Chiến Thần Sở Bắc

Chương 590



Chương 608

Nghĩ đến đây, cậu ta hít sâu một hơi rồi thấp giọng nói: “Sở Bắc, anh khuyên chị Tuyết đi, xem như một lần cuối của tôi… tôi cam đoan sau này sẽ không đòi tiền hai người nữa”.

Một lần cuối cùng?

Nghe thấy lời của Dương Ân, Sở Bắc cười lạnh trong lòng.

Kiểu người như Dương Ân và Chu Lệ – mẹ cậu ta căn bản không có lời nào đáng tin, lời người như thế nói tuyệt đối không thể tin tưởng.

Bởi vì anh đã thấy quá nhiều lần nuốt lời từ Dương Ân và Chu Lệ rồi.

Người như vậy, bất luận là im lặng hay thề thốt, mở miệng ra thì hoàn toàn không có trách nhiệm gì.

Bởi vì đối với họ, chỉ cần có thể giành được lợi ích cho bản thân thì danh dự và mặt mũi hoàn toàn không cần đến.

Dương Ân thấy Sở Bắc không nói gì thì lập tức gấp gáp.

“Sở Bắc, anh tin tôi một lần đi! Tôi cam đoan đây là lần cuối cùng, qua lần này, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sẽ không làm phiền mọi người nữa”.

Sở Bắc lắc đầu.

“Sáng nay, không phải tôi vừa cho cậu mượn một trăm năm mươi nghìn rồi sao, lấy tiền đó ra trả cho bọn chúng không phải là được rồi sao?”

Nghe thấy lời này của Sở Bắc, ánh mắt Dương Ân lộ ra vẻ không tự nhiên.

Cậu ta ấp úng nói: “Tiền đó, tôi tiêu rồi”.

Tiêu rồi?

Sở Bắc lập tức ngây người, ngay sau đó, vẻ mặt anh lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Chưa đến một ngày, mà cậu lại nói với tôi anh đã tiêu hết một trăm năm mươi nghìn?”

Sở Bắc lạnh giọng chất vấn.

Dương Ân gật đầu, cắn răng nói: “Tôi, tôi nhìn trúng một chiếc xe, hôm nay tôi đã dùng tiền đó mua xe rồi”.

Cái gì! Mua xe?

Sở Bắc vẫn chưa kịp phản ứng lại, Lạc Tuyết thoáng chốc đã trừng mắt há miệng.

Lúc sớm nay, Dương Ân và Chu Lệ còn nói muốn mượn chút tiền dùng để tìm việc, nhưng bây giờ, họ lại đi mua xe sao, đúng thật là quá đáng!

Càng nghĩ trong lòng càng tức giận, Lạc Tuyết không nhịn được lớn tiếng chất vấn.

“Dương Ân! Lúc các người mượn tiền tôi, không hề nói là muốn lấy tiền mua xe, bây giờ cậu nhất định phải nói rõ cho tôi!”

Vẻ mặt Dương Ân chợt thay đổi.

Lúc này, cậu ta mới ý thức được vừa rồi bản thân đã lỡ miệng rồi.

Nhưng cho dù hối hận thì nói gì cũng muộn rồi.

Nhìn vẻ mặt Lạc Tuyết tức giận, cậu ta cắn răng nói: “Chị Tuyết, em và mẹ cũng không quen ai ở thành phố này, chỉ có thể dựa vào chị và dì, lần này chị chỉ cần giúp em một lần cuối, sau này em nhất định sẽ không làm phiền nữa”.

Lạc Tuyết cười lạnh.