Chỉ Say Mê Quân

Chương 59: Bách hoa thịnh yến 1



Thời điểm Liễu Nham mở mắt đã qua giữa trưa, Quân Lưu Niên nằm trong ngực nàng vẫn còn đang ngủ say. Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, cho nên bây giờ hắn ngủ rất say. Liễu Nham không đành lòng đánh thức hắn, phân phó Lan Y chuẩn bị nước tắm, giúp hắn lau người, thay tiết y (áo lót) sạch sẽ và chăn nệm để hắn có thể ngủ thoải mái hơn. Bản thân nàng cũng thay quần áo sạch tới viện tử của Thái bà bà xem Chỉ Vân và Mộ Nhi luyện tập như thế nào.

Lúc Liễu Nham đến, Chỉ Vân và Mộ Nhi đều đang nghỉ ngơi dưới bóng cây, cơ thể uể oải nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn. "Xem ra cũng không tệ lắm."

"A, tỷ tỷ, Chỉ Vân rất thích." Chỉ Vân thấy Liễu Nham bước vào liền mở miệng cười, nhào vào trong ngực của nàng. Ám Ngũ nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Chỉ Vân, tim có một giây lỗi nhịp.

Liễu Nham dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán cho hắn, yêu thương nói: "Chỉ Vân thích là tốt rồi." Ném cho Ám Ngũ một ánh mắt cảm kích, Ám Ngũ nhìn thấy chỉ hơi nhíu nhíu mày.

Ám Ngũ dạy dỗ rất nghiêm túc, bọn họ luyện tập cũng rất vui vẻ, nhưng tâm Ám Ngũ như bị cái gì nắm lấy, rất bí bách. Nàng chưa bao giờ nghĩ cưới phu quân chứ đừng nói tới nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), chuyện tình cảm đối với những người sống không thấy ánh sáng như nàng hoàn toàn không có quan hệ.

Mỗi một ám vệ đều được hoàng gia chọn lọc, rồi phân cho mỗi thành viên trong Hoàng thất để bảo vệ an toàn của họ. Từ khi sinh ra đến khi chết đi, mạng của bọn họ thuộc về chủ tử. Hơn nửa ám vệ đều hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ, nếu may mắn sống đến trung niên thì cũng chỉ có thể đi thủ lăng, sống cô độc nốt cuộc đời còn lại, bởi vì các nàng biết quá nhiều bí mật của Hoàng Gia.

Tất cả ám vệ bao gồm cả Ám Ngũ cũng đều đã chấp nhận cả đời như vậy, cho dù đôi lúc nàng cũng cảm thấy rất bi thảm. Nhưng khi nàng nhìn thấy Chỉ Vân, thì nàng đối với cuộc đời còn lại của mình sinh ra mấy phần tuyệt vọng và vô lực.

Ám Ngũ nhẹ nhàng thở dài: "Hai vị thiếu gia trời sinh thông minh, Ám Ngũ sợ không dạy được, xin cao từ trước." Giọng nói của nàng lộ vẻ bi thương quá rõ ràng như thế khiến Liễu Nham kinh hãi.

Nàng đuổi theo kéo Ám Ngũ lại: "Ngươi sao vậy? Không giống ngươi bình thường chút nào."

"Không có gì, ta chỉ mệt mỏi thôi, ta cũng không phải làm bằng sắt. Còn nữa, ngươi đừng quên ngày kia là Bách hoa yến, Hoàng Nữ hi vọng ngươi sẽ tham gia." Nàng âm thầm dùng sức tránh khỏi tay Liễu Nham rồi nhanh chóng biến mất không còn chút dấu vết.

Liễu Nham hỏi Mộ Nhi: "Hôm nay các đệ khiến sư phụ tức giận sao?"

"Không có mà." Cũng đúng, sao Ám Ngũ có thể tức giận hai đứa bé đây. Bỏ đi, không nghĩ nữa, Quân Lưu Niên có lẽ đã tỉnh rồi, làm điểm tâm cho hắn ăn vậy.

Bưng cháo hải sản cùng chút đồ ăn thanh đạm đến phòng ngủ, Quân Lưu Niên vẫn chưa tỉnh, trên mặt vẫn còn chút hồng nhạt sau khi tắm, Liễu Nham hôn nhẹ lên trán hắn, nhẹ giọng gọi hắn dậy.

Quân Lưu Niên vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt Liễu Nham đang tươi cười ở đối diện khiến hắn không kìm lòng được mà hôn lên môi nàng.

Liễu Nham lần đầu tiên nhìn thấy Quân Lưu Niên chủ động như vậy, Quân Lưu Niên nhìn nàng trợn mắt há mồm mà cười khẽ, lấy tay đẩy nhẹ trán nàng: "Đồ ngốc."

