Chí Tôn Chiến Thần

Chương 75: Lời mà không lỗ



Bầu không khí trong phòng ngay lập tức đông cứng.

Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm bình thường, chỉ hơi nhíu mày, họ cho rằng Giang Sách có chút mạnh miệng không biết tự lượng sức mình, còn Đinh Khải Sơn thì không phải.

Đinh Khải Sơn trợn mắt hét về phía Giang Sách: "Anh câm miệng lại cho ông đây! Sợ chưa đủ mất mặt sao? Ba mươi triệu, anh biết ba mươi triệu là khái niệm gì không? Cả đời anh cũng kiếm không nổi!"

"Mau cút trở về phòng đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh."

Tô Cầm nhanh chóng nháy mắt với Giang Sách: "Ba con đang bực bội, con về phòng trước đi."

Giang Sách không nói gì, vẻ mặt không chút thay đổi, anh dửng dưng đi vào trong phòng ngủ.

Bên trong phòng khách.

Mạnh Kiến Thụ khinh thường cười: "Khải Sơn, không phải tôi nói chứ anh kiếm đứa con rể kiểu gì vậy? Quá trời không biết xấu hổ! Lúc trước đã nói bảo con gái anh ly hôn với cậu ta, sau đó gả cho con trai tôi, hai nhà chúng ta thân quen tốt biết bao, cũng không cần phải nổi giận như vậy."

Đinh Khải Sơn không ngừng lắc đầu: "Aizz, chịu thôi, chủ nhiệm cho là tôi không muốn đuổi con sâu mọt ăn bám này ra ngoài sao? Đều là nghiệt của hai mẹ con này!"

Vẻ mặt Tô Cầm và Đinh Mộng Nghiên có chút xấu hổ.

Bọn họ đối với Giang Sách đều có lòng tin nhất định, có điều bây giờ Đinh Khải Sơn đang bực bội, lại có chuyện phiền toái lớn, vì không muốn chọc cho Đinh Khải Sơn tiếp tục nóng giận nên hai người cũng đều im lặng.

Đinh Khải Sơn đứng lên nói: "Chủ nhiệm, còn phải làm phiền cậu một chút, tối nay bất kể như thế nào cậu cũng phải giúp tôi giấu kỹ chuyện này, cấp trên ngàn vạn lần không thể biết."

"Anh yên tâm đi, có tôi đây, anh cứ an tâm. Chỉ là không thể cứ giấu mãi như vậy, ngày mai làm thế nào?"

Đinh Khải Sơn nói: "Bây giờ tôi lập tức nghĩ cách bù vào lỗ hổng."

Mạnh Kiến Thụ vỗ vào bả vai Đinh Khải Sơn một cái: "Vậy anh cố gắng lên, không phải tôi dọa anh, nhưng nếu ngày mai anh không thể bù vào lỗ hổng thì sẽ thật sự phải vào tù. Ba mươi triệu không phải con số nhỏ, có thể sẽ phải ngồi trong đó hơn mười năm, anh tự suy nghĩ một chút đi."

Nói xong, Mạnh Kiến Thụ đứng dậy rời đi.

Ngay tại lúc Mạnh Kiến Thụ vừa đi khỏi, Đinh Mộng Nghiên lập tức nói: "Ba, con cảm thấy chuyện này có vấn đề."

Đinh Khải Sơn nhìn cô một cái: "Vấn đề gì?"



"Ba, con cảm thấy Giang Sách nói không sai, tấm thẻ kia nếu thật sự không có vấn đề từ bộ phận tài vụ thì sau khi ba nhận lấy cũng sẽ không xảy ra chuyện không may, vậy thì chỉ có thể xảy ra vấn đề trong khoảng thời gian giữa hai người. Khoảng thời gian này là Mạnh Kiến Thụ cầm thẻ."

"Hơn nữa, ba, có mộ chuyện con không thể không nói. Lần trước ba sắp xếp cho con và con trai Mạnh Chí Định của Mạnh Kiến Thụ... coi mắt, lúc ấy con đã từ chối anh ta, chọc cho anh ta nổi giận, còn bảo con đợi đó. Ba nghĩ xem, có phải là do Mạnh Kiến Thụ cố ý gài bẫy ba hay không?"

Đinh Khải Sơn nghe vậy thì giận tím mặt.

Ông vỗ bàn một cái, hét lên: "Con nói vậy là có ý gì? Lần trước coi mắt con mắng Mạnh Chí Định một trận, sau đó Chủ nhiệm Mạnh người ta chẳng những không trách móc ba mà còn nói xin lỗi với ba, nói con trai cậu ta khốn kiếp? Một chủ nhiệm như vậy tốt biết bao? Sao con có thể qua loa nghi ngờ người ta?"

"Ba thấy là gần đây con ở ngây ngốc với Giang Sách quá lâu cho nên đầu óc cũng trở nên đần độn!"

"Còn nữa, chủ nhiệm người ta nếu quả thật muốn chỉnh ba thì đã có thể trực tiếp mở miệng kêu ba cút đi, cần gì phải chơi trò này? Làm như vậy đối với cậu ta có ích lợi gì sao?"

"Các người chính là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Mộng Nghiên, ba khuyên con sau này bớt ở gần Giang Sách đi, có cơ hội thì tính chuyện ly hôn, oắt con xui xẻo đần độn đó ba nhìn thấy cậu ta đã phát ghét."

