Chí Tôn Chiến Thần

Chương 95: Vì việc lớn mà quên việc nhà



Ban đầu Giang Sách cũng rất tức giận, nhưng sau khi nghe thấy tên của Diêm Quan Vũ thì đã đổi từ tức giận sang mỉm cười.

Anh cố ý ho khan một tiếng, hỏi: “Anh chính là em vợ của phó cục trưởng Diêm Quan Vũ sao?”

Triệu Sơn Lĩnh vỗ ngực: “Đúng vậy!”

“Bây giờ đã biết sự lợi hại của tôi chưa? Nói cho anh biết, tôi mặc kệ chủ nhiệm nào là người xử lý hồ sơ cho các anh, đến chỗ tôi đều không đạt tiêu chuẩn.”

“Lời của tôi, chính là lời anh rể tôi nói.”

“Lời anh rể tôi nói, đó chính là trời!”

Giang Sách hơi mỉm cười, lại hỏi: “Triệu Sơn Lĩnh, anh rể của anh có biết anh nói ra mấy lời này không? Anh ta tán thành cách làm của anh sao?”

“Ha ha, không phải là chuyện vô nghĩa sao? Phó cục trưởng Diêm là anh rể của tôi, sao có thể không chung suy nghĩ đen tối với tôi được?”

Triệu Sơn Lĩnh hơi dừng một chút, tiếp tục nói: “Nói trắng ra với các người, có tôi ở đây, hôm nay Giải trí Ức Mạch của các người đừng mơ có thể hoàn thành được lễ khai trương!”

Tách tách, tách tách!

Đám truyền thông đông đúc chỉ lo không có tin nóng để tung ra, lúc này tất cả đều bao vây lên chụp ảnh.

Lễ khai trương biến thành lễ đóng cửa, đến lúc giới truyền thông đưa tin này ra ngoài, nhất định có thể gây ra sự bùng nổ.

Bách Tin Hoành đứng một bên vui tươi hớn hở nhìn, ước gì Giải trí Ức Mạch có thể sụp đổ luôn, có người ra tay giúp anh ta cũng không tệ, khiến anh ta bớt được không ít công sức.

Trình Đan Đình đã tức đến run lên bần bật.

Ngày tốt lành vậy mà lại xảy ra chuyện, không cần nghĩ, nhất định là công ty đối thủ chơi xấu rồi.

Càng nghĩ càng giận, Trình Đan Đình vừa chuẩn bị nói chút đạo lý với Triệu Sơn Lĩnh, lại bị Giang Sách ngăn cản lại.

Trên mặt Giang Sách vẫn duy trì nụ cười như trước, dường như là không để việc gây khó dễ của Triệu Sơn Lĩnh vào trong lòng, điều này làm cho Trình Đan Đình cảm thấy rất khó hiểu.

“Giang Sách, lễ khai trương sắp thất bại rồi.”

“Tại sao anh lại không nóng nảy một chút nào vậy?”

Giang Sách cười mỉm, nói với Triệu Sơn Lĩnh: “Mấy lời mà anh vừa nói khiến cho tôi thấy rất nghi ngờ. Anh chẳng qua chỉ là em vợ của Phó cục trưởng Diêm, vậy mà lại có quyền lực lớn như vậy? Còn có thể ra được quyết định thay Phó cục trưởng Diêm? Tôi phải tự mình gặp mặt hỏi thẳng Phó cục trưởng Diêm một chút.”

Triệu Sơn Lĩnh vui vẻ: “Nực cười, thứ như anh là cái thá gì chứ? Anh rể của tôi là người mà anh muốn gặp là gặp sao?”

“Vậy sao? Khó gặp đến vậy à?”

“Với Triệu Sơn Lĩnh tôi thì không khó, nhưng với loại người bỏ đi như anh thì khó hơn lên trời!”

Giang Sách cười khổ một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía căn phòng trong sảnh: “Phó cục trưởng Diêm, nghe nói muốn gặp ông là khó như lên trời sao?”



Cuối cùng Diêm Quan Vũ không ngồi yên được nữa, đi ra.

Thật ra, từ lúc bắt đầu ông ta đã biết Triệu Sơn Lĩnh tới, nhưng ngại thân phận người tổng phụ trách của Giang Sách, nên không dám lỗ mãng, vì thế vẫn luôn ngồi chờ trong phòng, chờ được gọi tên.

Sau đó đã nghe thấy Triệu Sơn Lĩnh nói ẩu nói tả, làm cho ông ta toát hết cả mồ hôi lạnh.

Vừa nhìn thấy Diêm Quan Vũ đi ra, đầu tiên Triệu Sơn Lĩnh cảm thấy có hơi khó tin, sau đó nhếch môi cười: “Chà, anh rể, sao anh cũng ở đây vậy?”

“Cậu ngậm miệng cho tôi!”

Ở trước mặt Giang Sách, Diêm Quan Vũ không dám lỗ mãng, ông ta cố nén lửa giận, rồi khách sáo nói với Giang Sách: “Thành thật xin lỗi, là do cấp dưới thất trách nên mới để loại người này chạy ra ăn nói lỗ mãng.”

Triệu Sơn Lĩnh sửng sốt: “Ha, anh rể đang làm gì vậy? Tại sao lại nói giúp cho người ngoài? Sao không giúp em vợ của anh, mà lại đứng về phe của người ngoài, anh không sợ tôi về nhà tố cáo với chị tôi sao?”

Diêm Quan Vũ hét lớn một tiếng: “Triệu Sơn Lĩnh, cẩn thận lời ăn tiếng nói đi!”

“Cẩn thận? Tôi phải cẩn thận cái gì chứ?”

