Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 266



 

 

Nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng?

Bốn người có mặt sửng sốt. Bọn họ nhìn nhau, đều thấy được sự kinh sợ và nghi hoặc trong mắt những người còn lại.

Hơn nữa… Chỉ có 10 phút?!

Tất cả streamer kỳ cựu đều biết rằng, một khi nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng mở ra nhất định phải được hoàn thành trong khoảng thời gian quy định. Bằng không cho dù thoả mãn điều kiện thông qua phó bản thì họ cũng bị Ác Mộng xoá sổ.

Và giờ phút này, bốn streamer nhận được lời mời chắc chắn sẽ phải đối mặt với một tình huống cận kề cái chết.

Toàn bộ khu tứ hợp viện chưa được khám phá, nữ thi váy đỏ có thể trở về bất cứ lúc nào, mười phút hoàn thành nhiệm vụ chủ vụ chủ tuyến cuối cùng, đã thế lại còn chẳng có chút manh mối gì.

Một vài điều kiện đáng sợ giáng xuống gần như khiến người ta không thở nổi.

Cánh cửa gỗ tứ hợp viện trước mặt lặng lẽ mở vào bên trong, trong cửa đen kịt tựa như cái miệng tham lam chờ đợi nạn nhân tiến vào.

Mùi hôi thối lạnh lẽo toả ra khiến người ta lạnh sống lưng dựng tóc gáy.

Gần như chẳng cần suy nghĩ, Quất Tử Đường lập tức phản ứng, ngắn gọn ra lệnh:

“Tiến vào.”

Thời hạn mười phút tựa như thanh kiếm của Damocles treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Từng giây từng phút trôi qua không thể lãng phí, cho dù hy vọng xa vời cũng phải nắm chặt thời gian.

Những người còn lại nháo nhác gật đầu.

Dưới sự thúc giục của thời gian hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng, bọn họ không dám chần chừ, nhanh chóng vượt qua ngưỡng cửa đi về phía “tầng thứ năm”, hay cũng chính là tứ hợp viện trước mặt.

“…”

Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm tứ hợp viện trước mắt, cắn răng liều mạng theo vào.

Khoảnh khắc bước qua ngưỡng cửa, đèn lồng trong viện chậm rãi sáng lên xua tan bóng tối dày đặc thâm trầm trong sân.

Khoảng sân trước mặt cũng không lớn lắm, gần như chẳng khác biệt gì căn tứ hợp viện ở trong bức hoạ lầu ba. Tuy nhiên điểm khác biệt duy nhất chính là, dọc hai bên hiên, mỗi bên có treo bốn chiếc đèn lồng.

Đèn lồng bên trái màu trắng, phía trên viết chữ “tế”, đèn lồng bên phải màu đỏ, phía trên viết chữ “hỉ”.

Tất cả đèn lồng đều được thắp sáng và tỏa ánh sáng âm u.

Song đáng sợ nhất chính là, tứ hợp viện cũng không hề “trống rỗng”.

Có rất nhiều người giấy đứng trong sân.

Tất cả bọn chúng đều được làm bằng giấy, khuôn mặt trắng bệch, biểu cảm đờ đẫn, má và môi đều được tô đỏ như máu. Trên mặt con nào con nấy đều treo nụ cười cứng ngắc quỷ dị, đứng rải rác ở các góc trong sân, nom y hệt như mấy con người giấy từng khênh kiệu hoa ở trên tầng ba trước đó.

Giờ phút này bọn chúng đồng loạt hướng về phía cửa, dùng ánh mắt vô hồn nhìn chằm chặp bốn người trong sân. Nụ cười quái dị trên khuôn mặt chúng được ánh sáng đỏ và trắng hắt vào, thoạt nhìn cực kỳ khủng khiếp, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Ôn Giản Ngôn đi cuối hàng cúi gằm đầu, nhanh chóng nhìn lướt qua người mình.

May quá, vẻ ngoài của hắn vẫn còn.

Trong lúc đang thầm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, Ôn Giản Ngôn lộ vẻ trầm tư.

Đầu tiên, nơi mà bọn họ tiến vào lần này chắc chắn là tầng thứ năm của Cao ốc Xương Thịnh, đây là nơi tồn tại độc lập cùng phó bản, điểm này chắc chắn không có vấn đề… Dựa theo âm thanh hệ thống rè rè khi phát hành nhiệm vụ có thể nhìn ra, ảnh hưởng của Ác Mộng với nơi này bị hạn chế rất nhiều.

