Chỉ Muốn Quay Lại Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 47: Khẩu Súng Bự Chà Bá H+





- Anh...mau buông tay ra đi mà...đau chết đi được...Ưm

Châu Cẩn Huyên vừa đau vừa khó chịu liền lên tiếng vang xin anh, anh chỉ mới đưa một ngón tay vào bông hoa ấy mà đã khiến cô đau đến như vậy thi làm sao chịu được khẩu súng to lớn của anh đây.

- Huyên Huyên ngoan, anh làm vậy chỉ để cho em bớt đau...nếu anh không làm vậy mà nhét khẩu súng to bự vào bên trong em thì sẽ khiến cho em càng thêm đau đó...

Nghe những lời này từ anh càng khiến cho Châu Cẩn Huyên thêm kinh hãi, anh rút ngón tay ra đột nhiên đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của cô. Thần Gia Ngôn không ngần ngại cởi phăng chiếc khăn tắm ấy ra, ngay lập tức khẩu súng to đùng lồ lộ ngay trước mặt Châu Cẩn Huyên, mà cô lúc này khi nhìn thấy thứ to lớn ấy lòng bất giác sợ hãi.

Muốn chạy cũng không được, Châu Cẩn Huyên chỉ biết khóc ròng trong lòng mà khẩu súng to lớn ấy cứ ngày càng nhô lên là sao đây hả trời ? một thứ to lớn ấy sẽ vào bên trong cô thật sao ? Nghĩ thôi mà cô đã thấy đau điếng ngang.

- Gia Ngôn, không ấy mình đừng làm nữa nha anh

- Không được đâu Huyên Huyên, khẩu súng của anh đã sẵn sàng chiến đấu rồi mà em nói ngừng là ngừng sao em, tội nghiệp anh lắm đó

Nhìn gương mặt cún con của anh khiến cô nhất thời mềm lòng, người đàn ông này lắm trò mà biết cô dễ xiêu lòng nên làm đủ mọi cách đây mà. Thần Gia Ngôn nhanh chóng đổi tư thế tựa trên mặt, anh giúp cô thư giãn với một cái gối dưới đầu, sau đó anh quỳ đứng trụ ngay phía trên vai Châu Cẩn Huyên, để thuận lợi anh cho khẩu súng bự của mình vào trong khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, anh chống tay vào thành giường bắt đầu hưởng thụ.

- Huyên Huyên, giúp anh cọ rửa khẩu súng này nhé...ưm nhớ cọ sạch nhé em

Mặc dù không biết làm như thế nào nhưng theo bản năng nên cô vẫn có thể khiến cho anh cảm giác được thỏa mãn, rất nhanh cô đã không chịu nổi nữa đành kêu anh mau bỏ khẩu súng ấy ra.

- Huyên Huyên, em sẵn sàng đón nhận khẩu súng này chứ ?

Châu Cẩn Huyên khẽ nhìn xuống thứ khủng khiếp ấy mà khẽ rùng mình, cô vẫn im lặng nuốt nước bọt.

- Em yên tâm đi nhé, kích thước chiều dài của con khẩu súng này chỉ 14.2cm thôi, sẽ không sao đâu ha

Nghe xong cô như muốn bật ngửa, Thần Gia Ngôn có biết mình đang nói gì không vậy ? Anh đang đùa giỡn với cô đấy à, 14.2cm đã quá lớn lắm rồi đấy, thế mà anh lại bảo sẽ không sao đầu.

- Anh vào nhé !

Dứt lời, chưa để cho Châu Cẩn Huyên nói gì thì anh đã nhanh chóng đưa khẩu súng của mình vào bên trong cô, nhưng anh rất chầm chậm tiến vào vì cô chuẩn thể thích nghi, khi thứ ấy vào bên trong rồi nhưng anh vẫn chưa động vì cô đang nhăn mặt mày quá đau đớn.

- Ah-ahhhh...đau quá, Gia Ngôn...mau rút ra đi, đau em lắm...

- Ngoan, em thả lỏng đi nào và hãy bình tĩnh

Châu Cẩn Huyên nghe lời anh mà thả lỏng người mình ra, anh bắt đầu động nhè nhẹ sợ cô đau. Đến khi cô thích nghi rồi cô bắt đầu thấy khó chịu, muốn nhiều hơn chút.

- Anh, em khó chịu quá...mau giúp em

- Giúp em bằng cách nào đây ?

Biết là cô đang muốn gì nhưng anh vẫn muốn trêu chọc, muốn cô thừa nhận, Châu Cẩn Huyên cắn nhẹ môi dưới đành giấu đi sự xấu hổ của mình mà vang xin anh giúp mình.

- Anh đã đưa khẩu súng của anh vào rồi sao còn chưa động nữa, xin anh đó...

- Được rồi, chiều theo ý của em vậy

Thần Gia Ngôn đâm vào thật sâu vào bên trong cô, khiến cho cô vừa đau vừa có cảm giác thoải mái, tiếng rên rỉ của cô ngày càng lớn. Điều đó chứng tỏ khiến cho em thêm cao hứng, anh không người mạnh bạo ra vào bên trong của cô.

- Ưm...thoải mái quá...ahh-hhh...Gia Ngôn, nữa đi ạ

- Chiều em

Dứt lời, anh càng nhấp mạnh mẽ hơn. Hai thân thể va chạm vào nhau khiến tiếng kêu 'nhấp' vang rõ mồn một, Châu Cẩn Huyên mặc dù rất ngượng ngùng nhưng không chịu nổi sự kích thích mà anh mang lại.

Bỗng anh nở nụ cười với cô khiến cho cô ngơi ngây người một chút, trái tim khẽ đập phịch phịch.

" Anh ấy cười tuyệt hơn mình nghĩ, mình nhớ là hình như trước đây anh ấy luôn là một khuôn mặt trống rỗng nên cũng chưa bao giờ biết cả"

Châu Cẩn Huyên cứ như vậy mà chăm chú nhìn anh, Thần Gia Ngôn lại lần nữa cúi xuống ngậm lấy bầu ngực căng tròn của cô và không ngừng múc chúng, đến nỗi phát ra tiếng "nhép" "nhép", khiến cô ngại ngùng.

Phía dưới anh không ngừng thúc mạnh bạo vào, cô lại càng sung sướng run lên bần bật.

- Ah-hhhh....nữa đi anh, mạnh lên nữa ạ...ưm

- Sướng không em ?

- Ưm...ahhhh, sướng...sướng lắm ạ

Trong vô thức mà Châu Cẩn Huyên trả lời, khoé môi anh lập tức nhếch lên thích thú anh thật không ngờ rằng khi trên giường cô lại ngoan ngoãn đến lạ thường như vậy.

Ba tiếng trôi qua, cuối cùng Thần Gia Ngôn cũng chịu buông tha cho cô. Anh nhanh chóng bắn cái thứ trắng đục vào bên trong bông hoa ấy của cô, xong anh ngã người nằm xuống bên cạnh cô thở hì hục.

- Anh tắm cho em nhé

Nằm tầm mười lăm phút sau thì anh nhấc bổng thân thể mềm nhũn của Châu Cẩn Huyên vào phòng tắm, cô mệt rã rời không muốn làm gì cũng không muốn nói gì mặc cho anh muốn làm gì thì làm, chưa được bao lâu thì từ phòng tắm phát ra tiếng rên rỉ và vang xin của cô.