Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 186



Luce vô thức gật đầu, đáp xong mới sững cả người.

Hắn ta quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, kinh ngạc bật hỏi:

“… Làm sao cậu biết?”

Phó bản đã tiến hành được đến đây, việc che giấu thông tin đã không còn cần thiết nữa.

Vậy nên, Ôn Giản Ngôn ngước mắt, nói ngắn gọn suy đoán của mình về toàn bộ phó bản bằng ngôn từ đơn giản nhất.

Sau khi nghe xong, mặc dù ngây người mất vài giây nhưng Luce cũng nhanh chóng phản ứng lại: “Ý của cậu là, phó bản hiện tại thực ra là một thế giới tâm linh? Giống như trong phim Ma Trận?”

Tóc Vàng nghe vậy liền hưng phấn, gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng!”

“Cũng gần giống thế.”

Ôn Giản Ngôn nhìn Tóc Vàng không hiểu sao lại kích động.

… Không ngờ mạch não của hai người này lại ăn khớp ghê, nhưng đây cũng là chuyện tốt, ít nhất giải thích cũng không khó.

Hắn nghĩ chốc lát rồi bổ sung: “Tuy nhiên tất cả những gì trải qua trong cảnh đặc biệt trước đây, tôi cảm thấy nó có thể là một phần ký ức của số 05, hoặc là nội dung chân chính trong thế giới thực trước khi toàn bộ phó bản bắt đầu.”

Lúc đó, bác sĩ vô diện nhìn thấy hắn đã nói với hắn rằng: “”Trước khi kế hoạch bắt đầu, chúng con cần Cha thực hiện nghi lễ trừ tà cuối cùng cho những người tội nghiệp bị quỷ ám này.”

Trong giáo đường của nhà thờ nhỏ, số 05 dùng hình dáng con người không trọn vẹn xuất hiện. Và trong Viện điều dưỡng Bình An, số 05 là một tế bào thần kinh không có hình dạng, và chỉ trong “phòng thí nghiệm cũ” hắn mới nhìn thấy bản thể của nó. Hệ thống cũng đã xác minh sự tồn tại thực sự của số 05 – bộ não đỏ tươi khổng lồ.

Bất kể mục đích là gì thì nội dung chính của thứ gọi là kế hoạch là lợi dụng cơ thể của số 05 để xây dựng một nhà tù tinh thần, cũng chính là phó bản “Viện điều dưỡng Bình An”. Thế giới tinh thần của bệnh nhân khác được kết nối với phó bản và bị giam cầm vĩnh viễn ở đây.

Đó là lý do vì sao phó bản lại mang cho người ta “cảm giác sắp đặt” mạnh mẽ như vậy.

Toàn bộ Viện điều dưỡng Bình An giống như một con rắn ngậm đuôi, phòng thí nghiệm tượng trưng cho điểm bắt đầu và hầm mộ tượng trưng cho điểm kết thúc chồng chéo lên nhau, cắn đuôi bằng miệng.

Bảy bệnh nhân nguy hiểm cao trọng điểm, từ trên xuống dưới có tổng cộng bảy tầng.

Tiếng chuông tổng cộng phải vang bảy lần, nếu muốn đạt được đạo cụ cấp sử thi mấu chốt, nội dung nhiệm vụ là bảy Bí Tích…

Vậy thì chờ đợi.

Trong rất nhiều phó bản Ác Mộng, mặc dù rất nhiều NPC, quỷ quái và phó bản có mối liên hệ, nhưng mối liên hệ giữa chúng không chặt, cho dù có một thế lực mạnh mẽ nào đó can thiệp thì cũng không đủ mạnh để khống chế phương hướng toàn bộ phó bản. Nó được xây dựng bởi tai nạn và sự trùng hợp ngẫu nhiên, giống như quân bài domino, đẩy ngã một cái sẽ kéo theo vô số phản ứng dây chuyền. Mà streamer sẽ được đưa vào trong sân khấu này, cố gắng vượt qua vô số phản ứng dây chuyền để tìm được quân bài bị đẩy ngã đầu tiên… Có lẽ là tìm được, có lẽ không tìm được, điều đó tùy thuộc vào năng lực cá nhân của từng người.

Tuy nhiên phó bản này hoàn toàn ngược lại.

Bởi vì bản thân nó là một “vật thể nhân tạo”, được những kẻ khác trong phòng thí nghiệm “thiết kế và thi công” theo một kế hoạch nhất định.

Ngay cả bảy bệnh nhân kia cũng được nuôi dưỡng nhân tạo.

Đó là lý do tại sao có “sự trùng hợp ngẫu nhiên” trong tên viết tắt của họ: bởi vì họ không có tên, ấy chỉ là những mật danh được đặt.

Và đây cũng chính là lý do vì sao trong phòng Lưu trữ của Viện điều dưỡng Bình An, tất cả tư liệu đều không có thời gian.