Có lẽ chính vì điều đó cho nên thời gian hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng mới bị ấn định quá ngắn.

Tuy nhiên lần trước khi hắn tiến vào tầng năm, giao diện livestream của hắn biến thành màu xám. Hay nói cách khác, ở nơi đó, Ác Mộng đã hoàn toàn mất quyền ảnh hưởng, thế nên ngoại hình của hắn mới bị biến mắt, nhưng lúc này lại không giống vậy.

Tuy rằng vẫn tiến vào cùng một nơi nhưng ngoại hình của hắn không biến mất, giao diện livestream và giao diện hệ thống cửa hàng vẫn có thể mở ra. Dù rằng vừa rồi tín hiệu hệ thống livestream không được ổn định, song vẫn có thể ban bố nhiệm vụ một cách bình thường.

Tất cả điều này chứng tỏ Ác Mộng không còn mất quyền kiểm soát như trước.

… Vì sao?

Vì sao rõ ràng là cùng một tầng, nhưng lần trước mất quyền kiểm soát còn lần này thì không?

Chẳng lẽ giống như lời Vu Chúc nói, là do bọn họ lựa chọn “một con đường khác” để lên lầu sao?

Đang lúc Ôn Giản Ngôn chìm trong suy nghĩ, Kỳ Tiềm đứng cạnh nhanh chóng nói:

“Để tiết kiệm thời gian, chúng ta hãy chia nhau ra tìm…”

“Không cần.”

Ôn Giản Ngôn đột nhiên ngắt lời gã.

Thoáng chốc, tất cả mọi người giật mình quay đầu nhìn hắn.

“Hệ thống chỉ cho chúng ta thời gian mười phút thì ắt hẳn có nguyên nhân.” Hắn nheo mắt: “Cho nên tôi đoán, mặc dù ‘tầng năm’ nguy hiểm khá cao nhưng diện tích thăm dò nhất định không lớn. Do đó mù quáng chia nhau ra tìm sẽ không có nhiều tác dụng.”



“Chúng tôi chia thành hai đội.” Ôn Giản Ngôn dứt khoát lên tiếng: “Quất Tử Đường và tôi đến phòng phía Bắc, hai người đến phòng phía Đông.”

Dưa theo vô số kinh nghiệm trước đây đã chứng minh rằng, bố cục của tứ hợp viện vô cùng quan trọng.

Mặc dù nơi này là tầng năm nhưng nó cũng phải hợp quy luật.

Phía Tây là “phòng an toàn”, khả năng bắt được manh mối không cao, ắt hẳn phía Bắc là nơi then chốt đồng thời cũng là nơi nguy hiểm nhất. Nơi này sẽ do hắn và Quất Tử Đường có giá trị vũ lực cao thăm dò. Tuy rằng trước giờ cánh cửa căn phòng phía Đông chưa từng mở ra, nhưng dù sao nó cũng là một phần của tứ hợp viện, Ôn Giản Ngôn không tin phó bản này sẽ có những thứ “vô dụng”, cho nên khả năng cao nó cũng hé lộ một điều gì đó của tầng năm.

Dựa theo tỷ lệ sống sót của các cửa hàng phía Đông trong tòa Cao ốc Xương Thịnh, có thể thấy rằng xác suất nguy hiểm xuất hiện ở phòng phía Đông cũng không cao lắm. Vì vậy có khả năng cao nơi đó là phòng manh mối, thích hợp cho Tô Thành là nhà tiên tri và Kỳ Tiềm có khả giá trị vũ lực mạnh, cho dù xảy ra sự cố bọn họ cũng có thể ứng phó kịp thời.

Quất Tử Đường thờ ơ nhún vai: “Được.”

“Đi thôi.” Ôn Giản Ngôn vừa dứt lời, đoàn người lập tức giải tán, không hề lãng phí một giây một phút nào lao về phía đích.

Không khí tĩnh lặng.

Cửa phòng phía Bắc mở toang. Hai bên cửa phòng là hai con người giấy khom lưng nhẹ, khuôn mặt trắng bệch cứng ngắc nở nụ cười, hệt như đang nghênh đón những vị khách phương xa ghé thăm.

Mặc dù biết khả năng chúng tấn công mình không cao, Ôn Giản Ngôn vẫn không khỏi có chút sợ hãi. Hắn vừa cố gắng giữ khoảng cách với người giấy vừa tiến về phía trước.

