Chết Cũng Không Buông Tha Ngươi

Chương 13



Đan Đan tắm rửa xong liền lên giường, thời điểm này ba mẹ còn đang ở trên trường.

Cô đặt túi chườm nóng lên trên bụng, sau đó lên giường nằm xuống liền ngủ say.

Tỉnh lại lần nữa, mưa đã tạnh, trời cũng đã tối, Đan Đan mông lung nhìn đồng hồ trên vách tường, 9 giờ.

Một giấc ngủ này cũng thật dài, Đan Đan bớt đau hơn rất nhiều, cô từ trên giường đứng dậy, muốn đi vào phòng bếp kiếm đồ ăn, quá đói rồi.

Tay cầm then cửa, vừa lúc mở cửa ra, liền nghe thấy thanh âm cha mẹ cãi nhau, dù cho mẹ đã đè thấp thanh âm, cô vẫn có thể nghe thấy mẹ đang nói cái gì.

Mẹ Đan Đan vừa khóc vừa nói: "Tôi nói cho anh biết, ly hôn là không thể nào, tôi sẽ kéo theo anh chết cùng, tôi sẽ không thành toàn cho anh với cô ta, Đan Minh, tôi sẽ không cho các người sống tốt!" Nói đến câu sau, thanh âm thê lương hơn.

"Mặc kệ cô, cuộc hôn nhân này nhất định phải kết thúc." Ba Đan Đan chen vào nói.

Có tiếng đồ vật bị rơi trong phòng, sau đó là tiếng mẹ Đan Đan gầm nhẹ, "Anh không nghĩ tới con gái sao, sắp phải thi đại học rồi! Vì con tôi tuyệt đối không thể cùng anh ly hôn, tôi muốn cho người đàn bà kia bị người người khác mắng, đồ đê tiện câu dẫn chồng người khác!"

"Đủ rồi, tôi và cô ấy quen biết so với cô còn sớm hơn, vì con gái cô nên ly hôn sớm, hôn nhân này từ sớm chỉ tồn tại trên danh nghĩa."

Dần dần, chỉ nghe thấy tiếng mẹ Đan Đan khóc nức nở.

Mặt Đan Đan tái nhợt, rót cho mình một ly nước, cô cầm ly nước bỗng nhiên cảm thấy ngực có chút nghèn nghẹn, đến bây giờ cô còn không dám nhìn thẳng vào đoạn hôn nhân này của cha mẹ, chưa từng nghĩ tới thảm thiết đến như thế.

Đời trước, cô từ trong miệng cha đã biết năm đó chuyện xưa.

Lúc cha trẻ tuổi ở phương bắc lang bạt, thiếu chút nữa cùng người phụ nữ kia kết hôn, nhưng bà nội sống chết không đồng ý, dùng đạo hiếu bức cha về nhà, lúc sau cùng mẹ cô kết hôn, liền có cô.

Rất nhiều chuyện, không phải cứ biết rõ nguyên nhân là có thể giải quyết.

Đan Đan nhớ đến trước nay cha mẹ luôn khách khí với nhau, ánh mắt cha khi nhìn mẹ.. Không có tình yêu.

Đan Đan cũng cảm thấy khổ sở.

Trở về phòng, ngồi lên bàn sách cạnh cửa sổ, cửa sổ đối diện cũng sáng đèn lên, sách vở mở ra trước mắt, một chữ cũng không thể đọc vào.

Đến gần sáng, Đan Đan mới ngủ lại, nhưng một đêm này cô ngủ không ngon.

Trong đầu rất nhiều hình ảnh kỳ quái, cô thấy mộ bia của mình, thấy Hứa Lương Châu đỏ mắt đứng trước mộ của cô, từ trước đến nay cô chưa từng thấy hắn tiều tụy như thế, đôi mắt hãm sâu trũng xuống, hắn chống một tay phía trên mộ bia, ngón tay chậm rãi lướt qua gương mặt trên ảnh chụp, môi run run, lại không phát ra âm thanh.

Đan Đan thấy hắn chậm rãi giơ súng lên, "Phanh" một tiếng, cô bừng tỉnh.

Tống Thành và Hứa Lương Châu chạy xe đi dạo trên đường, Tống Thành một bên ăn bữa sáng một bên cùng Hứa Lương Châu nói chuyện.

Đang nói, hắn tự dưng dừng lại, híp mắt nhìn người đi ở ven đường, hỏi: "Này, Hứa Lương Châu, kia có phải là Đan Đan lớp mày hay không?"