Tại sao tên của những bệnh nhân nguy hiểm cao – bao gồm cả bác sĩ Riess – lại thường xuyên xuất hiện kể từ khi thành lập Viện điều dưỡng Bình An, ngay cả khi những thí nghiệm họ trải qua đủ để bất cứ ai chết hàng trăm lần.

Bởi vì bọn họ bị giam cầm ở đây bằng hình thức tâm linh, và họ cũng là những người duy nhất có quan hệ mất thiết với cấu trúc bên trong phó bản.



Nghe vậy, sắc mặt Luce tái trắng, hiển nhiên là bị lời Ôn Giản Ngôn dọa sợ: “Cho nên, ý của cậu là… Thực tế những gì tôi thấy trong lúc bị bắt… là sự thật sao?”

Nghĩ thôi đã thấy rợn người.

“Chỉ là suy đoán mà thôi.” Ôn Giản Ngôn ngước mắt khuyên nhủ: “Hơn nữa tôi khuyên anh không nên tiếp tục suy nghĩ chuyện này, tốt hơn hết là nên chú ý đến thông tin chúng ta biết trước giờ.”

Đây cũng là lý do vì sao phỏng đoán “Bộ não trong thùng” lại khiến nhiều người hoang mang.

Trang Chu Mộng Điệp, hay là Điệp Mộng Trang Chu?

Ai có thể đưa ra kết luận?

Vì tất cả các giác quan của con người đều có thể bị làm giả, thậm chí cảm giác đau đớn, thị giác, xúc giác đều có thể làm giả được. Làm thế nào để chắc chắn mình đang ở trong thế giới thực chứ không phải trong một phó bản ảo?

Nếu cứ tiếp tục bị cuốn theo lý thuyết này, con người sẽ dễ đánh mất cảm giác về thực tế, và nếu cứ tiếp tục như vậy, con người sẽ rơi vào vòng lặp vô hạn.

“Nhân tiện,” Ôn Giản Ngôn suy nghĩ chốc lát, quay đầu nhìn hai người Luce và Thược Dược bên cạnh: “Nếu mọi người tính hoàn thành nhiệm vụ, tốt nhất nên nắm chặt thời gian và hoàn thành nó trong vòng một giờ.”

Thược Dược sửng sốt: “Nhưng… Không phải đây là phó bản không giới hạn thời gian à?”

Hơn nữa Ôn Giản Ngôn là người duy nhất kích hoạt tuyến đường ẩn, nói cách khác, thời hạn một giờ hoàn thành “nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng” chỉ dành cho hắn, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến streamer khác mới phải.

“Cô còn nhớ phỏng đoán trước đây của tôi không? Về mục đích của ‘Kế hoạch’?” Ôn Giản Ngôn hỏi ngược lại.

Luce: “Tạo Thần và sáng thế?”

“Đúng vậy, bây giờ xem ra, có lẽ nó là một nút thời gian rõ ràng.” Ôn Giản Ngôn nheo mắt: “7 là thời khắc quan trọng.”

Con số 7 được lặp đi lặp lại quá nhiều lần, thêm vào đó, nó là một con số quan trọng trong Công giáo, cho dù là sáng thế hay diệt thế, thậm chí trong cả một vài câu nói, ngày phục sinh của Chúa Giê-su cũng là ngày thứ Bảy.

Vì vậy, sau khi kết thúc bảy hồi chuông, bản thiết kế nhân tạo này đã hoàn thành sứ mệnh của mình, một “Vị Thần” sẽ được thai nghén từ “tử cung” thiết kế sẵn.

Phần lớn streamer sẽ không ở phó bản lâu như vậy, bọn họ hoặc là đã chết, hoặc là đã tìm ra quy luật, hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính rời khỏi phó bản.

Nhưng lần này thì khác, bởi vì phó bản dị hóa dẫn đến tiến độ tăng nhanh.

Nói cách khác, tiếng chuông thứ bảy tượng trưng cho sự kết thúc sẽ sớm vang lên, có lẽ chỉ khoảng một giờ sau… Dù sao, một khi thai nhi được thụ thai hoàn toàn, nhiệm vụ chủ tuyến của Ôn Giản Ngôn cũng mất đi ý nghĩa hoàn thành.

Nếu đúng như những gì hắn phỏng đoán, phó bản cùng thế giới thực có sự tương quan, Ôn Giản Ngôn có linh cảm, bản thân Ác Mộng cũng không muốn thấy kết cục “Tạo Thần” xuất hiện.

Sau khi nghe Ôn Giản Ngôn giải thích, sắc mặt Luce và Thược đều tối sầm xuống.

Bọn họ vốn tưởng thời gian “một giờ” chỉ dành cho nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng, song không ngờ nó lại nhắm vào toàn bộ phó bản! Đây đúng là sự khắc nghiệt khiến người ta bất ngờ.

“Mọi người còn thiếu bao nhiêu tích phân hoàn thành nhiệm vụ nữa?”

