Chế Tạo Hào Môn

Chương 125: Người ấy là ai



“Chiều em còn phải đưa Đường Đường đi học nữa,

mà hôm nay nhiều khách hỏi tư vấn lắm, có lẽ sẽ

không có thời gian đâu. Mà anh đã đồng ý sẽ làm đồ

ăn ngon cho Văn Văn còn gì? Lát nữa anh đưa qua đó

đi” Ninh Thần nói.

“Nhưng mà…”

Ninh Thần chặn đứng lời giải thích của anh, híp

mắt đi qua, hôn vào má anh rồi nói: “Anh yên tâm,

mặc dù cô Cố rất xinh đẹp, nhưng em rất yên tâm về

anh, em sẽ không nghĩ linh tinh đâu. Anh đi đi, lỡ cô

bé lại thèm đồ ăn anh nấu quá mà chạy đi linh tỉnh thì

chết”.

Dù là vào lúc Lý Phong tệ bạc nhất, Ninh Thần vẫn

chưa từng thấy anh ta có suy nghĩ gì đen tối với người

phụ nữ khác. Lý Phong vẫn làm khá tốt ở mặt này.

Hoắc Khải bất lực, anh không sợ Ninh Thần nghĩ

nhiều mà vì chỗ đồ đó là đồ lót mà!

Bản thân anh là một người đàn ông mà lại tự tay

đưa qua đó, không sợ mọi thứ lúng túng hay sao?

Mà Ninh Thần lại không có ý định nghe Hoắc Khải

giải thích, liền vội vàng chạy vào mở máy tính ra rồi lo

cho cửa hàng trên Taobao.

Còn hai tháng nữa là đến đợt siêu giảm giá giữa

năm. Bình thường thì cô nên bắt đầu chuẩn bị cho các

hoạt động khuyến mãi rồi.

Không phải ai muốn tham gia hoạt động thì cũng

có cơ hội được lên, nhất là với những vị trí hút mắt

khách hàng thì đều có yêu cầu nhất định về chất

lượng, lượng tiêu thụ và tỉ lệ đánh giá năm sao của

sản phẩm.

Có lẽ đây là hoạt động có quy mô lớn nhất mà

Ninh Thần từng tham gia. Cô quyết định phải làm thật

tốt, đạt được một thành tựu vừa khiến bản thân lẫn

chồng hài lòng.

Cho nên mấy ngày này, Ninh Thần luôn chăm chỉ

livestream, trả lời khách. Đến cả những bài quảng cáo

của Hoắc Khải, cô cũng rất tỉ mỉ để lại địa chỉ. Nếu

thấy có ai hỏi thì sẽ lập tức vào giải đáp tận tình.

Thái độ chăm chỉ này thật sự đã được rất nhiều

người công nhận, khiến cho số lượng bán ra thật sự

đã tăng lên đáng kể.

Cho đến giờ, lượng bán ra một ngày đã vượt sáu

mươi ngàn, lượng tìm kiếm tăng của cửa hàng đã vượt

lên trong top 200, độ nổi tiếng tăng vọt.

Không dễ gì để có được một vòng tuần hoàn tốt,

Ninh Thần cũng rất trân trọng nó.

Hoắc Khải không làm phiền cô nữa. Mặc dù thế

giới này đánh giá nữ giới rất thấp, cho rằng nữ giới

kém nam giới về cả đầu óc lẫn sức mạnh, kể cả tư duy

cũng kém hơn.

Nhưng Hoắc Khải lại vẫn mong rằng vợ mình có

thể nâng cao giá trị của bản thân mình qua cửa hàng

trên Taobao.

Sống một cuộc đời không hề dễ dàng, nếu không

có nổi một thành tựu gì đó thì thật sự quá là thảm đi.

Đến tầm hai giờ chiều, Ninh Thần mới đứng dậy

đưa Đường Đường đi học thêm. Khi nhìn thấy Hoắc

Khải vẫn chưa có ý định đi,cô bèn nhắc nhở: “Dù sao

chiều cũng không có việc gì, anh đi mua chút rau, tiện

trả lại quần áo cho cô Cố nha. À, trà gừng lần trước

anh mua cũng ngon lắm, đem cho cô ấy một chút,

cũng không biết hai mẹ con cô ấy có bị cảm không

nữa”.

Ninh Thần dặn dò một lúc lâu rồi mới đi.

Hoắc Khải cười khổ, anh thật sự chịu rồi. Đôi khi,

có một người vợ quá lương thiện cũng khá là cạn lời

ấy.

Hoắc Khải thở dài, đành phải gập chỗ quần áo

trong phòng tắm, bỏ vào trong túi rồi đi ra ngoài.

Lúc Cố Phi Dương rời đi lần trước đã để lại địa chỉ

phòng tập nhảy, nói là để tiện cho Đường Đường đi

tìm Nhạc Văn Văn chơi.

Còn về việc có phải chỉ có một lý do này hay

không thì cũng chỉ có mình cô ấy biết thôi.

