Chinh Phục Học Trưởng

Chương 7



Trở lại ký túc xá, Lâm Viễn tò mò hỏi Tạ Lỗi, “Tạ Lỗi, sao thế, sao mặt đỏ thế?”

“Không sao, điểm danh đi.” Tạ Lỗi vội vàng lấp liếm, bước ra cửa thổi còi tập hợp.

Làm học trưởng năm thứ Ba, năm cuối đã bắt đầu thực tập tốt nghiệp, nên trong số các sinh viên còn lại, có thể nói hắn là anh cả. Mỗi tối, cả khoa Quốc phòng mặc quân trang rằn ri, nghiêm chỉnh đứng dưới lầu, nghe hắn điểm danh.

“Hơn nửa học kỳ đã trôi qua, năm Nhất và năm Hai phải thi khá nhiều, mọi người cố gắng ôn tập thật tốt, tuyệt đối không qua quýt, càng không được gian lận, nếu ai gian lận, làm mất mặt khoa chúng ta, đừng trách tôi không nể tình.” Hắn nghiêm khắc nói, đôi mắt sáng quắc như chim ưng đảo qua tất cả các sinh viên, vô tình đúng lúc ấy, đâu đó trong hàng ngũ bên dưới truyền đến một tiếng cười rất khẽ.

“Ha ha…”

Âm thanh kia, ngữ điệu kia, làm Tạ Lỗi giật mình biến sắc, hắn chỉ thẳng vào nơi phát ra tiếng cười, cả giận nói, “Ai vừa cười? Đứng ra!”

Nhưng các học đệ cực kỳ đùm bọc và bao che cho nhau, nhất quyết không bán đứng chiến hữu cho thế lực hắc ám, không ai nhận tội.

Thủ lĩnh hắc ám Tạ Lỗi giận muốn điên, “Giỏi, ngồi xổm xuống!”

Ai đã từng trải qua tập huấn quân sự đều biết ngồi xổm thời gian dài đau đớn cỡ nào, Tạ Lỗi thuyết giảng một tràng về tác phong kỷ luật, hạ cấp phải tôn trọng thượng cấp, nhưng thực ra đang âm thầm quan sát, chỉ có điều các học đệ ai cũng rất điềm tĩnh, thành khẩn đáng thương tha thiết nhìn hắn, Tạ Lỗi hết cách, rốt cuộc vẫn phải cho qua.

Nhưng đến tối, hắn tổ chức kiểm tra đột xuất trước khi tắt đèn, mà khu vực hắn điều tra đầu tiên, chính là ký túc xá của nhóm học đệ nọ.

Đối với sinh viên Quốc phòng, quan hệ giữa học trưởng và học đệ cực kỳ nghiêm túc, học đệ luôn phải vâng lời, bước vào cửa phải lập tức thay quần áo, gấp gọn gàng, chén nước trên bàn phải xếp thành đường thẳng, dép lê dưới đất cũng phải thẳng hàng, ai lên giường cũng phải nằm ngay ngắn, bất kể đã ngủ hay chưa.

Tạ Lỗi nhìn quanh một hồi, không thể tra ra thủ phạm, đành phải dặn dò nhớ đắp chăn, đừng nằm không.

Giờ thể dục sáng hôm sau, hắn thổi còi một tiếng thật dài, tất cả sinh viên lập tức rời giường, thay đồng phục huấn luyện, xếp thành hàng chỉnh tề, theo hắn vào sân thể dục chạy ba cây số, sau đó vận động thả lỏng.

“Vặn hông, một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn năm sáu…” Tạ Lỗi hô khẩu hiệu, thỉnh thoảng ánh mắt lại đảo tới một nhóm sinh viên năm nhất. Vừa nghĩ đến học đệ bí ẩn có thể đang ở đó theo dõi hắn, hắn đã khô nóng khó nói thành lời.

Hôm nay hiếm khi hắn lên lớp, năm Ba trốn học càng lúc càng hăng, nên người biết mặt giáo sư cũng không nhiều lắm. Tạ Lỗi đang nghiêm túc chép bài, thình lình điện thoại rung.

“Đến siêu thị X, tầng ba, mua hai thứ bày ngoài cùng bên trái.”

Tin nhắn kiểu này chỉ có thể đến từ học đệ thần bí, nhịp tim Tạ Lỗi lập tức loạn xà ngầu, nhưng xui rủi là cuối giờ, hắn bị giáo sư giữ lại.

“Tạ Lỗi à, thành tích em tốt như vậy, có định thi nghiên cứu sinh không?” Lão giáo sư hiền hòa hỏi, “Tôi biết sinh viên Quốc phòng thi đỗ nghiên cứu sinh không dễ, nhưng tôi xem qua luận văn của em rồi, rất sát với đề bài tôi mới ra. Thành tích của em cũng tốt, nên tiếp tục học lên, bây giờ xã hội đặt nặng bằng cấp lắm.”

Giáo sư đã nhiệt tình như thế, không thể không nể mặt, Tạ Lỗi đành phải ngại ngùng cười nói, “Cảm ơn giáo sư, nhưng sinh viên Quốc phòng muốn thi nghiên cứu sinh phải làm nhiều báo cáo lắm, để em trao đổi với Trương cán sự đã.”

“Nếu em muốn, tôi cũng có thể tác động Tiểu Trương.” Lão giáo sư vui vẻ nói.

Tạ Lỗi đành phải tiếp tục bàn bạc, dù sao thi nghiên cứu sinh cũng là điều hắn rất quan tâm. Vất vả lắm mới xong chuyện thì cũng muộn nửa giờ, hắn vội vàng chạy tới siêu thị.

Đây là siêu thị nhỏ nằm ngay trước cổng ký túc xá, thay vì siêu thị, gọi là tiệm tạp hóa thì đúng hơn, hàng hóa bên trong bị lũ sinh viên đảo lộn tung tóe, cả ông chủ cũng chẳng buồn sắp xếp lại, cứ để mọi người thỏa thích lục lọi.

Tạ Lỗi đi tìm dựa theo chỉ thị của tin nhắn, nhưng hắn không biết học đệ muốn hắn mua thứ gì.

“Chính là hai thứ này nha~”

Khi nhìn thấy “Hai thứ này”, nét mặt Tạ Lỗi tức khắc biến đổi, xấu hổ, ngượng nghịu, cùng với phấn khích khó hình dung…