Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Quyển 2 - Chương 73-3: Bị cướp và cứu người 3



Sắc mặt người đàn ông hơi ngượng ngùng, nhưng Sở Thanh cũng không để ý, trong mắt của cô căn bản không có cái gọi là phân biệt giới tính, dù sao cho tới giờ Sở Thanh cũng có coi mình là con gái đâu!

Đợi đến lúc Sở Thanh đặt anh ta vào ghế lái phụ, Chiến Thiên Dụ mới nhìn rõ người này là ai.

“Tô Bắc, sao lại là anh?” Ánh mắt Chiến Thiên Dụ tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, một người trước mạt thế quang vinh chói lọi giờ lại trở nên chật vật như vậy, hơn nữa không chỉ là nhếch nhác, mà còn bị người hãm hại đến mức này, theo lý thì người đàn ông này không thể vô dụng như vậy!

“Chiến Thiên Dụ?” Hiển nhiên Tô Bắc không nghĩ sẽ gặp phải người quen, tâm tình càng thêm ngũ vị tạp trần, mặc dù anh và Chiến Thiên Dụ không tính là bạn bè, nhưng vẫn có chút buôn bán qua lại, bị bạn làm ăn thấy vẻ chật vật của mình như vậy khiến anh có chút khó chịu.

“Làm sao anh lại bị người ta làm thành bộ dạng này?” Nhìn Tô Bắc như vậy trong lòng Chiến Thiên Dụ vẫn có chút không đành lòng, thậm chí giây phút này anh còn thấy may mắn vì Sở Thanh phát hiện ra Tô Bắc, nếu không chẳng phải anh sẽ bị người ta hành hạ đến chết sao?

“Nói ra rất dài, vẫn là lỗi của tôi, nhìn sai lòng người, quên mất rằng ngay cả trung thành cũng có giá của nó.” Giọng của Tô Bắc mang theo sự bất đắc dĩ, d.d.l.qd thái độ càng bất đắc dĩ hơn, anh thế nào cũng không ngờ tới, cuối cùng người phản bội anh lại chính là một trong những anh em cùng nhau vượt núi đao biển lửa.

Thấy Tô Bắc như vậy, Chiến Thiên Dụ cũng không biết nên an ủi cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một cái, trong lòng âm thầm cảm thấy đồng tình.

“Anh nói anh phải báo thù, vậy kẻ thù của anh ở nơi nào?” Muốn có được sự trung thành của người khó chơi này ngoài cứu anh ra còn phải giúp anh trả thù, điểm này Sở Thanh vẫn chưa quên.

Hơn nữa bây giờ cô cũng hiểu đại khái thân phận của người đàn ông này, Tô Bắc – Phú thương nổi danh thành phố B, trước mặt thế được người người kính ngưỡng, không ngờ sau những năm tháng quang vinh đó ở mạt thế lại bị người chà đạp thành bộ dáng này.

“Còn nữa, nói một chút xem, tại sao anh lại thành như bây giờ?”

Nghe thấy câu hỏi của Sở Thanh, Tô Bắc hơi run rẩy, nhưng anh tự nói với mình phải đối mặt với tất cả, trốn tránh không phải là cách!

“Kẻ thù của tôi bây giờ đang ở thành phố m, nghe nói cả thành phố M hoàn toàn đã bị anh ta nắm giữ trong tay, vì vậy lúc này muốn động vào anh ta là chuyện d.đan.lqdvô cùng khó khăn, về phần tôi…” Nói tới bản thân, Tô Bắc bất đắc dĩ cười khổ, trong mắt ngập tràn sự bị sỉ nhục: “Sau mạt thế anh ta cảm giác được dị năng thức tỉnh, lúc đầu anh ta vẫn quan tâm tôi rất tốt, tôi còn cho đây chỉ là tình anh em. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện anh ta có ý dòm ngó mình, nên mới tốt với tôi như vậy. Thậm chí có một ngày anh ta bỏ lớp ngụy trang, muốn cưỡng bức tôi, cuối cùng vì tôi thà chết không theo nên đã đánh gãy chân tay tôi, sau đó vì tôi định tự sát nên anh ta mới không thực hiện được. Nhưng vì thú dục của bản thân, anh ta đưa tôi tới chỗ này để người nhục nhã, đến khi nào tôi đồng ý để anh ta độc chiếm mới thôi!”

