Chỉ Riêng Mình Em

Chương 26



Trong căn cứ của SF, một loạt máy tính sáng đèn, phản chiếu năm gương mặt đang tập trung trước màn hình.

Huấn luyện vừa xong, năm người tản ra đi uống nước, hoặc đi vệ sinh, nghỉ ngơi một lát.

Dịch Thận ngồi bên cạnh Dụ Lẫm Nhiên, duỗi lưng một cái rồi quay đầu hỏi, "Anh, hình như lâu rồi Nghênh Niệm không đến xem thi đấu thì phải?"

Dụ Lẫm Nhiên liếc sang, không trả lời mà hỏi ngược lại, "Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"

"Lâu rồi không thấy cô ấy đăng ảnh thi đấu, mấy trận trước cũng không đến tặng bánh kem, thấy không quen." Dịch Thận nói, "Mà dạo này Weibo của cô ấy cũng không đăng bài mới."

Thành Nhuận vặn nắp chai nước, nghe bọn họ trò chuyện thì chen vào, "Cậu còn thương nhớ đến bánh kem của fan mang tới à? Có tiền đồ không hả?"

Dịch Thận cãi lại, "Không có, em chỉ tò mò cô ấy đâu mất rồi thôi mà!"

"Đi học rồi." Dụ Lẫm Nhiên hờ hững đáp, "Khai giảng rồi, không rảnh để đi xem từng trận nữa."

"Vậy sao ngay cả Weibo cũng không đăng bài?"

"Có chút việc nên bận."

Dịch Thận còn định hỏi nữa, nhưng Dụ Lẫm Nhiên đã đeo tai nghe lên, nên cậu đành ngậm miệng lại.

Thành Nhuận lặng lẽ khều Dịch Thận, "Đội trưởng nắm rõ tình hình của Nghênh Niệm quá nhỉ?"

Bấy giờ Dịch Thận mới phát hiện, "Đúng nhỉ? Đội trưởng..."

"Tai nghe không có mở đâu." Ánh mắt Dụ Lẫm Nhiên nhìn màn hình, giọng nói bình thản nhưng lại rất uy nghiêm, "Tôi nghe hết đó."

Thành Nhuận, "..."

Dịch Thận, "..."

Hai kẻ nói xấu sau lưng người khác ngoan ngoãn ngậm miệng.

Dụ Lẫm Nhiên không thèm để ý đến bọn họ, tập trung nhìn màn hình.

Nhưng không tránh khỏi có lúc thất thần.

Lần gần đây nhất Nghênh Niệm tìm anh cách đây không lâu lắm, không phải cái ngày hỏi anh xem cô có được đi xem giải đấu S không, mà là sau ngày hôm đó.

Cô nhắn trên Wechat nói rằng mình đang gặp một chuyện phiền lòng, hỏi anh, "Nếu anh tình cờ thấy một người đang gặp phiền phức, anh có thể giúp người đó, nhưng có thể sẽ không dễ dàng mà sẽ gặp chút phiền toái. Anh nghĩ có nên giúp hay không?"

Lúc đó anh đã nhắn lại ba chữ, "Xem tình huống."

Sau đó Nghênh Niệm nói, "Được rồi, em đã có quyết định rồi."

Không để cô vừa nói xong liền biến mất, Dụ Lẫm Nhiên truy hỏi, "Em quyết định giúp thật ư?"

Cô không hề giấu diếm, thoải mái nói phải.

Có lẽ lúc đó đang rất rảnh thế nên anh hỏi thêm một câu, "Nếu tôi trả lời là không giúp thì em sẽ quyết định thế nào?"

Không chờ cô trả lời, anh nói luôn, "Em vẫn làm theo ý mình đúng không?"

Nghênh Niệm trả lời, "Vâng."

Ngữ khí kiên định, có lẽ anh có nói gì thì Nghênh Niệm cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.

Từ trước tới nay, trước mặt Dụ Lẫm Nhiên, cô luôn là một người hâm mộ ngoan ngoãn nghe lời, đây là lần đầu tiên anh chạm vào cuộc sống của cô, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được một mặt này của cô.

Có ý kiến, suy nghĩ của mình, tuy trưng cầu ý kiến của anh, nhưng khi quyết định thì không hề dao động.

Bên trong dịu dàng lại mang theo sự độc lập, tin tưởng vào bản thân.

Có chút đáng yêu.

Từ đó về sau, Nghênh Niệm bận đến nỗi không có thời gian quan tâm đến mấy cái khác, lâu rồi cô không nhắn tin cho anh.

