong lòng quyết tâm lần này tặng ông một bộ.

Thật tình cờ, Giang Nhạc Huyên có người bạn đi vào con đường này, cô ấy đã bị lừa và trả thuế chỉ số thông minh một cách vô ích, Mạnh Triệu đã hẹn hai người cùng nhau đến một quán trà cao cấp trong thành phố.

Cửa hàng trà cụ(*) nằm gần chợ đồ cổ ở Nam Giang, cách nhà Mạnh Chiêu khá xa, nếu không tắc đường, Mạnh Chiêu cũng mất hơn một giờ lái xe mới gặp được đám người Giang Nhạc Huyên.

Ở nơi tấc đất tấc vàng này, cửa hàng trà cụ lại chiếm diện tích vô cùng lớn, từ xa, Mạnh Chiêu đã có thể nhìn thấy ba chữ bắt mắt "Dật Phẩm Hiên" trên tấm biển màu nâu.

Chậm rãi đến gần, còn có thể nghe thấy hương trà thoang thoảng bên trong.

Ở bên cạnh Mạnh lão gia tử mưa dầm thấm lâu, Mạnh Chiêu đã có thể phân biệt được chất lượng từ hương thơm của trà, trà trong cửa hàng đậm đà, êm dịu, lưu hương lâu, hẳn là trà đỏ Kỳ Môn cao cấp.

Trong tiệm trà cụ không có nhiều khách lắm, mấy người Mạnh Chiêu vào cửa, liền có nhân viên bước tới chỉ dẫn, Mạnh Chiêu từ chối đề nghị của cô ấy, ba người họ tự mình lựa chọn trong cửa hàng.

Mạnh Chiêu và Giang Nhạc Huyên bị các loại kiểu dáng của trà cụ làm loá mắt, người anh em trẻ tuổi đi cùng họ liên tục thao thao bất tuyệt về những kiến thức chuyên môn mà họ nghe không hiểu.

Ban đầu Mạnh Chiêu cùng Giang Nhạc Huyên còn cố nghe thật nghiêm túc, nhưng sau khi nghe được vài câu, cả hai đều muốn trợn mắt trắng.

Vốn tưởng rằng anh ta thật sự hiểu biết, ai biết đến lúc phải lựa chọn, anh ta chỉ nói lý luận suông, không bằng ban đầu tìm nhân viên hướng dẫn.

Giang Nhạc Huyên cũng không ngờ rằng người bạn nói thề son sắt trong điện thoại lại chỉ là cái giàn hoa(*), tức giận đến đầu óc choáng váng, lại thấy có lỗi với Mạnh Chiêu.

Vừa định nói gì đó, mắt cô chợt sáng lên, duỗi tay kéo Mạnh Chiêu bên cạnh đã rõ ràng không kiên nhẫn, lại vẫn duy trì lễ phép nghe bạn cô nói phét.

"Mạnh Chiêu, ngẩng lên nhìn lên phía trên bên phải."

Lời nói của Giang Nhạc Huyên lọt vào tai Mạnh Chiêu cùng với tiếng bước chân trên bậc thang gỗ, cô ngẩng đầu nhìn theo tiếng bước chân, hơi thở đột nhiên ngưng trệ.

(*)Có người quân tử, như vàng như thiếc, như bích như ngọc (thành ngữ trung)

(*)Trà cụ: dụng cụ pha trà

(*) ý nói vô dụng