Chất Tử Điện Hạ

Quyển 4 - Chương 17: Phản loạn



Trongcông đường giắt cao biển bài “Công chính nghiêm minh”, Lân Châu tri phủbọc mình trong điêu cừu thân hình mập mạp phiền táo bất an đi qua đilại, phủ nha sư gia thân hình gầy gò ngày thường tự xưng là tài trí hơnngười đang sầu mi khổ kiểm đứng ở một bên, trong chốc lát nhìn xem Triphủ đại nhân sắc mặt không tốt trong chốc lát lại xem xét cửa đại mônrộng mở.

“Báo ——” bỗng nhiên một quan sai từngoài cửa thở hồng hộc chạy vào, “Đại nhân, tình huống không ổn a! Điêudân muốn tạo phản !”

“Thứ hỗn trướng! Bọn tiện dânnày chán sống sao? Dám tạo phản?” Tri phủ vừa nghe tức giận đến phì nhục (thịt béo) loạn run.

“Đại nhân nên ngẫm lại biệnpháp nha! Điêu dân này cũng không biết cẩu đảm thế nào cư nhiên dám ngăn trở chúng ta tập nã đào phạm, lại còn giơ thái đao thiết sạn côn bổngcuốc như ong vỡ tổ đi lên vây công, vài người của chúng ta đều bịthương, còn đang nằm ở ngoài đường a!”

“Phản phản,thật sự là phản ! Giỏi cho bọn tiện dân to gan lớn mật!” Tri phủ vẻ mặtkích động qua lại chửi mắng, “Đem lũ tiện dân nháo sự đó bắt lại hết cho ta, nếu dám phản kháng lập tức tử hình ngay tại chỗ! Ta cũng không tintrị không được bọn họ!”

“Chính, chính là, đại nhân,đối phương số lượng đông, chúng ta sợ là. . . . . .” Quan sai còn chưanói xong, trên mặt liền trúng một cái giáng thật mạnh, phì thủ của triphủ lực đạo mạnh thế nào, đánh cho đầu hắn tối tăm chuyển hướng nhãn mạo kim tinh!

“Phế vật, sợ cái gì mà sợ, chuyện còn chưa làm đã nói xui xẻo, lập tức đi xuống truyền mệnh lệnh của ta, xuất động tất cả nha dịch đem những kẻ không muốn sống trói lại cho ta!”

“Dạ dạ dạ!” Quan sai ôm cái mặt thũng vội vàng lui ra!

“Ngươi, ” Tri phủ bỗng nhiên xoay người nhìn chằm chằm sư gia đang lui cánh tay hướng góc sáng sủa dựa vào, “Lập tức nghĩ biện pháp đem việc này dẹpyên! Nếu ta ăn xong cơm trưa còn chưa thu thập thỏa đáng, ngươi liền đềđầu tới gặp ta đi!”

“Dạ dạ, đại nhân!” Sư gia mồ hôilạnh tí tách nơm nớp lo sợ trả lời. Đợi tri phủ phất tay áo rời đi, hắnhai chân mềm nhũn tê liệt ngã xuống mặt đất!

Tiểu tư tránh ở sau bố mạn lúc này mới chui ra hỏi: “Sư gia, hiện nay nên làm cái gì bây giờ a?”

“Ba!” Sư gia hai mắt trợn thẳng phục hồi tinh thần lại ba một cái đánh lên ót hắn nói, “Làm sao bây giờ? Ta còn có thể làm sao bây giờ, ngươi cũngnghe thấy điêu dân đó muốn tạo phản ngay cả quan sai đều áp không được!Nếu để cho bọn họ xông vào công đường đến ta và ngươi đều mất mạng! Thừa dịp hiện tại, lập tức thu thập tay nải đào tẩu cho ta!”

“A?”

“A a a, a cái rắm, muốn lưu trữ cái mạng nhỏ của ngươi thì chiếu theo lời ta nói mà làm!”