Tô Bắc là người cao ngạo mức nào, làm sao có thể khuất phục dưới thân một người đàn ông, cho nên anh thề sống chết không theo, mà những người nhục mạ anh cũng thay đổi trầm trọng hơn, thậm chí cũng có người nhòm ngó sắc đẹp của anh, tiếc rằng chỉ cần ai có ý đồ, anh sẽ cắn lưỡi, dần dà cũng không còn ai dám làm vậy.

“Thành phố M này…” Giọng Sở Thanh mơ hồ không rõ, không biết vì sao, cô càng có cảm giác chuyến đi thành phố M lần này không đơn giản, thảo dược ức chế tang thi,d.đ.lq.d kẻ thù của Tô Bắc, nhìn như hai chuyện hoàn toàn riêng biệt, nhưng không hiểu tại sao đều có mục tiêu là dẫn Sở Thanh tới thành phố M, rốt cuộc thì nơi đó có bí mật gì?

Dĩ nhiên, dù là bí mật gì đi nữa đều không phải chuyện Sở Thanh có thể suy nghĩ lúc này, bây giờ cô chỉ có thể rời khỏi huyện Thanh sau đó mới xử lí những vấn đề đó.

Cuối cùng, đoàn người an toàn rời khỏi huyện Thanh, mà đi theo lại có thêm hai người, một là Chiến Thiên Dụ, còn người kia chính là Tô Bắc đang bị thương nặng.

Đến thời gian ăn cơm, mọi người tụ tập lại một chỗ, chuẩn bị lương khô. Nhưng bây giờ nhờ có Chiến Thiên Dụ mà vấn đề thức ăn được giải quyết rất nhanh, Chiến Thiên Dụ thân là dị năng giả hệ không gian, thức ăn tất nhiên là có, nhưng nước thì không đủ. Dù mọi người mang không ít nước, nhưng sau khi dùng để nấu cơm thì chỗ còn lại không đủ để uống rồi.

Lúc mọi người đang nhức đầu thì một lần nữa Sở Thanh lại giải quyết vấn đề một cách nhẹ nhàng. Chỉ thấy một dòng nước nho nhỏ từ đầu ngón tay Sở Thanh tràn ra, cũng không chảy xuống đất, ngược lại bay vào trong chiếc nồi phía xa. Mọi người còn đang cảm khái hóa ra Sở Thanh là dị năng giả song hệ, Mặc Phỉ đã hóa ra một ngọn lửa, sau khi ngọn lửa được bỏ vào trong nồi, nước lấp tức sôi, khống chế lực tốt như vậy thật làm người khác mở rộng tầm mắt!

Nhờ có hai người, bữa cơm này ăn rất vui vẻ, sau đó Sở Thanh còn nhờ vị dị năng giả của quân đội kia lấy xe của họ ra, rồi để Chiến Thiên Dụ mang Tô Bắc đi tắm, sau cùng mới d.danlqdoncó thể giúp Tô Bắc chuẩn đoán vết thương.

Thật ra không phải không tắm liền không có cách chuẩn đoán bệnh, chẳng qua Sở Thanh thích sạch sẽ như vậy sẽ tuyệt đối không để mình tiếp xúc với một người không rõ đã bao lâu chưa tắm, mà còn là người không chỉ lăn lộn dưới đất một lần!

Sở Thanh giúp hai người nấu xong nước tắm, đi ra ngoài chờ, mà Mạc Phỉ Phỉ luôn đứng bên cạnh nhìn cũng rất lo lắng cho thương thế của Tô Bắc, dù một thân nhếch nhác cũng khiến người ta cảm nhận được phong thái anh tuấn của anh, người như vậy tàn phế thì quả thật rất đáng tiếc!