Ôn Giản Ngôn hỏi.

Luce và Thược Dược lần lượt báo số tích phân của mình… Tổng số tích phân của họ khá nhiều, nhưng vẫn còn cách một khoảng khá xa để hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính.

“Có lẽ bây giờ toàn bộ Viện điều dưỡng Bình An đã bị bản thể của số 05 cắn nuốt, hiện tại muốn về e là rất khó. Diện tích nhà thờ lại nhỏ và phân chia làm hai phần, chủ yếu là hầm mộ và nhà thờ nhỏ trên mặt đất. Dựa theo lý luận phân chia lúc trước của chúng ta, hiện tại là thế giới bên ngoài, hay nói cách khác, nhà thờ phía trên hẳn đã đóng cửa.”



Từng câu Ôn Giản Ngôn thốt ra, sắc mặt hai người Luce càng trở nên xấu xí.

“Đương nhiên mọi người có thể lựa chọn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thời gian sắp…” Ôn Giản Ngôn mở giao diện livestream nhìn lướt qua: “Chỉ còn bốn mươi lăm phút.”

Ngay sau đó Ôn Giản Ngôn chuyển chủ đề: “Đương nhiên mọi người vẫn còn lựa chọn.”

Ánh mắt mọi người đổ dồn lên hắn. Ánh mắt chàng trai cong lên, lộ ra nụ cười khoái trá: “Mọi người có thể gia nhập với tôi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.”

“Đương nhiên tôi sẽ chia sẻ nhiệm vụ cho mọi người.”

Trong hầm mộ tối tăm, đôi mắt màu hổ phách của Ôn Giản Ngôn sáng lấp lánh, lộ ra ý tứ thuyết phục: “Nguy hiểm càng cao phần thưởng càng lớn, có phải không?”

“…”

Hắn nói cứ như chẳng hề lo lắng tẹo nào.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Vãi chưởng… Đây đúng là lần đầu tiên tôi thấy tiểu đội hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng ‘lớn mạnh’ như vậy… Dù sao đó chính là nhiệm vụ mà đội cảm tử không hoàn thành tất tử!”

“Công lực dụ dỗ của streamer đúng là đỉnh vãi.”

“Đúng vậy! Cách tốt nhất để streamer mạo hiểm là giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao cũng đâu ai biết thời gian một giờ hắn có nói phét hay không, hay là giúp đỡ bọn họ nhưng không chia sẻ nhiệm vụ, như vậy cho dù nhiệm vụ thất bại cũng không ảnh hưởng đến mình.”

“Giống như tự mình xây dựng một chuỗi logic: nếu muốn tồn tại thì phải giúp đỡ → nhưng nếu không tham gia nhóm, cho dù có giúp đỡ thành công anh cũng không được thưởng tích phân và danh hiệu → cho nên anh buộc phải tham gia.”

“Mục đích thật sự: lôi kéo người vào chia sẻ rủi ro.”

“Đây là một cuộc lừa gạt để khiến tất cả mọi người cùng lên thuyền giặc. Ha ha ha ha ha ha ha, lần này mọi người đúng là một đàn châu chấu cùng buộc trên sợi dây thừng, không sợ có người vừa mới ra trận đã xoay đầu bỏ chạy.”

Âm báo hệ thống vang bên tai, cho biết nhiệm vụ chủ tuyến tuyến cuối cùng đã được chia sẻ.

“…”

Luce thở dài một hơi, trên mặt lộ vẻ xúc động.

Hắn thật sự không ngờ có ngày mình lại trở thành thành viên chủ động nhận nhiệm vụ cuối cùng… Là tay lão làng, trước kia hắn ta luôn né tránh mấy tình huống không lối thoát như này, có thể tránh thì tránh, có thể chạy thì chạy, không ngờ cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục ấy.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Chờ đã… Tôi bỗng nhận ra một điều. Kỳ thực lúc này, việc giao tiếp tình cảm giữa hai bên vô cùng suôn sẻ, phía Luce cũng có ý định tiếp tục hợp tác với streamer sau khi rời khỏi phó bản, cho nên nếu Ôn Giản Ngôn muốn bọn họ hỗ trợ gì đó, ắt hẳn đám Luce sẽ không khước từ…”

“Đúng thế!”

“Nhưng hắn lại chọn biện pháp quanh co như vậy để trói buộc mọi người lại với nhau… Do đó, rốt cuộc biện pháp trong đầu hắn phải nguy hiểm tới cỡ nào nên hắn mới phải đảm bảo mọi người không ai được bước xuống thuyền?”

Luce nhìn Ôn Giản Ngôn: “Tiếp theo thì sao? Cậu có ý kiến gì không?”

Chàng trai tóc bạc mỉm cười, vẫn là dáng vẻ dịu dàng vô hại không hề hung hăng, khiến người ta sinh ảo giác như tắm mình trong gió xuân:

“Đương nhiên là có rồi.”

Hết chương 186