Chí Tôn Chiến Thần

Chương 109: Roll-Royce bản limited



Tôn Tuấn Phong nhìn Giang Sách nói: "À, tôi hiểu rồi, chắc anh không đưa cô Đinh đi tàu điện ngầm đâu nhỉ? Chuyện này ngược lại cũng đúng, một chuyến tàu điện ngầm mấy trăm vạn, đúng là đắt hơn BMW X6 của tôi rất nhiều, ha ha."

"Chỉ là... lúc này là giờ cao điểm tan tầm, Giang Sách, anh lại để cho người vợ như hoa như ngọc của mình chen chúc cùng một chỗ với đám đàn ông hôi hám kia, trong lòng anh thật sự không để ý sao?"

"Dù gì anh cũng là một người đàn ông khỏe mạnh lại không thể có chút tôn nghiêm đàn ông nào à?"

Giang Sách mặt không đổi sắc, cũng không thèm nhìn Tôn Tuấn Phong, yên lặng móc chìa khóa xe ra.

"Mộng Nhiên, chúng ta đi."

"Vâng!"

Giang Sách dắt tay Đinh Mộng Nhiên.

Tôn Tuấn Phong ở phía sau hừ một tiếng: "Đồ rác rưởi đáng chết, còn dám giả vờ trước mặt tôi? Cũng không tự soi gương nhìn xem, anh thì tính là cái gì?"

Anh ta lấy chìa khóa xe BMW, vừa mới đi tới mở cửa xe liền nghe thấy sau lưng có tiếng động cơ chói tai.

"Hả?"

Tôn Tuấn Phong vừa quay lại nhìn, phát hiện bên đường có một đám phụ nữ đang tụ tập lại, say mê nhìn một chiếc xe.

"Chiếc xe kia là.... Rolls-Royce phiên bản giới hạn?"

Tôn Tuấn Phóng đối với xe rất có hiểu biết, vừa nhìn là có thể phân biệt được loại hình của chiếc xe kia.

Có thể lái loại xe này, bốn chữ: không phú thì quý.

Loại xe này không phải ai cũng có thể lái, dù có tiền cũng không nhất định có thể lái, Rolls-Royce, đó chính là biểu tượng của thân phận.

Huống chi là bản limited?

So với chiếc xe kia của người ta, chiếc BMW X6 của anh ta quả thật là không dám đem ra khoe mẽ, giống như là nhặt ra từ đống rác vậy.

Lấy thân phận của anh ta, cả đời cũng đừng mơ lái được chiếc xe loại này.

Tôn Tuấn Phong nhíu mày tự nhủ: "Nhà họ Đinh có người lái được xe như thế này sao?"

Anh ta lắc đầu.

Không thể nào, người nhà họ Đinh tuyệt đối không có thực lực này.

Cho dù là gia chủ Đinh Trong cũng chỉ lái một chiếc Bentley, căn bản không có nổi Rolls-Royce bản limited.

Sẽ là ai?

Nhìn chiếc Rolls-Royce kia dừng lại bên đường đợi lan can ngăn cách nâng lên, Tôn Tuấn Phong vội vàng lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi áo rồi chạy đến.

Kiểu người quyền quý bậc này không phải lúc nào cũng gặp được.

Phải nắm lấy cơ hội làm quen một chút.

Nói không chừng bởi vì đưa một tấm danh thiếp, liền có thể mang tới một cơ hội cực lớn, chuyện như vậy rất bình thường.

Tôn Tuấn Phong chạy tới bên cạnh chiếc Rolls-Royce nhanh như một cơn gió, vô cùng cung kính gõ cửa xe.



Cửa sổ xe hạ xuống.

Tôn Tuấn Phong nhanh chóng cúi đầu, cúi đầu một cái thật sâu.

"Chào ngài, tôi là Tôn Tuấn Phong, Chủ tịch hội đồng quản trị doanh nghiệp Vũ Quan, muốn làm quen với ngài một chút. Nếu như có quấy rầy đến ngài thì mong được thứ lỗi."

Nói xong, anh ta ngẩng đầu lên đưa danh thiếp.

"Đây là danh thiếp của tôi, mong ngài nể mặt nhận lấy..."

Mới nói được nửa câu, Tôn Tuấn Phong đã ngẩn người, toàn thân cứng ngắc đờ ra đó, đôi tay đang cầm danh thiếp bối rối lúng túng, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

Bởi vì, anh ta nhìn thấy người ngồi trên ghế lái của chiếc xe này vậy mà là Giang Sách!

Cái tên Giang Sách nghèo rách phải đi ở rể kia!

Cái tên Giang Sách bị anh ta mỉa mai là kẻ nghèo nàn rách rưới kia!

Cái tên Giang Sách rác rưởi bám váy vợ kia!

"Giang Sách?"

"Giang Sách!"

Tôn Tuấn Phong lắp ba lắp bắp: "Anh, sao anh có thể, có thể ngồi trong xe này?"

Giang Sách cười cười: "Đây là xe của tôi, tôi không ở trong xe thì ở đâu? Lẽ nào 'tôi không nên ngồi trong xe, tôi nên chui dưới gầm xe sao'? Tôi cũng đâu phải A Đỗ."

Tôn Tuấn Phong á khẩu không biết nên nói gì mới tốt.