“Sở Thanh, cậu nói xem, vết thương của Tô Bắc còn có thể trị lành hay không? Nếu không thì thật đáng tiếc!” Thật đáng tiếc cho một người đàn ông đẹp trai như vậy nha.

“Còn chưa biết, tôi chưa nhìn vết thương của anh ấy, có điều anh ấy không có gì đáng ngại đâu.” Điểm này Sở Thanh không thể xác định, dù sao coi như không tốt thì về sau có điều kiện đầy đủ của thành phố B liền trị liệu, tự nhiên sẽ không có vấn đề lớn gì.

Thấy Sở Thanh không trả lời, trong lòng Mạc Phỉ Phỉ có chút hụt hẫng, ai nha, người đàn ông xinh đẹp như vậy mà lại tàn phế thì thật tiếc!

Mà ông Mạc tự nhiên biết cháu gái mình đang nghĩ mấy chuyện linh tinh gì, dùng sức gõ trên đầu cô một cái, mặt cười khổ không thôi, cháu gái của ông thật đúng là bướng bỉnh!

Có điều ngay khi Tô Bắc sạch sẽ xuất hiện trước mặt ông Mặc, ông chợt lờ mờ hiểu tại sao cháu gái lại tiếc nuối như vậy, một người đàn ông quang phong tế nguyệt bị người ta dẫm đạp thành như vậy, dù là ai nhìn đều sẽ có cảm giác vô cùng nuối tiếc!

“Vươn tay ra để tôi kiểm tra một chút.” Do chưa kiểm tra tình huống tay chân của anh, nên Sở Thanh chuẩn bị xem qua thương thế một chút, nhưng không ngờ Mạc Phỉ Phỉ lại lấn lên trước.

“Để tôi đi, trước kia tôi từng học y, đối với tình huống thế này có thể hiểu hơn cậu một chút.” Nói xong, Mạc Phỉ Phỉ chuẩn bị cầm tay của đối phương xem vết thương, lại bị người kia né tránh, trong nháy mắt, Mạc Phỉ Phỉ cảm thấy cực kỳ lúng túng, nhất là ánh dien.đ.lqdon mắt phòng bị của đối phương càng làm cô xấu hổ muốn chết!

“Cái đó, cũng không phải tôi có ý đồ gì với anh, bởi vì tôi là một bác sĩ nên mới muốn giúp anh kiểm tra.” Tính tình Mạc Phỉ Phỉ vẫn luôn tùy tiện thoải mái nên cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, có điều cô lại quên mất, một người bị thương nặng như vậy làm sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác, hơn nữa nhớ lại bộ dạng háo sắc vừa rồi của mình…Mặc Phỉ Phỉ thực sự rất muốn che mặt!

“Để tôi đi.” Sở Thanh nói xong, Mạc Phỉ Phỉ liền thấy Tô Bắc run run rẩy rẩy đưa tay mình ra cho Sở Thanh kiểm tra thương thế, dáng vẻ nhu thuận kia khiến Mạc Phỉ Phỉ tức đến mức muốn mắng chửi người, chẳng lẽ trong mắt anh ta cô rất giống một con sói lớn hay sao!?

Sau khi kiểm tra một lần, Sở Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Có phải người bẻ gãy chân tay của anh là một dị năng giả hệ cường hóa hay không?” Nhìn Tô Bắc gật đầu, Sở Thanh lập tức biết bước kế tiếp phải chữa trị thế nào rồi: “Bởi vì người đó thuộc hệ cường hóa, cho nên những vết gãy rất chỉnh tề, bên trong cũng không có xương vụn, nhưng do không kịp nắn thẳng lại, những điểm xương gãy lại tự động dài ra kéo gần lại, có điều vị trí bị sai. Bây giờ anh muốn đứng lên lần nữa thì phải d.đ.lqdchịu đau một lần, tôi sẽ bẻ gãy lại đúng vị trí gãy cũ, rồi sẽ giúp anh nối xương, vậy là có thể đứng lên. Vấn đề là giờ tôi không có thuốc tê ở đây, anh có thể nhịn được không?”

Nghe được lời của Sở Thanh, Tô Bắc gật đầu, dạng khổ sở nào cũng đã từng trải qua, như thế này cũng chưa tính là gì!