Đến gần phòng tập nhảy, Hoắc Khải lại vào siêu thị

mua chút nguyên liệu nấu ăn, trái cây, và một số đồ ăn

vặt mà trẻ con thích ăn.

Anh cầm một túi lớn đi lên tầng. Phòng tập nhảy

nằm ở trên tầng hai, diện tích rất lớn, ít nhất phải hơn

một trăm năm mươi mét vuông.

Nơi này đã từng là một xưởng dệt may, sau khi phá

sản thì bị người ta chia thành nhiều cửa tiệm nhỏ.

Nhưng vì vấn đề vị trí địa lý không đẹp nên dù có diện

tích lớn thì tiền thuê cũng rất thấp.

Nếu không vì thế thì Cố Phi Dương cũng chẳng

chọn nơi này.

Đến trước cửa, Hoắc Khải gõ cửa, ngay sau đó

cửa phòng tập nhảy đã được mở ra.

Thấy là Hoắc Khải tới, Nhạc Văn Văn vui vẻ nhảy

cẵng lên, ôm lấy anh: “Chú Lý, sao chú lại tới ạ!”

“Chú đã đồng ý là sẽ qua nấu đồ ăn ngon cho

cháu mà, mẹ cháu đâu rồi?” Hoắc Khải hỏi.

trong phòng tắm, bỏ vào trong túi rồi đi ra ngoài.

Lúc Cố Phi Dương rời đi lần trước đã để lại địa chỉ

phòng tập nhảy, nói là để tiện cho Đường Đường đi

tìm Nhạc Văn Văn chơi.

Còn về việc có phải chỉ có một lý do này hay

không thì cũng chỉ có mình cô ấy biết thôi.

Đến gần phòng tập nhảy, Hoắc Khải lại vào siêu thị

mua chút nguyên liệu nấu ăn, trái cây, và một số đồ ăn

vặt mà trẻ con thích ăn.

Anh cầm một túi lớn đi lên tầng. Phòng tập nhảy

nằm ở trên tầng hai, diện tích rất lớn, ít nhất phải hơn

một trăm năm mươi mét vuông.

Nơi này đã từng là một xưởng dệt may, sau khi phá

sản thì bị người ta chia thành nhiều cửa tiệm nhỏ.

Nhưng vì vấn đề vị trí địa lý không đẹp nên dù có diện

tích lớn thì tiền thuê cũng rất thấp.

Nếu không vì thế thì Cố Phi Dương cũng chẳng

chọn nơi này.

Đến trước cửa, Hoắc Khải gõ cửa, ngay sau đó

cửa phòng tập nhảy đã được mở ra.

Thấy là Hoắc Khải tới, Nhạc Văn Văn vui vẻ nhảy

cẵng lên, ôm lấy anh: “Chú Lý, sao chú lại tới ạ!”

“Chú đã đồng ý là sẽ qua nấu đồ ăn ngon cho

cháu mà, mẹ cháu đâu rồi?” Hoắc Khải hỏi.

“Mẹ cháu đang dạy các chị tập nhảy. Chú vào đi ạ,

mẹ ơi, mẹ, chú Lý đến này!” Nhạc Văn Văn vừa kéo

Hoắc Khải vừa gọi to vào trong phòng.

Cố Phi Dương đang chỉnh lại động tác cho các học

sinh thì quay đầu nhìn lại, thấy Hoắc Khải xách một túi

to đi vào thì vội vàng bảo học sinh tự tập luyện, sau

đó bước nhanh tới.

“Sao anh lại tới đây?”

Đúng là mẹ con có khác, hỏi câu giống hệt nhau.

Vì đang dạy nhảy cho nên Cố Phi Dương mặc một

bộ đồ bó cho tiện, các đường nét trên cơ thể đều lộ rõ

ra.

Hoắc Khải thầm gật đầu, chẳng trách cỡ đồ lót

của cô ấy lại lớn vậy, hóa ra đều là hàng thật.

Không biết có phải là đọc được suy nghĩ của anh

hay không mà lỗ tai của Cố Phi Dương đỏ hồng lên,

theo bản năng kéo chặt chiếc áo khoác quấn quanh

eo.

“Quần áo của hai mẹ con cô vẫn để ở nhà tôi từ

lần trước, nên tôi đem qua đây”, Hoắc Khải nói: “Mà

tôi cũng đã đồng ý với Nhạc Văn Văn là sẽ nấu cơm

cho cô bé rồi. Vừa hay chiều nay rảnh rỗi nên tới đây

luôn”.

Nhìn số quần áo được gấp phẳng phiu gọn ghẽ,

còn thấp thoáng bóng dáng mấy bộ đồ lót, mặt Cố Phi

Dương đỏ bừng cả lên.

Bất kể đó có phải là Hoắc Khải tự mình gấp hay

không thì việc để anh đưa số đồ riêng tư ấy qua đây ít

nhiều gì cũng khiến cô ấy cảm thấy ngại ngùng.

“Tôi cất đồ ở đâu được đây?” Hoắc Khải hỏi.

