Chàng Rể Vô Song

Chương 847: Không tài nào tin tưởng nổi




Đến trưa.

Dưới cái nắng chói chang.

Đoàn xe lũ lượt lái thẳng ra khỏi trang viên, chạy về phía cao tốc.

Có rất nhiều xe, phải gần cả trăm chiếc, nhưng xe nào cũng chạy một cách ngay hàng thẳng lối, thậm chí khoảng cách giữa các xe cũng được kiểm soát rất kỹ, duy trì khoảng cách an toàn mà không quá xa.

Chẳng bao lâu sau, động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Những người bình thường nhìn cảnh này đều thấy rất khoa trương, dù sao họ cũng chưa bao giờ thấy đoàn xe hơn trăm chiếc lại còn trật tự như kia, đặc biệt là hầu hết những chiếc xe này khá đắt tiền, thậm chí có không ít chiếc trong hàng đều là xe sang.

“Vụ gì vậy? Những người này là ai?”

“Không biết, nhưng chắc chắn là ông lớn nào rồi, không phải người mà tầng lớp chúng ta có thể tiếp xúc”.

“Chậc, cho tôi sở hữu đại một trong những chiếc xe đó thôi là ngon rồi”.

“Chấn động thật, oách ghê!”

Khác với người dân bình thường, các thế lực vùng xám có thể nhận ra những người này đều là đàn em của Lâm Hàn và toàn là cao thủ!

Thấy bên Lâm Hàn huy động nhiều người như vậy, hầu hết các thế lực vùng xám ở Bắc Đông đều khiếp sợ, các bên vội suy đoán về mục đích lần này của Lâm Hàn.

Dù sao trước kia, Lâm Hàn chỉ huy động nhiều cao thủ cùng một lúc như vậy khi thu phục những thế lực chính như nhà họ An. Những lúc khác thường tách ra chia đều đủ nghiền nát các cao thủ của mỗi thế lực là được, nhưng rất hiếm khi huy động nhiều cao thủ cùng một lúc như thế.

Mà lần này, Lâm Hàn huy động nhiều cao thủ thế kia thật sự rất hiếm thấy, lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết các thế lực vùng xám ở Bắc Đông.

Nhất là những thế lực mà trước đây không chọn tin tưởng Lâm Hàn, cũng không chọn tiến vào trang viên tham gia kế hoạch lần này đều hơi hoảng hốt.

Dù sao những thế lực còn lại đều đã lấy được lòng tin của Lâm Hàn, cũng thu được rất nhiều lợi ích.

Sau lần đó, bọn họ đều rất hối hận nhưng lại không có cách nào, trước đó Lâm Hàn cũng đã nói rõ, kế hoạch lần này không liên quan gì đến họ, bọn họ không thể thu được lợi ích gì từ những nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng đột ngột xuất hiện kia.

Mà bây giờ, Lâm Hàn bất ngờ huy động nhiều cao thủ như vậy, bọn họ cũng không cho rằng Lâm Hàn sẽ đi đối phó với những thế lực vùng xám ở Bắc Đông mà anh đã tin tưởng, vậy thì chỉ còn lại họ.

Các thế lực này lập tức bối rối, nếu mục tiêu của Lâm Hàn là bọn họ thì họ chết chắc rồi.

Mặc dù bọn họ phát triển ở Bắc Đông cũng khá lâu, có ưu thế nhất định trên các khía cạnh, nhưng trước thực lực áp đảo bọn họ còn chẳng có khả năng chạy trốn chứ nói chi phản kháng.

Nhưng không lâu sau, những thế lực đang hốt hoảng phát hiện ra, đội xe mà Lâm Hàn cử ra không tiến về phía họ, mà lái thẳng đến ngoại ô.

Các thế lực này cũng nhanh chóng nhận được tin, đội xe mà Lâm Hàn phái ra đang chạy thẳng về phía đường cao tốc, rồi lên cao tốc hướng về phía bắc. Xem ra mục tiêu hoàn toàn không phải bọn họ.

Đến lúc này, những thế lực kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Rất tiếc là họ đã bỏ qua cơ hội lần đó, không thể tham gia vào nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng nên chẳng nhận được nhiều lợi ích. Nhưng so với mất mạng thì thà sụp đổ còn hơn.

Bây giờ, biết mục tiêu của Lâm Hàn không phải bọn họ và không tính làm gì họ, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Mà những thế lực còn lại, mặc dù không hiểu mục đích Lâm Hàn cử những người này ra, nhưng cũng không liên quan gì đến họ. Bây giờ họ còn bề bộn với mớ việc mà mình phụ trách trong nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng, vội phát triển từng doanh nghiệp kinh doanh hợp pháp mới, bận túi bụi nên không rảnh để bận tâm quá nhiều.

Về nhà xưởng kia, vì có sự giám sát của người nhà họ Lâm và lời cảnh cáo lúc trước của Lâm Hàn, các thế lực Bắc Đông hoàn toàn không dám giở trò mèo gì, chỉ có thể làm việc theo quy tắc, bảo đảm hoàn thành tốt những việc mình chịu trách nhiệm, không thể lơ là, vật liệu cung cấp cũng phải đúng chuẩn.

Hiển nhiên, điều này khiến các thế lực Bắc Đông rất mệt mỏi, dù sao bọn họ cũng quen lối ngông cuồng phóng túng, không theo quy tắc. Giờ bỗng nhiên bảo bọn họ tuân thủ quy tắc, làm việc theo quy định lại còn không được qua loa, đúng là giày vò người ta.

Nhưng bọn họ cũng không còn cách nào, chỉ có thể dần làm quen.

Trong tình huống này, một là những người kia không biết mười mấy cao thủ này, hai là thân phận của họ cũng ngang hàng với thân phận của mười mấy cao thủ kia, nên bọn họ mới không cần tôn kính như vậy.

Trường hợp thứ nhất, đương nhiên Lam Tư Vũ không tin, dù sao những người này cũng là cấp dưới của Lâm Hàn, nhìn cách họ trò chuyện là biết họ quen nhau.

Nghĩ theo hướng này thì chỉ còn trường hợp thứ hai.

Nhưng nghĩ đến trường hợp thứ hai, có nghĩa là ít nhất hơn một nửa trong số mấy trăm người này đều là cao thủ, tức là có tối thiểu hơn một trăm cao thủ được đào tạo bài bản, Lam Tư Vũ bỗng cảm thấy có chút khó tin.

“Không thể nào, sao lại có hơn trăm cao thủ được, các quý tộc còn chẳng có nhiều cao thủ như vậy”, Lam Tư Vũ lắc đầu liên tục, lộ vẻ không tin.