Chiến Thần Tu La

Chương 702: Doping



Khi huấn luyện viên trưởng La Phong nhìn thấy Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền, anh ta vội vàng bước tới: “Giang thần y, cô Đinh, hai người tới rồi.”

Giang Nghĩa hỏi: “Có chuyện gì vậy? Rõ ràng đang dẫn trước cơ mà, sao mọi người đều không vui vẻ lắm?”

La Phong thở dài: “Haizz, nói thật với anh, tuy chúng tôi đang dẫn trước nhưng hai anh em Đỗ Khôn Đỗ Càn tạm thời bị kiểm tra, nói họ đã sử dụng doping nên bị cấm thi đấu nửa trận sau! Thậm chí không cần đá nửa trận sau nữa mà phán bọn tôi thua luôn.”

“Giang thần y, vốn dĩ tôi định mở màn thuận lợi để anh vui nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này.”

Giang Nghĩa nhíu mày.

Doping?



Không thể nào, hai anh em nhà họ Đỗ đều đã hối lỗi. Theo lý mà nói thì họ không thể loại làm mấy chuyện mất mặt thế này được.

“Anh em nhà họ Đỗ đâu rồi?”

“Đang thẩm vấn ở phòng bên kia. Nếu không xác nhận sai thì có khả năng bọn họ sẽ bị treo giò vài trận, cả sự nghiệp cũng có thể tiêu tùng.”

Nghe thế, Giang Nghĩa càng thêm bồn chồn.

Anh em nhà họ Đỗ phải trải qua muôn trùng khó khăn mới đi tới được ngày hôm nay, sao có thể “thua” một cách vô lý như vậy được?

“Tôi đi xem thử.”

“Haiz, đừng, Giang thần y. Bây giờ người của Cục thể thao đang phụ trách thẩm vấn, anh không có quyền vào bên trong.”

“Tôi là bác sĩ, chỉ giúp điều tra thôi, không sao đâu.”

Nói xong, Giang Nghĩa để Đinh Thu Huyền ở lại chỗ bọn họ rồi một mình đi về phía phòng phỏng vấn.

Sau đó, anh nhẹ nhàng mở cửa ra.

Thì thấy anh em nhà họ Đỗ đang quỳ dưới đất van xin tên lãnh đạo phụ trách thẩm vấn của Cục thể thao

“Tôi xin ngài đừng treo giò bọn tôi.”

“Bọn tôi vô tội, bọn tôi căn bản chưa từng sử dụng bất cứ loại doping nào.”

“Chắc chắn kết quả kiểm tra có gì sai sót, hãy kiểm tra một lần nữa được không?”

“Tôi cầu xin ngài.”

Người thẩm vấn hừ lạnh: “Kiểm tra sai? Mấy người tưởng bọn tôi ăn không ngồi rồi à? Dùng doping rồi tham gia thi đấu, đây là hành vị vi phạm đạo đức thể thao nghiêm trọng. Không chỉ treo giò mấy người mà trận này, đội mấy người sẽ bị phán thua luôn.”

“Đừng, đừng mà.”

Anh em nhà họ Đỗ khóc lóc thảm thiết.

Khó khăn lắm sự nghiệp của bọn họ mới tới được bước đường này, sao có thể quay về vạch xuất phát được?

Lúc này, Giang Nghĩa tiến vào.

Người thẩm vấn thấy có người tiến vào liền tức giận gầm lên: “Âi đó? Ai cho anh vào đây? Cút ra ngoài.”

Sau khi nói xong, người thẩm vấn mới nhìn rõ mặt Giang Nghĩa.

Trong phút chốc, anh ta cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Tổng phụ trách khu Giang Nam, sao anh ta lại đến đây?

Lần trước, anh ta đã nghe đồng nghiệp nói rằng hình như tổng phụ trách có quan hệ gì đó với câu lạc bộ Nguyên Thiên nhưng anh ta không tin.

Nhưng lúc này đây, anh ta không muốn tin cũng phải tin.

Tổng phụ trách đích thân tới đây, chuyện này quá hiếm thấy rồi.

“Tổng…..”

Giang Nghĩa giơ tay ra hiệu anh ta không cần phải nói.

Người thẩm vấn liền ngoan ngoãn im miệng.

Giang Nghĩa nhìn anh em nhà họ Đỗ rồi nhẹ nhàng hỏi: “Tôi hỏi hai cậu một lần nữa, nói thật với tôi, rốt cuộc hai người có dùng doping hay không?”

“Không, chắc chắn là không!”

Hai anh em đồng thanh trả lời, đầu lắc như trống bỏi.

“Còn nói không? Kết quả kiểm tra rành rành ra đó, còn nguỵ biện nữa sao?”

Đúng vậy, kết quả kiểm tra hiển thị dương tính, nhưng anh em nhà họ Đỗ lại kiên quyết phủ nhận, chắc chắn có một bên đang nói dối.

Giang Nghĩa bình tĩnh lấy ngân châm luôn mang theo trên người ra.

“Tôi cũng hiểu chút y thuật, nào, để tôi kiểm tra một chút.”