Vừa rồi anh ta còn luôn miệng mỉa mai Giang Sách là một kẻ khố rách áo ôm, kết quả đến bây giờ lại bị vả mặt bôm bốp.

Chỉ là anh ta nghĩ thế nào cũng không thông, một kẻ ở rể, ăn bám vợ thì có tư cách gì lái chiếc xe tốt như vậy?

Thuê?

Không thể.

Rolls-Royce bản limited, anh ta thuê ở đâu được?

Lẽ nào là Đinh Mộng Nhiên mua?

Càng không thể, Đinh Mộng Nhiên làm gì có thực lực đấy? Dù là Đinh Trọng cũng không có.

Hơn nữa loại xe này không phải cứ có tiền là mua được, không có địa vị thân phận nhất định, cửa hàng của người ta căn bản sẽ không bán đâu hiểu không?

Giang Sách vươn tay cầm lấy danh thiếp của Tôn Tuấn Phong, cười nói: "Tổng giám đốc Tôn, anh có hơi khách sao quá không? Còn cố ý chạy tới đưa cho tôi danh thiếp, yên tâm, tôi sẽ bảo quản thật tốt."

Tôn Tuấn Phong thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Vốn dĩ anh ta muốn nịnh bợ nhân vật lớn một chút, đưa tấm danh thiếp để lưu lại ấn tượng, nói không chừng sau này còn có cơ hội hợp tác.

Ai biết được trong xe lại là Giang Sách?

Giang Sách lạnh nhạt hỏi: "Đúng rồi, Tổng giám đốc Tôn, chiếc xe này của tôi tốt hơn chiếc BMW X6 kia của anh chứ?"

Tôn Tuấn Phong cười khổ, đây không phải là cố ý móc mỉa người khác sao?



Rolls-Royce bản limited, giá hơn trăm triệu, đương nhiên tốt hơn so với BMW X6 chỉ có 93 vạn rồi!

Bây giờ cuối cùng Tôn Tuấn Phong cũng hiểu tại sao vừa rồi Giang Sách nói mấy lời đó, buồn cười là chính anh ta còn không tin, thậm chí cười nhạo người ta muốn đi tàu điện ngầm.

Ha ha, lúc đó ác độc trào phúng bao nhiêu thì hiện tại mặt Tôn Tuấn Phong đau bấy nhiêu.

Giang Sách quơ quơ danh thiếp: "Cái này tôi nhận, sau này có gì cần sẽ gọi điện thoại, bye bye."

Nói xong, Giang Sách lái xe rời đi.

Để lại Tôn Tuấn Phong đứng một mình trong gió lạnh.

"Giang Sách, con mẹ mày!" Tôn Tuấn Phong nhỏ giọng mắng một câu.

Thở hổn hển mấy hơi, anh ta đi về phía công ty mẹ của nhà họ Đinh, lẩm bẩm: "Không được, cơn tức này mình nuốt không trôi, Giang Sách mày dám làm tao mất hết mặt mũi, tao liền bắt vợ mày phải trả lại."

"Mày cứ đợi đấy!"

...

Trên đường đi, xe phóng nhanh như gió.

Đinh Mộng Nhiên ghé mặt vào cửa sổ, cảm nhận làn gió mát mẻ thổi qua mặt, vô cùng thư thái.

Quan trọng nhất là, trong lòng thoải mái.

Cô cười híp mắt: "Đúng là hả giận, Giang Sách, anh có thấy gương mặt lúc nãy của Tôn Tuấn Phong không, mặt mũi sắp vặn vẹo thành một cục rồi, ha ha."

Giang Sách mỉm cười lắc đầu, tiện tay ném tấm danh thiếp ra ngoài cửa sổ.

Đinh Mộng Nhiên tiếp tục nói: "Có điều nói đi cũng phải nói lại, Giang Sách, chiếc xe này anh lấy ở đâu? Không rẻ nhỉ."

"Đương nhiên là không rẻ rồi, hơn trăm triệu đấy!"

"Hả? Đắt như vậy?"

"Đúng thế, xe này là của công ty bọn anh, vì đón em nên anh cố ý mượn ông chủ đấy."

Đinh Mộng Nhiên gật đầu: "Hóa ra là như vậy, anh dùng xong thì mau trả lại đi, đúng là đáng sợ, nhỡ đâu va quẹt vào đâu đó, không biết sẽ phải bồi thường bao nhiêu tiền."

Giang Sách bình tĩnh nói: "Không cần căng thẳng, ông chủ của anh sẽ không để ý."

"Nghe anh nói kìa, ông chủ anh không để ý, vậy anh có thể tùy ý làm bậy sao? Nghe em, trả lại."

Giang Sách bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Chiếc xe này mới đến tay không tới hai tiếng, lại phải gửi trả lại, quả nhiên, con người anh khiêm tốn quen rồi, không có duyên với loại xe xa xỉ này.

"Được, nghe theo em, trả lại."

"Có điều trước đó chúng ta cứ thoải mái hưởng thụ đi!"

Dưới chân nhấn ga, xe mở hết tốc lực vọt về phía trước nhanh như chớp.

Đinh Mộng Nhiên sợ hãi hét lên: "Chậm thôi, chậm thôi, Giang Sách anh lái chậm một chút!"