Chế Tạo Hào Môn

Chương 181: Tự do



Đến hơn mười giờ tối, tên xăm mình và đồng bọn tới

thay ca. Hoắc Khải nhìn bọn chúng, thấy một tên mang

theo nước cất và Ngưu Lan Sơn.

Anh hơi kích động, nhưng không nói gì cả.

Đến khi hai tên kia đi, tên xăm mình bước tới nhìn

xuống Hoắc Khải: “Nhìn cái gì? Muốn ăn đòn nữa hả!”

“Bỏ đi, anh Lượng cũng nói rồi, nhốt nó vài tiếng, lấy

được tiền là thả, quát tháo như thế làm gì nữa”, một tên

khác đi tới khuyên vài câu rồi nói với Hoắc Khải: “Thằng

ranh, tao mua được đồ rồi, đến lúc đó mà không ngon thì

mày có bị đánh cũng đáng đời!”

Hoắc Khải gật đầu nói: “Tôi bị các anh trói như thế

này, dám lừa các anh sao?”

“Không trói thì mày cũng không dám!”, tên xăm mình

hừ một tiếng, vẻ mặt vô cùng hống hách.

Một tên đi bày rượu thịt, tên còn lại nghe theo lời Hoắc

Khải, lấy nước cất pha với rượu trắng sáu mươi bảy độ,

sau đó lại cho nước có ga thể lỏng vào.

Bọt trào lên khiến tên xăm mình hoài nghi, thứ này mà

ngon được hả?

Thế nhưng khi bọt tan hết, hương rượu lại dần tỏa ra.

Một tên đang định rót thử một chén thì bị tên xăm

mình ngăn lại: “Để thằng nhãi đó uống trước đã, cẩn thận

nó bày trò”.

Đúng là hắn rất thích cách chế rượu đặc biệt này, coi như

nể tình Hoắc Khải một lần.

Nhờ có hắn khuyên bảo, tên xăm mình mới chịu bỏ qua.

Tên kia cầm đùi gà nhét vào miệng Hoắc Khải rồi nói:

“Cứ từ từ mà ăn, đừng mong bọn tao cởi dây thừng ra

cho mày”.

Hoắc Khải gật đầu, môi quặp lấy đùi gà và gặm từng

chút một.

Dùng nước cất và nước có ga làm giảm nồng độ cồn,

khiến hương vị dịu hơn, uống rất vừa miệng.

Tên xăm mình và đồng bọn vốn rất giỏi uống rượu,

hiện tại uống hết chén này đến chén khác, không biết trời

đâu đất đâu nữa.

Sau khi cho nước có ga thể lỏng vào rượu, nó không

còn hương vị như nước ngọt, thậm chí nếu không chú ý

thì còn không nhận ra được mùi vị, nhưng vào trong cơ

thể là nó sẽ kích thích tế bào dạ dày liên tục, đẩy mạnh

quá trình hấp thụ cồn.

Hai tên đó uống vừa nhanh vừa nhiều, Hoắc Khải thì ở

bên cạnh tâng bốc vài câu, khiến bọn chúng uống đến

mức không dừng lại được.

Đến mười hai giờ đêm, hai tên đó tê cả mồm, mơ

màng gục xuống mặt bàn, ngủ không biết gì nữa.

Tửu lượng của hai tên này đúng là trâu, rượu cho thêm

nước có ga mà uống những ba tiếng mới say, nếu không

uống cả lít rượu chắc chúng cũng không gục.

Sau khi dùng thủ đoạn này để làm hai tên đó say bí tỉ,

Hoắc Khải tự vật mình ra đất, sau đó cố gắng đẩy hai

chân như một con ốc sên, lết về phía tên xăm mình.

Mất khoảng hơn hai mươi phút anh mới nhích tới gần,

mệt đến mức mồ hôi đổ ra như mưa.

May mà trước đó anh đã ăn đùi gà nên bổ sung được

phần nào sức lực, nếu không có thể anh sẽ không làm

được động tác như thế này.

Trên eo tên xăm mình có một con dao nhỏ, Hoắc Khải

cố gắng lấy ngón tay để móc lấy con dao, hành động này

khiến cổ tay anh rách da đau rát.

