Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 60



Edit: Đào Sindy

Nhà Bùi Anh ở lầu 7, một bộ ba phòng ngủ một phòng khách nhỏ. Phòng kháchchỉ có một chiếc ghê sa lông không lớn, lúc này ngồi một loạt người,bình thường trong nhà một năm đều không thấy bà con thân thích, vậy màlúc này lại đến đông đủ.

Mẹ Bùi cười dịu dàng nói “Mọi người nghe nói hai đức về, nên đặc biệt đến thăm hỏi.”

Bùi Anh gật đầu cười, hai người về chỉ nói với mẹ cô, nếu như bà không nóira, những thân thích này làm gì biết mà hôm nay đến được. Tâm tư của mẹmình cô hiểu rất rõ, không phải muốn khoe khoang một chút trước mặt thân thích sao.

“Tú Quyên à, mấy năm không gặp, thực sựcháucàng ngày càng đẹp.” Dì Hai đứng lên từ ghế sa lông, nhiệt tìnhkéo tay Bùi Anh. Bùi Anh mím môi cười, cũng chào hỏi bà một tiếng vâng.

Dì Hai là thân thích có tiền nhất trong tất cả mọi người, bình thườngmắt cao hơn đầu, tình cờ mời bọn họ ăn bữa cơm, cũng chỉ để khoe khoang, mỗi lần mẹ cô ăn cơm xong trở về, đều là một bụng tức giận.Hiện tạibà lại tỏ vẻ thân thiết lôi kéo mình, giống như thân thiết lắm vậy, làmcho cô cảm thấy buồn cười.

Nhưng mà cô lại hiểu rất rõ bộ dáng hãnh diện của mẹ mình.

Dì Hai thấy Bùi Anh biểu hiện lạnh nhạt, vừa cười nhìn Tống Nam Xuyên:”Vị này hẳn là cậu Tống, chào cháu ha, tôi là dì Haicủa Tú Quyên.”

Tống Nam Xuyên hơi nghiêng người, cùng bà giữmột khoảng cách nhất định: “Chào dì.”

Dì Hai duỗi tay trong khoảng không cứng đờ, ngượng ngùng thu lại. Bùianh thừa dịp này lôi kéo Tống Nam Xuyên, giới thiệu ba mình với anh:”Đây là ba em.”

Cảm giác ánh mắt Tống Nam Xuyên rơi vào người mình, sống lưng ba Bùi không tự chủ được thẳng tắp: “Chào cậu Tống.”

Ông biểu lộ sự uy nghiêm, Tống Nam Xuyên nhìn ông cười, nói: “Chàochú.” Hai người chào hỏi đơn giản một chút, Tống Nam Xuyên chợt nhớ tớigì đó, tuy nói là đến gặp cha mẹ Bùi Anh, nhưng đây cũng là lần đầu awnh đến nhà, anh vẫn mang vài thứ đến: “Con có mang đến cho cô chú ít quà,đang để trên xe, đợi con bảo tài xế mang lên.”

Mẹ Bùi vừa nghexong, vội nói: “Không cần phiền tài xế, cứ để Tu Nhiên xuống lấy làđược.” Bà nói xong thì võ vai Bùi Tu Nhiên, để cậu ta xuống tìm tài xế.

Bùi Tu Nhiên lấy quà lên, Cha mẹ Bùi mời mọi người đến phòng khách, chuẩn bị ăn cơm trưa.

Trên bàn cơm các thân thích đều nói chuyện bóng gió về Tống Nam Xuyên,anh bỏ ra 2 tỉ nhập cổ phần vào Hoàn Vũ mọi người đều biết, sao chịubuông tha cho miếng thịt to béo này.

Bùi anh vẫn im lặngkhông lên tiếng ăn cơm, vốn lúc đầu cha mẹ cô nàng cũng cảm thấy rấtphiền phức, bây giờ lại đến một đám thân thích đông như thế. Nhưng màTống Nam Xuyên rất dễ dàng ứng phó, nếu nói những người này là đối thủcủa anh, không ngừng chênh lệch một hai cấp bậc.