Hình ảnh trên màn hình nhảy đến bước cuối cùng, không thay đổi, bảy tám giây sau Dụ Lẫm Nhiên mới hoàn hồn lại. Anh mím môi, tập trung chú ý, cố gắng tiễn đi những suy nghĩ không liên quan đến huấn luyện.

...

Cô bạn mà Nghênh Niệm gặp ở nhà vệ sinh lầu một tên là Đinh Ức.

Bởi vì vô tình đi ngang qua phòng giáo viên mà bị cô giáo lớp mười hai gọi lại, Đinh Ức được cô nhờ đến lớp mình mời một nam sinh đến phòng giáo viên. Chính vì thế mà tự dưng rước lấy phiền phức không đáng có.

Kẻ cầm đầu đám người bắt nạt Đinh Ức tên là Lê Vân Vân, đang học lớp mười hai. Lê Vân Vân thích nam sinh mà Đinh Ức gọi đi, tính tình khó ưa, Đinh Ức vốn chỉ là kẻ bị sai vặt nhưng lại bị Lê Vân Vân bắt nạt.

Bọn họ bắt nạt Đinh Ức rất nhiều cách, ngoại trừ đùa giỡn ác ý, những lúc tâm trạng không vui -- ví dụ như cái ngày Nghênh Niệm bắt gặp -- sẽ động tay "dạy dỗ" Đinh Ức.

Đinh Ức ít nói, lúc nói chuyện cũng dịu dàng nhỏ nhẹ, có hơi mềm yếu, ai nhìn vào cũng muốn bắt nạt. Cái ngày Nghênh Niệm gặp cô ấy trong nhà vệ sinh, ngay đêm đó, cô đi tìm bạn cùng khối nghe ngóng thử, biết được cô ấy học cũng khá, bình thường lại thật thà ngoan hiền, không làm gì xấu. Bạn bè cũng rất hòa đồng với cô ấy, chưa từng nói xấu cô ấy lời nào.

Sau đó cô lại tìm giáo viên mình quen hỏi thăm, nhận được đánh giá không tệ, mặc dù không xuất sắc nhưng cũng được khen là ngoan ngoãn.

Sau khi suy nghĩ, Nghênh Niệm quyết định xen vào chuyện này.

"Chiều nay sau khi tan học cậu đi cùng Giang Gia Thụ nhé, biết Giang Gia Thụ không? Đó là anh mình, anh ấy sẽ chờ cậu, đi với mấy người bọn họ, mấy người kia cũng không tìm cậu kiếm chuyện được."

Nghênh Niệm dặn dò Đinh Ức, "Nhớ là không được lạc đàn. Nếu có đi một mình mà bị chặn lại thì đừng nghĩ nhiều, kiếm được cơ hội thoát thân thì chạy ngay, cứ chạy trước đã rồi nói tiếp. Lúc có mình ở đây, mình không tin bọn họ dám tới! Cứ ngon đến trước mặt mình, mình đá cho mỗi người một cái bay ra trước cổng trường!"

Đinh Ức nghe lời Nghênh Niệm, sau khi tan học thì ngoan ngoãn đi theo sau lưng đám người Giang Gia Thụ, rụt rè sợ hãi như bị ăn hiếp.

Giang Gia Thụ được em gái nhờ cậy, cho nên phải chăm sóc tốt cho cô ấy, vì sợ cô ấy xấu hổ mà cậu gọi thêm mấy bạn nữ đến ăn cơm cùng, nhưng Đinh Ức không nói chuyện với ai, khó chăm sóc hơn cả thỏ con!

Ở một diễn biến khác, Nghênh Niệm đến khối mười hai tìm người -- tìm ngọn nguồn câu chuyện, lam nhan họa thùy, rõ ràng là người trong cuộc nhưng lại ẩn mình như thần, cũng chính là người trong lòng của Lê Vân Vân, Trình Thiếu Tuyên.

Lớp của Trình Thiếu Tuyên chẳng còn mấy người, cậu ta ngồi ở bàn cuối cùng, chậm rãi thu dọn đồ đạc, vẫn chưa ra khỏi lớp.

Nghênh Niệm đi thẳng đến, "Anh là Trình Thiếu Tuyên có phải không?" Đối chiếu với ảnh chụp học sinh, xác định là cậu ta, cô chỉ hỏi cho biết mà thôi. Ngay sau đó, cô vào thẳng vấn đề, "Anh có quen Đinh Ức không?"