Hứa Lương Châu nhàn nhạt nhìn qua một cái, "Nhìn không rõ." Hắn tăng tốc độ, bá một chút lướt qua bên người Đan Đan cực nhanh, bánh xe bị lệch, cố ý đi qua vũng nước bùn đêm qua mưa đọng lại bắn lên quần áo của Đan Đan, Hứa Lương Châu liếc nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng, hắn khinh mạn hừ một tiếng.

Tối hôm qua Đan Đan không làm đà điểu giống ngày thường, cô giương nanh múa vuốt, một câu so một câu càng tuyệt tình, thật mẹ nó tàn nhẫn.

Hứa Lương Châu hơi hếch cằm, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng tinh của hắn, nhớ đến lời nói tối hôm qua của cô, tức giận vừa ngăn chặn lại lần nữa bùng lên.

Cô nói: "Tôi thật sự không thích cậu."

"Đừng nói là thích, ngay cả làm bạn với cậu ta cũng không muốn."

"Cậu lưu manh như vậy, tôi ước gì cậu cách xa tôi một chút."

Tống Thành cũng cảm giác được Hứa Lương Châu không vui, vào trường học, mặt hắn vẫn lạnh như băng, muốn cho người khác bị đông chết, ngày thường ở trước mặt Đan Đan cợt nhả là hắn khi mang theo mặt nạ.

Mà bây giờ, mới chân thật là hắn.

Một người con trai lạnh nhạt bất cận nhân tình, hắn chậm rãi bước đến phòng học, tâm tư như nước biển cuồn cuộn, đối xử tốt thì cô không hiếm lạ, thái độ mềm xuống cũng bị đẩy ra vòng vòng, chi bằng hiển lộ ra diện mạo nguyên bản của chính mình.

Cô sẽ bị dọa sao?

Nhưng vậy thì sao đâu.

Khi Đan Đan vào phòng học, phía dưới làn váy trắng có một khối vết bẩn, cô dùng khăn giấy lau thế nào cũng không sạch.

Hứa Lương Châu cúi đầu chơi game, hôm nay tình tình lớn, nhưng vận khí cũng không tệ lắm, liên tiếp thắng vài trận.

Tổ trưởng bắt đầu thu thập bài tập về nhà ngày hôm qua, kỳ thật càng gần ngày thi đại học, giáo viên cho bài tập về nhà càng ít, toàn dựa vào tinh thần tự giác của các bạn.

Lần này cũng chỉ làm một bài ngữ văn mà thôi.

Đến khi thu đến chỗ Hứa Lương Châu, hắn trong lòng vừa động, không lên tiếng dấu bài đi, rút một cái tai nghe, ngẩng đầu nói: "Tôi không viết."

Tổ trưởng cũng không dám hỏi hắn nữa, đi đến chỗ Đan Đan, đem xấp bài mình vừa lấy được đặt ở góc bàn, lại lén lút chỉ Hứa Lương Châu, nhỏ giọng nói: "Hắn nói hắn không viết, cậu tự tìm hắn lấy, hắn không phải dễ nói chuyện."

Đan Đan mím môi, nhìn về phía hắn, hắn cúi đầu, ánh nhìn đều rơi vào màn hình điện thoại.

Vừa lúc cô là tổ trưởng môn ngữ văn, không thu đủ bài tập, ăn mắng vẫn là mình.

Đan Đan thở dài, đứng dậy, ai muốn mắng liền mắng đi, tóm lại không muốn cùng hắn có liên quan, cô ôm xấp bài đi đến văn phòng.

Hứa Lương Châu ngầm quan sát nhất cử nhất động của cô, thấy cô đứng dậy, còn khẩn trương, kết quả người ta căn bản không đi đến chỗ mình, tức giận không khống chế được, hắn đem điện thoại ném thật mạnh lên bàn.

Hắn siết chặt tờ giấy giấu trong ngăn kéo, chậm rãi xé nát nó.

Sợi tóc nhỏ vụn dừng phất phơ trên trán hắn, đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra ánh sáng khác thường, âm trầm thâm thúy.

Ngón tay bóp chặt cạnh bàn học, môi mỏng khinh mạn nhếch lên.

Đan Đan bị cô mắng cho một trận, mới được thả từ trong văn phòng ra.

Thời gian ở trường học luôn trôi qua rất nhanh, một ngày cứ như vậy bình an vượt qua đi, Hứa Lương Châu an phận như là thay đổi một người khác, hắn ngồi ở chỗ mình, không phải ngủ thì là chơi trò chơi, một câu cũng không nói với cô.

Nhưng có đôi khi Đan Đan lại cảm thấy tầm mắt hắn nhìn chằm chằm vào phía sau lưng cô.

Buổi chiều tan học, cũng không biết có phải cố ý hay không, cánh tay không nghiêng không lệch đụng phải bình nước của cô, bình giữ nhiệt vẫn rất nóng, tất cả đều bị đổ ra, một phần còn làm bỏng mu bàn tay cô, cô thở nhẹ, đau đến căng thẳng.