Đau đớn không làm Hoắc Khải bỏ cuộc. Sau khi lấy

được con dao, trong không gian có hạn, anh dùng một

động tác có hạn để cứa vào dây thừng trên cổ tay.

Sợi dây thừng to bằng ngón tay thô, không dễ gì mà

cắt đứt được.

Mất những hai tiếng Hoắc Khải mới cảm thấy phần cổ

tay được nới lỏng ra. Anh cố gắng dùng sức, cuối cùng

cũng giật đứt dây thừng.

Hoắc Khải nhanh chóng cởi hết dây thừng trên người

ra, bò dậy rồi thở phào một hơi.

Hai ngày qua anh luôn sống trong sự lo âu, nghĩ kế là

một chuyện, nhưng thực sự thoát khỏi nguy hiểm thì lại là

một chuyện khác.

Sau khi được tự do, Hoắc Khải nhìn hai tên đang mê

man trên mặt đất. Anh ngẫm nghĩ rồi cắt sợi dây thành hai

đoạn, trói tay chân của chúng lại.

Sau đó anh tìm một cây gậy đánh tên xăm mình tới tấp.

Bởi vì uống quá nhiều nên cồn đã làm tê dại đầu óc

của tên xăm mình, khiến hắn không cảm thấy quá đau

đớn trong lúc mê man.

Sau khi đánh cho tên đó một trận tơi bời, Hoắc Khải

không đi ngay mà cầm lấy đùi gà và bánh bao còn thừa

trên bàn, vừa ăn vừa đi ra ngoài.

Bị bỏ đói hai ngày nên cơ thể anh rất yếu, đang cần bổ

sung dinh dưỡng, nếu không chắc đi được một hai cây số

là anh sẽ ngất xỉu mất.

Nhưng sau khi ra khỏi nông trại, Hoắc Khải mới phát

hiện ra nơi này hoang vu đến mức chẳng thấy một tòa nhà

nào, xung quanh toàn là đồng ruộng.

Anh ngẩng đầu nhìn trăng sao, xác định phương

hướng rồi mới thử đi theo một hướng.

Đọc thêm cha của cục cưng là một tổng tài full Đến tám giờ

sáng, trong xưởng bình nước nóng Kinh Vận, Liêu Thiên Bằng lái xe tới đây.

Bình nước nóng Kinh Vận bán rất chạy ở nông thôn,

mọi người kháo nhau là vừa rẻ vừa chất lượng. Gần đây

Liêu Thiên Bằng lại nhập thêm mấy ngàn chiếc, lần này

ông ta tới đây là để ký một hợp đồng hàng chục ngàn

chiếc, mở rộng mạng lưới tiêu thụ của mình.

Phải biết rằng giá nhập bình nước nóng Kinh Vận là

hơn một ngàn, hàng chục ngàn chiếc thì sẽ là hợp đồng

trị giá chục triệu.

Đối với khách hàng lớn như thế, đương nhiên là Hoàng

Hữu Sơn phải ra sức bợ đỡ, Liêu Thiên Bằng còn chưa tới

mà ông ta đã chờ trước cổng nhà máy từ nửa tiếng trước.

Đến khi Liêu Thiên Bằng xuống xe, Hoàng Hữu Sơn

lập tức nhiệt tình đón chào, vươn hai tay ra ngay từ đằng

xa: “Tổng giám đốc Liêu, lâu rồi không gặp, lâu rồi không

gặp”.

Liêu Thiên Bằng mỉm cười bắt tay với ông ta, nhìn

xung quanh rồi hỏi: “Sao Tiểu Ninh chưa tới?”

Tiểu Ninh là đang nói đến Ninh Ngọc Lâm. Hợp đồng

tiêu thụ lần đầu tiên và lần thứ hai đều do Ninh Ngọc Lâm

làm giám đốc tiêu thụ, chịu trách nhiệm ký hợp đồng với

Liêu Thiên Bằng. Ngoài ra Ninh Ngọc Lâm còn có mối

quan hệ với Hoắc Khải nên Liêu Thiên Bằng khá quan tâm

đến chàng trai trẻ này.

