Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 22-2: Ma nữ và nhà sư (2)



Hoàng Kim Minh nghe xong liền khó chịu nghĩ: “Dương Thiên Bình đáng ghét, anh ta lại còn thấy việc hôn mình là sai nữa cơ đấy. Đại tiểu thư sẽ cho anh nếm mùi.”

Vừa nghĩ xong, nàng liền lấy tay cởi một nút áo sơ mi trên người mình ra. Cảnh xuân trước mặt lộ ra thấp thoáng khiến người đàn ông như anh nóng mặt, tay chân cũng theo đó rung rẩy. Sau đó nàng không nói gì, liền ngồi lên bàn học của hắn rồi di chuyển đôi chân học ballet từ nhỏ đẹp như đôi đũa ngọc lên xuống mê hoặc thị giác và kích thích người khác phạm tội.

Dương Thiên Bình không thể nào chịu hơn được nữa. Trước nay anh chưa từng dám nghĩ qua sẽ có lúc “Hoàng tiểu thư” gần gũi anh đến như vậy. Anh yêu thích Kim Minh nhưng anh thật sự không dám có chút ý nghĩ nào bất kính với cô ấy. Nhưng nay cô ấy lại... mời gọi anh thì anh phải làm sao?

Cuối cùng Dương Thiên Bình nói: “Hoàng tiểu thư, cô đừng trêu ghẹo tôi tội nghiệp. Mong cô quay lại giường ngủ sớm.”

Hoàng Kim Minh nghe xong tức giận đứng lên lao đến chỗ của Dương Thiên Bình ôm anh thật chặt nói: “Dương Thiên Bình, anh là đồ ngốc nhất thế gian. Tại sao thích tôi mà không dám đụng vào tôi?”

Dương Thiên Bình đẩy nhẹ nàng ra: “Hoàng tiểu thư, cô và tôi khác nhau quá nhiều. Tôi không dám trèo cao.”

Hoàng Kim Minh vừa đau lòng vừa tức giận: “Nhưng tôi bắt anh trèo. Anh không trèo cũng phải trèo.”

Nói xong, nàng kéo hắn lại gần mình, khiễng chân lên say sưa hôn hắn. Tay nàng bắt đầu sờ soạng khắp cơ thể đang bất động của Dương Thiên Bình. Cho tới khi chạm phải nơi nào đấy đang nóng lên nàng mới thấy sợ hãi rụt tay về, rời khỏi môi hắn xấu hổ quay đi.

“Thiên kim tiểu thư các người vẫn thích lấy người nghèo chúng tôi ra chơi đùa như vậy sao?” - Hiểu được vì sao Hoàng Kim Minh rút lui, Dương Thiên Bình chua chát nói, trong giọng nói có ít nhiều châm chọc xót xa.

Hoàng Kim Minh nghe xong thì tức lắm, rõ ràng nàng thật lòng yêu hắn mà hắn dám nói nàng trêu đùa. Nàng tức giận trừng mắt đấm vào ngực hắn mắng liên tục: “Đồ đáng ghét, tôi là thực lòng thích anh. Tôi cũng chưa từng đụng chạm người khác. Anh lại nói tôi thích chơi đùa. Không tin anh thử xem. Tôi là một xử nữ đó.”

Dương Thiên Bình nghe xong liền kinh ngạc trước lời khiêu khích của nàng. Nhưng anh rốt cục vẫn không nói gì. Hoàng Kim Minh bất mãn quay đi, không quên buông lại một câu khích tướng: “Bỏ đi, dù sao anh cũng không dám.”

Lời nàng vừa dứt hắn liền giữ tay nàng lại, nghiêm túc nói: “Nếu tôi nói với em, tôi dám. Em sẽ đồng ý chứ?”

Nàng như con mèo nhỏ rụt tay về, mỉm cười khẽ gật đầu hài lòng, nghĩ thầm: “Tên ngốc này, cuối cùng cũng dám can đảm lên một chút rồi.”

Dương Thiên Bình mỉm cười hạnh phúc ôm lấy nàng nhanh chóng đặt lên bàn học của mình rồi từ từ kéo vật cản nhỏ của nàng xuống. Hai má nàng đỏ hồng nhìn người đàn ông trước mặt gương mặt cũng đang đỏ bừng lên. Anh nhìn nàng trân trối, mồ hôi cũng lấm tấm khắp trán.

Sau anh mới lấy hết can đảm quỳ gối dưới chân nàng để thuận tiện ngắm nhìn nơi nhỏ xinh đẹp chật hẹp ấy một lúc lâu rồi bật thốt lên được hai tiếng: “Đẹp quá!”. Gương mặt anh càng ngày càng gần sát hít hà và bắt đầu những đụng chạm sơ nguyên. Lần đầu tiên của cả hai người cứ ngây ngô như vậy cho đến khi chạm vào vật cản trở tự nhiên của nàng thì trời đã hửng sáng.