“Sao em chỉ ăn cơm trắng thôi vậy?” Tống Nam Xuyên trực tiếp gắp một cái đùi gà vào chén Bùi Anh, không chút khách khí. Bùi Anh hơi sửng sốt, nhẹ nhàng nói cảm ơn anh, rồi yên lặng gặm đùi gà.

Mặc dù chỉ là một cửchỉ mờ ám, nhưng một bàn người đều nhìn bọn họ. Bùi Tu Nhiên sảng lãngcười hai tiếng, nói: “Anh rể thật quan tâm chị, khi nào thì kết hônđây?”

Thật ra cậu ta chi thuận miệng hỏi, không ngờ tới Tống NamXuyên thật sự trả lời cậu ra: “Lần này anh đến là để bàn bạc với mọingười chuyện kết hôn với Bùi Anh.”

Nét mặt cha mẹ Bùi biếnđổi, liếc mắt nhìn nhau, mẹ Bùi vui vẻ ra mặt nói: “Đây là chuyện tốt!Tú Quyên nhà chúng ta có thể gã cho cháu, là phúc khí tu luyện ba kiếp!”

Tống Nam Xuyên nhìn cô cười “Ngược lại cháu lại cảm thấy, có thể lấy cô ấy làm vợ, là phúc khí cháu đã tu luyện ba kiếp.”

Bùi Anh: “...”

Một đống thân thích trên bàn nghe xong thì nét mặt đổi màu, trừ Tống Nam Xuyên.

So với Tống Nam Xuyên bình thản ung dung, mặt Bùi Anh đã lặng lẽ đỏửng. Bùi Tu Nhiên ở đối diện hò hét anh biết nói chuyện, Bùi Anh ho khan một tiếng, gắp cổ vịt cho Tống Nam Xuyên: “Khi ăn cơm đừng nói nhiều.”

“...” Tống Nam Xuyên nhìn cổ vịt khô quắt trong chén mà cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, nhưng do Bùi Anh gắp cho anh, anh vẫn phải ăn cho hết.

Bữa cơm trưa ăn đến khi các món ăn đều nguội mới xong, cha mẹ Bùi đều không thể chờ đợi được muốn cùng Tống Nam Xuyên nói chuyện anh và Bùi Anh kết hôn, nhưng bây giờ bị mắt kẹt nhiều người, không thể làm hơn là đuổihết toàn bộ thân thích đi.

Các thân thích khó khan lắm mới có thể bắt quan hệ với Tống Nam Xuyên nên không nỡ đi, vẫn làm phiền đến babốn giờ chiều, thân thích thấy sắc mặt cha Bùi khó coi mới đi về.

Bọn họ vừa đi, mẹ Bùi đã kéo Tống Nam Xuyên đến ghế sa lông ngồi, mộtnhà ngồi chung, bàn bạc chuyện đại sự cả đời của Bùi Anh.

“Cậu Tống định khi nào làm hôn lễ đây?” mẹ Bùi cười híp mắt hỏi.

Tống Nam Xuyên nói: “Trước hết cháu và Bùi Anh sẽ đi đăng kí kết hôn,đại khái hôn lễ sẽ làm vào tháng tư, là ngày xuân về hoa nở.”

“Được, có thể.” Cha mẹ Bùi rất hài lòng, mẹ Bùi lại hỏi, “Có phải làm ở thành phố A không, mọi người đều ở đây cả? Dì cảm thấy hai bên làm cùng một sẽ tiện hơn.”

Tống Nam Xuyên cười nói: “Cháu dự địnhlàm ở nước ngoài, lúc trước Bùi Anh từng nói m uốn tổ chức hôn lễ ở bãibiển Cổ Bảo,vì thế nên cháu định tổ chức hai lần, đã chọn nơi tổ chứchết rồi.”

Cha mẹ Bùi còn đang kinh ngạc, Bùi Tu Nhiên chợt la lên: “Trời ạ trời ạ, thế là con có thể xuất ngoại rồi! Còn đến hai lần!”

Trong lúc cậu ta kêu lên thì mẹ Bùi cũng lấy lại tinh thần: “Vậy thì tiền phí quá nhiều rồi?”