Trình Thiếu Tuyên híp mắt, nhíu mày mất kiên nhẫn, "Không biết... Mà cô là ai?"

"Có quen Lê Vân Vân không?"

"Quen thì sao?" Trình Thiếu Tuyên liếc Nghênh Niệm, "Mẹ nó, rốt cuộc cô là ai? Đến đây tra hộ khẩu hả?"

Cậu ta ngồi, còn Nghênh Niệm thì đứng. Cô từ trên cao nhìn xuống, "Nghênh Niệm lớp 11A1."

"À." Tên này cậu ta đã từng nghe, Trình Thiếu Tuyên biết cô, nhưng trước giờ cậu ta không thích học, mặc dù đẹp trai nhưng ỷ nhà giàu, chơi với bọn lưu manh đã quen, luôn khịt mũi coi thường tụi học sinh giỏi, "Cô là Nghênh Niệm hả? Có chuyện gì? Nếu không có thì đừng có mà cản đường!"

Nghênh Niệm nói nhỏ, "Lúc trước Đinh Ức đến gọi anh đến phòng giáo viên giúp cô giáo. Vì đến đây tìm anh mà bị Lê Vân Vân nhìn thấy, bây giờ cô ấy bị Lê Vân Vân bắt nạt rất thê thảm."

Trần Thiếu Tuyên vẫn bất động, "Tôi lại chẳng quen cô ta, không liên quan đến tôi!" Cậu ta hất cằm khiêu khích Nghênh Niệm, "Đừng ỷ mình học giỏi, trâu bò thì ra vẻ đại ca. Cô ra vẻ cái gì? Học sinh giỏi thì sao, bố đấm cho một phát giờ!"

Vừa dứt lời, Nghênh Niệm nâng chân phải đạp mạnh một cái, mấy cái bàn bên cạnh Trình Thiếu Tuyên nặng nề bay lên, liên tiếp đụng vào ba cái bàn đằng trước, ngã xuống ầm ầm.

"Mẹ nó, anh đắc ý thử xem, bố đây đá vào mặt anh ngay."

Nghênh Niệm đút hai tay vào túi, hơi khom người nhìn cậu ta, đôi mắt đen như mực, giọng nói lại mang theo gió lạnh.

Đằng trước còn hai người chưa đi, thấy thế thì giật mình nhìn sang, sau đó vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy biến đi như một làn khói.

Trình Thiếu Tuyên ngơ ngẩn.

Cậu ta rõ ràng là đàn ông, Nghênh Niệm là nữ, cậu ta là lưu manh, Nghênh Niệm là học sinh giỏi, nhưng từ "bố" phát ra từ miệng cô đáng sợ hơn cậu ta nói rất nhiều.

Không tìm được kết quả từ Trình Thiếu Tuyên, không trông cậy vào cậu ta được, Nghênh Niệm lười phải nói nhảm với cậu ta, xoay người rời đi.

"Dọn bàn cho sạch sẽ. Nếu không tôi gặp anh lần nào là xử anh lần đó!"

Cô ném lại câu này trước khi rời đi, Trình Thiếu Tuyên nghe mà hai mắt trợn tròn.

Má nó... Rốt cuộc thì ai là học sinh hư, ai là học sinh giỏi hả?!

...

Giang Gia Thụ mang cơm tối cho Nghênh Niệm, hai người gặp nhau ở trong đình phía sau dãy lớp học. Nghênh Niệm ăn cơm, Giang Gia Thụ thì nói, "Đinh Ức kia, tính tình kỳ lạ, anh chưa từng gặp ai như thế... Cơm tối cô ấy cũng chưa ăn luôn!"

Nghênh Niệm ngẩng đầu lên, "Sao thế?"

"Cô ấy không dám ăn chứ sao! Anh thấy hình như cô ấy không mang theo tiền. Anh bảo để anh mời thì cô ấy một hai không chịu! Bọn anh ăn cơm, cô ấy ngồi bên cạnh cả buổi, một muỗng cũng không ăn!"

"Một muỗng cũng chưa ăn?"

"Đúng vậy."

Nghênh Niệm thở dài, "Cô gái này không để người ta bớt lo mà."

Cô sai Giang Gia Thụ, "Anh đi mua bánh mì cho em đi, nhanh lên."

Giang Gia Thụ biết cô muốn đưa cho Đinh Ức, nên nghe lời chạy đi mua.

...