"Từ sau khi cậu ta giải ngũ trở về, chúng ta lập tức không có ngày thái bình!"

Đinh Mộng Nghiên bị chửi máu chó đầy đầu, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ ngồi ở một bên bực bội.

Tô Cầm nhanh chóng đến hòa giải: "Lão già ông đừng nóng giận, có thời gian vẫn nên nhanh chóng nghĩ một ít biện pháp, phải làm thế nào để bù lỗ hổng ba mươi triệu này kịp thời, ngày mai vẫn chưa có tiền thì ông sẽ phải vào tù, không phải chuyện đùa."

Đinh Khải Sơn suy nghĩ một chút: "Ba mươi triệu, nhà chúng ta chắc chắn không ai có, chỉ có tìm người khác."

"Tìm ai?"

"Ông cụ bên kia có tiền, nhưng với tính khí của ông ấy thì chắc chắn sẽ không cho chúng ta mượn, thậm chí nếu như tôi nói chuyện này với ông ấy, ông ấy nhất định sẽ mắng mỏ tôi một trận."

Đinh Khải Sơn suy nghĩ một chút, nói: "Đúng rồi, Mộng Nghiên, anh rể lớn Đường Mạt của con là Phó Tư lệnh chiến trường phía Đông, nhiều năm như vậy hẳn phải có không ít của cải, ba mươi triệu đối với cậu ta mà nói cũng không phải chuyện to tát gì phải không?"

Đinh Mộng Nghiên gật đầu một cái: "Lấy năng lực và địa vị của anh ấy, ba mươi triệu quả thật không phải chuyện lớn."

"Được." Đinh Khải Sơn cầm áo khoác lên: "Bây giờ ba sẽ đi ngay đến nhà anh rể lớn của con một chuyến, mượn tiền Đường Mạt."

"Hả? Ba, con cảm thấy không ổn lắm đâu?"

"Có cái gì không ổn?"



Đinh Mộng Nghiên nói: "Trước đó bởi vì chuyện sửa đổi chuyên ngành, con và chị cả, anh rể ầm ĩ rất không vui, bọn họ cho dù có tiền thì có lẽ cũng sẽ không cho mượn."

"Không vui thì không vui, mọi người làm thân một hồi, cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ?" Đinh Khải Sơn thở dài: "Chuyện cho tới bây giờ, ba không đi tìm Đường Mạt thì còn có thể tìm ai?"

Đinh Mộng Nghiên theo bản năng nhìn về phía phòng ngủ một cái: "Có lẽ ba thật sự có thể hỏi Giang Sách một chút? Nếu anh ấy lên tiếng, có lẽ sẽ thật sự có cách giúp ba."

"Cậu ta?"

Đinh Khải Sơn cười nhạt: "Thằng oắt con vô dụng đó, nếu nó có tiền còn phí cả ngày ở nhà chúng ta sao? Mộng Nghiên, đã là lúc nào rồi mà con còn bỡn cợt ba?"

"Không nói nữa, bây giờ ba sẽ đi ngay đến nhà Đường Mạt một chuyến, Mộng Nghiên con ở nhà trông nom, nếu chủ nhiệm bên kia có bất kỳ tình huống gì thì con lập tức nói cho ba."

Đinh Mộng Nghiên gật đầu một cái.

Đinh Khải Sơn mặc áo khoác vào đi ra cửa, giờ phút này bên ngoài còn đang mưa nhỏ râm rang, ông giơ tay che mặt, chạy chậm vào nhà xe, lái xe rời đi.

Hai mẹ con Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm ở nhà mặt mày ủ ê.

Nếu như có thể thuận lợi mượn được tiền thì tốt, nếu như không mượn được thì phải làm sao? Chẳng lẽ thật sự phải ngồi tù?

Aizz..

Vào giờ phút này, trên quốc lộ tối đen, hạt mưa rơi xuống một chiếc xe đang phóng nhanh.

Bên trong xe, Mạnh Kiến Thụ một tay vịn tay lái một tay cầm điện thoại đang trò chuyện vui vẻ với con trai Mạnh Chí Định.

"Ba, chuyện thế nào rồi?"

"Yên tâm đi, tên ngu ngốc Đinh Khải Sơn đó thật sự cho rằng tiền do ông ta làm mất, đang nghĩ cách gom tiền bù vào."

Mạnh Chí Định nói: "Ha ha, quả nhiên là một lão già ngu xuẩn, lần trước thấy con gái ông ta là một người ngu ngốc, không ngờ ông ấy càng ngu ngốc hơn. Nghĩ tới buổi coi mắt lần trước là đã bực bội, lại dám từ chối con, ha ha, cho cô ta biết mặt!"

Mạnh Kiến Thụ cười nói: "Con trai, con yên tâm đi, lần này ba bảo đảm sẽ để cho con thoải mái mắng chửi. Nếu như Đinh Khải Sơn không cầm ra ba mươi triệu, vậy không cần nói, nhất định sẽ vào tù; còn nếu như lấy được, không sao cả, làm cho ông ta bỗng dưng vô cớ móc ra ba mươi triệu, hai cha con chúng ta lấy được ba mươi triệu, không lời không lỗ."

Mạnh Chí Định ha ha cười to: "Đúng, bất kể ông ta có kiếm ra hay không thì chúng ta cũng được lợi. Nhưng con vẫn hy vọng ông ta không kiếm ra được, bởi vì so với có tiền, con càng muốn nhìn ông ta chết hơn!"