Tống Nam Xuyên nói: “Chi phí không cần chú dì bận tâm, cháu vẫn lo được cho hai buổi lễ này.”

“Hả, như vậy, thì tốt.”

Mẹ Bùi gật đầu, định nói gì đó, thì bị Bùi Anh đánh gãy: “Mẹ, mau lấy hộ khẩu nhà ra đi?”

Mẹ Bùi nhìn cô: “Còn chưa bàn chuyện xong đấy, lấy hộ khẩu ra làm gì.”

Bùi Anh nhíu mày nói: “Còn phải nói gì? Chuyện nên nói không phải đã nói hết rồi sao?”

“Còn đám hỏi này, đây là một quy tắc không thể bỏ.”

Bùi Anh trở nên đau đầu: “Thời nào rồi mà còn cần quy tắc chứ?”

Tống Nam Xuyên nắm chặt tay cô, khiến cô bình tĩnh lại: “Tất nhiên cháu sẽ chuẩn bị đám hỏi, và cũng đã liên hệ luật sư, để cậu ta giúp cháuchuyển một phần bất động sản của công ty sang tên Bùi Anh, làm khoảngnăm thủ tục là hoàn thành.”

Bùi Anh ngẩn người, đây là lần đầu cô nghe đến chuyện này: “Tại sao anh lại chuyển bất động sản của anh sang tên em?”

Tống Nam Xuyên nói: “Không phải dì muốn đám hỏi sao, thế nên anh cũngchuẩn bị, vốn định tiền và đồ cướisẽ do cha mẹ hai bên chuẩn bị chođôi vợ chồng son chúng ta. Nhưng mà anh lại nghĩ nó sẽ gây phiền cho dì, vì vậy nên anh chuyển sang cho em.

...

Trongphòng im lặng một hồi, sắc mặt cha mẹ Bùi không đẹp tý nào. Tống NamXuyên lại nói: “À, nếu dì chuẩn bị đồ cưới cho Bùi Anh, thì cứ đưa trựctiếp cho cô ấy là được.” Anh nói xong thì dừng một chút, “Còn gì không?”

Mẹ Bùi sững sờ một lúc, mới nhìn Tống Nam Xuyên nói: “Tu Nhiên nhà chúngta đã hoàn thành 4 năm đại học, bây giờ đang thực tập tại trường, nhưngnó còn chưa tìm được nơi thực tập phù hợp“.

Bà nghĩ kĩ rồi,coi như không có tiền cưới hỏi, nhưng chỉ cần Bùi Anh gả đi, bọn chúngsẽ không quan tâm đến mình, việc trước mắt là trải sẳn đường cho TuNhiên đã.

Tống Nam Xuyên nghe bà nói thế, anh nhìn về phía BùiTu Nhiên, hỏi cậu ta: “Em học nghành gì?”

Bùi Tu Nhiên nói: “Máy tính

Tống Nam Xuyên nhíu mày: “Cho anh xem phiếu điểm một chút.”

Bùi Tu Nhiên: “...”

Cậu ta quay đầu nhìn mẹ của mình.

Nhậnđược tín hiệu của cậu ta, mẹ Bùi cười nói: “Đứa nhỏ Tu Nhiên nàyrất thích nghịch máy tính, ở trường học lại không hay đọc sách, nhưngđầu óc nó lại rất tốt, nhất định có thể giúp cháu.”

Tống Nam Xuyên cũng cười: “Thật sự em ấy đã qua 4 năm sao? Lần trước cháu đãnhìn qua bài thi của em ấy, thực sự vô cùng thê thảm, cháu thật nghi ngờ em ấy không thể thuận lợi tốt nghiệp đại học rồi.”

Đầu gốiBùi Tu Nhiên như bị đâm thủng hai lỗ, không sai, cậu ta đã cúp vài tiết, nếu học kỳ sau lại thi lại, thì không biết có thể lấy được bằng tốtnghiệp không.

Nét cười trên mặt mẹ Bùi đông cứng: “Bằng cấp không thể kiểm nghiệm năng lực của một người...”