Mà Sở Thanh nhìn thấy phản ứng của anh liền hơi cười, sau đó chỉ nghe rắc rắc một tiếng, cánh tay bị cô nắm lấy cứ như vậy bị bẻ gãy, tiếng động kia khiến người ở đây đều lạnh run một cái, chỉ Tô Bắc lại không có bất kì biến hóa gì trên mặt, nhưng cái trán thấm ra mồ hôi lạnh đã bán đứng nỗi đau đớn của anh.

Lúc này Mặc Phỉ đã tìm được không ít bản gỗ, Sở Thanh lấy ra một bình ngọc nho nhỏ, lấy thuốc cao bên trong thoa lên vị trí xương gãy trên tay của Tô Bắc.

“Sở Thanh, đây chính là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao trong truyền thuyết sao?” Chiến Thiên Dụ đứng ở bên ngửi được mùi hương thuần thúy tinh tế, liền hỏi Sở Thanh, mặc dù biết trên thế giới này không có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, nhưng cảm giác này vẫn rất giống nha!

“Anh cho rằng mình đang xem phim điện ảnh hay sao? Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao? Anh mang ra đây một tôi liền biến ra hai!” Nói đến đây, nhưng tay của Sở Thanh cũng chưa từng ngừng, tiếp tục thoa thuốc cao lên cánh tay của Tô Bắc: “Đây chỉ là Tục Cốt Cao bình thường thôi.”

Mặc dù Sở Thanh nói chỉ là Tục Cốt Cao bình thường, nhưng những người hiểu biết sẽ cảm thấy thứ này không đơn giản, thứ mà Ma Tôn Sở Thanh Y lấy ra sao có thể tầm thường, hơn nữa tác dụng của Tục Cốt Cao này cũng không phải tuyệt vời bình thường, dù là đầu xương bị gãy, nửa tháng sau cũng sẽ liền lại, cho nên mới phải gọi là Tục Cốt cao.

Mà Chiến Thiên Dụ bị nói đến nghẹn họng liền ở một bên an tĩnh nhìn, ha ha, không có chuyện anh sẽ thích tự tìm khổ cho mình!

Cứ như vậy, sai hơn nửa giờ, tay chân của Tô Bắc đã được Sở Thanh nắn lại rồi thoa thuốc cao thượng hạng, nẹp bản gỗ vào, chăm sóc thật tốt thì nửa tháng sau sẽ không còn vấn đề gì lớn nữa, về phần lúc d.đ.lqd nào thì có thể khôi phục như trước sẽ phải xem sự cố gắng của Tô Bắc rồi!

“Cám ơn…” Cuối cùng, Tô Bắc mở miệng, dùng ánh mắt cảm kích nhìn Sở Thanh, anh thế nào cũng không thể ngờ chỉ là một phút cầu xin sự sống lại có được sự giúp đỡ của thiếu niên này, sau đó nhờ có cô, thậm chí một ngày nào đó anh còn có thể đứng lên, một tiếng cám ơn này vô luận thế nào anh cũng phải nói ra!

“Không cần phải cám ơn tôi, lời của anh tôi sẽ không quên, muốn cám ơn tôi thì sau này hãy trợ lực cho tôi thật tốt. Kỳ thật ở mạt thế cũng không phải không thể làm ăn buôn bán, đúng không?” Thứ Sở Thanh có trong tay là thức ăn, cho nên cô muốn trước khi mọi người biết cách dùng của tinh hạch và thú hạch sẽ dùng thức ăn đổi lấy, đợi đến khi mọi người biết rồi, thực lực của người bên cạnh cô đã sớm tăng lên, đến lúc đó không phải sợ gì nữa!

Mà Tô Bắc nghe được lời của Sở Thanh, mắt lập tức sáng lên, vốn dĩ anh cho rằng mạt thế xuất hiện mình sẽ biến thành củi mục, không có dị năng, cũng không có thế lực, chỉ có thể làm liên lụy người khác, bây giờ Sở Thanh lại ám chỉ hi vọng anh có thể giúp cô kinh doanh, như vậy thì quá tốt, đó chính là thứ duy nhất anh am hiểu!

