Chiến Thần Tu La

Chương 669: Kế trong kế



Khi ra khỏi nhà tù, hai mắt của Đinh Hoàng Liễu rất sáng, vui như vừa mua được túi Chanel, không, vui hơn như thế gấp mười gấp trăm lần.

Lên xe.

Đinh Hoàng Liễu khoác cánh tay của Đường Văn Chương: “Chồng, cảm ơn anh đã giúp em.”

Đường Văn Chương ngược lại khá lạnh nhạt, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Nếu nói nhà họ Đinh có ai khiến anh ta cảm thấy sợ hãi, vậy thì chỉ có Đinh Hồng Diệu, anh ta mãi mãi không quên được khoảng thời gian tiếp xúc với Đinh Hồng Diệu.

Ở trong mắt Đường Văn Chương, đây là một người tà ác có IQ siêu cao, tâm tư cẩn trọng.

Bạn mãi mãi không biết trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì.

Đường Văn Chương hỏi: “Vợ, anh của em đáng tin không?”



Đinh Hoàng Liễu mỉm cười: “Sao hả, anh không tin thực lực của anh em sao?”

“Anh không phải là nghi ngờ thực lực của anh ta, mà là không yên tâm về nhân phẩm của anh ta, năng lực của người đàn ông này quá mạnh, nếu anh ta muốn báo thù cả nhà họ Đinh, anh sợ anh ta sẽ gây ra tổn thương đối với em.”

Đinh Hoàng Liễu xua tay: “Điểm này anh có thể yên tâm, từ bé đến lớn, anh trai đều rất chăm sóc em. Có thể nói, em là mối bận tâm duy nhất của anh ấy trên thế giới này, em cũng thật ra là biết rõ điểm này mới dám đến gặp anh ấy.”

“Mong là như vậy.”

Bọn họ lập tức rời khỏi cổng nhà tù, ở đây lâu khó tránh sẽ thu hút sự nghi ngờ của người khác, không phải là chuyện gì tốt.



Sắc trời tối lại, Giang Nghĩa lái xe về nhà.

Vừa đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Đinh Thu Huyền đang chuẩn bị một ít văn kiện, thần sắc trên mặt có chút không đúng lắm.

“Làm sao vậy?”

“Công ty có chút chuyện, buổi tối phải đi tiếp một bữa cơm.”

Hai chữ ‘bữa cơm’ khiến Giang Nghĩa không thoải mái lắm.

Anh hỏi: “Quan hệ của em và ông cụ căng thẳng như vậy, về cơ bản đã không có dây dưa gì với công ty, chính là VP hữu danh vô thức, sao ông cụ lại đột nhiên muốn để em đi tiếp một bữa cơm?”

Đinh Thu Huyền cười khổ rồi thở dài: “Còn cần hỏi sao? Cố ý đặt bẫy cho em thôi.”

“Ổ? Lần này ông ta nói như nào?”

“Kêu em đi chào hàng sản phẩm mới nhất của công ty, nếu thành công thì sẽ chia cho em 3% lợi nhuận; nếu thất bại thì muốn thu hồi 10% cổ phần công ty của em.”

Xem ra, Đinh Trung luôn không quên được ít cổ phần trong tay Đinh Thu Huyền.

Nghĩ đủ cách cũng muốn đoạt lại.

Đinh Thu Huyền có hơi chán nản nói: “Haizz, bây giờ em ở trong gia tộc bị người người chửi mắng, ông nội hận không thể cướp lại cổ phần trong tay em, thật sự rất mệt. Thật ra em đã không cần số cổ phần này nữa, ngày ngày đấu đá với họ, không bằng trả cho bọn họ, em rời khỏi công ty tự do phát triển.”

Đây cũng là sự lựa chọn khi bị ép tới bất lực.

Giang Nghĩa đi tới nói: “Đây là lựa chọn xấu nhất, cũng là kết quả mà đám người ông cụ muốn nhìn thấy nhất. Cho dù muốn giao trả cổ phần, chúng ta cũng không thể trả lại dễ dàng như vậy. Thu Huyền, bữa cơm này anh đi cùng với em.”