Hứa Lương Châu hiển nhiên không biết đó là nước ấm, nhàn nhạt nhìn rồi ra khỏi phòng học.

Đan Đan đi WC dùng nước lạnh rửa thật lâu mới dần dần bớt đau, sau đó mang cặp chậm rì rì đi ra trường học.

Mới vừa đi đến cổng trường, đã bị một đám dáng vẻ lưu manh ngăn cản.

Đan Đan không quen biết bọn họ, nhưng nhìn trang phục trên người bọn họ cũng biết từ đâu tới, học sinh trường bên cạnh.

Vẫn là người cá biệt cực kỳ nổi danh.

Đan Đan nhận ra hắn, bởi vì hắn lớn lên rất đẹp.

Tuy tạo hình rất cay mắt, nhưng là.. Ngũ quan không có gì để nói, cười lưu manh, còn có thể thấy hai chiếc răng khểnh không phù hợp khí chất "lão đại".

Hắn ngăn cản trước mặt Đan Đan, một nhóm người khác vây quanh phía sau.

Lương Tự duỗi tay, lớn tiếng đe dọa nói: "Đưa tiền chúng tôi sẽ thả một con đường, không đưa, hôm nay cô cũng đừng nghĩ đến chạy."

Đan Đan vẫn là lần đầu gặp phải loại sự tình này, người trong trường đều biết cha mẹ cô là giáo viên, không ai đến bắt nạt trên đầu cô.

"Tôi cho anh, cho anh."

Lương Tự cười tủm tỉm, thật thích mấy bạn nữ này vừa nghe lời lại ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đưa tiền thật tốt.

Trừ bỏ tiền hắn cái gì cũng không cần.

Đan Đan lấy ví tiền ra, bên trong chỉ có mười đồng tiền đưa hết cho Lương Tự, "Anh để tôi đi đi."

Lương Tự khóe miệng co rút, nhìn mười tờ mao gia gia (tiền Trung Quốc), tươi cười nhanh chóng biến mất, biến sắc hung ác, "Cô chơi tôi đúng không?"

Mười đồng tiền, muốn tống cổ ăn mày sao?

"Tôi không có, trên người tôi thật sự chỉ có như vậy." Ở trong trường học ăn cơm đã có thẻ, ngày thường cô cũng không dùng đến tiền.

Lương Tự một phen đoạt lấy ví tiền của cô, vừa lục vừa nói: "Ngươi có phải xem ta là kẻ ăn xin hay không?"

Đan Đan nắm quần áo, một bộ ngươi nói cái gì chính là cái đó.

Lương Tự lấy hết mười đồng tiền trong tay cô, không cần trắng tay ra về..

Tống Thành từ sớm liền thấy.

Chuyện như vậy đã sớm thấy nhiều không trách, hai người ở ngõ nhỏ hút thuốc, Tống Thành phát hiện người con gái vâng vâng dạ dạ kia là Đan Đan, hắn không xác định hỏi: "Hình như mình lại thấy Đan Đan."

Hứa Lương Châu dựa trên tường, cười nhạo, "Cho nên?"

"Không đúng, cô ấy bị khi dễ."

Hứa Lương Châu đem ánh mắt dời qua, ánh mắt dừng lại, khói thuốc lượn lờ trên đầu ngón tay, hắn lấy lại tinh thần, phun ra một ngụm khói, rồi sau đó đem tàn thuốc ấn trên mặt đất, dập thuốc.

"Sau đó thì sao?"

Tống Thành không thể tin tưởng, "Mày không giúp cô ấy?"

Chẳng lẽ lúc trước là mình suy nghĩ nhiều? Thoạt nhìn không giống.

Hứa Lương Châu bước chân cứng đờ, bĩu môi hỏi ngược lại: "Cùng tao có quan hệ gì?" Lại bồi thêm một câu, "Ta, không, giúp."

Hứa Lương Châu coi như cái gì cũng không thấy bỏ đi, còn chưa đi được một nửa, lại ngừng lại.

Hắn bực bội vò đầu tóc, xoay người đi đến chỗ lúc nãy.

Tống Thành phảng phất nghe thấy được âm thanh vả mặt bang bang trong không khí.

"Không phải nói không có quan hệ sao? Còn trở về làm gì?"

Hứa Lương Châu lạnh lạnh liếc hắn một cái, gằn từng chữ nói: "Tao là người lương thiện."

"Phi."

Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua quá đau đầu, một chút liền ngủ lại đây..

Không ngoài ý muốn chính là ngày càng dài

Lạp lạp lạp

《 ánh sáng nhạt 》by Tần tiểu dương