Chiến Thần Thánh Y

Chương 246: Chống đỡ được súng ngắm sao?



“Đại ca Trần, chúng ta thật sự là phải đánh nhau với tên đạo sĩ điên kia sao? Ông ta, mạnh quá. Chúng ta sợ là đến cả tư cách nhét vào kẽ răng của ông ta cũng không có.” Có người mang vẻ mặt sợ hãi nói.



Phần lớn người trong đám người bọn họ đều là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, thậm chí có mấy người là cao thủ cấp bậc binh vương trong quân đội, nhưng lúc này cuộc đánh nhau của Đường Tuấn và đạo sĩ điên đã vượt qua sự nhận thức của bọn họ, sự sợ hãi phát ra từ đấy lòng.



Advertisement

Vẻ mặt Trần Bá Phước trầm xuống, nói: “Cậu ta có mạnh hơn nữa thì thế nào? Chẳng lẽ còn có thể chống đỡ được súng lục, chống đỡ được súng ngắm sao?”



“Đại ca, anh!” Có người kinh ngạc nói. Trong tay bọn họ quả thực là có súng lục và một cây súng ngắm, nhưng nếu như thật sự dùng tới súng, thì đến lúc đó sẽ rước lấy không ít phiền phức.

Advertisement





“Không quan tâm nữa, phiền phức thì đợi sau hẵng nói. Đại sư Đường tuyệt đối không thể có bất trắc gì. Tam Tử đi chuẩn bị đi, nếu như ông già kia dám xuống tay đại sư Đường, thì bắn một phát vào đầu ông ta cho tôi.” Trần Bá Phước nói với một người ở trong đội ngũ.



Thân hình người kia gầy còm, nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng, chính là một tay bắn tỉa giải ngũ từ trong quân đội!



Tam Tử gật đầu, sau đó đi lắp ráp súng. Mấy người khác thấy Trần Bá Phước đã hạ quyết tâm rồi thì cũng không nói nhiều nữa. Nhưng nỗi sợ hãi ở trong lòng cũng tạm thời được đè xuống. Chỉ cần có thể sử dụng được súng ống, thì bọn họ có niềm tin sẽ giết chết được ông già kia. Người có mạnh hơn đi nữa, thì cuối cùng vẫn là thân thể bằng xương bằng thịt, không phải là thần, không chống đỡ được đạn của súng ống! Đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng người luyện võ của xã hội hiện đại không dám hành động tuỳ tiện. Ở cổ đại có hiệp khách dùng võ vi phạm điều cấm, hiện địa cũng như thế. Nhưng cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, hạn chế của con người với người luyện võ càng ngày càng nhiều. Người bình thường có một khẩu súng trên tay, thậm chí còn có cơ hội giết chết một cao thủ võ công nội công cảnh giới Đại Thành, huống chi đám người bọn họ không phải là người bình thường, liên hợp lại giết một vị tông sư quả thực là có cơ hội rất lớn!



“Cậu nhóc, thật không tệ. Nhưng cậu không nên giết đệ tử của tôi.” Tuy là trên gương mặt của đạo sĩ toàn là bùn, nhưng trên người lại có một loại khí thế làm chấn động lòng người. Loại khí thế này đến từ sức mạnh mạnh mẽ trên người, cho dù là ông ta có ăn mặc như ăn mày, thì vương công quý tộc ở trước mặt của ông ta cũng thấp hơn một đẳng cấp.



“Cậu đáng chết!” Giọng nói lạnh lùng của đạo sĩ điên mang theo một loại mùi của sự tuyên án tất cả.







Thân hình của ông ta đột nhiên lùi ra sau, giống như chim đại bàng giương cánh, cánh tay vung lên, một cây trường đao Chân Khí theo thế xuất hiện, chém về phía Đường Tuấn. Loại trường đao Chân Khí này người bình thường không nhìn thấy được, nhưng cao thủ tông sư lại có thể cảm ứng được.







Lỗ chân lông khắp cơ thể của Đường Tuấn đột nhiên nở ra, đó là bản năng nhận biết và phản ứng với nguy hiểm của cơ thể. Sức mạnh của đạo sĩ điên vượt qua sức tưởng tượng của anh, chỉ mỗi cây trường đao Chân Khí này thôi, cũng đã khiến Đường Tuấn tự nhận rằng là không làm được rồi.







Cây trường đao hùng dũng, giống như là đến từ vùng hư không đen tối, uy lực vô tận, mạng người dưới sự chém giết của nó, thật sự là như cỏ rác.







Đường Tuấn không thể tránh né, hai bàn tay chập mạnh lại với nhau, kẹp trường đao Chân Khí vào giữa hai bàn tay. Trường đao Chân Khí có tính chất là vô hình, vỗ một cái, trong không trung đột nhiên xuất hiện một âm thanh trầm thấp, giống như tiếng nổ rất mạnh vậy.







Sau đó mọi người nhìn thấy hai chân của Đường Tuấn cong xuống, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt, lấy Đường Tuấn làm trung tâm, giống như mạng nhện từ từ lan ra. Trường đao Chân Khi tản ra chân khí cắt quần áo của Đường Tuấn, quần áo giống như là bị dao cắt đi vậy, xuất hiện vết cắt.







“Đây, đây!” Sự thay đổi này đến quá nhanh, bọn người Trần Bá Phước căn bản là không kịp chuẩn bị.







Phụt!