Còn Quất Tử Đường thì như không bị quấy nhiễu, bước vào căn phòng phía Bắc với một mục tiêu rõ ràng.

Khoảnh khắc tiến vào căn phòng phía Bắc, ngọn nến như được sức mạnh vô hình thắp sáng.

Ánh sáng chiếu rọi căn phòng.

Ôn Giản Ngôn đứng trước cửa phòng phía Bắc nhìn vào bên trong.

Căn phòng trước mặt gần như trùng khớp với căn phòng hắn nhìn thấy ở bức tranh tầng ba khi trước.

Giữa sảnh trống trải có bày một cỗ quan tài nặng trịch, trên nắp quan tài bôi sơn đỏ tươi sền sệt như thể còn chưa khô hết, tưởng chừng giây sau sẽ có vết máu nhỏ xuống sàn. Phía sau quan tài là một chiếc bàn đặt nến và tế phẩm, ngọn nến trên giá đang thắp sáng, ánh sáng tù mù bao phủ tế phẩm trên bàn.

Trái cây, điểm tâm, thịt nấu chín.

Ba món tế phẩm có vẻ vừa mới ra lò, hoàn toàn không có dấu vết thối rữa ôi thiu nào.

Hai bên bộ bàn bát tiên là hai người giấy đang ngồi.

Người giấy ngồi thẳng tắp hai bên, trên mặt bọn chúng luôn nở nụ cười cứng ngắc quái dị, bình tĩnh nhìn chằm chằm hai vị “tân khách” bước vào.

 “…”

Ôn Giản Ngôn nhìn quanh một vòng, sau lưng đột nhiên ớn lạnh.

Trong sảnh không chỉ có hai người giấy này. Ở phía xa xa, nơi bóng tối không được ánh nến soi tỏ, loáng thoáng có thể nhìn thấy rất nhiều bóng đen bất động. Trong ánh nến đung đưa, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt trắng bệch, gò má đỏ bừng làn môi đỏ tươi cùng con ngươi vô hồn đang bình tĩnh nhìn chăm chú về hướng này.

“Cô có muốn mở quan tài không?” Tầm mắt Quất Tử Đường dừng ở chiếc quan tài bắt mắt đặt giữa phòng.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp lại: “Mở ra.”

Suy đoán lúc trước của hắn không sai, quả nhiên bên trong bức họa cuối cùng ở tầng ba chính là tầng năm phó bản. Thế nên nữ thi váy đỏ mới chọn “hàng hoá” trong tranh, và đó cũng là lý do vì sao trong tứ hợp viện có một con đường kéo dài dẫn vào nghĩa trang và một con đường dẫn đến tầng năm thực sự.

Nơi có ánh đèn, có người giấy chính là tầng thứ năm; Không có ánh đèn, hơn nữa trong viện trống trải chính là bức tranh tứ hợp viện.

Nếu vậy, kinh nghiệm trước đây hắn có trong tứ hợp viện tầng ba có thể dùng ở tầng năm không.

Ở đó, “đối tượng nguyền rủa then chốt” thực sự nằm trong quan tài, vậy thì nó cũng nên đặt ở đây.

Hai người bước nhanh về trước, mỗi người một bên nâng nắp quan tài bằng gỗ nặng trịch lên, dùng sức đẩy nó ra xa.

“Két…”

Âm thanh ma sát chói tai vang lên trong bóng tối trống trải tĩnh mịch.

Nắp chiếc quan tài dần bị xê nhích dưới sự hợp lực của hai người.

Quan tài đang được mở ra.

Bên trong quan tài tối đen như mực, cho dù ánh nến cũng không thể nào chiếu sáng, khí lạnh âm u chậm rãi toả ra.

Chẳng mấy chốc, chỉ nghe thấy “cộp” một tiếng, nắp quan tài bị dỡ bỏ đổ rầm xuống đất.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi nhìn vào trong quan tài.

Hệt như những gì hắn nghĩ, bên trong quan tài trống không.

Một con dao găm ghim sâu chính giữa quan tài.

Có vẻ được làm bằng đồng.

Lưỡi dao loang lổ những đốm rỉ sét găm sâu vào đáy quan tài, phần đáy lộ màu đen kịt sền sệt tựa như nhựa đường, hệt như vết máu đông cứng thấm sâu vào gỗ.

“Cô lùi về sau một chút.”

Quất Tử Đường nói.