Hiểu rằng do trị liệu mà giờ cơ thể Tô Bắc rất yếu, SỞ Thanh để anh trở về nghỉ ngơi cho khỏe, còn cùng mấy người Thương Cốt ở lại bên ngoài bàn luận chuyến đi lần này.

Mà mấy nhà khoa học đang nghỉ ngơi nghe được chuyện về thành phố M, cũng nhăn mày lại, tất cả thật sự quá trùng hợp, trùng hợp giống d.dlqdnhư có một cái bẫy đang rình rập.

“Gia chủ Sở, nếu quả thật chỉ có nguy hiểm, vậy thì hãy hủy chuyến đi thành phố M lần này thôi.” Bất đắc dĩ thở dài một cái, cuối cùng lý trí của ông Mạc chiến thắng tình cảm, lựa chọn cách giải quyết tốt nhất, tất nhiên đến thành phố M sẽ có khả năng tìm được thảo dược, nhưng nhiều hơn lại cũng có thể là không tìm được, nếu nói như vậy, thì từ lúc bắt đầu không nên mạo hiểm, bởi vì đâu chỉ có một mình các ông.

“Ông nội, đó là thần dược duy nhất có thể ức chế virut tang thi, tại sao chúng ta có thể buông tha!” Kinh nghiệm sống của Mạc Phỉ Phỉ chưa nhiều nên không hiểu được ông Mạc đang suy nghĩ gì, cô tình nguyện tin tất cả đều giống như trong tin tức, chỉ cần tới được thành phố M thì nhất định có thể tìm được thảo dược!

“Ông Mạc, tôi hiểu được ý của ông, nhưng tôi đã đồng ý với Tô Bắc sẽ đến thành phố M tìm người kia giúp anh ấy báo thù, dù phía trước chính là cạm bẫy thì sao, tôi cũng muốn đi một lần.” Sở Thanh luôn luôn hết lòng tuân thủ cam kết, nếu đã đồng ý, vậy thì nhất định phải làm đến cùng.

Mà ông Mặc nghe vậy cuối cùng thở dài một hơi, dù như thế nào, chỉ cần Sở Thanh quyết định muốn đi là được rồi!

“Mặc Phỉ, Thương Cốt, chuẩn bị cho tốt một chút, kế tiếp sẽ là một trận đánh ác liệt, nếu không cẩn thận, không biết chúng ta còn có thể báo thù cho Tô Bắc hay không.” Trực giác của Sở Thanh vẫn luôn rất chính xác, mà Chiến Thiên Dụ cũng bói ra quẻ có vấn đề, cho nên nhất định bọn họ phải cẩn trọng hơn, không biết vì sao, Sở Thanh có một ý tưởng kì quái, dường như tất cả những thứ này đều có quan hệ với cô, và mọi thứ cũng là vì muốn dẫn cô đến thành phố M, nếu như cô cố tình không đi, hậu quả cuối cùng có thể là người bên cạnh bị thương, mà điều này cũng không phải điều Sở Thanh muốn nhìn thấy.

"Ừ, chúng ta biết, chính cậu cũng phải cẩn thận.” So sánh với mình, Mặc Phỉ càng lo lắng cho Sở Thanh hơn,, đoạn thời gian này không biết nàng đã làm chuyện gì, tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức lúc nào cũng có thể ngủ, như vậy cũng không hay!

Hơn nữa trên người của Sở Thanh dần dần truyền ra một loại âm khí như có như không, mặc dù Mặc Phỉ biết khi tu luyện Sở Thanh sẽ cần âm khí, nhưng loại âm khí đó không chỉ âm lãnh mà còn rất tạp, tựa hồ có thể ăn mòn nội tạng,d.d/lqd chỉ là xem ra Sở Thanh lại không có chuyện gì.

Ngày đó không biết có phải ảo giác của anh hay không, tựa hồ anh thấy được trên cổ Sở Thanh có hai đốm nhỏ màu đỏ, nhưng một lúc sau liền biến mất.