“Ở bên này được rồi, ôi, sao anh mua nhiều đồ ăn

thế? Không được đâu, anh cầm về cho Đường Đường

ăn đi”. Cố Phi Dương vội vàng xua tay.

“Tôi cũng đã mua rồi, nặng thế này mà bắt tôi cầm

về thì mệt lắm đó”, Hoắc Khải nhìn quanh, thấy chỗ

đặt nồi niêu xoong chảo thì đi qua đó, hỏi: “Cô nấu ăn

ở đây hả?”

“Ừm, chỉ có một căn phòng cho nên đành bày tạm

ở đây”, Cố Phi Dương nói nhỏ.

Hoàn cảnh nơi này quá kém, nên cô cũng cảm

thấy tự ti theo bản năng.

Hoắc Khải lại giống như chẳng hề để ý, quay sang

hỏi Nhạc Văn Văn: “Người đẹp, tối nay cháu muốn ăn

gì nào?”

“Sườn xào chua ngọt, cá chép sốt tỏi, thịt bò xào

hành, lòng xào đậu phụ…, Nhạc Văn Văn chìa ngón

tay ra đếm.

“Đừng nghe con bé nói linh tỉnh, lát nữa tôi mời

anh đi ăn” Cố Phi Dương nói.

“Không sao, tôi mua nguyên liệu mấy món này rồi

mà. Nếu cô bé thích ăn thì tôi sẽ làm. Mà đồ ăn ở

quán chưa chắc đã ngon bằng tôi nấu đâu”, Hoắc Khải

cười đáp.

Cố Phi Dương đúng là không thể phản bác được

điểm này.

Cô ấy đã được kiểm nghiệm kỹ năng nấu ăn của

Hoắc Khải, cô chưa từng ăn món nào ngon như vậy

trên đời.

Vừa lấy nguyên liệu, anh vừa nghiêng đầu nói với

Cố Phi Dương: “Cô cứ làm việc nốt đi, tôi tự làm được

mà. À, nấu ăn liệu có ảnh hưởng đến việc cô dạy học

không?”

“Không sao, lát nữa tôi bật nhạc là sẽ át được

ngay” Cố Phi Dương đáp.

“Cháu cũng muốn giúp!” Nhạc Văn Văn vui vẻ giơ

tay.

Lần đầu gặp mặt ở phòng học, Nhạc Văn Văn còn

im như cái hũ nút. Bây giờ đã thân quen rồi thì tính

cách vui vẻ của cô bé lập tức lộ hết ra.

Dĩ nhiên cũng là vì người tới là Hoắc Khải.

Chỉ ở trước mặt anh, cô bé mới có thể thoải mái

như vậy.

Nhìn một lớn một nhỏ đang ở góc bận rộn nấu ăn,

Cố Phi Dương cảm thấy hơi ngẩn ngơ.

Cảnh này cô đã từng thấy trong mơ rồi, rất ấm áp,

rất khó quên.

Hai bọn họ giống như hai bố con ruột vậy.

Nghĩ đến đây, Cố Phi Dương không kìm được mà

âm thầm thở dài. Thật đáng tiếc, tất cả những thứ tốt

đẹp đều rất ngắn ngủi.

Sau khi quay lại chỗ dạy, Cố Phi Dương vỗ tay nói:

“Tiếp theo chúng ta sẽ luyện tập một số động tác chỉ

định, nhớ là phải theo kịp tiết tấu đó, đừng để lỡ nhịp”.

Phòng tập nhảy đã mở cửa được một thời gian,

cũng có vài học sinh theo học được một tuần rồi.

Tính cách của Cố Phi Dương rất dịu dàng, lại xinh

đẹp, dáng người cũng tốt, nhảy vô cùng giỏi, nên học

sinh cực kỳ thích.

Học được một tuần, mọi người không còn lạ lẫm gì

nữa. Một nữ sinh trong nhóm đi tới, cười hihi hỏi: “Cô

Cố, anh đẹp trai kia là ai đó ạ, chồng của cô sao?”

Mặt Cố Phi Dương càng đỏ hơn, cô chưa từng

nhắc đến gia đình mình với học sinh, cho nên các học

sinh cũng không biết chồng cô đã qua đời.

“Không phải, đừng nói linh tỉnh, đó là phụ huynh

của bạn cùng lớp với Văn Văn” Cố Phi Dương vội vàng

giải thích.

“Ặc… Vậy người đó theo đuổi cô sao?”, nữ sinh đó

lại hỏi.

Mặc dù Cố Phi Dương không kể chuyện nhà,

nhưng hai mẹ con bọn họ đều ăn ở tại nơi này, chưa

từng thấy có người đàn ông nào tới. Các học sinh

cũng không ngốc, đều đoán được có thể là cô ấy góa

chồng, hoặc ly hôn, hoặc là tình cảm rạn nứt.

Nếu không, một người phụ nữ xinh đẹp cỡ này sao

có thể để con gái sống ở nơi như vậy được chứ.