Thì ra nàng không hề đùa giỡn tình cảm với hắn. Sau này hắn mới biết cả đời nàng cũng chỉ yêu mình hắn. Chờ đợi hắn cưới nàng về nhà. Nhưng tiếc thay đã qua quá nhiều năm hắn cũng không trở lại. Chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi bao lâu. Một thời thanh xuân đi qua, đã không còn gì nữa. Tình yêu, hẹn ước, hôn nhân... đã là một áng mây của ngày hôm qua.

Bà Minh nhấp ngụm trà, thong thả chờ cố nhân tới gặp mặt. Bà muốn hỏi rất nhiều điều nhưng cuối cùng vẫn thấy hỏi điều gì cũng là vô ích. Hắn đã có vợ, có con, có gia đình hạnh phúc. Nay gặp mặt có được cái chào nhau đã là tốt.

Cố nhân chưa đến mà chuyện cũ cứ tràn về. Bắt đầu bằng lần đầu tiên đáng nhớ trong đời của bà. Nhiều lúc suy nghĩ lại, có lẽ người ấy cũng không hẳn là đã yêu mình, chẳng qua chỉ là do bà tấn công cuồng nhiệt khiến người ta bỡ ngỡ không nỡ chối từ. Trên đời này “chẳng có mèo nào chê mỡ”, nếu có thì chỉ là con mèo bệnh hoặc mỡ bị thiu. Dương Thiên Bình tuy là thanh niên đứng đắn nhưng hắn không hề bị bệnh. Trước một mĩ nhân xinh đẹp như bà dâng đến trước mặt, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. “Có lẽ là vì vậy nên hắn mới chịu ở bên mình đến năm năm. Chứ không phải thực lòng hắn yêu thích mình. Cho nên, khi gặp người phụ nữ khác hắn liền thay lòng.” - Bà Minh xót xa nghĩ. Bà liên tục lấy tay xoa trán. Chuyện đã qua lâu nhưng nay lại cứ từng hồi sống lại.

Sau lần đầu tiên đau rát ấy, nàng nhăn mặt nằm ngả ra giường. Từ phía trên, hắn đưa tay vén những sợi tóc trước mặt của nàng, khẽ mỉm cười mãn nguyện. Hắn yêu thương hôn lên trán nàng âu yếm ôm nàng trong biển tình ân ái triền miên.

Nhìn gương mặt hắn ngốc nghếch nàng liền đưa tay nắm tóc hắn vò đủ kiểu. Hắn như được cổ vũ liền càng quấy phấn khích khiến nàng không ngừng phát ra âm thanh mị tình. Hắn hạnh phúc, mãn nguyện nói trong hơi thở hồng hộc: “Tiểu thư bé nhỏ, cám ơn em đã cho tôi. Nói cho tôi biết làm sao để đền đáp món quà vô giá này của em.”

Người con gái kiều diễm ngây thơ của nửa giờ trước giờ đây đang tận hưởng mùi vị ân ái mặn nồng, mơ màng nói ra lời yêu: “Thiên Bình, gọi em là Minh đi. Em yêu anh. Tất cả của em sẽ là của anh. Á... thích!”

Dương Thiên Bình nhìn ngắm cơ thể đẹp đến mê hồn của nàng, liền đưa tay nâng niu sờ nắn và nói khẽ vào tai nàng bằng giọng điệu khàn đục mị hoặc: “Em đẹp quá, Minh Minh!”

“Anh thích quá!”

“Anh si mê em quá rồi.” - Từng lời nói ngắt quãng ấy cứ lần lượt phát ra cho đến khi hắn bị kích thích quá độ và lần nữa phóng ra dục vọng trong người nàng.

Đến sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức trên bàn liền kêu vang. Cả đêm thức trắng khiến thể lực hắn mệt mỏi nhưng cảm giác thỏa mãn đã khiến tinh thần hắn phơi phới tức thì.

Hắn quay sang ôm nàng một lúc rồi nói: “Minh Minh, bây giờ anh phải đi giao báo cho người ta. Em ngủ thêm chút nữa nhé. Anh sẽ chiên sẵn trứng để trên bàn cho em. Hôm nay nhận được lương anh sẽ đi siêu thị mua thêm thức ăn. Tối nay anh sẽ nấu món ngon cho em ăn. Em thích ăn gì?”

Những lời chân thành cứ như vậy từ miệng anh nói ra. Nàng liền muốn rơi nước mắt nhưng nàng không để lộ ra sự thương xót anh. Như vậy anh sẽ tự ái và tự ti. Cho nên nàng chỉ ôm anh và nói: “Thiên Bình, sao anh lại đối tốt với em như vậy?”

Dương Thiên Bình quay sang ôm nàng, hôn lên gương mặt xinh đẹp của nàng: “Em nói cái gì đây! Chúng ta đã làm chuyện vợ chồng với nhau. Từ giờ em là vợ anh, anh phải đối tốt với vợ mình chứ?”