“Ừ.”

Đinh Thu Huyền cũng hy vọng như vậy, có chồng ở bên cạnh, tóm lại tốt hơn một mình đi ứng phó.

Ngộ nhỡ đụng phải người xấu, có Giang Nghĩa ứng phó, vậy cũng có thể yên tâm hơn.

Hai người sửa soạn một chút, sau đó lái xe đến khách sạn chỉ định.



Cùng lúc này, ở trong tòa nhà văn phòng của chế tạo Đinh Dung, Đinh Trung và Đinh Phong Thành, Đinh Hoàng Liễu đang nhiệt tình tiếp đón một vị khách quý.

Ông ta là chủ tịch của xí nghiệp Hồng Vận --- Ninh Luân.

“Ninh tổng, ông uống trà.” Đinh Hoàng Liễu cung kính bê một ly trà tới, sau đó lùi sang một bên.

Ninh Luân cầm ly trà uống một ngụm, từ từ nói: “Ông cụ Đinh, tối nay ông gọi tôi đến, chỉ là muốn giới thiệu cho tôi những sản phẩm mới này của công ty các ông sao?”

Đinh Trung gật đầu: “Phải, đây là sản phẩm mới nhất của công ty chúng tôi, chất lượng top 1, chưa từng công khai với bên ngoài. Tôi đặc biệt lấy cho ông xem, là nể tình chúng ta là đối tác hợp tác lâu năm, đồ tốt cho ông trước.”

Ninh Luân nhìn bản số liệu, lại nhìn thành phẩm thực tế, trên mặt không có nụ cười gì hết.

Ông ta có hơi bất lực nói: “Hàng thì hàng tốt, công ty chúng tôi cũng vừa hay cần số hàng này, ông cụ, ông nhìn khá chuẩn”

Đinh Trung mỉm cười.

Nhưng còn chưa đợi Đinh Trung vui mừng, Ninh Luân trực tiếp nói: “Nhưng tôi cũng tin, ông cụ tuyệt đối không chỉ vì chút chuyện này mà tối muộn rồi còn gọi tôi tới. Chút chuyện này, bất cứ lúc nào cũng có thể xử lý, để trợ lý của tôi cũng có thể làm được, cũng không cần nói với tôi nhỉ?”

Đinh Trung gật đầu: “Nếu Ninh tổng đã mở miệng rồi, tôi cũng không có gì giấu diếm nữa. Là như này, tôi định bán lô hàng này với giá gốc cho ông; đồng thời, tôi cũng sắp xếp cháu gái của tôi tối nay tiến hành thương lượng với giám đốc bộ phận của công ty các ông, nó cũng muốn bán hàng cho các ông.”

“Tôi muốn Ninh tổng giúp tôi một việc, bảo giám đốc bộ phận của các ông trực tiếp từ chối thỉnh cầu của cháu gái tôi, để nó vêu mồm!”

Ninh Luân nhíu mày.

“Ông cụ, ông đây là kêu tôi diễn với ông một vở kịch, cố ý nhằm vào cháu gái của ông sao?”

“Tuy khó nghe, nhưng quả thật là đạo lý này.” Đinh Trung nói: “Lô hàng này là cái công ty các ông cần, ông có thể dùng giá gốc thua mua, đối với ông mà nói không hề tổn thất, còn kiếm được. Ông đồng ý thỉnh cầu của tôi, chẳng qua chỉ là thuận nước giong thuyền, không có bất kỳ tổn thất gì, cớ sao không làm?”

Chiêu này quả thật thâm.

Một mặt kêu Đinh Thu Huyền đi thương lượng, một mặt Đinh Trung tự tìm chủ tịch của đối phương trực tiếp đàm phán, bên này ông ta bán với giá gốc, Ninh Luân không có lý do gì không cần.

Chỉ cần Ninh Luân đồng ý, vậy Đinh Thu Huyền chắc chắn sẽ thất bại.

Đinh Thu Huyền thất bại, 10% cổ phần sẽ lấy lại được hết.

Chủ ý tuyệt vời!

Chỉ có điều, điều duy nhất ông ta tính sai, là dã tâm của Ninh Luân.