Hoàng Hữu Sơn hiểu điều ấy nên giải thích: “Chúng tôi

mở một cửa hàng Flagship trên mạng mà, gần đây làm ăn

khá ổn, hiện tại giám đốc Ninh phụ trách tiêu thụ online,

phương diện offline do giám đốc Tề phụ trách”.

Người đàn ông trung niên trông khá sắc sảo bên cạnh

vội vàng bước tới: “Xin chào tổng giám đốc Liêu, tôi là Tề

Đại Hải, hiện tại phụ trách việc tiêu thụ bình nước nóng

Kinh Vận offline”.

Liêu Thiên Bằng ồ một tiếng, ông ta nhìn Hoàng Hữu

Sơn, như cười như không nói: “Ai phụ trách trao đổi với tôi

đều được, nhưng tốt nhất đừng có làm chuyện qua cầu

rút ván”.

Hoàng Hữu Sơn nghe mà chảy mồ hôi lạnh ròng ròng:

“Tổng giám đốc Liêu nói gì vậy, sao tôi dám qua cầu rút

ván chứ? Hiện tại tiềm năng tiêu thụ online rất lớn, lượng

tiêu thụ hằng tháng không ít hơn tiêu thụ offline là bao

nhiêu. Tôi để giám đốc Ninh phụ trách mảng thương mại

online là bởi vì cảm thấy cậu ấy rất sành sỏi về nó, có tiềm

năng khai thác, ông đừng hiểu lầm. Thế này đi, tôi sẽ gọi

giám đốc Ninh tới ngay, nếu ông không tin thì có thể tự

hỏi cậu ấy”.

Liêu Thiên Bằng cười ha ha nói: “Ông nhìn ông kìa, tôi

chỉ đùa thôi mà”.

Không cần biết có phải Liêu Thiên Bằng đang đùa hay

không, nhưng khách hàng lớn đã lên tiếng thì Hoàng Hữu

Sơn vẫn phải lo lắng.

Ông ta không dám mạo hiểm, vừa mời Liêu Thiên

Bằng tới phòng làm việc vừa gọi điện cho Ninh Ngọc Lâm.

Một lát sau, Hoàng Hữu Sơn tắt máy, do dự một lát rồi

mới nói với Liêu Thiên Bằng ở bên cạnh: “Tổng giám đốc

Liêu, thật ngại quá, gia đình giám đốc Ninh xảy ra một vài

chuyện, chắc là tạm thời không tới được…”

Chương 182: Điều tra xe

“Ô? Có chuyện gấp gáp gì à? Tôi có thể giúp được

không?”, Liêu Thiên Bằng nói.

Hoàng Hữu Sơn dừng lại một chút rồi nói: “Hình như…

Anh rể của cậu ấy mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm thấy”.

Trong lúc nói chuyện, tim của Hoàng Hữu Sơn cứ đập

thình thịch, bởi vì ông ta thừa biết anh rể của Ninh Ngọc

Lâm là ai, cửa hàng Flagship của ông ta nổi như thế cũng

là nhờ sự trợ giúp của người đó.

Đương nhiên, hiện tại trong nhà máy cũng có người

nói cho dù không có anh thì đã sao?

Chỉ cần giám đốc Ninh phối hợp với Hoàng Kiệt Hảo

thì vẫn cứ làm như thế thôi, chẳng qua là thiết kế giao

diện, giúp đỡ trong việc tuyển dụng mà thôi, ai làm

chuyện này chẳng được?

Nhưng Hoàng Hữu Sơn lại biết chàng trai tên là Lý

Phong ấy quả thực rất lợi hại, nhất là trên phương diện

marketing, có thể xưng là thiên tài.

Tiếc là ông ta không có tư cách mời chào anh, nghe

nói hiện tại anh đang là trợ lý cho giám đốc công ty chi

nhánh của nhà họ Cơ rồi. So với nhà họ Cơ thì ông ta là

cái thá gì?

Hơn nữa lần đầu tiên Liêu Thiên Bằng hợp tác với ông

ta cũng là nhờ sự giúp đỡ của chàng trai ấy, nếu không thì

lấy đâu ra những chuyện đằng sau? Có thể nhà máy đã

phá sản từ lâu, hoặc là sản xuất thuê cho người ta như

trước kia.

