Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 19: Quỷ kế của lý gia



“Chuyện mày mang Tử Nhiễm đến Diệp gia gây rối chúng tao đều biết rồi, Diệp gia báo đến, nói một nhà chúng ta thực thảm.”

“Mày không có việc gì đến trêu chọc Diệp gia làm gì? Mày ghét bỏ việc mày sống quá lâu rồi sao?”

Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan tức giận đến sắp bùng nỗ.

“Thật sự, nếu không phải nhìn mặt mũi Tử Nhiễm, tao thế nào cũng đuổi mày đi, cho mày lưu lạc đầu đường!”

Lý Văn Uyên thở hỗn hển.

Lý Tử Nhiễm cũng cảm thấy Diệp Quân Lâm quá mạo hiểm rồi.

Lần này vừa khéo đụng phải Thanh Long thiếu tướng, nhưng lần sau thì sao?

Triệu Nhã Lan hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm: “Ngay cả chỗ ở mày cũng không có, còn dám khiêu khích Diệp gia?”

“Mẹ thật ra Quân Lâm đem biệt thự…”

Lý Tử Nhiễm vừa muốn giải thích biệt thự đã lấy lại rồi, kết quả bị Triệu Nhã Lan đánh gãy: “Cái gì mà biệt thự, con lần sau ít đi cùng nó ra ngoài đi! Quá nguy hiểm, con phải mau chóng nghĩ cách lôi kéo đầu tư!”

Lý Văn Uyên nghiêm túc nói: “Một khi Diệp gia tức giận, ngay cả Lý gia cũng không gánh vác nổi, lại càng không nói đến chúng ta. Về sau mày còn tìm Diệp gia gây phiền phức, mày liền trực tiếp ly hôn với Tử Nhiễm đi.”

Ngày hôm sau.

Lý Tử Nhiễm cùng Diệp Quân Lâm đi tìm vốn đầu tư, trước khi đi, Triệu Nhã Lan nói: “Tử Nhiễm à, vài ngày sau là lễ Quốc Khánh rồi, đến lúc đó con mang em họ Thắm Nhi về đi. Chúng ta khi đó sẽ rất bận rộn, phỏng chừng không có thời gian.”

“Con biết rồi, mẹ.”

Diệp Quân Lâm biết Triệu Nhã Lan làm việc trong bệnh viện, Lý Văn Uyên gần đây đang kinh doanh một chút.

Hôm nay Lý Tử Nhiễm cũng như vậy, chạy khắp nơi tìm nguồn đầu tư.

Nhưng Diệp Quân Lâm không nhúng tay vào, anh chỉ là âm thầm đem tên những công ty này nhớ kỹ.

Liên tục vài ngày, Lý Tử Nhiễm đều không tìm được nguồn đầu tư, dự án lần nữa mắc kẹt, cách thời gian phát động hợp đồng quy định chỉ còn lại ba ngày.

Lý Tử Nhiễm trỏ nên lo lắng sốt ruột.

Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan cũng vô cùng lo lắng.

“Tử Nhiễm, cha mẹ mọi người không cần lo lắng, tới lúc đó sẽ có người đến đầu tư!”

Diệp Quân Lâm mỉm cười.

Anh đã an bài mọi thứ ôn thỏa rồi.

“Hừ, im miệng! Mày đừng nói nữa, không phải chuyện của mày mày đương nhiên không lo lắng!”

Lý Văn Uyên trừng mắt với anh.

Ding… dong…

Chuông cửa đột nhiên reo lên, sau khi mở cửa người đến lại là Lý Tùng Khuê.

“Chú Ba, thím Ba đều ở nhà sao? Ông nội bảo tôi đến nói cho các người biết một chút, đêm nay mở cuộc họp gia đình, các người phải có mặt!”

Lý Tùng Khuê nói xong liền rời đi.

Không lâu sau, bốn người Diệp Quân Lâm đến nhà tổ Lý gia.

Trong sân lớn phía sau không ít các toàn nhà nhỏ, ở Tô Hàng tuyệt đối xứng với danh xưng phú hào một phương.

Lý Tử Nhiễm phát hiện mọi người trong Lý gia đều nhìn họ bằng ánh mắt oán hận, như thể mình đã lấy đi thứ gì rất yêu thích của họ.

Cô hiểu, Lý gia đã xem họ như kẻ thù rồi.

Sau tất cả, món lợi lớn như vậy lại bị gia đình Lý Tử Nhiễm độc chiếm.

Mấy người Lý Thiên Hạo nhiệt tình một cách đáng kinh ngạc. .

||||| Truyện đề cử: Rung Động Vô Thời Hạn |||||

“Đến, Văn Uyên mọi người ngồi đi.”

Sau khi mọi người đã vào chỗ ngồi, Lý Thiên Hạo nhìn Lý Tử Nhiễm hỏi: “Tử Nhiễm, dự án tiến triển thế nào rồi?”

“Ông nội, hiện tại tiền vốn phát động trở thành một vấn đề lớn!

Trong một thời gian ngắn không thể lôi kéo đầu tư, thời gian phát động dự án chỉ còn lại ba ngày.”

Lý Tử Nhiễm thở dài một tiếng.

“Ha ha ha… tôi đã nói rồi, một Hoa Đình nhỏ bé làm sao có thể nuốt trôi dự án lớn như vậy.”

“Đúng vậy, nếu không có năng lực thì đừng làm! Chính mình có bao nhiêu trọng lượng cũng không biết sao?”

Lý Tử Nhiễm vừa nói ra, bốn phía đã đầy tiếng mỉa mai.