——————–

“Bên ngoài tình huống như thế nào?”

“Hồi điện hạ, dựa theo phân phó của ngài, bọn thuộc hạ đã thành côngchâm ngòi nổ đem oán khí bá tánh áp chế đã lâu dẫn bạo xuất ra! Trướcmắt nha dịch sưu thành đã bị vây công, dân chúng ngoài thành cũng nhấthô bá ứng đem thành trì bao vây quanh để ngừa có người mật báo!” Thị vệLiên Kiều khó có được khôi hài sử dụng thuật ngữ của Tử Li hồi bẩm.

“Tốt lắm! Ngươi truyền lệnh xuống bảo bọn hắn tiếp tục thổi gió, sau đó dẫnbọn họ nhảy vào phủ nha đem tên hấp huyết đầu kia bắt lại mở ra đại hộiphê đấu (so tài phán quyết)!”

“Vâng!” Liên Kiều gật đầu nói, mang theo hưng phấn lui ra ngoài.

Ngụy Thần có chút ngạc nhiên, thủ hạ luôn luôn thành thục ổn trọng này nhưthế nào cũng sẽ lộ ra biểu tình giống hài đồng dẫn ngoạn đi gây sự?

An Cực Khanh nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Tử Li hỏi: “Đây là kế hoạch các ngươi nói?”

Tử Li gật đầu.

“Kế hoạch chính là kích động dân chúng phản loạn?”

Tử Li lại gật gật đầu.

An Cực Khanh hít vào một hơi nói: “Ngươi kích động bọn họ tác loạn đi sách nhĩ căn nguyên tổ tông của ngươi?”

“Không phải căn nguyên tổ tông của ta, chính là căn nguyên của An Cẩn Lạc!” Tử Li vội vàng sửa chữa, “Hiện tại chưởng hướng chấp chính chính là An Cẩn Lạc, hắn thi hành sưu cao thuế nặng đã vượt qua giới hạn mà dân chúngcó khả năng thừa nhận, cứ theo xu thế phát triển như vậy, dân chúng khởi nghĩa yết can (vũ trang) là chuyện sớm hay muộn phải phát sinh, nếu như vậy không bằng để chúng ta cướp lấy quyền chủ động lãnh đạo cuộc vậnđộng lần này, cho dân chúng không hề có tư tưởng chỉ đạo vạch rõ mụctiêu cách mạng—— đó là phủ định nền chính trị hà khắc của An Cẩn Lạc.Làm như vậy có ba ưu đãi, đầu tiên là oán hận chất chứa của dân chúng kỳ thật tựa như một khối u ác tính, nếu không sớm khai đao phóng huyết nósẽ càng ngày càng nghiêm trọng, đợi nó phát tác đã là lúc hồi thiên phạp thuật (không thể xoay chuyển đất trời) , cho nên chúng ta phải đi trước An Cẩn Lạc đại biểu toàn bộ An thất hoàng triều ban bố chính lệnh lunglạc dân tâm, trước thời gian đem bất mãn của bách tính dẫn phát ra, làmcho người đương triều biết giới hạn dung nhẫn của dân chúng, cũng phòngngừa dân chúng đối với toàn bộ An thất hoàn toàn mất đi tin tưởng! Thứhai là người lãnh đạo dân chúng tạo phản là ta, ta cũng là con cháu Anthất, có con cháu An thất dẫn đầu dân chúng như vậy tự nhiên cũng hiểuđược chính mình phản chi hữu lý(có lí do phản), cho nên sẽ càng hết sứcphủ định chính quyền mà An Cẩn Lạc thành lập, chuyển qua ủng ta lên đài, hơn nữa dân tâm còn là ý chỉ của phụ hoàng, ta nghĩ không làm hoàng đếcũng khó! Một điểm cuối cùng, cũng là một điểm ta cảm thấy trọng yếunhất, chúng ta cần một nguồn sinh lực cơ địa!”

An Cực Khanh an tĩnh nghe thấy trình bày!