Giang Sách hừ lạnh một tiếng, thờ ơ hỏi: “Phó cục trưởng Diêm, nghe nói lời của vị Triệu Sơn Lĩnh nói thì chính là ông nói, anh ta nói cái gì thì chẳng khác gì ông nói, chà chà, đúng là lợi hại.”

Cả người Diêm Quan Vũ đã toát hết mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng giải thích: “Ôi, ngài hiểu lầm, thật ra cậu ta không phải là người của cục Công Thương chúng tôi, chỉ là ngày thường luôn ỷ vào danh tiếng của tôi mà làm xằng làm bậy, trước kia vẫn luôn gây chuyện ầm ỹ, tôi thì luôn dung túng, kết quả hôm nay mới gây ra chuyện lớn như vậy, thành thật xin lỗi ngài.”

Lời này của ông ta là vô cùng hèn mọn, những người có chút thường thức đều có thể nhìn ra được là Diêm Quan Vũ vô cùng sợ hãi Giang Sách.

Bách Tin Hoành đứng một bên híp mắt lại, cảm thấy có chút không đoán được thân phận của Giang Sách.

Chỉ có Triệu Sơn Lĩnh là giống như một thằng ngốc.

“Anh rể, anh nói nhiều lời với anh ta như vậy làm gì?”

“Chỗ này có tôi, anh cứ quay về đi, yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này, hôm nay bọn họ đừng mong khai trương.”

Đôi mắt Diêm Quan Vũ đã trợn trừng giống như là mắt trâu vậy.

“Làm bậy!”

Ông ta vung tay tát một cái, cái tát thật mạnh đáp xuống mặt Triệu Sơn Lĩnh, nháy mắt xuất hiện một dấu bàn tay đỏ tươi.

Triệu Sơn Lĩnh dùng một tay bụm mặt lại, không dám tin nói: “Anh, anh dám đánh tôi? Tên họ Diêm, anh cứ chờ đó, về nhà tôi sẽ tố cáo với chị gái của tôi!”

“Về nhà?”

“Tố cáo?”

Diêm Quan Vũ cười lạnh một tiếng: “Cậu giả mạo danh tiếng, giả thân phận của tôi để đi uy hiếp, đe dọa người khác, lại còn phỉ báng bôi nhọ chứng từ hợp pháp của cục Công Thương ban hành, cậu cho rằng hôm nay cậu còn có thể về sao?”



“Người đâu, bắt lấy tên tội phạm lừa gạt người khác cho tôi!”

“Dạ!”

Ngay khi đó, đám người đứng phía sau Triệu Sơn Lĩnh đã đi lên ngăn cản lại.

Sở dĩ bọn họ đi theo Triệu Sơn Lĩnh đến đây cũng chỉ là vì nể mặt mũi của Diêm Quan Vũ, bây giờ Diêm Quan Vũ đã tự mình lên tiếng, sao bọn họ không nghe theo chứ?

Triệu Sơn Lĩnh chửi ầm lên: “Tên họ Diêm, đến em vợ của mình mà anh cũng bắt? Anh bị điên rồi sao?”

“Hôm nay, tôi sẽ vì đại nghĩa diệt thân!” Diêm Quan Vũ vung tay lên: “Đưa cái tên lớn mật này vào cảnh sát, đưa tất cả chứng cứ và tài liệu qua đó hết, thế nào cũng phải nhốt cậu ta tám năm mười năm!”

Nói đến nước này, cuối cùng Triệu Sơn Lĩnh đã biết sợ hãi.

Anh ta ý thức được Diêm Quan Vũ không nói đùa, mà là tức giận thật.

Có điều anh ta không rõ, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ta mượn thân phận Diêm Quan Vũ đi gây chuyện, trước kia thế nào thì ông ta đều mặc kệ, cố tình lần này lại xử lý nghiêm trọng như thế?

Tuy nói lần này gây chuyện cũng khá lớn, nhưng cũng không đến mức vì nghĩa diệt thân chứ?

Cuối cùng, Triệu Sơn Lĩnh nhìn về phía Giang Sách.

Anh ta bắt đầu ý thức được Giang Sách có lẽ không phải người bình thường, từ ngay từ đầu, thái độ của Diêm Quan Vũ với người này đã vô cùng khiêm tốn, chuyện này rất ít gặp trước kia.

Lần này, xem như Triệu Sơn Lĩnh đã đá phải tường sắt rồi.

“Anh rể, anh rể, anh đừng đưa tôi đi, tôi biết sai rồi.”

“Thật ra không phải tôi chủ động muốn đến gây chuyện, mà có người nhét phong bì cho tôi, muốn tôi làm như vậy.”

Giang Sách nhíu mày, nói vài câu bên tai Diêm Quan Vũ.

Diêm Quan Vũ gật đầu, nói với cấp dưới: “Đưa cậu ta xuống trước cho tôi, tôi sẽ tự mình thẩm vấn, Triệu Sơn Lĩnh, tôi khuyên cậu nên thành thật kể rõ đầu đuôi sự việc, nếu không, cậu cứ chờ ngồi trong tù mọt gông đi!”

Triệu Sơn Lĩnh gật đầu, không dám nói bậy thêm một chữ nào nữa.

Lúc mới đến còn diễu võ dương oai, khoe khoang hống hách, lúc này thì nhát gan giống như là con chim cút.

Diêm Quan Vũ chắp tay với Giang Sách: “Tôi xin đi thẩm vấn cái tên ngu ngốc ngông cuồng này.”

“Đi đi.”

“Vâng.”

Diêm Quan Vũ sai người ghì Triệu Sơn Lĩnh rời đi, những người có mặt ở hiện trường đã trợn mắt há hốc mồm.

Nguy cơ đã được giải trừ rồi ư?