Liễu Nham bật cười khúc khích mãi đến khi bụng Quân Lưu Niên lên tiếng kháng nghị mới ngừng: "Đói rồi ư? Ăn chút cháo đi, ta vừa làm, rất thanh đạm."

Quân Lưu Niên bắt đầu làm nũng: "Thắt lưng ta đau quá, không muốn động, nàng đút ta ăn đi."

"Được." Liễu Nham cầu còn không được, bê khay cơm đặt trên bàn nhỏ cạnh giường, đầu tiên cho Quân Lưu Niên uống một chút cháo: "Chàng vẫn không muốn động? Vậy chúng ta nói chuyện phiếm đi." Liễu Nham cởi giày lên giường, ôm Quân Lưu Niên vào lòng."

"Bách hoa yến là một yến hội như thế nào?"

"Bách hoa yến chính là bữa tiệc dành cho vương công quý tộc, được Hoàng gia mở mỗi năm một lần ở Lâm viên thành Tây. Vương công quý tộc nhận được thiệp mời có thể đưa gia quyến của mình đến dự."

"Vậy có những tiết mục gì? Chơi vui không?" Ngoài trừ tiệc rượu của Tuý Hồng Lâu, đây là lần đầu tiên Liễu Nham tham gia tiệc rượu quy mô lớn như vậy, đương nhiên là có chút tò mò.

"Chỉ là lấy ngắm hoa làm cái cớ để mở đại hội coi mắt, mục đích là để các nam thanh nữ tú ở trong yến hội có thể tìm cho mình một nửa còn lại. Hoàng Nữ thành niên cũng có thể ở trong yến hội này tuyển phi, những thần tử cực lực muốn trèo cao kia cũng sẽ cố gắng giới thiệu nhi tử mình cho nữ tử thế gia. Tiết mục thì vẫn chỉ là tài tử tài nữ khoe khoang học vấn, thi từ ca phú, cầm kỳ thi hoạ, đại khái có mấy thứ này."

"Tiểu Niên không thích?"

"Ừ, hàng năm ta cũng tham gia, rất chán." Đương nhiên cái khiến hắn ghét thực sự là đám người cứ vây quanh lấy lòng hắn mà không có chút thật lòng nào. "Nham muốn đi sao?" Nếu Liễu Nham muốn đi, vậy thì mình sẽ đi cùng nàng, có lẽ sẽ không buồn chán như những năm trước.

"Ta nhận được thiệp mời, Tam Hoàng Nữ dặn ta nhất định phải tham gia."

"Tam biểu tỷ Hiên Viên Cẩm?" Quân Lưu Niên rất kinh ngạc: "Nàng biết nàng ấy?"

"Ừ, là Mặc Lăng giới thiệu, chính là người thừa kế đời tiếp theo của Mặc gia y quán, dược liệu trị chứng đau đầu cho chàng cũng lấy ở đó, nàng là bạn tốt của Tam Hoàng Nữ."

"Vậy nàng có biết Tam biểu tỷ và Đại biểu tỷ đang trong cuộc chiến đoạt vị ngày càng kịch liệt không? Hay là nàng cũng tham dự vào đó?"

Liễu Nham gật đầu, để cho hắn chuẩn bị tâm lý cũng tốt, dù sao Tiểu Niên của nàng cũng không phải người không có trách nhiệm.

Quân Lưu Niên giận dữ xoay người nhìn nàng: "Nàng có biết nguy hiểm thế nào không? Bất cứ lúc nào cũng có thể thành kẻ hi sinh cho ngôi vị Hoàng Đế này."

Liễu Nham ôm sát hắn, khẽ vuốt lưng hắn, chờ hắn hạ hoả mới chậm rãi nói: "Ta đương nhiên hiểu, chính vì hiểu ta mới đặt mình vào nguy hiểm. Ta không thể để Trang thân vương nắm đại quyền, bằng không ngày tháng thoải mái của chúng ta cũng không còn, làm sao ta có thể để chàng rơi vào nguy hiểm đây."

Quân Lưu Niên có chút khó tin: "Nàng làm tất cả những việc này đều là vì ta?"

"Cũng vì chính ta, ta hi vọng sau này có thể sống hạnh phúc với Tiểu Niên, ai cũng không thể xen vào." Phải bóp chết tất cả những thứ nguy hiểm ngay từ trong trứng nước. Liễu Nham có thể cảm giác được Tiểu Niên ở trong ngực mình đang nhẹ nhàng khóc, nàng hôn lên nước mắt của hắn: "Đồ ngốc, chàng biểu đạt cảm động nhất định phải dùng nước mắt sao? Vi thê rất đau lòng." Nàng làm bộ ruột gan đứt thành từng khúc khiến Quân Lưu Niên bật cười.