Ông ta coi trọng chàng thanh niên tên là Lý Phong ấy,

Liêu Thiên Bằng cũng vậy. Ngay từ khi chưa biết anh là

nhân viên nhà máy, Liêu Thiên Bằng đã mời chào ngay

trước mặt Hoàng Hữu Sơn rồi.

Đúng như dự đoán của Hoàng Hữu Sơn, lúc nói ra tin

này, Liêu Thiên Bằng lập tức dừng bước.

Ông ta quay đầu lại, nhíu mày hỏi: “Anh rể của giám

đốc Ninh? Ông đang nói đến Lý Phong à?”

“Đúng thế” Hoàng Hữu Sơn nói: “Nghe nói đã mất

tích quá hai mười tư tiếng rồi, tạm thời vẫn chưa có tin tức

gì.

Lông mày của Liêu Thiên Bằng nhíu chặt hơn nữa.

Ông ta cực kỳ tán thưởng Hoắc Khải, dù biết anh đã

thăng chức thành trợ lý của Cơ Hương Ngưng thì cũng

chưa bao giờ từ bỏ ý định mời chào.

Nhà họ Cơ có ghê gớm thì cũng đã sao? Chỉ là khối tài

sản mấy tỷ mà thôi, ông ta cắm rễ ở nông thôn mà cũng

kiếm được mấy trăm triệu, nếu được chàng trai này trợ

giúp, ông ta vượt qua nhà họ Cơ cũng không phải chuyện

hão huyền.

Vậy nên khi nghe tin Hoắc Khải mất tích, đương nhiên

là Liêu Thiên Bằng sẽ lo lắng rồi.

Nếu cậu thanh niên tài giỏi như thế mà gặp chuyện gì

ngoài ý muốn thì sẽ là một tổn thất lớn.

Nghĩ đến đây, Liêu Thiên Bằng hỏi: “Ông có biết nhà

của cậu Lý ở đâu không?”

“Hơ, chuyện này thì thật sự là tôi không rõ lắm, nhưng

hiện tại giám đốc Ninh đang ở nhà cậu ấy. Sao vậy? Tổng

giám đốc Liêu định tới đó à?”, Hoàng Hữu Sơn hỏi.

“Cậu Lý mất tích, về tình về lý thì tôi đều phải tới hỏi

thăm, xem có giúp được gì không”, Liêu Thiên Bằng nói rồi

lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Ngọc Lâm.

Biết tin Liêu Thiên Bằng muốn tới đây, Ninh Ngọc Lâm

vội vàng cảm ơn, nói địa chỉ nhà cho ông ta.

Sau khi tắt máy, Liêu Thiên Bằng nói với Hoàng Hữu

Sơn: “Tôi tới nhà cậu Lý một chuyến, không tới phòng làm

việc nữa”.

“Chuyện này… Thôi được rồi”.

Hoàng Hữu Sơn hơi do dự, cuối cùng vẫn không dám

hỏi tới chuyện hợp đồng. Ngay từ lần đầu tiên ký hợp

đồng là ông ta đã biết Liêu Thiên Bằng là một người chú

trọng nguyên tắc, ông ta đã ghét rồi thì tuyệt đối sẽ

không nói thêm câu gì.

Trước mắt rõ ràng là Liêu Thiên Bằng quan tâm tới anh

rể của Ninh Ngọc Lâm hơn, nếu Hoàng Hữu Sơn mà còn

thúc giục ông ta ký hợp đồng thì e rằng sẽ gây ra sự phản

cảm.

Đến lúc đó vị khách sộp này nổi giận bỏ đi thì hơn

không bðõ hao mất.

Để lấy lòng Liêu Thiên Bằng và thể hiện ra sự thông

cảm của mình, Hoàng Hữu Sơn cũng đi theo.

Đến nơi thì Ninh Ngọc Lâm đã chờ sẵn ở ven đường rồi.

Thấy Liêu Thiên Bằng xuống xe, cậu ta vội vàng tới

chào hỏi.