“Mặc Phỉ? Sao vậy? Trên cổ tôi có thứ gì sao?” Thấy Mặc Phỉ nhìn cổ mình chằm chằm, Sở Thanh cảm thấy rất khó hiểu, sờ sờ tựa hồ cũng không có thứ gì, như vậy vẻ mặt vừa rồi của Mặc Phỉ là do đâu?

"Không có, không có gì, có thể là tôi nhìn lầm thôi." Nhìn hồi lâu vẫn thấy cổ Sở Thanh trơn bóng như ngọc, nên Mặc Phỉ cũng chưa để ý, chỉ cho là ảo giác của mình mà thôi.

Cứ như vậy mấy người bắt đầu chuẩn bị, Mạc Phỉ Phỉ nhìn mấy người như vậy cũng là có chút hăng hái muốn giúp một tay, nhưng sau khi thật sự bắt tay vào làm mới cảm thấy hối hận, bởi vì cô không phải dị năng giả, việc gì cũng không giúp được, thật sự muốn khóc, hu hu hu hu!

Cuối cùng, sau khi mọi người tìm đủ tất cả các thứ, Mạc Phỉ Phỉ mặt mày choáng váng, cậu ấy muốn làm gì? Trừ quỷ? Tại sao ngay cả Chu Sa cũng có!?

Mạc Phỉ Phỉ nhìn hồi lâu như muốn nói điều gì, nhưng Sở Thanh lại hoàn toàn không để ý đến. Cô đặt Chu Sa ở một chén nhỏ, lấy chủy thủ ra dùng sức đâm vào lòng bàn tay của mình, lập tức máu chảy như suối dọa sợ Mạc Phỉ Phỉ, khi cô còn d.đ/lqdonđang bối rối liền rót máu vào trang bị Chu Sa trong chiếc chén.

Nhìn Mặc Phỉ băng bó kỹ vết thương của mình, tầm mắt của Sở Thanh rơi vào những thứ giấy màu vàng kia, ánh mắt mang theo sự chán ghét. Cô là ma tu, nhưng lại phải dùng chút thủ đoạn của Tu Chân giả, thật là khiến người ta chán ghét!

Nhưng vì bảo vệ những người bên cạnh này Sở Thanh không còn biện pháp khác, mặc dù cô là Dị Năng Giả, nhưng sẽ không có thuật phân thân, hơn nữa nội lực trong cơ thể bị giam cầm, ngay cả hóa thân cô cũng không làm được, mỗi lần Sở Thanh nghĩ đến cái này đã cảm thấy buồn bực, so sánh giữa sự mạnh mẽ trước kia và vẻ yếu đuối nhỏ bé bây giờ, quả thật không thể không khiến tâm trạng người ta càng thêm tệ!

Còn lại Mạc Phỉ Phỉ chăm chú nhìn động tác của cô, quan sát cô dùng ngón tay hòa trộn Chu Sa và máu tươi lại, cầm lấy giấy vàng rồi dùng máu tươi vẽ cái gì đó ở trên. Một lúc sau Mạc Phỉ Phỉ trợn tròn mắt, cô không thể ngờ mình sẽ thấy một cảnh tượng kinh người như vậy.

Trên giấy vàng là đồ án phi thường phức tạp, nhưng cô lại tận mắt nhìn thấy Sở Thanh vẽ ra, đây quả thực là chuyện không thể nào, thật sự quá kinh sợ!

"Không cần nhìn, Mạc Phỉ Phỉ, vật này cô không học được, loại chuyện như vẽ bùa chú cần có thiên phú, cô chỉ thấy được phần tôi vẽ xuống, nhưng không thấy những phần khác, liền chắc chắn cô không có thiên phú ở lĩnh vực này.” Lời này của Sở Thanh giống như một chậu nước lạnh, dội Mạc Phỉ Phỉ lạnh thấu tim. Cô vốn cho rằng mình có thể có cơ hội học được gì đó, lại không ngờ mình không có thiên phú, chẳng lẽ không có thiên phú thì thật sự không thể học sao? Thật không cam lòng!

<Hết chương>