Đoạn cô dùng một tay nắm mép quan tài, nhảy bật lên trên, nửa người thò vào bên trong, gần như là bị bóng tối nhấn chìm. Cho dù Ôn Giản Ngôn đứng bên cạnh nhìn cũng thấy kinh hồn bạt vía.

Tuy nhiên kịch bản nguy hiểm như trong tưởng tượng đã không xảy ra.

Quất Tử Đường rút người từ trong quan tài về, hai tay trống rỗng lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khó hiểu: “Tôi không thể rút ra được.”

Ôn Giản Ngôn: “Để tôi thử xem.”

Dứt lời, hắn hít một hơi thật sâu rồi cúi người vào trong, tay nắm cán dao và dùng sức rút…

Điều bất ngờ đã xảy ra.

Con dao mà Quất Tử Đường có làm thế nào cũng không thể rút khỏi đáy quan tài lại nằm gọn trong tay Ôn Giản Ngôn, gần như chẳng cần dùng bao nhiêu sức đã bị đối phương rút ra từ tấm ván gỗ.

“!” Quất Tử Đường trợn tròn mắt, tựa hồ có chút kinh ngạc.

Hiển nhiên cô cũng không ngờ con dao mình không thể rút lại bị Ôn Giản Ngôn có vẻ trói gà không chặt rút được.

Xem ra chuyện này không liên quan đến sức lực mà có liên quan đến vài điều kiện ẩn nào đấy.

Khoảnh khắc con dao nằm trọn trong tai, âm thanh hệ thống quen thuộc vang bên tai Ôn Giản Ngôn:

[Ting!]

 [Chúc mừng… xoẹt xoẹt… streamer nhận được đạo cụ… xoẹt xoẹt… ẩn (cấp truyền thuyết) của phó bản]

[Tiến độ thu thập: 1/?]

Cán dao gồ ghề như được chạm khắc gì đó.

Ôn Giản Ngôn giật mình, cúi đầu ghé sát mắt nhìn con dao, nương theo ánh đèn yếu ớt quan sát con dao bằng đồng trong tay.

Con dao găm rất cũ, song vết trạm trổ còn rất mới.

Nó được khắc hoa văn giống như hoa sen.

Ôn Giản Ngôn dùng ngón tay lướt theo mép đồ án trạm trổ, đột nhiên một linh cảm khác lạ xoẹt qua trong đầu.

… Người giấy.

Hoa sen.

Bồ Tát ngồi xếp bằng giữa đoá hoa sen, một tay cầm pháp khí, một tay nâng đầu, ba khuôn mặt hướng về các hướng khác nhau.

Chính diện từ bi, trái là phẫn nộ, phải là bi thương.

Đó chẳng phải Bồ Tát tà ác trong phó bản [Tiểu khu An Khang] cung phụng sao?!

Thoáng chốc, sau lưng Ôn Giản Ngôn toát mồ hôi lạnh. Ngay lúc hắn đắm chìm vào suy tư, cách đó không xa đột nhiên vang lên giọng nói căng thẳng của Quất Tử Đường:

“Cẩn thận!”

Có tiếng gió rít từ sau.

Một giây sau, một bàn tay lạnh lẽo trắng bệch nắm chặt tay Ôn Giản Ngôn.

“?!”

Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt. Hắn quay đầu nhìn lại.

Không biết đám người giấy vừa rồi vẫn còn ẩn trong bóng tối, ngồi yên bất động đã nhúc nhích từ lúc nào không hay.

Một trong số chúng đang đứng ngay sau lưng hắn!

Dưới ánh nến chiếu rọi, khuôn mặt tươi cười cứng ngắc dí sát lại gần. Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn, khiến người ta sởn tóc gáy.

“Xèo xèo!”

Ánh nến lập loè dữ dội.

Ánh nến màu vàng ban đầu đang dần biến thành màu đỏ đáng sợ bằng một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, tựa như máu tươi rỉ ra từ miệng vết thương bao phủ toàn bộ căn phòng.

“Cộp… cộp… cộp.”

Tiếng bước chân nặng nề vang khắp bốn phương tám hướng.

Những con người giấy lần lượt bước ra từ trong bóng tối. Ánh sáng đỏ máu hắt lên khuôn mặt trắng bệch không có chút máu nào của chúng, chiếu lên nụ cười quái đảm không khác gì nhau.

Từng con trong chúng đi về phía trước, đồng loạt vươn tay về phía Ôn Giản Ngôn.

Hết chương 266

 

------oOo------