Liêu Thiên Bằng tùy ý xua tay, ông ta vừa đi vừa hỏi:

“Bây giờ sao rồi? Vẫn chưa có tin tức gì à? Đang yên đang

lành sao lại mất tích?”

“Tôi cũng không rõ lắm, nghe chị tôi nói anh ấy định đi

đón con tan học, nào ngờ đi biệt tích luôn, điện thoại

cũng tắt máy suốt”, Ninh Ngọc Lâm giải thích.

“Không tìm cảnh sát hỏi xem có phải tai nạn giao

thông không à? Hay là gần đây có đắc tội với ai không?”,

Liêu Thiên Bằng lại hỏi.

“Đã lập án rồi, nhưng tạm thời vẫn chưa tìm ra sự cố

nào liên quan. Còn chuyện có đắc tội với ai không thì khó

nói lắm”. Ninh Ngọc Lâm nói.

“Ý cậu là sao?” Liêu Thiên Bằng hỏi.

Ninh Ngọc Lâm chần chừ một lát rồi mới nói nhỏ:

“Ông cũng biết đấy, anh rể tôi có tài trong công việc, anh

ấy được làm trợ lý cho giám đốc công ty chỉ nhánh của

nhà họ Cơ rồi mà. Nghe nói lần này về nhà họ Cơ, anh ấy

mang về hơn một trăm triệu, đắc tội với không ít người.

Chúng tôi cũng không biết liệu người nhà họ Cơ có tới

gây sự với anh ấy vì chuyện này không”.

“Bọn họ dám!” Liêu Thiên Bằng trợn ngược mắt và nói

sắc bén: “Trong xã hội pháp quyền, cho dù là gia tộc lớn

cũng không thể làm bừa được!”

Liêu Thiên Bằng đột nhiên nổi cáu khiến Hoàng Hữu

Sơn và Ninh Ngọc Lâm đều hơi sửng sốt, đồng thời bọn

họ càng thêm khẳng định rằng Hoắc Khải có địa vị cực kỳ

quan trọng trong lòng Liêu Thiên Bằng.

Lúc này mấy người đã ra đến cửa, có thể là bởi vì Liêu

Thiên Bằng nói quá lớn tiếng nên Đặng Tuấn Mai nghe

thấy và đi ra ngoài: “Ngọc Lâm, tổng giám đốc Liêu tới rồi

à2”

“Mẹ, đây là tổng giám đốc Liêu mà con nói tới. Tổng

giám đốc Liêu, đây là mẹ tôi” Ninh Ngọc Lâm vội vàng

giới thiệu.

“Chào bà, tôi là Liêu Thiên Bằng, đồng thời cũng là

bạn của cậu Lý. Nghe nói cậu ấy gặp chuyện nên tôi tới

xem có giúp được gì không”, Liêu Thiên Bằng nói bằng

giọng khách khí.

Ninh Ngọc Lâm đã nói trước với mọi người là lát nữa

sẽ có một ông chủ lớn tới, Đặng Tuấn Mai vội vàng đáp lời

một cách lịch sự.

Liêu Thiên Bằng vào nhà, nhìn thấy Ninh Thần ngồi

trên sô pha với vẻ mặt tiểu tụy.

Đã tròn hai ngày không có tin tức về chồng mình, Ninh

Thần càng lúc càng tuyệt vọng. Cô bé Đường Đường rúc

vào bên cạnh cô, hai mẹ con đã khóc sưng cả mắt lên.

Ninh Ngọc Lâm lại giới thiệu về Ninh Quốc Năng và

Ninh Thần. Liêu Thiên Bằng chào hỏi với Ninh Quốc Năng

trước, sau đó tới bên cạnh Ninh Thần rồi cúi người nói:

“Cô Lý, cô có chuyện gì cần tôi giúp không?”

Ninh Thần ngẩng đầu nhìn ông ta, tuy rằng không biết

thân phận của người này là gì, nhưng vào thời điểm này

mà có thể đứng ra giúp đỡ thì hiển nhiên là bạn của

chồng.

Cô nghẹn ngào lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết…

Mọi người đầu không tìm thấy anh ấy”.