Máy người Lý Tử Nhiễm chỉ có thể chịu đựng, bởi vì khoản đầu tư này, thực sự không có cách nào để giải quyết.

Lý Thiên Hạo cười một cái: “Tử Nhiễm à, ông nội có chút đau lòng. Sao cháu lại bỏ sót những người thân nhất của mình?”

“Ông nội, cháu…”

“Cháu có thê tìm ông mà, tập đoàn Lý thị của ông không được tính là tập đoàn lớn, nhưng dự án công viên sinh thái hoàn toàn có thể làm.”

“Vốn phát động ban đầu của cháu, ông nội có thể ra!”

Lý Thiên Hạo nghiêm túc nói.

“Chắc chắn sẽ không đơn giản vậy chứ? Bỏ vồn là có điều kiện đi?”

Diệp Quân Lâm trực tiếp hỏi.

Anh làm sao không nhìn ra âm mưu của Lý Thiên Hạo.

*“Ừ, đúng là cùng người thông minh nói chuyện liền đỡ phiền phức.”

Lý Thiên Hạo cười nói.

Lý Tùng Khuê bên cạnh lập tức đem hợp đồng đưa tới.

“Tử Nhiễm xem đi!”

Lý Tử Nhiễm cầm lấy hợp đồng, lập tức mở ra.

Nội dung hợp đồng rất đơn giản.

Tập đoàn Lý thị đầu tư vào công ty Hoa Đình, nhưng yêu cầu 90% lợi nhuận của toàn bộ dự án công viên sinh thái.

Lý Văn Uyên sau khi đọc hợp đồng, tức giận đến run rẫy.

Khinh người quá đáng.

Lý Thiên Hạo hoàn toàn không coi ông là con trai.

“Tử Nhiễm, Văn Uyên các con cũng không cần tức giận, kỳ thực các người nghĩ thì biết. Ba ngày sau nếu không thể phát động dự án thì chính là chủ động từ bỏ, cục trưởng Ngô cũng không có cách nào. Lúc đó các người sẽ không nhận được một đồng! Nhưng chỉ cần bọn cha bỏ vốn phát động dự án, các con sẽ nhận được 10% lợi nhuận, đại khái tính một chút cũng là 1 tỷ rồi. Các con tự chọn đi…”

“Trừ phi các con cho rằng trong vòng 3 ngày có thể tìm được đầu tư, đúng hạn phát động dự án.”

Lý Thiên Hạo cười đến thực âm hiểm.

Bọn họ kết luận rằng ba ngày sau, Lý Tử Nhiễm không có khả năng tìm được nguồn đầu tư, chỉ có thể ngoan ngoãn ký hợp đồng.

Đến lúc đó Lý gia đang liền có 90% lợi nhuận, ngay cả cục trưởng Ngô cũng không có cách nào.

Lý Văn Hải cũng mỉm cười: “Lão Tam à, mọi người đều là người một nhà, có tiền đương nhiên là cùng nhau kiếm. Các người ăn không cũng rất khó coi.”

“Không cần ký vội, các con trước tiên thương lượng với nhau đIê: Lý Thiên Hạo mang theo mọi người rời đi.

Chỉ để lại bốn người Diệp Quân Lâm.

Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan khuyên bảo: “Tử Nhiễm à không bằng ký tên đi? Như vậy chúng ta cũng không mắt gì! Nếu có thể lôi kéo được vốn đầu tư thì đã sớm có rồi!”

Lý Tử Nhiễm không thể không ký, nhưng cô nhìn Diệp Quân Lâm hỏi ý kiến của anh.

“Không ký!”

Diệp Quân Lâm cự tuyệt.

“Tử Nhiễm em có tin anh không? Tin anh nhất định có thể tìm được vốn đầu tư!”

Lý Tử Nhiễm vừa muốn trả lời, đã bị đánh gãy, Lý Văn Uyên tức giận nói: “Mày cũng chỉnh đốn lại mình đi, nếu không ký, 1 tỷ cũng mất, mày đến mà chịu trách nhiệm. Tao kiên quyết không đồng ý, hợp đồng này nhát định phải ký.”

Lý Tử Nhiễm cũng có vài phần do dự nhìn về phía Diệp Quân Lâm, hiển nhiên là không quá tin tưởng anh.

Diệp Quân Lâm bất lực cười: “Được thôi, không phải còn thời gian ba ngày sao? Nếu thật sự không thể lôi kéo được đầu tư thì lại ký.”

“Như thế đi!”

“Phương pháp này có thể!”

Mọi người đều đồng ý.

Sau khi Lý Thiên Hạo và những người khác quay lại, họ cũng đồng ý.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không tin trong vòng ba ngày Lý Tử Nhiễm có thể tìm được đầu tư.

Thời gian còn lại ba ngày, Lý Tử Nhiễm đi sớm về muộn, chạy khắp nơi tìm đầu tư.

Nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Cho dù có người đồng ý, lợi nhuận cũng rất cao.

Còn không bằng ký vào hợp đồng của Lý Thiên Hạo.

Ba ngày tức khắc trôi qua, 10 giờ ngày hôm sau hợp đồng sẽ hết giá trị.

*Đi thôi, bây giờ chúng ta đi ký hợp đồng.”

Lý Văn Uyên đứng dậy.

“Không được, chúng ta đợi thêm một lúc! Ngày mai 8 giờ đi không phải là được rồi sao?”

Diệp Quân Lâm ngăn cản.

“Tử Nhiễm tối nay không được đi ký hợp đồng, đợi đến sáng mai, anh ra ngoài một chuyền.”

Diệp Quân Lâm dặn dò sau đó rời khỏi.