“Bất quá trước lúc ta nói, xin nghe phân tích của Ngụy tướng quân đối vớihình thức của chúng ta!” Tử Li nói xong chuyển hướng Ngụy Thần đang ởmột bên yên lặng nghe.

“Khụ khụ, ” Ngụy Thần hắnggiọng nói, “Điện hạ nói thập phần có lý! Bất quá nếu không có điểm thứba, mặc kệ kế hoạch phía trước như thế nào chúng ta đều khó có thể thuận lợi hoàn thành. Không nói mặt khác, chỉ nói nếu chúng ta cùng An CẩnLạc khai chiến, Cực Khanh cho rằng chúng ta nên đánh như thế nào?”

Đôi mi thanh tú của An Cực Khanh nhíu lại nói: “Đương nhiên là dẫntướng sĩ một đường lên bắc đánh hướng kinh thành!” (= =|||)

“Đúng vậy, này đúng là phương hướng tác chiến của chúng ta! Nhưng Cực Khanhtựa hồ quên một điều rất trọng yếu, binh sĩ trong tay của ta đều là sĩbinh hoàn quan(binh canh phòng, ko phải trụ cột)! Sau trận tứ quốc đạichiến mười hai năm trước, quốc gia của ta chẳng những đem điện hạ đưađến Sở Kinh làm chất, mà còn cùng hai nước Đan Mạnh, Đạt Lỗ kết hạ oánhận không giải, mấy năm qua hai nước này nhiều lần cử binh xâm chiếm, bệ hạ vẫn tăng binh biên quan, đề phòng bọn họ huy binh xông quan. Cho nên nếu là khai chiến, mười một vạn binh lính nhất định được lưu lại mộtnửa phòng hoạn kẻ thù bên ngoài, như vậy binh lính tác chiến trên bắc đã ít lại càng ít, cùng hơn ba mươi vạn đại quân trong tay An Cẩn Lạc cộng thêm hai vạn cấm quân so sánh thì chỉ như lấy trứng chọi đá! Cho nênnếu muốn dựa vào trận này thắng hắn, phải có được ủng hộ của dân chúng,còn phải từ trong bách tính hấp thu binh nguyên (nguồn lính)! Đó cũng là nguyên nhân trọng yếu mà chúng ta vì dân dần đầu!”

“. . . . . . Nói là như thế, nhưng ta vẫn cảm giác không ổn!” An Cực Khanh trầm ngâm nửa ngày ngẩng đầu lên nói, ” kế hoạch các ngươi kích độngdân chúng này quá mức qua loa, lúc trước vẫn chưa trải qua thâm tư thụclự (đắn đo kĩ), ở giữa chắc chắn xuất hiện lỗ hổng!”

Tử Li nghe vậy nhếch miệng cười, nói: “Này đã có người giúp chúng tanghiêm mật suy nghĩ qua! Lại còn là thâm tư thục lự lâu đến năm năm!”

An Cực Khanh kinh nghi, “Là ai?”

“A, chính là tám năm trước lấy xuất thân Trạng Nguyên, có quỷ mới chi họclại khí văn theo võ dám đảm đương vô danh tiểu tốt – Tào Thạch Nghĩa Tào giám quân a!” Vì mình có thể mua chuộc một người như thế, Tử Li khôngphải không đắc ý nói.

“Ngươi xem ra rất rõ ràng!”

“Đương nhiên, người được giới thiệu tường tận trong tín của phụ hoàng như vậyta không muốn biết cũng khó! Đây chính là một trong những nhân tài màhắn hạ bút cần phải chiêu lãm nga! Quả nhiên là nhìn xa, cùng kế hoạchta nghĩ đến giống nhau! Ha ha, ha ha. . . . . .”

Vừamới mới phát giác bộ dáng y có chút đầu óc, như thế nào chỉ chớp mắtliền khôi phục nguyên dạng? Ách, mới vừa rồi quả nhiên là ảo giác!