“Nhưng có thể kiểm nghiệm trí lực của một người.” Bà còn chưa nói xong câu, thì đã bị Tống Nam Xuyên đánh gãy.

Mẹ Bùi: “...”

Trong phòng lại im lặng, cuối cùng vẫn là Tống Nam Xuyên lên tiếng nóivới Bùi Tu Nhiên: “Học bốn năm đại học, tốn không biết bao nhiêu tiền mà cha mẹ và Bùi Anh đều không dám tiêu, cuối cùng bằng tốt nghiệp khônglấy được, làm sao anh có thể thuyết phục mình rằng em có thể giúp anh?”

Bùi Tu Nhiên bị đả kích liên tiếp, vào lúc này bị kích động, ánh mắtbiểu hiện tức giận và không phục: “Là do ta không cố gắng học, anh thậtsự cho rằng trí lực của em có vấn đề sao?”

“Nhìn qua rấtgiống.” Tống Nam Xuyên cười như không cười nhìn cậu ta, “Như vậy đi, nếu như em có thể thuận lợi tốt nghiệp, thì anh sẽ cho em cơ hội đến côngti anh thực tập.”

“Có thật không?” Anh vừa dứt lời, cặp mắt mẹ Bùi mở to, “Sau này Tu Nhiên phải làm phiền cháu rồi.”

Tống Nam Xuyên cười gằn một tiếng: “Cháu còn chưa nói hết, dì đừng vộivui mừng.” Anh nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Tu Nhiên, “Trong lúc thựctập sẽ quản lí huậ luyện nghiêm ngặt theo yêu cầu của công ti, nếu nhưcuối cùng cấp trên của em nói em không đạt yêu cầu, vậy sau khi kết thúc thực tập em không được ở lại công ti.”

Nhiệt tình ban nãycủa mẹ Bùi bị dập tắt phân nửa, nhưng vẫn cười nói: “Nếu Bùi anh cùngcháu kết hôn, thì tất cả đều là người một nhà, người một nhà hà tất làmkhó nhau như vậy, quá xa lạ rồi.”

“Người một nhà à?” Tống Nam Xuyên cười châm chọc, “Dì có từng xem Bùi Anh là người một nhà không?”.

Nãy giờ Bùi Anh vẫn ở bên cạnh nghe anhnói chợt sững sờ, không nghĩđến anh sẽ nói trắng việc này ra trước mặt tất cả mọi người. Có thể làtự biết đuối lý, cũng có thể do khí chất Tống Nam Xuyên quá mức sắc bén, cha mẹ Bùi bị anh hỏi đến không nói được gì.

“Hôm nay tôiđến gặp các người, là do Bùi Anh vẫn còn gọi các người một tiếng ba mẹ.” Tống Nam Xuyên nói xong, mím môi, thở ra một hơi mới nói, “Trước đâycác người đối xử với cô ấy ra sao tôi không truy cứu, bởi vì từ nay vềsau đã có tôi chăm sóc cô ấy. Các người không cần lo lắng, Bùi Anh nặngtình cảm như vậy, chắc chắn sẽ phụng dưỡng các người, nhưng các ngườiđừng có mà nghĩ nữa. Còn Bùi Tu Nhiên, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi sẽkhông mở cửa sau, chỉ cần cậu ta có năng lực ở lại công ti, như vậytrong thời gian ngắn cậu ta có tể tự mình nuôi mình. Đừng có cả đời bámváy chị mình mà không biết tự cố gắng, cậu tự mình nghĩ đi, nói thế nàođi nữa về mặt sinh lý cậu vẫn là một thằng đàn ông.”

Câu “Về mặt sinh lý cậu vẫn là một thằng đàn ông” thực có chút chói tai,giống như tự mình vứt bỏ sinh lý đặc thù, Bùi Tu Nhiên không phải là mộtthằng đàn ông vậy.

Cậu ta cắn môi, nhíu mày nhìn Tống NamXuyên: “Đừng có mà xem thường người khác, tôi sẽ tốt nghiệp cho anh xem, rốt cục ai mới không phải đàn ông chứ.”