Giọng nói của cô khàn khàn, hai ngày qua cô đã khóc

cạn nước mắt rồi.

“Tôi nghe Ngọc Lâm nói là cậu ấy mất tích trên đường

đi đón con, chẳng lẽ không phát hiện được gì từ camera

trên đường sao?” Liêu Thiên Bằng hỏi.

Ninh Ngọc Lâm ở bên cạnh giải thích: “Bên tòa văn

phòng nói là phải bảo vệ quyền riêng tư của khách, không

chịu cho xem camera. Camera trên đường thì có góc

chết, không quay được những gì xảy ra ở đó. Thế nhưng

theo manh mối chúng tôi đang có thì có vẻ như anh rể ra

khỏi tòa nhà văn phòng là mất tích ngay, hơn nữa hôm đó

còn có người đưa một tờ giấy cho chúng tôi, trên đó có

biển số xe của một người. Chúng tôi nghi rằng anh ấy đã

bị bắt cóc ở cổng tòa nhà văn phòng”.

“Bắt cóc? Có gọi điện tới đòi tiền chuộc không?” Liêu

Thiên Bằng lại hỏi.

“Không, đến giờ vẫn không có ai gọi tới” Ninh Ngọc

Lâm lắc đầu nói.

Liêu Thiên Bằng ngẫm nghĩ rồi nói: “Đưa thông tin

biển số xe cho tôi để tôi sai người điều tra xem sao”.

“Điều tra rồi, là biển số xe làm giả”, Ninh Ngọc Lâm

nói.

Thế nhưng Liêu Thiên Bằng vẫn nhất quyết đòi xem

biển số xe. Ông ta thấy người khác điều tra chưa chắc đã

chính xác, đã tới đây rồi thì phải góp sức mới được.

Sau khi lấy được thông tin biển số xe, Liêu Thiên Bằng

lấy điện thoại ra gọi. Sau khi có người bắt máy, ông ta nói:

“Lượng Tử, điều tra một chiếc xe cho tôi, biển số xe là

Nam B99875. Tôi không cần biết cậu tìm ai, tốn bao nhiêu

tiền hay dùng cách gì, nhất định phải tìm ra chiếc xe làm

giả biển số này cho tôi!”

Phạm vi thế lực của Liêu Thiên Bằng tập trung ở khu

vực nông thôn, phần tiếp giáp thành phố cũng coi như

thuộc về khu vực ấy.

Theo suy nghĩ của ông ta, nếu không tra ra được gì

trong thành phố thì nhất định là ở ngoài thành phố, như

vậy thì hẳn là thế lực của ông ta sẽ có cách.

Bên kia đầu điện thoại, trên mặt Đồng Hải Lượng chỉ

toàn sự ngạc nhiên, nghe biển số xe ấy mà hắn ngớ người

ra.

Sao anh rể lại biết biển số xe này?

“Là trùng hợp sao?”

Hắn hỏi trong do dự: “Anh rể, anh điều tra chiếc xe

này làm gì? Chủ xe đắc tội với anh à?”

“Bảo cậu điều tra thì cậu cứ điều tra đi, nói nhiều như

thế làm gì!” Liêu Thiên Bằng trách mắng. Dù sao đây

cũng là em vợ của ông ta, tuy rằng ông ta không thích

cách đối nhân xử thế của hắn thường ngày, nhưng dù sao

cũng là em vợ mình.

Bên kia im lặng một hồi, Liêu Thiên Bằng lại nói:

“Chiếc xe này có khả năng liên quan đến một vụ bắt cóc

bạn tôi, cậu nhanh chóng tìm ra chiếc xe đó, có tin gì thì

lập tức báo cho tôi biết!”

Khi nghe thấy câu này, cả người Đồng Hải Lượng đơ ra.

Bắt cóc…

Bạn bè…

Sau lưng hắn bất giác đổ mồ hôi lạnh, Đồng Hải Lượng

nửa ngày cũng không nói câu nào, Liêu Thiên Bằng bên

kia alo mấy câu rồi nói: “Cậu điếc rồi à? Có nghe thấy lời

tôi nói không?”