Chiến Thần Tu La

Chương 390: Từ chối tất cả



Đinh Phong Thành bla bla, nói dựa theo những gì viết trên bản thảo về việc thay đổi dự án cải tạo một cách rất hợp tình hợp lý.

Quan Chí Toàn ở đầu dây bên kia trầm ngâm.

Đinh Phong Thành vô cùng tự tin, cho rằng hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì, dựa theo lời giải thích thuyết phục của anh ta, tuyệt đối có thể đánh động đối phương, huống chi sự thay đổi lần này có lợi đối với đối phương, thật sự là không nghĩ ra bất kỳ lý do nào để từ chối.

Nhưng sự việc lại ngại ngùng như thế.

Quan Chí Toàn nói ba chữ với giọng điệu không thân thiện.

“Tôi từ chối.”

Sắc mặt của Đinh Phong Thành thay đổi, nụ cười cứng đờ, căn bản không hiểu tại sao đối phương lại có đáp án như vậy.

Từ chối sao?

Tại sao? Điên rồi sao?

Đinh Phong Thành vẫn muốn tiếp tục nói cái gì đó, Quan Chí Toàn trực tiếp đáp lại: “Tôi đã nói rồi, tôi từ chối, cậu không cần nói chuyện này với tôi nữa. Ngoài ra, nhà họ Đinh các người ngoài cô Đinh Thu Huyền ra, cuộc gọi của bất kỳ ai tôi đều sẽ không nghe, nghe hiểu rồi chứ?”

“Chuyện chuyện chuyện này, Quan tổng, ông đây là…”

Tút tút tút, đối phương trực tiếp cúp máy.

Đinh Phong Thành rất ngại ngùng đứng đó, trong tay cầm điện thoại, không biết nên nói sao mới được.

Những lời mà Quan Chí Toàn nói vừa rồi, Đinh Trung và Đinh Hoàng Liễu đều nghe thấy hết rồi, đồng thời cũng tỏ vẻ rất kinh ngạc, thậm chí nghi ngờ có phải gọi nhầm số không?

“Quan Chí Toàn uống nhầm thuốc sao? Thật sự đầu óc bị chập mạch mới từ chối ý tốt của chúng ta.”

Đinh Trung nói: “Không cần quan tâm ông ta, chỉ cần có trên một nửa chủ hộ đồng ý là được, cháu gọi cho người tiếp theo đi.”

“Vâng.”

Đinh Phong Thành tiếp tục ấn số điện thoại, gọi cho số điện thoại thứ hai.

Kết quả chuyện càng ngượng ngùng hơn đã xảy ra.

Đinh Phong Thành còn chưa mở miệng, đối phương nói thẳng luôn: “Nhà họ Đinh, ngoài Đinh Thu Huyền ra, những người khác đừng tới làm phiền tôi, hiểu chứ?”

Tút, cuộc gọi kết thúc.

Đây là chuyện gì với chuyện gì thế?!

Ba người trong phòng nhìn nhau, vẻ mặt rất khó tin.

Thứ nhất là bất ngoài, liên tiếp hai người đều nói như vậy, vậy khả năng không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Không nói nhiều, Đinh Phong Thành tiếp tục ấn số điện thoại của người thứ ba, đáp án nhận được giống y hệt nhau, gọi liên tiếp 16 số điện thoại, tất cả các đáp án đều như nhau.

Các số điện thoại còn lại xem ra cũng không cần thiết gọi nữa.

Ba người Đinh Trung sững sờ ngồi trên ghế, lông mày nhíu chặt, trên mặt là vẻ khó hiểu.

“Tại… tại sao?” Cả đời Đinh Trung cũng chưa từng thấy chuyện lạ lùng như thế.

Đinh Hoàng Liễu cũng không hiểu.

Bỗng nhiên, cô ta nghĩ ra một chuyện rất ác độc: “Trước đó những người khác đều không giải quyết được, Thu Huyền vừa đi thì giải quyết ký tên xong xuôi. Bây giờ đám người này lại chỉ đích danh chỉ nghe thiện thoại của Thu Huyền, thật sự là rất không bình thường. Ông nội, ông nói xem liệu có phải…”

Lời nói được một nửa, cô ta đã dừng lại.

Đinh Trung nhíu mày: “Liệu có phải cái gì? Nói một nửa thì không nói nữa, cháu muốn làm gì?”

“Không phải, là chuyện này có hơi khó mở lời.”

“Không sao, cháu nói thẳng đi.”

Đinh Hoàng Liễu nuốt nước bọt, rất cẩn trọng mà nói: “Ông nội, ông nói xem liệu có phải Thu Huyền bán cơ thể của mình mới lấy được lòng những chủ hộ này hay không?”

Lời này vừa dứt hai người còn lại đều sững người.

Đinh Phong Thành vội gật đầu: “Có lý, rất có lý, nếu không căn bản không giải thích được tình huống bây giờ!”

Đinh Trung nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi mở mắt thở dài.

“Hai đứa đừng nói linh tinh.”

“Nếu là một hai người, vậy ông còn tin có thể có chuyện này. Vấn đề là, bây giờ là 30 chủ hộ cùng lúc chỉ đích danh Thu Huyền, sự việc không thể đơn giản như vậy được.”

“Hơn nữa, trong 30 người này có phụ nữ, lại có gần 70% là người già, sao có thể làm ra loại chuyện này chứ?”

“Những lời như này hai đứa sau này bớt nói, nghe hiểu chứ?”