Gặp khách không mời là Nghênh Niệm dọa cho một trận, Trình Thiếu Tuyên khó chịu vô cùng, nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm người tên Đinh Ức kia.

Đến khối mười một, tìm nam sinh mình quen hỏi một hồi, cuối cùng cũng biết người đó thế nào, đang ở đâu.

Nghe theo lời bạn cùng lớp của cô ấy đi đến bãi giữ xe của trường tìm thử, cậu gặp một cô gái khá xinh xắn đang quét rác. Trình Thiếu Tuyên đoán có lẽ là cô, nhanh chóng đi về phía cô ấy.

"Này, cô..."

Vừa đến trước mặt cô ấy, mới nói được một chữ, cô gái ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, một giây sau, trên lầu đổ xuống một thùng nước, hai người đồng thời hét lên, ướt từ trên xuống dưới.

Trình Thiếu Tuyên và Đinh Ức bị dọa đến không dám nói lời nào nhìn nhau.

Đúng lúc đó, Nghênh Niệm cầm túi bánh mì chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cau mày.

"Anh làm gì thế?!"

Vừa mắng xong, cô bước nhanh về phía trước đạp Trình Thiếu Tuyên té xuống đất.

"... Má!"

Cậu ta không kịp chuẩn bị đã té xuống, ôm bụng đứng dậy, cả người ướt đẫm trông vô cùng chật vật, tức giận mắng mỏ, "Má nó cô bị bệnh hả?! Tôi mặc kệ chuyện này thì cô đạp tôi. Tôi quan tâm đến, cô cũng đạp tôi là sao? Cô có phải là con gái không hả? Đạp mạnh như thế!"

Nghênh Niệm mặc xác anh, chỉ hỏi Đinh Ức, "Cậu không sao chứ?"

Đinh Ức bị dọa đến chảy cả nước mắt, "Không, không sao hết."

"Anh ta có bắt nạt cậu không?"

Cô ấy lắc đầu.

Nghênh Niệm nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô ấy, "Sao quần áo lại ướt hết thế này?"

Đinh Ức đỏ mắt, "Trên lầu... có người... có người đổ nước."

Nghênh Niệm ngẩng đầu lên nhìn, người đã sớm không còn bóng dáng, lại nhìn Trình Thiếu Tuyên đang ngồi dưới đất, coi như đã hiểu. Đoán chừng là cậu ta cũng xui xẻo gặp phải, nhưng mọi chuyện đều do cậu ta mà ra, cũng đáng đời lắm.

Nghênh Niệm đưa bánh mì cho Đinh Ức, "Ăn đi."

Cô ấy không chịu nhận, Nghênh Niệm ép buộc, "Bảo cậu ăn mà!"

Đinh Ức đành rụt rè nhận lấy.

Thấy cô ấy vội nhét vào miệng, Nghênh Niệm bất đắc dĩ nói, "Trước tiên cậu đi thay đồ, lau người đi đã, gió lạnh thổi tới bị cảm thì sao?"

Đinh Ức vội vàng lau nước trên mặt, tuy sợ hãi nhưng lại ngoan ngoãn nghe theo lời cô, "Mình, mình biết rồi, bây giờ đi ngay..."

Dáng vẻ giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, Nghênh Niệm thấy nhức cả đầu.

"Cậu về lớp trước đi." Nghênh Niệm nói xong thì cất bước định đi.

Đinh Ức theo bản năng đi theo sau cô, "Cậu đi đâu thế?!"

"Mình đi sang khối mười hai xem thử."

"Nhưng..."

"Này! Tôi đây còn sống sờ sờ mà cô không thấy hả?" Trình Thiếu Tuyên bất mãn vì bị phớt lờ, cậu ta đứng dậy, vừa phủi đất trên người vừa phát giận lên hai người kia.

Nghênh Niệm lạnh lùng liếc cậu ta, "Anh câm mồm!"

Quay đầu nói với Đinh Ức, "Về lớp đi."

Đinh Ức không yên lòng, đôi mắt đỏ ửng, "Mấy đàn chị khối mười hai dữ lắm, cậu đi một mình..."

"Bọn họ sao gọi là học tỷ được." Nghênh Niệm xùy một tiếng, xoay cổ giãn gân cốt, "Cấp hai với khối mười cũng gọi chúng ta là đàn chị mà?"

Đinh Ức sững sờ.

Ánh mắt Nghênh Niệm trở nên nghiêm khắc, cười chế giễu, "Có ai mà không phải là đàn chị chứ!"